Lúc Thiệu Tử Vũ trở lại nhà thì Lam Kỳ còn đang ôm đầu gối suy nghĩ.
"Bé con.” Thiệu Tử Vũ gọi cô.
Nghe được giọng nói của anh, Lam Kỳ lập tức điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình, giả vờ ngáp một cái, duỗi duỗi eo, một bộ vừa mới tỉnh ngủ.
"Công việc của anh xong rồi?"
Nhìn sắc trời một chút, đã là hoàng hôn, 囧 lúng túng, rốt cuộc là cô đã
suy nghĩ bao lâu, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn là cảm thấy mình hình như là
rất thích rất thích Thiệu ngốc.
"Tôi dẫn em ra ngoài dạo một chút."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh biết cô đối với quân doanh rất là tò mò.
"Được."
Lam Kỳ gật đầu, đứng dậy cùng Thiệu Tử Vũ xuống lầu, suy nghĩ lâu như
vậy, nghĩ đến cô đau đầu, ra ngoài hóng gió một chút cũng tốt.
Không gian thang lầu không lớn lắm, hai người đi song song có phần chật
chội, Thiệu Tử Vũ hơi nghiêng người về phía trước, Lam Kỳ đi phía sau,
có ưu thế một cái bật thềm cao, Lam Kỳ từ phía sau lén lén đánh giá
Thiệu Tử Vũ, chỉ thấy cặp mắt xếch hẹp dài của anh hơi nhìn xuống, môi
đẹp mím lại thành một đường cong, nửa bên mặt dịu dàng lại kiên cường
cực kỳ hấp dẫn, trên người anh mặc bộ quân trang mùa hè lộ ra vẻ nghiêm
trang, chỉnh tề.
Lam Kỳ chưa bao giờ phát hiện Thiệu ngốc lại có lực hấp dẫn người khác
như vậy, để cho cô không dời mắt được, trong ấn tượng trước kia Thiệu
ngốc cũng cực kỳ nho nhã, cô vĩnh viễn nhớ bộ dáng anh mặc bộ quần áo
màu trắng vai đeo ba lô, hơi thở rất sạch sẽ mềm mại.
Nhưng là bây giờ anh so với những người đàn ông mà cô gặp qua bất kể cái gì cũng đẹp trai hơn, phong độ hơn, tài giỏi hơn....Làm cho tim của cô
ngứa.
Lam Kỳ chỉ lo nhìn anh quên nhìn bật thang, đột nhiên một bước đạp vào hư không.
"A"
Cô thét chói tai.
Một giây kế tiếp, thân thể liền bị một vòng tay mạnh mẽ kéo lại.
"Làm sao lớn như vậy rồi còn không biết đi đường.”
Thiệu Tử Vũ cười khẽ, vừa rồi cô gái nhỏ này nhìn lén anh anh cũng có
chú ý tới, cũng biết cô vì sao lại té ngã, ánh mắt cô trắng trợn như
thế, bất kỳ ai muốn bỏ qua cũng khó.
Lam Kỳ ở trong ngực Thiệu Tử Vũ, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt nhìn anh đang khẽ cười, trong giọng điệu của anh có hương vị cười nhạo, nhưng
trong mắt là tràn đầy cưng chiều.
Trong lòng cô đột nhiên động.
"Thiệu ngốc, anh cho tôi khi dễ cả đời có được hay không? Tặng cho người khác tôi cảm thấy có phần thiệt thòi.” Vừa rồi cô té ngã là anh đón
được cô, người đàn ông che chở cô như vậy đi đâu mà tìm.
Ánh mắt Thiệu Tử Vũ lóe sáng.
"Ừ. Nhưng mà....” Vẻ mặt anh rối rắm.
“Nhưng mà cái gì?” Đôi tay Lam Kỳ đang câu cổ Thiệu Tử Vũ làm nũng
chuyển thành động tác xiết chặt, nếu anh dám nói không, cô liền bóp chết anh, cũng không để người phụ nữ khác được lợi.
“ Tôi sợ về sao vợ tôi sẽ không đồng ý."
"Vậy thì bóp chết loại khả năng này, tôi làm vợ của anh.”
Thiệu Tử Vũ cúi đầu thu lại ý cười trong mắt. “Vậy, tôi sẽ suy nghĩ.”
"Không được, không có cơ hội suy nghĩ."
"Vậy....tôi suy nghĩ một chút."
". . . ." Lam Kỳ không lên tiếng, cảm xúc xuống thấp, cô nói rõ ràng như vậy, giọng điệu của Thiệu ngốc lại như là nói đùa.
Nhìn bộ dáng mất mác của cô, ý cười trong mắt Thiệu Tử Vũ càng sâu,
không phải anh không muốn đồng ý, nhưng mà tính tình của cô gái nhỏ
này.....Nếu cô có thể hiểu rõ tấm lòng của anh, cho dù là một phần mười
cũng được, anh không cần khi cô tâm huyết dâng lên, anh muốn cô thật
lòng yêu anh, sau đó nguyện ý sống cùng với anh, bất kể đi đến chỗ nào.
"Có bị trẹo chân không?"
Đi xuống cầu thang Thiệu Tử Vũ để cô xuống ghế dựa, cô mang giày hệ số an toàn không cao.
"Đau."
Lam Kỳ giả vờ sờ sờ chân của mình.
"Tiểu Lý, đi đến khu y tế lấy thuốc trật chân trở về."
Tiểu Lý đưa lưng về phía bọn họ, vừa rồi hình ảnh cậu không cẩn thận
nhìn thấy được....Sau đó cậu lập tức xoay người, nghe được mệnh lệnh của thủ trưởng cậu vội vàng xoay người lại.
"Dạ"
Cậu đáp ứng một tiếng sau đó rất nhanh chạy đi.
Cậu biết bởi vì thủ trưởng công việc bận rộn, loại phúc lợi bình thường
này không nhiều lắm, cậu cũng không thể ở lại làm bóng đèn, thủ trưởng
muốn anh đi lấy thuốc không chừng là muốn anh tránh mặt, trong nháy mắt
vừa rồi thủ trưởng phản ứng rất nhanh chóng, thủ trưởng phu nhân căn bản không có chuyện gì....
Lam Kỳ chỉ một vị trí ở mắt cá chân, mặt nhăn lại.
Thiệu Tử Vũ giúp cô nhẹ nhàng xoa bóp....Vừa rồi kiểm tra kỹ, chân bé
con căn bản không có bị thương, chỉ là hiện tại trong lòng cô không được tự nhiên, anh đành giả vờ giả vịt theo cô, từ nhỏ đến lớn chuyện gì anh cũng chiều ý cô, nhưng mà việc này không được, chưa phải lúc.
Xoa nhẹ vài phút Lam Kỳ đã nói không có gì.
"Hết đau rồi? Thiệu Tử Vũ hỏi.
"Đau, nhưng sợ ảnh hưởng hình tượng của anh.” Đây là quân doanh, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô lắc đầu.
"Em mới phát hiện?"
Hình tượng của anh đã sớm bị cô hủy sạch.
Mang giày vào, Lam Kỳ làm bộ đi vài bước trên đất, sau đó động tác gia tăng.
"Xem, tôi thật sự không có việc gì, làm phiền Tiểu Lý rồi.”
Mới vừa rồi anh kêu Tiểu Lý đi lấy thuốc cô đã nghĩ ngăn cản, nhưng là sợ bị vạch trần.
Thiệu Tử Vũ nhìn ra ngoài cửa.
"Yên tâm, cậu ta rất lanh lợi."
Anh dám khẳng định tên nhóc kia nhất định không phải đi lấy thuốc, mà là đi khắp quân doanh tung tin, Thiệu Tử Vũ dẫn Lam Kỳ ra khỏi nhà, đi
trên mặt đường xi-măng rộng mở, hai bên đường cây thụ già sống lâu xanh
thành rừng, trên đường đi thỉnh thoảng có binh lín đi qua.
"Thủ trưởng"
Mỗi lần bọn họ đi ngang qua Thiệu Tử Vũ đều sẽ thay đổi bộ dáng nói
chuyện phiếm thành vẻ nghiêm trang, chào anh theo kiểu quân đội.
"Chào."
Thiệu Tử Vũ thản nhiên chào lại.
Mấy binh lính đó mới quay lại ngay ngắn rời khỏi.
"Bọn họ là lính của anh?"
Lam Kỳ nhìn nửa bên mặt của Thiệu Tử Vũ, đột nhiên hiểu rõ, anh thật sự
chỉ là Thiệu ngốc trong mắt cô, trước mặt người khác anh là một người
cực kỳ tài giỏi.
"Ừ, đều là tân binh mới ra trường."
"Bọn họ huấn luyện xong rồi?" Lam Kỳ nghe người khác nói tân binh huấn luyện rất khổ.
"Bọn họ là lính bên khoa học kỹ thuật, bình thường không huấn luyện.”
Anh biết bé con đang nói về cái gì, chỉ là binh chủng khác nhau mà thôi.
"Vậy bình thường bọn họ làm những gì?"
"Cơ mật"
Thiệu Tử Vũ giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, bé con thật đúng là rất hiếu kỳ.
Lam Kỳ xấu hổ đem mắt nhìn về phía khác, lúc trước Thiệu ngốc làm như
vậy cô cảm thấy không có gì, nhưng mà hiện tại đột nhiên cô cảm thấy có
chút xấu hổ, nơi này quá nhiều người nhìn.
"Chỗ làm việc của anh ở nơi nào?” Cô bỏ qua cảm giác nóng rực trên mặt hỏi.
Cô rất muốn nhìn chỗ làm việc của anh.
"Nơi đó."
Thiệu Tử Vũ tùy tiện chỉ một chỗ, thực ra anh rất ít làm việc ở đây, đây chỉ là chỗ ở, bình thường anh làm việc ở chỗ cực kỳ kín đáo, cách nơi
này còn một khoảng cách, nhưng anh không thể mang cô đi, cũng không thể
cho cô biết, đối với cô không có lợi.
Lam Kỳ nhìn toà nhà lớn che kín trạm gác, biết không thể hỏi nhiều, nhưng mà biết được chỗ làm việc của Thiệu ngốc là được.
Bên ngoài khu nhà ở là khu vực công tác, không phải binh lính không được bước vào, Thiệu Tử Vũ chỉ là mang cô đến chỗ được cho phép hoạt động đi một vòng, chu dù chỉ như thế nhưng Lam Kỳ đã vui mừng muốn chết, đi tới một chỗ có quân nhân tư thế oai hùng, để cho cô cảm nhận được nhiệt
huyết dâng trào, thì ra những người đàn ông tốt bảo vệ quốc gia đều đẹp
trai như vậy.
Nhớ lại lời nói của bản thân ngày đó, mới phát hiện có bao nhiêu không thích hợp.
Cô quay đầu nhìn Thiệu Tử Vũ.
Dưới trời chiều anh nhàn nhạt cười, ánh hoàng hôn phủ lên thân người
đang mặc quân trang của anh, cảm giác cao ngất, khí khái anh hùng không
nói nên lời, tim Lam Kỳ đột nhiên nhảy lên một cái.
. . . . Thật ra thì nếu như là Thiệu ngốc, cô sẽ không bài xích gả cho một quân nhân.