Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 55: Không Muốn Nhìn Thấy Một Màn Này



"Không có việc gì chứ?” Thiệu Tử Vũ buông tay Lý Viện ra.

Lý Viện thu hồi ánh mắt.

"Cám ơn."

Nếu như không nhờ Tử Vũ, có khả năng trên đầu cô sẽ bị đụng sung lên, cực kỳ mất mặt, đây có phải là do ông trời sắp đặt hay không, vì cái gì cô đã cố gắng kiềm nén tình cảm chính mình lại trong lúc anh không chú ý lộ ra dịu dàng khát vọng lại bắt đầu sống lại.

"Ừ"

Thiệu Tử Vũ gật đầu, đỡ thân thể cô ổn định, sau đó thu tay lại, xoay người nhìn thấy bộ dáng Lam Kỳ sững sờ nhìn bọ họ.

"Bé con, chọn xong rồi?"

Thiệu Tử Vũ đi về phía Lam Kỳ, trêm mặt mang theo nụ cười dịu dàng, Lam Kỳ nhìn anh, bộ dáng Thiệu ngốc đẹp trai đến mức nhân thần cộng phẫn* khó trách lại thu hút nhiều phụ nữ thích như vậy.

*Người thần đều phẫn nộ (ghen tỵ)

"Ừ"

Lam Kỳ gật đầu, trong lòng ê ẩm, một màn vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng, Thiệu ngốc làm sao có thể lôi kéo tay Lý Viện, Lý Viện lại như vậy nhìn anh, mà bọ họ lại làm như vậy sau khi cô rời khỏi, giữa bọn họ có phải có chuyện gì cô không biết hay không?

"Vậy hai người tiếp tục chọn đi, em đi trước.”

Lam Kỳ vừa xuất hiện, Lý Viện đã cảm thấy bản thân dư thừa, cô nhìn ra được Lam Kỳ vừa xuất hiện trong mắt Thiệu Tử Vũ liền không chứa được người khác, chỉnh lại quần áo, cô xoay người rời đi.

Lam Kỳ nhìn theo bóng lưng của Lý Viện, nhất là chỗ Thiệu ngốc vừa mới lôi kéo tay cô ta, trong lòng không rõ là tư vị gì, cô không thích anh gần gũi với những người phụ nữ khác.

"Đi thôi bé con, chúng ta còn phải tuyển chọn mấy tấm nệm cho phòng khách, còn có tủ quần áo, giá sách...”

Thiệu Tử Vũ không để ý đến nụ cười nhạt không thích hợp của cô, về sau trong nhà bọn họ không có khả năng không có khách đến chơi, những thứ này cũng phải chuẩn bị, nếu anh bắt đầu công tác khả năng sẽ không có thời gian đi mua cùng cô, hiện tại không bằng đem mọi thứ mua đủ.

"Ừ"

Lam Kỳ nhìn nụ cười của anh gật đầu.

Sau đó bọn họ lại chọn mua một ít đồ dùng nội thất, nhưng vẻ mặt Lam Kỳ đã không còn tích cực giống như ban đầu, trong đầu cô không ngừng hiện lên một màn vừa nảy, hình ảnh đó thấy thế nào cũng đều giống như người yêu đang cãi nhau, một người muốn đi một người muốn giữ lại, sau khi bình tĩnh hai người liền một bộ nhìn nhau đắm đuối đưa tình.

Ngồi lên một bộ sô pha bằng vải bố tao nhã, trong lòng Lam Kỳ cực kỳ loạn, cô không dám nghĩ tiếp, sức tưởng tượng của cô có vẻ phong phú, nếu nghĩ tiếp khả năng sẽ nghĩ ra một đoạn tình khoa trương giả tạo, Thiệu ngốc và Lý Viện có gian tình, còn cô là do Thiệu ngốc dùng làm lá chắn kích thích Lý Viện, hiện tại hai người hòa hợp sau đó sẽ ném cô sang một bên.

"Chọn xong chưa?"

Thiệu Tử Vũ hỏi, để cho cô tuyển chọn sô pha, cô lại ngồi đó ngẩn người, vẫn là một bộ dáng không tập trung nghiến răng nghiến lợi, người nào làm cô tức giận rồi.

"A...."

Lam Kỳ thu lại tâm tình, lắc đầu, không có khả năng, cô biết rõ Thiệu ngốc không phải là người như vậy, cô nên tin tưởng anh, anh yêu cô như thế không có khả năng sẽ lừa gạt cô.

Thiệu Tử Vũ dịu dàng cười.

"Đã nghĩ muốn mua cái nào chưa?” Sức lực bé con có hạn, anh cho rằng cô có thể là mệt mỏi.

"Liền cái này đi."

Lam Kỳ liền chọn bộ sô pha đang ngồi, cô thích đem cái này đặt ở vị trí gần cửa sổ trong phòng khách, lúc thời tiết tốt kéo màn lên, còn có thể ngồi trên sô pha phơi nắng.

"Được.” Thiệu Tử Vũ gật đầu.

"Còn có cái này."

Lam Kỳ chỉ vào một cái ghế dựa hình thù kỳ lạ, có hình bầu dục lông lá xù xì dựng thẳng giống như một nửa quả trứng đang mở ra.

Trước kia Lam Kỳ đã từng nhìn thấy cái này, liền đặc biệt muốn mua cái này về nhà, đáng tiếc phòng của cô quá nhỏ đặt vào không được, phòng Thiệu ngốc rất rộng, không bằng mua cái này để trong nhà anh, lúc không có việc gì làm tổ ở bôn trong đặc biệt thoải mái.

"Thích cái này?"

Thiệu Tử Vũ không ngờ cô có tính trẻ con như vậy.

"Thiệu ngốc, anh mua một cái để trong nhà đi, lúc không có việc gì có thể ngồi vào đọc sách.” Lam Kỳ muốn, nhưng cô biết trước tiên phải thuyết phục anh, bởi vì đây là nhà của anh.

Thiệu Tử Vũ nhíu mày, anh thật sự không thể tưởng tượng ra tình cảnh một người đàn ông ngồi trong một vỏ trứng lông lá xù xì màu hồng nhạt, là cô gái nhỏ kia muốn thì có.

"Em thích?” Cô thích liền mua một cái cho cô.

Lam Kỳ liền vội vàng gật đầu, cô cực kỳ thích ngồi bên trong đong đưa, nhất định là đặc biệt thoải mái.

"Vậy thì mua." (Anh Thiệu cưng chiều chị Lam thôi rồi, Kẹo cũng thích cái gối dựa kiểu đó nhưng mà phòng nhỏ quá cũng bỏ vào không vừa, khi nào mua nhà sẽ đón em ấy về)

Thiệu Tử Vũ gật đầu.

Lam Kỳ vui mừng, vốn đang cho là phải phí một hồi võ mồm để anh chấp nhận mua cái này, không nghĩ tới anh sảng khoái gật đầu như vậy, thật tuyệt, thứ này mua về tuyệt đối là độc quyền của cô, không ai cùng cô tranh giành.

Hai người lại đi dạo một hồi, ngoại trừ một số đồ dùng nội thất cần thiết, Lam Kỳ còn mua về một đống lớn đồ dùng kỳ quái, Thiệu Tử Vũ tùy cô, dù sao trong nhà phòng nhiều, để lại một căn chuyên dùng cho cô để mấy thứ này vào.

Đồ nên mua đều mua đủ, Thiệu Tử Vũ ghi lại địa chỉ biệt thự cho nhân viên cửa hàng có thời gian sẽ đưa qua.

Thiệu Tử Vũ thanh toán hóa đơn, Lam Kỳ nhìn danh sách một chút, lúng túng, làm sao lại nhiều đồ đắc giá như vậy, nhanh đến hơn tám con số, vừa rồi lúc mua đồ anh đều gạt thẻ, cô không biết giá cả, muốn cắn lưỡi, nhưng mà nhìn anh mắt cũng không nháy một cái thanh toán tiền, cô lại bình thường trở lại, Thiệu ngốc là một kho báu nhỏ, mấy thứ này không tính là cái gì.

Cô nhớ anh cho cô một cái thẻ, số tiền bên trong cũng nhiều đến dọa người, trước kia cô muốn trả lại cho anh hiện tại cô không nghĩ muốn trả nữa, cô giúp anh bảo quản, cô phải làm bà quản gia của anh.

Nói không chừng cả đời đều không cần làm việc.

"Thiệu ngốc, anh mua giường trẻ sơ sinh?”

Lam Kỳ vừa ý thấy cái này liền cảm thấy kỳ lạ, như thế nào đến cái này anh cũng mua, một người đàn ông như anh lúc nào thì mua cái này, làm sao cô lại không biết.

Thiệu Tử Vũ nhìn cô.

"Dù sao về sau sẽ dùng tới, mua trước để đó.” Vừa rồi nhân lúc cô đang tuyển chọn đồ nội thất, anh liền đi dạo một chút nhìn đến cái này liền tiện thể mua luôn, là một cái giường nhỏ bằng gỗ mộc cực kỳ tinh xảo, có thể xếp lại để cho em bé nằm ngủ đến tận ba tuổi cũng không thành vấn đề. (Ôi, anh Thiệu chưa gì đã suy nghĩ cho cục cưng rồi, đúng là một ba ba chu đáo)

Lam Kỳ suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, thứ này một ngày nào đó sẽ dùng đến, nhưng mà Thiệu ngốc suy nghĩ thật xa xôi, liền chuyện em bé cũng bắt đầu suy nghĩ.

"Đồ bọn họ sẽ đưa đến tận nhà, có mệt hay không? Tìm một chỗ nào đó ngồi nghỉ một chút."

Thiệu Tử Vũ mở miệng, đi dạo như vậy cô hẳn là mệt mỏi rồi.

"Ừ"

Lam Kỳ gật đầu, quả thật cô có chút mệt mỏi, nhất là đang đi giày cao gót, thật là đau chân.

Hai người ngồi trong quán cà phê khoảng một tiếng đồng hồ, sau đó Thiệu Tử Vũ lái xe đưa Lam Kỳ về nhà.

Trở lại căn phòng của chính mình, Lam Kỳ vô lực ngã xuống giường, hiện tại cô mới hiểu được đi dạo phố là một chuyện vất vả, giữa trưa cùng Mễ Đóa đi dạo hai tiếng, buổi chiều cùng Thiệu ngốc đi dạo thêm mấy tiếng, mệt chết cô rồi.

Nằm ở trên giường chưa được vài phút đã cảm thấy buồn ngủ, lúc này điện thoại di động lại rung lên, làm cho cơn buồn ngủ của cô chạy đi hết.

"Lam Kỳ, nhanh mang tiền đến bệnh viện.” Giọng nói của Mễ Đóa.

"Làm sao vậy?" Lam Kỳ giật mình, lúc các cô tách ra vẫn còn tốt mà, như thế nào bây giờ lại ở bệnh viện rồi.

"Tớ lái xe đụng vào thân cây.” Đầu bên kia điện thoại giọng điệu Mễ Đóa cực kỳ đau khổ.

"A, vậy cậu chờ, tớ lập tức tới ngay."

Cúp điện thoại, Lam Kỳ lập tức ra cửa cầm theo tiền chạy thẳng tới bệnh viện Mễ Đóa nói lúc nảy.

Trong đại sảnh bệnh viện sạch sẽ, Lam Kỳ nhìn thấy Mễ Đóa ngồi nghỉ trên ghết, trên đầu cô quấn một lớp băng gạt còn đang soi gương, Lam Kỳ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi biết cô bị tai nạn xe làm cho cô bị hù chết, cô còn tưởng sẽ nhìn thấy Mễ Đóa vô cùng thê thảm nằm ở trên giường.

"Chuyện gì xảy ra?" Cô đi qua hỏi, kỹ thuật lái xe của Mễ Đóa trước giờ rất tốt, làm sao có thể đụng vào thân cây.

"Có người băng qua, tớ sợ đụng trúng hắn ta nên liền đánh tay lái qua bên đường rồi đâm phải thân cây.” Mễ Đóa cảm thấy mấy ngày nay cô thật là xui xẻo, không gặp được chuyện gì tốt.

"Có nơi nào không thoải mái hay không?” Lực va đập xe rất lớn, ngoại trừ đầu còn bị thương chỗ nào nữa không Lam Kỳ thật lo lắng.

"Dây an toàn kéo lại nên không có bị thương, chỉ choáng váng đầu một chút, bác sĩ nói để tớ kiểm tra toàn thân....” Mễ Đóa may mắn chỉ đụng trúng đầu, không có bị thương tới mặt, nếu không cô sẽ khóc đến chết. (Hic, Kẹo biết cảm giác đó nè, mấy tuần trước Kẹo cũng bị tai nạn xe, may mà không trúng đầu cũng không bị thương nặng, nhưng mà dây an toàn với lại airbag trong xe bung ra đập vào người đau không thở được, tay chân trên người gì bị rầy bị bầm đủ chỗ, giờ lái xe vẫn còn sợ.)

"Vậy lập tức đi làm kiểm tra, xem đầu óc có bị va chạm hư không."

Nhìn cô vẫn cay mày ấn chặt đầu, Lam Kỳ thật sự lo lắng, một cô gái tốt như vậy lỡ như bị va chạm đầu óc bị hư thì làm sao bây giờ, rất đáng tiếc, còn chưa có hẹn hò yêu đương thật tốt, còn chưa được gả đi....

"Đi chết đi" Mễ Đóa đẩy Lam Kỳ một cái, lúc này mà cô còn có tâm trạng nói đùa, vừa rồi cô xém bị hù chết.

Thấy cô như vậy Lam Kỳ yên tâm.

"Xem ra đầu óc không có bị hỏg, đi thôi, tớ đỡ cậu đi làm kiểm tra.” Lam Kỳ mở miệng.

"Ừ"

Lam Kỳ đỡ Mễ Đóa đi từ trên xuống dưới các khoa trong bệnh viện làm kiểm tra, sau hai tiếng, bác sĩ đưa ra kết luận, nằm viện quan sát.

"Kỳ Kỳ, có phải tớ bị va đụng ra vấn đề rồi?"

Trên giường bệnh Mễ Đóa níu lấy quần áo Lam Kỳ hỏi, trong phòng bệnh này mọi người nằm đều là người xảy ra tai nạn xe cộ, chân bị treo lên, tay bị bó bột, không một ai lành lặn, tình cảnh này kích thích mãnh liệt đến chỗ cô, bác sĩ nói muốn cô nằm lại bệnh viện có phải là sảy ra vấn đề gì rồi hay không?

"Bác sĩ đều nói không có vấn đề gì lớn, nhưng cậu vẫn nói đau đầu, đương nhiên sẽ cho cậu nằm lại quan sát rồi."

Lam Kỳ cho rằng Mễ Đóa đang tự mình dọa mình.

"Có muốn gọi điện thoại cho người nhà của cậu hay không?” Xảy ra loại chuyện này cô vẫn cảm thấy là nên nói một tiếng co người trong nhà biết.

"Hiện tại ba tớ khẳng định còn đang bận, mẹ tớ đã ra nước ngoài, vậy cậu gọi cho anh trai tớ đi.” Tuy ông anh này không chịu quan tâm nhưng nhìn thấy em gái mình vào bệnh viện sẽ không có khả năng mặc kệ chứ.

"Ừ"

Lam Kỳ gọi điện thoại cho Mễ Trình, lần này động tác của anh rất nhanh, không tới vài ba phút liền chạy đến, nhìn thấy Mễ Đóa liền sờ sờ chỗ này, sờ sờ chỗ kia, nhìn xem em gái anh có việc gì không.

Lam Kỳ cảm thấy người anh này không giống như lời Mễ Đóa nói tệ như vậy, ít nhất đối với người em gái này rất để ý.

"Anh cho em là quả hồng hay sao mà sờ qua sờ lại như thế.” Mễ Đóa bị anh sờ đến phiền, nhịn không được liền mắng.

"Em gái, anh là đang quan tâm em."

Mễ Trình một bộ dáng cờ lơ phất phơ.

"Anh đi đi, em không cần anh ở trong này, chạy theo đám phụ nữ của anh đi.” Mễ Đóa bắt đầu đuổi người, có ông anh trai này ở đây đầu cô càng đau.

"Em nói cái gì đó, đám phụ nữ đó làm sao quan trọng bằng em."

"Cho anh đi đó."

"Không đi."

Nhìn dáng vẻ tranh cãi ầm ĩ của hai người bọn họ, Lam Kỳ cười, quan hệ giữa hai người rõ ràng rất tốt, nhưng trên miệng lại thích tổn thương đối phương, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.

Mễ Đóa có anh trai ở cùng cho nên Lam Kỳ ra ngoài mua một ít đồ dùng hằng ngày để một hồi cần đến.

Ở trong siêu thị của bệnh viện, cô mua cho Mễ Đóa khăn mặt, bàn chải đánh răng, chậu rửa mặt.....vừa mua xong liền nhận được điện thoại của Thiệu Tử Vũ.

"Đang ở nơi nào, bé con?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói dịu dàng của Thiệu Tử Vũ.

"Ở siêu thị mua đồ." Lam Kỳ mở miệng, cô cảm thấy vẫn là không nên nói đang ở bệnh viện, đỡ phải làm cho Thiệu ngốc còn tưởng cô bị làm sao, truy hỏi một đống lớn.

"Sáng sớm ngày mai đồ dùng nội thất sẽ được đưa tới đây, lúc đó vị trí sắp đặt do em bố trí.” Thiệu Tử Vũ sợ cô quên nên nhắc một chút.

"Ừ, em biết rồi, yên tâm đi đảm bảo sẽ làm cho anh vừa lòng.” Lam Kỳ tràn đầy lòng tin mở miệng, đây là nhà của Thiệu ngốc cô nhất định dụng tâm chăm sóc.

"Được." Thiệu Tử Vũ cười.

Nghe tiếng anh cười, Lam Kỳ cảm thấy trong lòng ngứa.

"Thiệu ngốc, anh đang ở đâu?"

"Trên đường về nhà, tối nay cho người đem đồ dùng nội thất chuyển khỏi biệt thự, anh đi nhà ba mẹ ngủ.”

"À....."

"Anh đang lái xe?” Lam Kỳ không vui, lái xe mà còn gọi điện thoại cho cô, nhớ tới chuyện của Mễ Đóa cô lo lắng.

"Ừ"

"Vậy anh tập trung lái xe đi em cúp máy.” Cô không muốn anh sảy ra chuyện.

"Vậy ngày mai rút ra chút thời gian anh tới đón em."

Lam Kỳ suy nghĩ một chút Mễ Đóa còn nằm viện, buổi sáng có thể cô sẽ rất bận.

"Buổi chiều đi." Cô sẽ cố gắng đem việc buổi sáng sắp xếp tốt, xế chiều đi đến nhà cùng anh.

"Ừ, được, đến lúc đó anh tới đón em."

"Ừ, gặp lại."

Cúp điện thoại Lam Kỳ vui vẻ, ngày mai cô nhất định phải đem đồ dùng nội thất trong nhà Thiệu ngốc thiết kế thành bộ dáng ngôi nhà trong cảm nhận của cô.

Thiệu Tử Vũ cúp điện thoại cười, hiện tại bé con nhất định rất vui vè, để cho cô mua nhiều thứ như vậy, nói không chừng về sau mỗi ngày đều chạy đến nhà anh cho mà coi.

Xe vừa mới lái vào ga-ra điện thoại liền rung lên, là điện thoại của Khương Hạo, không biết thằng nhóc này tìm anh có chuyện gì.

"Chuyện gì?" Thiệu Tử Vũ hỏi, gần đầy không phải là tên đó đang vội vàng diễn tập hay sao, sao còn có thời gian rảnh rỗi gọi cho anh.

"Cái thằng nhóc này, mau tới đây cho tớ."

Đầu bên kia điện thoại Khương Hạo rống to, xem ra là đang tức giận.

"Thế nào?" Thiệu Tử Vũ ỏi, người nào chọc cho tên nhóc này tức giận rồi.

"Tới đây cậu sẽ biết, đều là chuyện tốt của cậu.” Giọng điệu Khương Hạo có phần dịu xuống một chút.

Thiệu Tử Vũ cảm thấy kỳ lạ, hỏi địa chỉ liền lái xe đến.

Tại một cửa khách sạn nổi tiếng ở thành phố C, Khương Hạo đang đứng cùng Lý Viện, Lý Viện rõ ràng đã ssay, Khương Hạo đỡ cô ta, Lý Viện mặc một bộ quân trang mùa hạ, Khương Hạo mặc một bộ quần áo huấn luyện, xem ra anh ta vừa từ quân khu chạy tới, Hai người như vậy đứng cùng một chỗ dẫn đến người qua đường ồn ào bên cạnh.

Nhìn thấy anh sắc mạt Khương Hạo tối sầm.

"Làm thế nào cô ta lại say như vậy?"

Thiệu Tử Vũ cảm thấy kỳ lạ, bình thường Lý Viện là một người phụ nữ cực kỳ quy tắc, cho tới bây giờ chưa thấy cô ta phóng túng bản thân như vậy.

"Còn không phải là tại cậu.”

Khương Hạo trừng mắt nhìn anh, không có việc gì liền giả bộ dịu dàng, phong độ, xem đi, đem Lý Viện làm hại thành ra như vậy.

Nét mặt Thiệu Tử Vũ tối sầm, anh cho rằng phương thức của anh đã cực kỳ uyển chuyển rồi, không ngờ vẫn là làm tổn thương cô ta, vừa rồi cô cười chúc phúc anh, anh cho rằng cô đã buông tay, không nghĩ lại đi uống say thành như vậy.

"Cậu đỡ cô ấy, tớ vào trong phòng ăn lấy đồ của cô ấy."

Khương Hạo lắc đầu, một nữ quân nhân mà lại thành như vậy, nếu để cho Lý Quân biết không dạy dỗ cô là không thể, thì ra phụ nữ thất tình lại trở nên điên cuồng như vậy.

"Ừ"

Thiệu Tử Vũ gật đầu, lấy tay đỡ cánh tay của cô, nhìn bộ dáng say rượu của Lý Viện, trong mắt mang theo xin lỗi, anh biết mấy năm nay cô một mực chờ đợi anh, nhưng anh lại chờ đợi một người khác, có lẽ sớm nên nói rõ với cô, như vậy cô cũng có thể sớm một chút tìm được hạnh phúc của chính mình.

Nghe thấy mùi hương quen thuộc, ánh mắt say mê của Lý Viện có chút tỉnh táo.

"Tử Vũ, em thật sự rất thích anh.” Giọng nói của Lý Viện mang theo tiếng khóc khẽ, mọi người vẫn cho là cô kiên cường, lý trí, lạc quan, chỉ có bản thân cô biết mình không phải, mỗi khi một mình cô cũng có lúc yếu ớt, trước kia chuyện gì cô cũng có thể tìm ra cách giải quyết, cũng có thể giải quyết, chỉ riêng chuyện này, cô thật sự không có cách nào, anh muốn kết hôn, phải làm ba ba, nhưng mà toàn bộ chuyện này đều không liên quan đến cô.

"Thật xin lỗi Lý Viện" Thiệu Tử Vũ ngoại trừ xin lỗi không có bất kỳ biện pháp gì, tình cảm của anh không thể chia cho hai người. (Aiz... lúc đầu thấy Lý Viện cũng coi như là một người phụ nữ sảng khoái, cầm được buông được, nhưng mà bây giờ thấy ghét cô ta rồi, dây dưa làm cho anh Thiệu thêm gánh nặng, rồi thấy áy náy có lỗi vs cô ta, không chừng một hồi còn tạo thêm hiểu lầm giữa anh Thiệu và chị Lam, có thể đồng tình nhưng không thể yêu thích, Kẹo không thích được dạng phụ nữ này. Nói Kẹo vô tình cũng được, nhẫn tâm cũng được, nhưng phương châm của Kẹo là đã yêu thì chỉ có một người duy nhất, một hạt cát lẫn vào cũng không được, aiz....chắc tại vậy nên jờ vẫn còn FA hahaha...)

"Không cần nói với em lời này, em hiểu."

Lý Viện lắc đầu, nước mắt như mưa rơi xuống.

"Tôi” Đột nhiên Thiệu Tử Vũ không biết nói gì cho đúng, không biết nói gì cô mới không bị tổn thương, anh biết cô là cô gái tốt nhưng mà tình yêu cùng tốt hay không không liên quan với nhau.

Lý Viện nhìn anh, từng giọt nước mắt thật to rơi xuống, đột nhiên cô duỗi tay ra ôm chặt Thiệu Tử Vũ.

Thân thể Thiệu Tử Vũ cứng đờ, bản năng muốn đẩy cô ra.

"Để cho em ôm anh một chút, chỉ một chút, ngày mai cái gì cũng sẽ quên hết.” Giọng điệu Lý Viện mang theo cầu xin. (Nổi điên, cho Kẹo 3 giây văn tục, cmr buông tay ra!)

Thiệu Tử vũ ngừng lại một chút nhưng vẫn kiên định muốn đẩy cô ra.

Lý Viện lại ôm gắt gao không thả, mỗi một lần anh dùng sức cô lại càng khóc lớn tiếng, dẫn tới người qua đường chỉ trỏ. (Máu muốn trào lên cổ họng rồi, cho Kẹo xin thêm 3 giây nữa, cmn quá đê tiện rồi)

Thiệu Tử Vũ đành chịu buông tha động tác đẩy cô ra, mặc cho cô ôm mình, lấy điện thoại ra gọi cho Khương Hạo, mặc kệ như thế nào anh cũng phải duy trì hình tượng quân nhân.

Lam Kỳ ra khỏi bệnh viện ở đường cái đi dạo, cảnh đêm ở thành phố C rất đẹp, buổi tối rất nhiều người đi dạo chợ đêm, đi ở trên đường cái ồn ào một lát, cô đi đến một tiệm hoa định mua về nhà một bó hoa tươi, mẹ già tuy rất mạnh mẽ nhưng đối với mấy loại hoa này không có năng lực chống cự, mua một bó chọc cho bà vui vẻ một chút.

Lam Kỳ mới vừa vào cửa hàng liền gặp được một người không muốn nhìn thấy, Nhiễm Khả, chỉ thấy cô ta cũng đang lựa chọn hoa.

Nhiễm Khả nghiêm túc chọn lựa, cô muốn đi nhà họ Thiệu một chuyến, mua lễ vật đắc tiền thì quá thô tục, nhà họ Thiệu đồ vật sang trọng gì không có, nghĩ vậy nên liền mua một bó hoa tươi, như vậy xem ra cực kỳ tùy ý lại tao nhã, cũng có thể làm Liễu Phương vui vẻ, cô biết Liễu Phương cực kỳ thích hoa.

Lam Kỳ không muốn chào hỏi cô ta nên đi đến giàn hoa lực chọn.

Nhiễm Khả nhìn thấy Lam Kỳ đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, người phụ nữ này chính là tình địch lớn nhất của cô.

"Kỳ Kỳ, cậu cũng tới mua hoa?"

Nhiễm Khả chủ động chào hỏi, cô nhớ tới chuyện của anh họ, sau đó cẩn thận nhìn vẻ mặt của Lam Kỳ.

Đáng tiếc không có gì khác biệt so với bình thường, cô lại nhìn ra ngoài cửa tiệm không có phát hiện bóng dáng của Thiệu Tử Vũ, trong lòng lại vui vẻ, hôm nay Thiệu Tử Vũ không có đi cùng cô ta.

Lam Kỳ lười phải cùng cô ta dối trá khách sáo, đem lực chú ý đều đặt trên hoa tươi, giống như không có nghe thấy lời của cô ta.

Nhìn thấy bộ dáng Lam Kỳ xa cách, trong lòng Nhiễm Khả tức giận, cũng không có cách nào, bề ngoài Lam Kỳ nhìn xinh đẹp ngọt ngào nhưng làm việc rất thô tục, điểm này cô đã sớm lĩnh giáo qua, hôm nay cô ăn mặc xinh đẹp như vậy vẫn là không nên cùng cô ta gây chuyện, chờ sau khi cô gả vào nhà họ Thiệu sẽ cho cô ta khóc.

Trợn mắt nhìn Lam Kỳ một cái Nhiễm Khả cầm hoa đi ra khỏi cửa tiệm, đi tới chỗ dừng xe, vừa định lên xe, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy một màn làm cho cô đánh rớt hoa xuống đất, trên đường cái đối diện, Thiệu Tử Vũ cùng một người phụ nữ ôm ấp, sửng sốt một giây, cô kinh ngạc, Thiệu Tử Vũ cùng người phụ nữ khác, cô không có hoa mắt chứ? Anh thậm chí đã có người phụ nữ khác, kiềm chế không thoải mái trong lòng, cô nhặt lên bó hoa đi lại về phía tiệm bán hoa.

Xem ra anh họ không có nói láo, hắn ta nhất định đã làm cái gì Lam Kỳ rồi nên mới khiến Thiệu Tử Vũ nhanh như vậy đã tìm đến người phụ nữ khác.

Đây thật sự là một cơ hội, việc này Lam Kỳ chắc còn chưa biết, không bằng khiến cho cô ta tận mắt chứng kiến, hừ, vừa rồi còn một bộ dáng thanh cao, chờ một chút cô xem cô ta còn giả trang được nữa hay không.

Trong tiệm hoa Lam Kỳ chọn một bó hoa bách hợp, hoa màu trắng là mẹ già thích nhất, trả tiền xong cô đi ra khỏi tiệm hoa.

"Lam Kỳ, tớ đưa cậu về.”

Cô không ngờ Nhiễm Khả đi rồi lại trở về, còn cười với cô, còn nhiệt tình lôi kéo cô đi ra ngoài.

Lam Kỳ nhịn xuống chán ghét trong lòng bị cô ta lôi kéo đi một đoạn.

"Vô sự mà ân cần, không phải lừa gạt cũng là trộm cắp, nơi này không có ai, cô nghĩ muốn làm gì thì nói thẳng.” Lam Kỳ giẫy tay ra khỏi tay Nhiễm Khả, đưa cô về nhà? Hình như cô với cô ta không có thân đến mức đó, nhất định là lại nghĩ cái chủ ý quỷ quái gì nữa đây, cô phải về nhà không có thời gian đùa với cô ta.

Đi đến đúng chỗ lúc nảy rồi Nhiễm Khả bị giẫy ta ra cũng không định kéo cô lại.

"Không có, tớ chỉ muốn hỏi một chút sao hôm nay anh Tử Vũ không có đi cùng cậu.” Trong mắt Nhiễm Khả chứa ý cười vui sướng khi người gặp họa, không biết một hồi cô ta còn có thể răng lưỡi bén nhọn như vậy nữa hay không.

Lam Kỳ nhìn cô chằm chằm “Như thế nào còn chưa hết hy vọng? Nói cho cô biết, anh ấy không có khả năng thích loại phụ nữ như cô, chết tâm đi, nếu muốn thì hãy đi lừa gạt những tên đàn ông đầu óc đơn giản lại giàu đến chảy mỡ đấy.” Thiệu ngốc, cô ta nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nghe Lam Kỳ nói Nhiễm Khả cũng không tức giận, trong lòng cười lạnh, cô ta còn tưởng rằng quan hệ giữa mình và Thiệu Tử Vũ có bao nhiêu tốt đẹp, đã vậy tối hôm nay cô muốn cho cô ta nhìn thật rõ nhận ra thân phận của mình.

"Thật ra thì tớ đã sớm chết tâm, tôi vốn còn tưởng Thiệu Tử Vũ là một người đàn ông tốt đến bậc nào, trước kia nhìn anh ta từ nhỏ đến lớn canh giữ bên người cậu, giúp cậu dạy dỗ mấy tên hâm mộ thối nát, tớ cho rằng anh ta là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên thế giới, nhưng mà tớ đã quên, anh là đàn ông thì đều có nhược điểm của đàn ông, là đàn ông sẽ muốn phụ nữ, Lam Kỳ tớ thấy tiếc cho cậu.”

Lam Kỳ nhìn Nhiễm Khả, cô biết cho tới bây giờ cô ta đều không có nói được lời nào dễ nghe, tuy là cô đã sớm có chuẩn bị nhưng mà trong lòng vẫn đột nhiên đau đớn một chút, nhất là mấy chữ ‘phụ nữ’ kia, vừa vặn đâm trúng tử huyệt của cô, lời nói của cô ta làm cho cô nhớ lại một màn ở buổi chiều kia.

"Cô kéo tôi ra đây chỉ là để nói những lời này? Như vậy uổng công cô rồi, anh ấy không phải loại người như vậy."

Thấy Lam Kỳ phản ứng, ý cười trong mắt Nhiễm Khả càng đậm.

"A, cậu xem kia không phải anh Tử Vũ sao? Hai người ôm ôm ấp ấp cùng một chỗ thật ngọt ngào nha....” Cô chỉ vào phía đường cái đối diện đột nhiên mở miệng.

Lam Kỳ theo phương hướng cô chỉ nhìn lại, một màn trước mắt làm cho tim cô co thắt đau đớn, đôi mắt nhanh chóng xuyên qua dòng xe cộ nhìn đến đường cái đối diện, hai bóng dáng đang gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, cô quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn, người đàn ông kia là Thiệu ngốc, người phụ nữ chính là Lý Viện, bọn họ.....Thì ra trước đó suy đoán của cô không phải là khoa trương giả tạo. (Đấy đấy, Kẹo đoán có sai đâu, Lý Viện đáng ghét, con Nhiễm Khả càng đáng ghét hơn)

Nhiễm Khả vừa ghen ghét nhìn phí đường cái đối diện vừa nhìn phản ứng của Lam Kỳ.

Mặc dù Lam Kỳ hết sức che giấu, Nhiễm Khả vẫn là nhanh nhẹn bắt được nét kinh ngạc cùng đau khổ của cô, quả nhiên.....Người đàn ông xuất sắc như Thiệu Tử Vũ không có người phụ nữ nào không bị hấp dẫn, người phụ nữ đối diện cũng khiến cô ganh tỵ, nhưng mà cô lo lắng chính là Lam Kỳ, đàn ông phong lưu là chuyện cực kỳ bình thường, Lam Kỳ mới chính là địch thù lớn nhất của cô, Thiệu Tử Vũ đối xử tốt với cô ta, để cho mỗi một người phụ nữ đều ghen tỵ đến phát cuồng.

"Lam Kỳ đi chúng ta qua đó chào hỏi đi.” Nhiễm Khả cười đề nghị, cô liền thích nhìn thấy bộ dáng bị thua thảm hại của cô ta.

Lam Kỳ chỉ là không lên tiếng, nhìn một chút liền xoay người đi, Nhiễm Khả ngăn lại đường đi của cô.

"Lam Kỳ, anh Tử Vũ bình thường đối xử với cậu tốt như vậy, chúng ta nên đi qua chào chị dâu tương lại một chút."

Lam Kỳ nhìn cô ta, nhịn xuống nước mắt trong mắt muốn rơi xuống.

"Nhiễm Khả, tôi cũng không có dối trá giống như cô, cảnh tượng này tôi không thích xem, tôi thừa nhận, nhưng cô thì sao? Cô dám sao? Nếu không dám cô liền đi đi."

Nhiễm Khả bị cô nói đến mặt lúc trắng lúc đỏ, mà lại không cam lòng chịu thua.

"Thì ra là cậu không có thích, thật là, trước kia anh Tử Vũ đối với cậu tốt như vậy, nếu không tớ giúp cậu qua dạy dỗ anh ấy một chút?” Cơ hội tốt như vậy cô làm sao có thể cho cô ta đi,

Lam Kỳ nhìn Nhiễm Khả đột nhiên cười.

"Xã hội này đàn ông như vậy cực kỳ bình thường, ai cũng như nhau, yên tâm, tôi nghĩ rất thông suốt.” Cô không thông minh nhưng cũng sẽ không trúng kế của Nhiễm Khả, hiện tại suy nghĩ của cô là một mảnh hỗn loạn, làm sao có can đảm đi qua?

Nhiễm Khả bị lời nói của cô làm cho không phản đối được, cô không nghĩ tới Lam Kỳ là một cô gái như vậy, cô còn muốn nhìn thấy bộ dáng đau khổ của cô ta cùng Thiệu Tử Vũ cãi nhau, hiện tại đều đã thất bại rồi.

"Không có việc gì tôi đi trước, cô thích xem thi cứ tiếp tục nhìn.” Nói xong Lam Kỳ xoay người rời đi.

Nhiễm Khả nhìn bóng lưng của cô buồn bực, lại nhìn đường cái đối diện, sau đó nghĩ một chút liền cầm lấy điện thoại, mấy ngày nay cô thúc giục Dung Bạch Minh trở về, không biết anh ta đã về tới chưa.

Trên đường lớn có rất nhiều người, không có Nhiễm Khả ở bên cạnh Lam Kỳ bỏ xuống mặt nạ, nói thật một màn kia làm cho cô đau quá, thì ra Thiệu ngốc thích Lý Viện, cho nên sau khi uống say những chuyện kia anh cái gì cũng không nhắc đến, cũng vô số lần làm bộ ám chỉ với cô, thì ra là như vậy.

Nhiễm Khả để cho cô đi tìm anh ầm ĩ, nhưng mà cô có lý do gì để qua đó? Cho tới bây giờ Thiệu ngốc cũng không có nói qua anh thích cô, anh lựa chọn thích người nào là quyền lợi của anh, cô không thể ỷ vào anh đối xử tốt với cô mà gây chuyện.

Nhớ tới lời nói trước đó, Lam Kỳ cảm thấy không nên, Thiệu ngốc đối tốt với cô như vậy, làm sao cô có thể ở trước mặt Lý Viện nói những lời kia, hiện tại nghĩ lại thật ngu, không biết anh biết rõ có thể cười nhạo cô hay không.

Chỉ là bây giờ anh chọn Lý Viện, về sau cô phải như thế nào đối mặt với anh?

Hoa trên tay không biết rớt lúc nào, nước mắt ào ào rơi xuống, thật ra Thiệu ngốc không nên đối xử tốt với cô như vậy...... (Huhuhu....Kẹo thương chị Lam quá, đừng khóc mà, đừng khóc mà, thật ra mọi chuyện không phải như vậy đâu)

Dung Bạch Minh mới vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Nhiễm Khả, nghe nói tâm tình Lam Kỳ không được tốt, hỏi địa chỉ một chút anh trực tiếp lái xe tới, từ lần trước cô nhận lấy hoa trên tay anh tới nay, anh bận rộn công việc chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại, hai người cũng không có nói chuyện lâu, hiện tại anh trở lại muốn nhanh chóng gặp cô.

Dung Bạch Minh gọi điện thoại cho Lam Kỳ không ai bắt máy, anh lái xe tới chỗ vừa rồi Nhiễm Khả nói để tìm.

Lúc Khương Hạo cầm đồ đi ra chỉ thấy cảnh tượng Lý Viện gắt gao ôm Thiệu Tử Vũ không thả, anh đau đầu đỡ trán một chút, đây là tình huống gì? Phụ nữ say rượu đều buông thả như vậy?

Thiệu Tử Vũ nháy mắt ra hiệu cho anh.

"Lý Viện, cô say rồi, tôi đưa cô về.”

Nói xong đem Lý Viện kéo ra, vốn nghĩ muốn Thiệu Tử Vũ khuyên cô một chút xem ra hoàn toàn ngược lại, không biết ngày đó chị dâu nói cái gì làm cho cô đau khổ như vậy, vừa rồi lúc uống rượu Lý Viện nói, cái gì mà kết hôn, đứa bé, làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

"Cậu đưa cô ấy về trước đi.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh muốn đi tìm bé con, không biết như thế nào trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.

"Ừ"

Khương Hạo nhận lấy Lý Viện đỡ cô lên xe mình, lái xe đi.

Thiệu Tử Vũ gọi điện thoại cho Lam Kỳ.

Lam Kỳ nhìn dãy số trên màn hình di động mà không dám nhận, có phải Thiệu ngốc muốn chất vấn cô chuyện ngày đó hay không? Hiện tại cô thật sự không muốn giải thích, cũng không có tâm tình giải thích, khi nào tâm tình cô tốt sẽ giúp anh giải thích với Lý Viện.

Lam Kỳ vừa đem điện thoại di động thả lại vào túi, một trận ting ting bấm kèn xe vang lên, lúc này cô mới phát hiện bản thân vậy mà đang đứng ở lối đi bộ ngẩn người, hơn nữa còn đang là đèn xanh.

Đang lúc cô tay chân luống cuống, có người kéo tay cô.

"Học trưởng Dung"

Lam Kỳ nhìn khuôn mặt sốt ruột của Dung Bạch Minh.

"Như thế nào qua đường lại còn ngẩn người?"

Dung Bạch Minh còn nghĩ là sẽ phải tìm rất lâu không ngờ nhanh như vậy liền gặp được cô, đây có phải là duyên phận hay không? (Xin cho Kẹo 3 giây văn tục, duyên phận cmn cái đầu nhà ngươi, cút ca chị Lam ra một chút)

"Không có gì, chỉ là đang nghĩ một số chuyện.” Lam Kỳ rút tay mình về, không có thói quen bị anh ta nắm tay như vậy.

Dung Bạch Minh không để bụng.

"Muốn đi đâu? Anh đưa em đi."

Lam Kỳ nhìn anh, mới bao lâu không gặp, học trưởng Dung đã gầy đi nhiều.

"Không phải là học trưởng đang đi công tác sao?” Cô nhớ rõ lần trước trong điện thoại anh nói là mình đang đi công tác.

"Mới vừa trở lại, nghĩ muốn gặp em, không ngờ lại ở chỗ này gặp được em.” Dung Bạch Minh không có nó Nhiễm Khả báo với anh, giống như cũng không có phát hiện cô đau lòng.

Lam Kỳ nhìn Dung Bạch Minh mỉm cười, ánh mắt rũ xuống, học trưởng Dung là một người xuất sắc làm sao có thể cố chấp thích cô, cô nào có tốt như vậy.

"Thật ra thì lần trước"

Cô muốn giải thích rõ với anh.

"Được rồi đừng nói nữa, cùng anh đi ăn cái gì đó một chút, anh còn chưa có ăn cơm chiều.”

"Được."

Lam Kỳ nghĩ đợi một chút nói rõ với anh cũng được, cô hiểu rõ tình cảm chính mình, không muốn lại để cho học trưởng Dung hiểu lầm.

Lam Kỳ lên xe Dung Bạch Minh, anh ta đi phía trước mở cửa xe.

Dọc theo đường đi ánh mắt Dung Bạch Minh dịu dàng.

Lam Kỳ nhìn một bên mặt của anh cùng khóe miệng chứa ý cười, giờ phút này đột nhiên cô phát hiện trong nháy mắt Dung Bạch Minh cười rất giống với Thiệu ngốc, trước kia cô bởi vì nụ cười này mà theo đuổi anh, chẳng lẽ tại thật lâu trước kia nụ cười dịu dàng của Thiệu ngốc cũng đã từng chút từng chút dung nhập vào trong lòng cô, bất tri bất giác ảnh hưởng cô.

Lam Kỳ suy nghĩ xuất thần, Dung Bạch Minh đã đậu xong xe.

"Gặp được một người bạn làm ăn, anh đi chào hỏi một chút."

Dung Bạch Minh đi ra ngoài, Tịch Minh mới vừa đi qua chỗ này liền nhìn thấy Thiệu Tử Vũ nên dừng lại nói chuyện phiếm một chút thì gặp Dung Bạch Minh đi tới, trên mặt đổ mồ hôi lạnh, người này phải đang đi công tác hay sao, như thế nào nhanh như vậy đã làm xong, năng lực thật đúng là rất giỏi.

"Tổng giám đốc Tịch."

Dung Bạch Minh chào hỏi lại thấy Thiệu Tử Vũ bên cạnh Tịch Minh, người đàn ông này là bạn của Lam Kỳ vì thế cũng gật đầu cười cười.

Vẻ mặt Thiệu Tử Vũ tối sầm một chút, trên mặt không có biến hóa gì nhiều.

"Tổng giám đốc Dung chuyện bên kia nhanh như vậy liền xử lý xong rồi, thật sự là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.” Tịch Minh mở miệng, một nửa là khen ngợi, một nửa là đau đầu, lần sau nên tìm một cái cớ gì ném Dung Bạch Minh ra xa một chút.

"Ừ, vừa lúc tôi muốn cùng bạn gái đi ăn cơm, có muốn ngồi cùng hay không?"

Dung Bạch Minh mở miệng, gần đây cảm giác Tổng giám đốc Tịch có chút nhằm vào anh, vừa vặn mượn cơ hội đêm nay nhìn xem có phải có cái gì hiểu lầm hay không, công ty của anh mới vừa vào quỹ đạo thật sự rất cần lần hợp tác này.

"Bạn gái?" Tịch Minh vui vẻ, Dung Bạch Minh có bạn gái, không phải là nguy hiểm giải trừ rồi hay sao.

"Tốt, bạn gái của Tổng giám đốc Dung nhất định là một người đẹp quốc sắc thiên hương, vừa vặn chúng ta có thể làm quen.” Chỉ cần để cho tên nhóc Thiệu Tử Vũ gặp được bạn gái của Dung Bạch Minh thì mọi chuyện đều được giải quyết, Dung Bạch Minh là một nhân tài, hiện tại anh cũng cực kỳ cần một người như vậy vì anh kiếm tiền.

Dung Bạch Minh cười, định nghĩa quốc sắc thiên hương trong lòng mỗi người đều khác nhau, nhưng Lam Kỳ trong cảm nhận của anh là cực kỳ độc đáo....

"Bạn gái của tôi tiên sinh Thiệu cũng biết.” Dung Bạch Minh cười.

Đột nhiên trong lòng Tịch Minh liền hồi hộp, mấy năm nay Thiệu Tử Vũ ở bộ đội quen biết không nhiều phụ nữ lắm, mà lại là người Dung Bạch Minh quen, đột nhiên anh có một dự cảm xấu, hẳn là không phải cô gái nhỏ kia chứ?

Dung Bạch Minh đưa ánh mắt nhìn về phía trên xe, ánh mắt thâm tình đưa tình.

Ánh mắt Thiệu Tử Vũ nhìn chằm chằm cửa xe hạ xuống.

Lam Kỳ có chút không được tự nhiên, cô thực sự không nghĩ muốn gặp mặt Thiệu ngốc, bây giờ không biết nên như thế nào đối mặt với anh, cô không muốn gặp anh.

Dung Bạch Minh đã đi tới, mở cửa xe.

"Lam Kỳ, bọn họ mời chúng ta cùng ăn."

Lam Kỳ nhìn Dung Bạch Minh trong lòng nghĩ muốn khóc, người này như thế nào lại đưa cô đến chỗ này, tâm tình cảm kích vừa rồi biến mất, thật là tai họa.

Lam Kỳ chậm chạp từ từ xuống xe, mới phát hiện chỗ này chính là chỗ vừa rồi anh cùng Lý Viện ôm ấp, trong lòng cô chợt đau quá, cô nghĩ có thể đời này kiếp này cô liền chán ghét địa phương này rồi.

Cô đến gần mới ưhát hiện trên mặt Thiệu ngốc không còn nụ cười như bình thường, mà là nghiêm túc làm cho cô kiêng dè, sự việc kia anh đã biết rõ.

Tại một giây cánh cửa xe kia mở ra Tịch Minh liền đau đầu nâng trán, anh biết mình nên tự cầu nhiều phúc, đây là cái tình huống gì? Tên kia không phải nói đã giải quyết xong, còn cùng nhau mua đồ dùng nội thất, như thế nào đảo mắt lại thành bạn gái của người khác?

"Bé con, tại sao ở chỗ này?"

Rất nhanh trên mặt Thiệu Tử Vũ lại khôi phục nụ cười dịu dàng, bộ dáng nho nhã lịch sự nháy mắt làm cho Lam Kỳ ngẩn người.

"Em đi dạo phố."

"Được rồi, chúng ta vào trong rồi tiếp tục nói chuyện."

Dung Bạch Minh mở miệng, vừa vặn thêm vài bước là đến cửa nhà hàng.

Lam Kỳ hít sâu một hơi lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

"Đột nhiên tôi có chút không thoải mái, nghĩ muốn trở về trước, mọi người đi đi."

Cô phải làm chuẩn bị một chút, cô biết bộ dáng hiện tại của mình không chống lại được chất vấn của Thiệu ngốc, cô sợ mình sẽ che giấu không được mà khóc.

Dung Bạch Minh có chút xấu hổ, hiện tại loại tình huống này anh không thể đi, anh khẽ cười nhìn Lam Kỳ muốn thuyết phục cô.

Thiệu Tử Vũ đi tới bên cạnh Lam Kỳ nhẹ giọng hỏi.

"Bé con, khó chịu ở chỗ nào? Anh đưa em đi bệnh viện khám.” Còn có một số việc muốn hỏi rõ, làm sao cô lại ở cùng một chỗ với tên đàn ông này, anh nói qua chỉ cho cô có một người đàn ông là anh, cô đã quên?

"Không cần, tự em đi, mọi người đi đi."

Bây giờ cô rất sợ khi đối mặt với anh, làm sao có thể để anh đưa cô đi.

Lam Kỳ cự tuyệt không ngờ một giây tiếp theo thân thể liền bay lên không trung.

"A, thả em xuống."

Cô không cần anh ôm, cô sợ bản thâm say đắm loại cảm giác này sẽ không cách nào tự thoát khỏi, Mễ Đóa nói rất đúng, sự dịu dàng của anh chính là độc dược.

"Bé con, không cần kêu, mọi người trên đường còn nghĩ là anh khi dễ em.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, cho tới bây giờ bé con chưa bao giờ cự tuyệt anh, hôm nay lại vì người đàn ông này cự tuyệt anh, nên nói chuyện rõ ràng mới được.

Nhìn thấy một màn này, Dung Bạch Minh muốn tiến lên ngăn cản, trên khuôn mặt lịch sự có chút tức giận, tuy Lam Kỳ vẫn coi anh ta là anh trai nhưng anh ta cũng không thể làm như vậy.

Không ngờ anh mới vừa bước mấy bước liền bị Tịch Minh kéo lại.

"Tổng giám đốc Dung không phải muốn ăn cơm sao? Hôm nay tôi mời khách, không say không về."

Chuyện cười, bây giờ còn cho tên này cơ hội tiến lên phía trước, ngày mai anh không cần nhìn thấy mặt trời mọc.

"Lần sau đi, hôm nay tôi có việc."

"Thế nào, không nể mặt có phải hay không?" Tịch minh chính là lôi kéo tay của anh không thả , nhiệt tình giống như anh em thân thiết, làm cho Dung Bạch Minh trong lúc này không biết từ chối như thế nào.

"Mặt mũi của Tổng giám đốc Tịch làm sao tôi dám không cho.” Dung Bạch Minh cười gượng, đột nhiên anh phát hiện người đàn ông kia có khả năng có cùng tâm tư như anh đối với Lam Kỳ, trong lòng anh bắt đầu lo lắng.

Anh thích Lam Kỳ, lần này anh không thể lại để mất đi cơ hội này. (Cơ hội nào cơ? Nhà ngươi làm gì có cửa mà ở đây sớ rớ, cút xa một chút, ngay cả cửa sổ cũng không có em nhé, anh Thiệu cố lên, hãy phát huy bản năng hồ ly của anh đi)

"Vậy thì quyết định như vậy, đi thôi."

Tịch Minh cười cười nhìn Dung Bạch Minh, trong lòng lại nảy sinh ý định ác độc, nhóc con, hôm nay ông không chuốt cho mày say chết ông không phải họ Tịch.

Dung Bạch Minh còn muốn từ chối lại phát hiện Thiệu Tử Vũ đã lái xe đi, vẻ mặt anh chán nản mà lại không biết làm sao, chỉ có thể đi theo Tịch Minh đi về phía nhà hàng.

Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều, anh tự an ủi bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.