Thứ hai ngày 23, Lam Kỳ khoanh một vòng tròn trên lịch, hôm nay cô lại lớn thêm một tuổi, buổi sáng cô cố tình thay bộ váy ngày đó Thiệu ngốc mua cho cô, bộ váy dài màu gạo, phong cách cực kỳ lãng mạn, tóc quấn lên thành búi đáng yêu, trên cổ đeo sợi dây chuyền ngọc trai ngày đó Thiệu ngốc đưa, trên mặt trang điểm nhạt, cô cảm thấy cách ăn mặc hôm nay của mình không tệ.
Từ sáng sớm cô liền không ngừng xem điện thoại, đã hai ngày rồi Thiệu ngốc không có gọi cho cô, không biết có phải đã quên thời gian trở về hay không.
Cô nghĩ muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà thủy chung cũng không gọi, cô cảm thấy nếu cô gọi nhắc nhở vậy thì không còn ý nghĩa nữa rồi.
Rời giường ăn điểm tâm, Lam Trung Hoa mang cô đi chọn xe, Lam Kỳ chọn một chiếc xe cực kỳ bình thường, giá cả không đắt, cô không muốn cho cha già quá vất vả, bởi vì cô còn chưa lấy được bằng lái chỉ có thể để Lam Trung Hoa chở trở về nhà.
"Kỳ Kỳ, không phải là con chọn xe rồi về sau để cho ba chở con chứ.” Trên xe Lam Trung Hoa cười.
Lam Kỳ bĩu môi với ba Lam.
"Dĩ nhiên không phải, hiện tại con có xe, cho dù liều mạng con cũng phải lấy được cái bằng lái tới tay.” Cô làm ra một tư thế tràn đầy tự tin.
"Ừ, ba tin tưởng con gái ngoan của ba."
"Đó là đương nhiên cha không tin con vậy thì tin người nào."
Lam Kỳ ôm cánh tay Lam Trung Hoa làm nũng, đầu tựa vào trên vai cha già nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác, khi nào thì Thiệu ngốc mới trở về, cô đã nhận được phần quà đầu tiên, khi nào thì mới nhận được quà của anh, thật ra quà tặng cô muốn nhất chính là quà sinh nhật của anh.
Lam Kỳ chọn xe xong vừa về tới nhà đã bị Vương Mạn kéo đi dạo phố.
"Mẹ, quần áo con rất nhiều, không cần."
Trong một cửa tiệm thời trang vẻ mặt Lam Kỳ ão não, cô không cần nhiều quần áo như vậy, vậy mà mẹ già lại lôi kéo cô tới đây mua.
"Con thì biết cái gì.” Vương Mạn dùng tay chỉ trán cô một cái.
"Bây giờ con đã lớn, cần phải có dáng vẻ của phụ nữ trưởng thành, quần áo, mỹ phẩm, một thứ cũng không thể thiếu." (Ô ô....Kẹo cũng muốn, mẹ Lam nhận Kẹo làm con gái nuôi rồi cũng mua cho Kẹo mấy thứ đó giống chị Lam đi, mami Kẹo toàn là bắt Kẹo tự đi chọn, không những vậy còn giao luôn công việc chọn mua quần áo, mỹ phẩm, đồ trang điểm này nọ của mami cho Kẹo luôn, nổi khổ không thể nói thành lời~)
"Mẹ, con cảm thấy mình rất có dáng vẻ phụ nữ trưởng thành rồi."
Lam Kỳ né tránh công kích của mẹ già, cô cảm thấy dường như mẹ già đang muốn đem cô thay hình đổi dạng.
"Con biết cái gì, mẹ đã hẹn mẹ của thằng nhóc kia tối thứ sau này gặp mặt, mấy ngày tới con nên ăn mặc thật đẹp cho mẹ, nếu vẫn là cái bộ dạng đối phó tùy tiện kia, thật mất mặt."
Làm nửa ngày thì ra mẹ già là vì chuyện này, thì ra bà để tâm như vậy, Lam Kỳ cảm thấy cuộc sống sau này của mình khẳng định không dễ chịu.
"Kỳ Kỳ, lại đây, thử cái này."
Vương Mạn lựa chọn quần áo cho Lam Kỳ.
Lam Kỳ cầm lên nhìn một chút.
"Mẹ, mẹ không thấy là mấy bộ quần áo này quá thành thục rồi sao."
Nhìn giống như là mấy bà thím, mẹ đây là cái mắt thẩm mỹ gì chứ.
"Không cảm thấy, cái này vừa đúng, ba mẹ thằng nhóc đó thích phụ nữ truyền thống, bây giờ mấy bộ quần áo của con gái nếu không phải là lộ ngực, liền lộ chân, bọn họ không thích con dâu như vậy, mà mẹ cũng không thích con gái mặc quần áo để lộ quá nhiều.”
Vương Mạn kiên trì bắt Lam Kỳ đi thử.
Lúc Lam Kỳ bước ra từ phòng thử quần áo cũng không dám xem gương, cái này có thể dùng từ ‘vô cùng thê thảm’ để diễn tả, cô không tin người lập tức già hơn mười tuổi trong gương lại là mình.
"Mẹ, người tha cho con đi."
Lam Kỳ nhìn thấy cách đó không xa đã có người đang cười trộm.
Vương Mạn lùi một bước, nhìn kỹ xem.
"Đúng là không quá thích hợp, màu sắc có vẻ hơi lớn tuổi.” Nói xong liền lắc đầu, “Đều tại con, mấy năm rồi cũng không có đi dạo phố cùng mẹ, mẹ cũng không biết con thích hợp kiểu quần áo nào, như vậy tự con đi chọn đi.”
Lam Kỳ thở một hơi dài nhẹ nhõm, vội vàng chạy về phòng thử đồ cở quần áo ra, mẹ già nói người bạn kia nghe qua thật khủng bố, cô nghĩ ngày đó đánh chết cô cũng không đi.
Lam Kỳ trong sự quan sát kỹ càng của mẹ già mua vài bộ quần áo, rốt cuộc xem như qua ải.
Chọn quần áo xong Vương Mẩn lại mua thêm mấy bộ kem dưỡng da cho Lam Kỳ, về đến nhà Lam Kỳ nằm trên giường nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nào, cũng không có tin nhắn, đã qua giữa trưa, thật sự là anh đã quên rồi sao?
Cô nhịn không được kéo tới kéo lui dãy số quen thuộc kia.
"Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói êm tai, đôi mắt Lam Kỳ có chút đỏ lên, Thiệu ngốc đáng chết, cả điện thoại cũng gọi không được, có phải đang trốn tránh cô hay không.
Cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ anh tắt máy là vì không muốn ăn sinh nhật cùng cô, tâm tình liền càng ngày càng tệ.
Buổi tối Mễ Đóa tới nhà Lam Kỳ ăn chực.
"Kỳ Kỳ chúc cậu lại già thêm một tuổi.” Vào cửa Mễ Đóa đưa quà sinh nhật của mình.
Lam Kỳ cười nhận lấy liếc cô một cái, cô mới bây lớn sao có thể có liên quan đến từ ‘già’ chứ.
"Mễ Đóa ngồi đi cháu.”
Vương Mạn từ phòng bếp bưng trái cây đi ra, gương mặt mỉm cười, cô biết quan hệ của hai đứa nhỏ này rất tốt, sinh nhật hàng năm đều quấn quýt cùng một chỗ.
"Dì Lam, cái này tặng cho dì."
Vương Mạn kinh ngạc.
"Làm sao lại tặng quà cho dì?"
"Lúc con mua quà cho Lam Kỳ liền nhìn thấy sản phẩm nước hoa mới đưa ra thị trường, con nghĩ dì Lam xinh đẹp như vậy xịch lên người nhất định quyến rũ chết người nên liền mua."
Vương Mạn mở cái hộp ra, là một một nhãn hiệu nước hoa, nghe nói rất khó mua được.
"Con đứa nhỏ này miệng thật ngọt."
"Chỉ cần dì Lam thích là được rồi."
"Dì đương nhiên thích, chỉ là lại khiến con tốn kém.” Vương Mạn cảm thấy ngại, luôn để cho con bé tốn tiền.
"Như thế nào lại tốn kém, con lấy nó trừ tiền cơm."
Mễ Đóa cười, cô cực kỳ thích đồ ăn ba Lam nấu, hương vị đặc biệt ngon.
"Được, vậy tối nay liền ăn nhiều một chút."
Vương Mạn nói xong trở về phòng bếp.
Lam Kỳ cùng Mễ Đóa ngồi ở trên ghế sô pha xem TV.
Mễ Đóa dùng cánh tay chọt chọt Lam Kỳ.
“Người đẹp, buổi tối như thế nào, năm nay không cần tớ cùng mừng sinh nhật phải không?"
Vẻ mặt Lam Kỳ tối sầm.
"Như thế nào không cần, cậu không đi cùng tớ vậy tớ tìm ai đây."
Mễ Đóa khó hiểu nhìn nàng.
"Không phải Thiệu Tử Vũ hẹn cậu sao?"
Lam Kỳ dời mắt đi chỗ khác.
"Tớ làm sao có thể hẹn được anh ta."
Ngoài miệng cô nói thật thoải mái thật ra lúc Mễ Đóa hỏi câu này, trong lòng cô thật mệt mỏi, Thiệu ngốc rõ ràng nói sẽ mừng sinh nhật cùng cô, vậy mà hôm nay ngay cả một cú điện thoại cũng không có, di động cũng tắt máy, nhất định là đã quên.
"Giận dỗi rồi hả?"
Mễ Đóa quái đản nhìn cô.
"Cái gì, không thể nào."
Mễ Đóa cũng nhìn ra Lam Kỳ không vui, cho nên cũng không truy hỏi nữa, đỡ phải phá hoại không khí, người yêu cãi nhau là chuyện bình thường không chừng chưa qua một tiếng liền làm hòa lại, hôm nay là sinh nhật Lam Kỳ cô tin Thiệu Tử Vũ sẽ không không có phong đệ như vậy.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Vương Mạn đi mở cửa, chỉ thấy Lý Hạo đứng ở ngoài cửa.
"Lý Hạo, hôm nay sớm như vậy liền xong việc rồi?"
Vương Mạn hỏi, nghĩ đến đứa nhỏ Lý Hạo này mấy ngày nay thật sự bận rộn, làm sao hôm nay lại tan việc sớm như vậy.
Lý Hạo nở nụ cười.
"Hôm nay là sinh nhật Kỳ Kỳ, làm sao con có thể không đến.”
"Con cũng thật thương nó."
Vương Mạn dẫn Lý Hạo vào nhà.
Lam Kỳ nhìn thấy Lý Hạo liền có chút khó chịu, lần trước hắn bắt lấy tay cô còn tìm người chụp lén cô, hai người ầm ĩ cũng không có vui vẻ gì, liền ngay cả ở chung một chỗ cũng cảm thấy có điểm lạ.
"Kỳ Kỳ, sinh nhật vui vẻ."
Lý Hạo đi tới bên cạnh sô pha mở miệng, vẻ mặt dịu dàng cùng nụ cười thành khẩn của hắn làm cho người ta rất khó liên hệ những hành động việc làm trước đó cùng một chỗ với hắn.
"Cám ơn."
Lam Kỳ nhận lấy, nở nụ cười với hắn ta.
"Kỳ Kỳ hôm nay rất đẹp."
Lý Hạo khen ngợi, hôm nay Lam Kỳ trang điểm, còn có bộ váy cũng cực kỳ thích hợp với cô, cảm xúc nhẹ nhàng động lòng người.
Lam Kỳ cầm hộp quà ngồi xuống, hiện tại cô cũng không biết nên nói chuyện gì với hắn, Mễ Đóa căn bản không phát hiện Lam Kỳ mất tự nhiên, cô mới vừa ngồi xuống liền cướp lấy hộp quà.
"Tớ xem coi là cái gì?"
Nói xong cũng bắt đầu tháo quà.
Nhìn hành động của Mễ Đóa, ánh mắt Lý Hạo tối sầm một chút, nghĩ muốn ngăn cản sau cùng lại không có động tác gì.
Mễ Đóa tháo bao kiến phía ngoài ra, xuất hiện một chiếc hộp tinh xảo.
"Lam Kỳ cậu mở ra nhìn xem."
Có lẽ Mễ Đóa cũng cảm thấy cách làm của mình có chút không thích hợp, đem cái hộp đưa cho Lam Kỳ.
Lam Kỳ đối với ánh mắt tò mò chờ mong của Mễ Đóa đành phải mở cái hộp ra.
Tia sáng có chút chói mắt, chỉ thấy sau khi mở cái hộp, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương đang yên lặng nằm, cánh hoa ôm lấy viên kim cương cực kỳ sặc sỡ lóa mắt.
"A" Mễ Đóa kêu lên, là một sợi dây chuyền kim cương, kêu xong lại kỳ quái nhìn Lam Kỳ, không lầm, một người anh rể lại tặng em vợ quà tặng quý giá như vậy, theo cô đoán sợi dây chuyền kim cương này cũng phải hơn tram vạn, Lý Hạo cũng quá rộng rãi đối với Lam Kỳ rồi.
Vương Mạn cũng nhìn thấy.
"Lý Hạo, vật này quá quý giá rồi."
Tuy Lý Hạo có thực lực kinh tế nhất định, nhưng quà tặng quý giá như vậy lại tặng cho Lam Kỳ có chút không thích hợp, nếu muốn tặng cũng là tặng cho con gái lớn mới đúng.
"Bác gái, không sao, là con giúp một khách hàng cãi thắng án, hắn ta không có tiền trả phí luật sư nên lấy cái này thế vào, con giữ lại cũng vô dụng, Tiểu Vũ cũng không thích, vừa vặn sinh nhật Kỳ Kỳ nên tặng cho em ấy."
Lý Hạo mở miệng, thật ra thì sợi dây chuyền này cùng cái lắc tay trước đó và đôi bông tai là một bộ, còn lại bông tai hắn sẽ tìm cơ hội thích hợp đưa cho cô.
"Như vậy."
Vương Mạn vẫn cảm thấy không thích hợp, nếu như Lam Vũ biết được không biết con bé sẽ nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại cũng không thể nói gì, chỉ là dặn dò Lam Kỳ cất kỹ liền đi vào phòng bếp.
Vương Mạn vào phòng bếp, Lam Trung Hoa liền đi ra nói chuyện phiếm với Lý Hạo, hai người vốn là nói chuyện trên công việc không biết như thế nào lại chuyển tới trên người Lam Vũ. (Kẹo đoán chị Vũ bị rơi vào tay tên giặc khác trong nhà họ Thiệu rồi, hehe, *cười gian-ing*)
"Lý Hạo, gần đây có tin tức gì của Lam Vũ không?” Lam Trung Hoa hỏi.
Vẻ mặt Lý Hạo ngưng lại một chút, nhìn Lam Kỳ.
Lam Kỳ chuyển ánh mắt, cô đã hỏi Thiệu ngốc, anh nói không có tin tức gì, nên cô không dám nói sự thật với cha mẹ già, sợ bọn họ lo lắng.
"Yên tâm, Tiểu Vũ không có việc gì."
Lý Hạo trả lời.
Lam Trung Hoa cũng hiểu, không tiếp tục hỏi, ông biết ngày hôm nay không nên nói chuyện không vui, xem TV một hồi Lam Kỳ đứng dậy đi về phòng, sợi dây chuyền kim cương này trước tiên vẫn là nên đem về phòng cất, sau đó đưa lại cho mẹ già, cô không dám đeo giống lắc tay lần trước, cô nghĩ nó bình thường nên làm rớt, mẹ già còn không biết, nếu không sẽ mắng chết cô.
Thấy Lam Kỳ lên lầu, Mễ Đóa cũng đi theo phía sau.
Về đến phòng, Lam Kỳ bỏ cái hộp trên bàn trang điểm, tay cô không cẩn thận đụng phải một cái hộp khác, bên trong chính là sợi dây chuyền ngọc trai Thiệu ngốc cho cô, vốn là đeo vào nhưng buổi chiều vì sinh hờn dỗi nên cô đã ném cái hộp đi, cô cảm thấy Thiệu ngốc đã quên sinh nhật của cô.
"Kỳ Kỳ, cậu không thấy là anh rể cậu đối xử với cậu có phần hơi quá tốt rồi sao?"
Tại cửa ra vào Mễ Đóa quanh co lòng vòng mở miệng, dây chuyền kim cương, trên trăm vạn lại tặng cho Lam Kỳ, lại vẫn còn độc thân, có thể trở thành quan hệ thân thích hay không đều còn chưa biết được, hắn ta thật đúng là có điểm không bình thường. (Aiz, có ý đồ rành rành đấy chị Mễ à, chỉ có chị Lam ngu ngốch cứ khăn khăn cải lại thôi)
"Có chút xíu."
Lam Kỳ mở miệng, nếu như Mễ Đóa biết trước đó hắn ta đã tặng cho cô một chiếc lắc không biết sẽ thế nào.
Mễ Đóa tựa vào trên cửa bộ dáng hồ đồ của Lam Kỳ thật sự là nhịn không được chạy tới nhìn cô.
“Kỳ Kỳ, tớ cảm thấy Lý Hạo đối vợi cậu không có ý tốt.”
Hôm nay cô nhất định phải nói, cho dù Lam Kỳ không thích nghe cô cũng phải nói, nếu không cô sợ cô sẽ chịu thiệt, người đàn ông Lý Hạo này là tên ăn trong bát xem trong nồi làm sao bây giờ.
“Mễ Đoá, cậu đừng nói lung tùn.”
Lam Kỳ không vui, miệng Mễ Đoá luôn luôn nói không biết chừng mực.
“Tớ nói lung tung? Đừng nói cậu không có cảm giác được.”
“Tớ”
Nghe Mễ Đoá nói như vậy, sắc mặt Lam Kỳ thay đổi một chút.
“Nhìn xem, sắc mặt cậu đều đã thay đổi, vậy thì chứng minh cậu cũng cảm thấy đươc, tớ cảm thấy người đàn ông Lý Hạo này tâm cơ rất sâu, ánh mắt cũng âm u không phải dạng người tốt gì, nếu chị cậu trở về, tốt nhất cậu nên khuyện chị cậu cách xa tên đàn ông này một chút.”
Vẻ mặt Mễ Đoá nghiêm túc.
Lam Kỳ phiền lòng đem cái hộp kia ném qua một bên, trước kia lúc Mễ Đoá noi nhữung lời này cô có thể đúng thì hợp lý phản bác, hiện tại ngay cả bản thân cô cũng không thể nói được gì, chẳng lẽ thật sự giống như Mễ Đoá nói, Lý Hạo đối với cô có tâm tư khác?
Cô đau đầu sờ sờ trán, hiện tại cô đã đủ phiền, như thế nào còn có nhiều chuyện đáng ghét như vậy.
“Như vậy đi, tớ biết cậu không có khả năng tin tưởng lời tớ nói, những mà tớ nhất định sẽ chứng minh cho cậu thấy.”
Cô nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của tên Lý Hạo kia cho Lam Kỳ thấy.
Lam Kỳ nhìn Mễ Đoá không biết nên nói như thế nào, chị gái già còn chưa có trở lại, việc này cô nên nói với ai, mà nếu nhưu chị gái già trở lại, cô cũng không biết mở miệng thế nào.
Chị gái già cùng hắn có cảm tình nhiều năm như vậy, làm sao có thể chịu đựng được, mà còn cha mẹ già cũng không thể tiếp nhận được.
Bọn họ ngay cả đồ cưới đều đã chuẩn bị tốt.
“Kỳ Kỳ, Tiểu Mễ, ăn cơm.”
Hai người ở trong phòng một lúc, dưới lầu truyền lên tiếng gọi đi ăn cơm.
Lam Kỳ cùng Mễ Đoá xuống lầu.
Cha mẹ già đều vui vẻ, Lam Kỳ cũng giả bộ vui vẻ, một bữa cơm ăn được hoà thuận vui vẻ, cơm nước xong Vươn Mạn lại lấy bánh kem ra.
“Kỳ Kỳ, cầu nguyện đi.”
Đốt nến xong, Lam Trung Hoa mở miệng.
Lam Kỳ nhìn số nến trên bánh kem tượng trưng cho số tuổi của mình, nhắm mắt lại cầu nguyện, sau đó mở mắt ra thổi tắ mấy ngọn nến.
“Ha ha, Kỳ Kỳ mới vừa rồi ước nguyện cái gì?” Sau khi thổi nến, Mễ Đoá liền cười hề hề hỏi.
Cầu cho cậu béo lên 50kg.” Lam Kỳ trả lời, con nhóc này năm nào cũng hỏi, không biết là nguyện vọng nói ra là liền không linh hay sao.
“Đi chết đi, lại có ý xấu như vậy.” Mễ Đoá cười đi cù lét Lam Kỳ.
“Hai đứa cứ thích nháo loạn như thế.”
Vương Mạn cười cắt bánh kem ra.
Lam Kỳ một cái đem bánh kem ăn hết, nguyện vọng vừa rồi của cô rất đơn giản, nhưng không biết có thể thực hiện được hay không, nếu có thể cô hi vọng nó được thực hiện trước 12 giờ đêm.
Mặt biển đen u ám gió lớn thổi, từng đọt sóng vĩ đại đạp vào bờ biên, trên bầu trời sắm chớp điên cuồng, mưa như trút nước làm cho người ta không mở mắt ra được, trong màn đêm mười bóng đáng mấy người bộ đội đặc chủng chia thành hai nhóm nhỏ ẩn nấp, động tác nhanh chóng tiến về phía trung tâm tiếp sát đảo nhỏ, sau khi tìm được vị trí có lợi nhất, đoàn người bí ẩn nấp tại chỗ.
“Lý Cường” Khương Hạo gọi.
“Đến”
“Nhanh đi kiểm tra một chút thuyền nhỏ còn đó hay không, nếu còn liền dùng dây thừng cố định chặt.”
Khương Hạo mở miệng, thời tiết trên đảo này thay đổi bất chợ, lúc tối khi bọn họ lên bờ còn có anh trăng sáng, trước đo anh còn lo lắng hành động đêm nay sẽ bị ảnh hưởng không nghĩ tới bây giờ lại nổi lên mưa to.
“Rõ”
Một người lính nhận mệnh lệnh nhanh chóng chạy về phía bờ biển.
Thiệu Tử Vũ nằm trên một tảng đá nổi lên quan sát hoàn cảnh trên đảo, diện tích đảo nhỏ này rất lớn, trên đảo toàn là đại thụ rậm rạp, những công xưởng sản xuất thuốc phiện đều đặt ở gần phụ cận trong rừng rậm, muốn quan sát cực kỳ khó khăn.
Cầm lấy ống nhòm ban đêm nhìn một chút, anh xoay người dựa vào nham thạch, quần áo tác chiến đã hoàn toàn ướt đẫm, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Đã là tám giờ tối, hai mắt anh tối sấm có phần thất vọng, vốn là muốn chúc mừng sinh nhật cùng bé con, xem ra đêm nay không thể nào trở về.
Vốn là anh dự định thời gian hai ngày là đủ rồi, nhưng mà vì xác định vị trí cụ thể của anh trai tốn hết hai ngày thời gian, buổi tói hôm nay mới có thể hành động.
Không biết trong lòng bé con sẽ nghĩ như thế nào, anh cười khổ, trở về phải đi dỗ dành cô thật tốt.
“Cậu còn cười được.”
Khương Hạo tựa vào bên cạnh anh hừ lạnh.
Thiệu Tử Vũ nhìn anh liếc mắt một cái.
“Khi nào thì hành động?” Đội đột kích này là do anh mang theo, đối với loại tác chiến thần tốc trên mặt đất anh rất có kinh nghiệm.
“Mười hai giờ.” Khương Hạo nhìn bầu trời, xem ra trận mưa này sẽ không ngừng, vừa vặn có thể lợi dụng thời tiết này mà hành động, tiếng súng cũng dễ dàng che giấu, nếu có thể không bị thương lặng lẽ cứu người ra là tốt nhất.
Anh nói xong lại nhing một công xưởng sâu trong rừng cây.
“Ừ” Thiệu Tử Vũ gật đầu, anh tin tưởng thằng nhóc này nó có năng lực chỉ huy.
“Không cần vui mừng quá sớm, không chừng trên đảo ma tuý này có hơn trăm người, còn là người trên tay đều có súng, chúng ta vừa muốn cứu người vừa muốn an toàn rút lui muốn đảm bảo không có thành viên bị thương, độ khó rất lớn.”
Sắt mặt Khương Hạo có chút nghiêm túc, tuy bọn họ đều mặc áo chống đạn lại mang theo vũ khí đạn dược tiên tiến nhất, nhưng dù sao cũng không quá quen thuộc với nơi này, mà mấy công xưởng ma tuý này trong đó đều có quan hệ, nếu không thể đúng lúc rời khỏi sẽ cực kỳ phiền phức.
“Tôi tin tưởng cậu.”
Thiệu Tử Vũ cũng không phải cố tình khen ngợi anh, trên phương diện chỉ huy anh quả thật có bản lãnh, đây cũng là nguyên nhân anh tìm tới cửa, cho anh dẫn đội phần thắng sẽ lớn hơn.
“Hừ, khen tôi cũng vô dụng.”
“Không phải khen, là khích lệ nếu như những người này cũng không thể làm khó được thì cậu đừng ngồi ở vị trí này nữa.”
“Cậu”
Khương Hạo trừng mắt nhìn anh, sau đó không lên tiếng, anh nghe được tiếng chân phía đằng xa, mặc dù mưa to nhưng anh vẫn nhạy cảm nghe được tiếng bước chân dồn dập.
“Đội trưởng, thuyền bị cuốn đi rồi.”
Lý Cường thở hổn hển mở miệng, lúc cậu đến đã không nhìn thấy bóng dáng chiếc thuyền, cậu tìm dọc theo bờ biển mấy km cũng không gặp, đoán chừng đã trôi ra biển rộng rồi.
“Mẹ nó.”
Khương Hạo lấy cái mũ trên đầu ra để mưa dội lên đầu cho tỉnh táo một chút, lần này phiền phức, bây giờ không phải cứu người, rút lui, còn phải cướp thuyền.
Cặp mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm một chút, tình huống hiện tại thật tệ.
“Xem ra hành động của chúng ta cần phải tiến hành trước, thừa dịp mữa to gió lớn mà hành động.” Nếu mưa lớn hơn bọn họ càng thêm phiền phức.
“Ừ, chúng ta phân hai đội hành động, cậu đi cướp thuyền, tôi đi cứu người.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, không còn cách nào chỉ có thể chia ra hai đội hành động.
Khương Hạo nhìn anh một cái, đi cứu nguyền nguy hiểm lớn hơn, mà còn phải lục soát toàn bộ công xưởng, đúng là không còn cách nào, anh không quen biết Thiệu Tử Mục, ngay cả ảnh chụp cũng không có Thiệu Tử Vũ đi là tốt nhất.
“Ừ, cậu cẩn thận.”
Năng lực chỉ huy của Thiệu Tử Vũ anh đã thấy qua cũng không có gì lo lắng.
“Ừ”
Khương Hạo triệu tập một đội đột kích, sau khi phân chia nhiệm vụ, mỗi đội tách ra hành động.
“Kỳ Kỳ, làm sao lại không vui?” Ăn cơm xong Mễ Đoá lái xe cùng Lam Kỳ đi dạo vòng vòng thành phố.
“Không có, chỉ là không muốn ở nhà.” Chuyện của Lý Hạo bị Mễ Đoá nói toạc ra làm cô cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, nhất là thấy bộ dáng nhiệt tình của cha mẹ già đối với hắn.
“Vậy chúng ta đi nơi nào?” Mễ Đoá hỏi, vốn cô cho rằng hôm nay Lam Kỳ sẽ hẹn hò cùng Thiệu Tử Vũ, nhưng đến giờ không có động tĩnh, cô có thể thông cảm nguyên nhân Lam Kỳ không vui.
“Tuỳ tiện đi dạo một chút.
Lam Kỳ nhìn chằm chằm mặt đường xuất thần, cô không dám nói nhiều, sợ nói nhiều sẽ không thể che giấu thất vọng cũng đau đớn trong lòng. Thiệu ngốc không có tới, ngay cả một cú điện thoại cũng không có, hơn nữa đã qua 12 giờ đêm, nguyện vọng của cô cũng không có thực hiện được.
“Vừa rồi cô ước nguyện chính là anh đột nhiên xuất hiện mừng sinh nhật cùng cô, xem ra đã mất linh.
Lúc này điện thoại di động cô vang lên, cô lập tức cầm lấy điện thoại.
“Alo”
“Lam Kỳ”
“Học trưởng Dung.”
Giọng nói Lam Kỳ trầm xuống, cô còn nghĩ là anh, thì ra là học trưởng Dung.
“Lam Kỳ, hôm nay là sinh nhật em, có thể mời em cùng đi ăn tối không?”
Trong điện thoại Dung Bạch Minh mềm mại mở miệng, hai ngày nay tuy anh không có gặp mặt Lam Kỳ, nhưng là thường xuyên trò chuyện, hôm nay anh vốn nghĩ hẹn cô sớm một chút, nhưng mà hội nghị bị trễ một chút.
“Không được, em ăn tối rồi.”
Lam Kỳ lễ phép cự tuyệt, hai năm rồi bọn họ không có liên lạc, không ngờ anh còn nhớ rõ sinh nhật của cô... Hai mắt cô có chút ướt át.
“À, vậy có thể gặp mặt hay không? Anh có quà tặng em.”
Giọng nói của Dung Bạch Minh tràn ngập chờ mong.
Lam Kỳ điều chỉnh cảm xúc một chút.
“Cảm ơn học trưởng, tối nay không được, em có chút không thoải mái, muốn ngủ một chút.”
“Em không thoải mái sao?”
“Ừ, thật xin lỗi học trưởng, em cúp máy.”
Lam Kỳ nói xong cúp điện thoại.
Mễ Đoá lắc đầu, cái tên Dung Bạch Minh này thật là si tình, không biết bao nhiêu phụ nữ hâm mộ Lam Kỳ muốn chết, vậy mà cô thân ở trong phúc lại không biết hưởng phúc.
“Kỳ Kỳ, nếu tớ là cậu, bạn trai đối với tớ như thế, lại có một người đàn ông đối tốt với tớ như vậy, tớ liền di tình biệt luyến*”
*Bỏ người này chuyển sang yêu một người khác.”
Lam Kỳ lườm cô một cái.
“Cậu không nói chuyện không ai nói cậu câm đâu.”
Mễ Đoá liếc mắt nhìn cô một cái, mím môi, trong lòng Lam Kỳ không vui cô vẫn là không nên đùa giỡn trước mũi đao.
Mễ Đoá dừng xe ở một quán cà phê nổi tiếng, có kinh nghiện lần trước cô không dám mang cô đến loại địa phương như là quan bar kia nữa, đành phải tới chỗ này giải trí, giết thời gian.
Vị trí quán cà phê này rất tốt, từ lầu ba nhìn ra cảnh đẹp vô cùng xinh đẹp, mà buôn bán nơi này cũng rất tốt, không biết còn chỗ ngồi hay không.
Lam Kỳ xuống xe vừa định cùng Mễ Đoá đi vào quán cà phê liền gặp được một người.
“Học Trưởng Dung.”
Mễ Đoá nhìn Lam Kỳ bừ cười, đây là cái gì vận chó má gì, vừa rồi Lam Kỳ lừa anh ta nói muốn ở nhà ngủ, không đến hai phút liền gặp chuyện thế này, nhìn xem cô giải thích như thế nào.
Mễ Đoá quan sát vẻ mặt Dung Bạch Minh, vẻ mặt anh cười vui sướng giống như căn bản không thèm để ý chuyện vừa rồi, đúng là người đàn ông tốt.
“Lam Kỳ”
Lam Kỳ nhìn người đột nhiên xuất hiện có chút xấu hổ, vừa rồi cô lừa anh, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp mặt.
“Là tôi cứng rắn kéo cậu ấy ra ngoài.”
Mễ Đoá giúp Lam Kỳ giải vây, tuy lý do này có chút gượng ép nhưng cũng không đến mức xấu hổ như vậy.
“À”
Dung Bạch Minh cười.
Mễ Đoá nhìn Lam Kỳ cùng Dung Bạch Minh một chút, cảm thất mình ở lại có chút không thích hợp.
“Kỳ Kỳ, tớ nhớ mình còn có việc, để cho học trưởng Dung đi cùng cậu đi.”
Lam Kỳ nhìn Mễ Đoá một cái, gật đầu, vừa vặn cô cũng có chút chuyện muốn nói rõ với anh.