Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 78: Hắn phải chết



Liên tiếp vài ngà Lam Vũ thông qua quan hệ tìm người khác nhưng cũng đều không có kết quả, sắc mặt rõ ràng tiều tụy.

"Chị, chừng nào thì Lý Hạo có thể ra ngoài?” Lam Kỳ cảm thấy hắn cùng chị gái già không có khả năng tái hợp lại, cho nên loại bỏ hai từ ‘anh rể’.

"Có chút phiền phức.” Lam Vũ đau đầu, cô đã nhờ tất cả người quen, họ đều nói là không có năng lực, trên TV, báo chí liệt kê tội trạng của Lý Hạo ngày càng nhiều, thời gian càng kéo dài lâu, lại càng gây bất lợi cho hắn ta, Lý Hạo đã không còn người thân, hiện tại chỉ có cô là có thể giúp hắn ta.

"Chị cũng đừng lo lắng quá.” Lam Kỳ an ủi, trước đó cô còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói với hàng xóm là hắn bị oan, nhưng mà nhìn tin tức đưa lên chính cô đều có chút chột dạ, giống như lời trên báo nói, một người không có thân phận, không có bối cảnh, sự nghiệp của Lý Hạo quả thực là quá thuận buồm xuôi gió, nói như vậy rõ ràng khơi dậy không ít nghi ngờ của mọi người, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cô.

Còn có Thiệu ngốc cũng nói giống như vậy.

"Ừ" Lam Vũ gật đầu, trong lòng có chút cười khổ, cô mất tích mới có bao lâu, sổ sách công ty đã bị người động qua, tuy trong lòng rất không muốn tin là Lý Hạo làm, nhưng mà ngoại trừ hắn cô thật sự nghĩ không ra còn có người nào khác, hơn nữa cho tới bây giờ công ty đều là hai người cùng nhau xử lý.

"Chị gái già, người nhìn bên ngoài.” Lam Kỳ từ một góc màn cửa thấy xe của Thiệu Tử Vũ, nhưng mà người ngồi trong xe hình như còn có Thiệu Tử Mục, nhất thời sắc mặt khó coi, anh ta tới đây làm gì, hay là ngại lần trước bị chị gái già đánh chưa đủ?

Lam Vũ tức giận trừng mắt nhìn người bên ngoài.

"Làm cho hắn ta rời đi.” Mấy ngày nay cô đều ngủ không ngon, trong mộng đều là hình ảnh làm cô ghê tởm, cô thật sự là chịu đủ rồi, quả thật không thể tin được bản thân làm sao có thể cùng sống chung với người đàn ông đó.

"Không cần, chúng ta không mở cửa anh ta tự nhiên sẽ bỏ đi.” Nếu như đi đuổi người, anh ta là người mặt dày vô sỉ, đoán chừng sẽ mạnh mẽ xông vào nhà.

"Tùy em.” Lam Vũ không lên tiếng tựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lam Kỳ nhìn bộ dáng của chị gái già, aiz, lại đổi lại cách ăn mặc trước kia, nói ra cô có chút hoài niệm bộ dáng chị gái già khi ở cùng Thiệu Tử Mục trước kia, bộ dáng vẻ mặt cô gái nhỏ hạnh phúc, đương nhiên nếu không ngu ngốc như trước liền rất tốt.

"Chị, người cùng Thiệu Tử Vũ như thế nào kết thù?” Lam Kỳ vẫn rất hiếu kỳ chuyện này, nhưng mà chị gái già vẫn cứ không chịu nói, khi đó đại khái là thời điểm học trung học cơ sở, hai người liền như nước với lửa.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Lam Vũ lườm cô một cái.

"À...” Lam Kỳ ngoan ngoãn ngồi một bên nhíu mày, tiếng chuông cửa không ngừng vang lên ầm ĩ chết người.

"Em và Thiệu Tử Vũ đang qua lại?” Mấy ngày nay công việc vội vàng, Lam Vũ đều đã quên tra hỏi chuyện này, cô còn nhớ rõ Thiệu Tử Vũ trước đây cao cao gầy gầy, không ngờ bộ dáng bây giờ lại đẹp trai như vậy, nhưng mà trước kia cảm thấy cậu ta không có ý tốt, không nghĩ tới lại nhớ thương tới con nhóc nhỏ này, nhớ thươngđến nhiều năm như vậy.

"Uhm, nhưng mà cha mẹ già không đồng ý.” Lam Kỳ rất buồn bực, người đàn ông tốt như vậy, cha mẹ già sao có thể không đồng ý, con gái bọn họ có bao nhiêu cân lượng chẳng lẽ bọn họ không biết sao.

"Chị sẽ giúp em thuyết phục bọn họ.” Đem em gái giao cho người đàn ông như vậy cô rất yên tâm, tin tưởng ba mẹ cũng sẽ không có ý kiến.

"Chị, người thật tốt quá.” Lam Kỳ nhảy đến bên người Lam Vũ cọ cọ, có chị gái già ra tay, cha mẹ già nhất định sẽ đồng ý.

"Nhìn ra được cậu ta đối với em rất tốt."

"Ừ"

"Người ngốc có phúc ngốc."

Lam Kỳ khó chịu, làm sao lại nói cô ngu ngốc chứ, được rồi, cô thừa nhận so với chị gái già thì cô có hơi ngốc một chút.

"Chị, nhìn nè.” Lam Kỳ duỗi tay đeo nhẫn cầu hôn, tuy cô là em gái lại cướp đoạt trước một bước, nhưng mà chị gái già sẽ không để ý đâu.

Lam Vũ cho cô một cái nhìn xem thường thật lớn.

"Chị, em muốn kết hôn, chị sẽ không không để ý có đúng không?”

"Thiệu Tử Vũ có tiền, em đừng nghĩ muốn moi móc trên người chị.” Một câu của Lam Vũ phá hỏng cô.

". . . ." Lửa giận thật lớn.

Tiếng chuông cửa kéo dài không ngừng vang lên dường như không có ý tứ dừng lại, Lam Lỳ nhứt đầu bịt lại lỗ tai, lúc này điện thoại di động vang lên.

"Bé con ra ngoài, anh ở trên xe.” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Thiệa Tử Vũ.

"Làm sao anh biết e ở trong nhà?” Lam Kỳ cảm thấy kỳ lạ, Thiệu Tử Mục giữ cửa hồi lâu, bọn họ quyết định giả chết, như thế nào anh lại khẳng định cô ở tron nhà, lúc này còn gọi cô ra ngoài, không phải tuyên bố cô cùng chị gái già đối nghịch hay sao.

"Cảm ứng tâm linh."

"Lừa gạt ai đó." Lam Kỳ cảm thấy anh phân nửa là đoán mò.

"Ra ngoài, anh dẫn em đến chỗ này."

"Không tốt lắm đâu, anh trai anh đang ở bên ngoài, chị em lại không muốn thấy mặt anh ta.” Sự tình đã như vậy, tên khốn kiếp Thiệu Tử Mục kia còn dám đến tận cửa, cô dường như tin tưởng anh ta đối với chị gái già có chút ý tứ.

"Nghe anh, ra ngoài, không có việc gì."

Lam Kỳ không lên tiếng, đây chính là nhà cô, hơn nữa tính tình chị gái già nóng nảy, không biết hai người có thể lại đánh nhau hay không.

"Lam Kỳ đi mở cửa ra.” Lúc này Lam Vũ cũng mở miệng, trong mắt tràn đầy lửa giận, cô muốn nhìn cái tên Thiệu Tử Mục chết tiệt này tới cùng là muốn làm cái gì.

"Dạ” Lam Kỳ gật đầu, cúp điện thoại đi đến bên cạnh cửa.

Cửa vừa mở ra chỉ thấy Thiệu Tử Mục đứng ở ngoài cửa, trên trán còn chưa hết bầm tím, sắc mặt cũng không tốt, thấy cửa vừa mở liền đẩy cửa đi vào.

“Này, như thế nào không có chút lễ phép như vậy.” Lam Kỳ suy nghĩ không biết mình có nên ở lại hay không, lỡ như đánh nhau thì làm sao bây giờ.

Hai tiếng còi xe vang lên, Thiệu Tử Vũ đưa đầu ra ngoài cửa sổ xe cười.

Lam Kỳ rất không có cốt khí xoay người rời đi.

“Muốn mang em đi đâu?” Sau khi lên xe Lam Kỳ hỏi, cảm thấy anh không có thành ý tìm cô, muốn làm cho hai người Thiệu Tử Mục cùng chị gái già đơn độc ở cùng một chỗ mới là thật, hai ngày rồi anh cũng không có gọi điện thoại cho cô, không biết là bận rộn cái gì, trong lòng cực kỳ khó chịu.

“Đoán mò cái gì?” Thiệu Tử Vũ xoa nhẹ đầu cô một cái, anh vừa xong việc liền đến tìm cô, cô vẫn mang bộ dáng không vừa ý.

“Hai ngày nay đi đâu?”

“Ừ, không tệ, biến vai nhân vật rất nhanh, giống như bà quản gia nhỏ rồi.”

“Đi chết đi.” Hai ngày nay không thấy anh không phải vì lo lắng mà là vì rất nhớ anh.

Thiệu Tử Vũ cưng chiều nhìn cô không lên tiếng, xe rất nhanh chạy nhập vào con đường trong trung tâm thành phố, sau khi xuống xe Lam Kỳ bị kéo vào trong một cửa hàng.

Phòng VIP lầu hai, Lam Kỳ nhìn từng bộ áo cưới xinh đẹp trong tủ kính, hai mắt trợn to, cô không nghĩ tới Thiệu ngốc lại mang cô đến nơi này. ( Woa, Kẹo cũng mắt chữ A mồm chữ O lun rồi, anh Thiệu đúng là thừa hưởng đặc huấn của quân nhân, đánh nhanh tiêu gọn, áo cưới, đến thử áo cưới rồi kìa * mắt long lanh chớp chớp, say mê * )

“Ngẩn người cái gì bé ngốc, chọn bộ nào mình thích đi.” Thiệu Tử Vũ nhẹ giọng mở miệng bên tai cô, nơi này là cửa hàng áo cưới đẹp nhất, hàng nhập từ nước ngoài, tin chắc cô sẽ thích.

“Tiểu thư, xin mời cô chọn kiểu mình thích, có thể thử trước, nếu không vừa ý, chúng tôi còn có thể mời nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp làm theo ý thích của người.” Một nữ nhân viên cửa hàng ân cần mở miệng, cặp mắt lại mang theo hâm mộ, có thể vào đây mua áo cưới giá trị người đàn ông này cũng không thấp, cô gái này đúng là số tốt, mỗi một bộ áo cưới nơi đây đều hơn vài năm tiền lương của các cô.

“Các cô có thể đi trước, tôi cùng cô ấy ở đây chọn là được rồi.” Thiệu Tử Vũ mở miệng nói chuyện với mấy cô nữ nhân viên cửa hàng.

Nhiều người, ý kiến cũng nhiều, bé con không nhất định có thể chọn được bộ váy mà mình thích.

Lam Kỳ nhìn áo cưới lại nhìn Thiệu Tử Vũ một chút, hai mắt tỏa sáng, đến giờ cô mới thật sự có loại cảm giác sắp lập gia đình, hai tay lướt nhẹ qua từng bộ váy cưới thủ công, những chiếc váy cưới trắng tinh này làm cô cực kỳ yêu thích.

“Ông xã, anh nói xem bộ này nhìn có được hay không?” Chọn hồi lâu, Lam Kỳ chọn một bộ váy ngắn trắng tinh, chiều dài vừa vặn đến đầu gối, kiểu dáng một bên vai, một đóa hoa hồng trắng làm điểm nhấn trang trí, cô liếc mắt nhìn một cái liền thích, đơn giản, phóng khoáng, lại không rườm rà.

Thiệu Tử Vũ vốn nghĩ muốn lắc đầu, cảm thấy chiếc váy cưới này nếu mặc vào phía sau lưng cùng bả vai sẽ lộ ra rất nhiều, anh không thích làn da bóng loáng trơn mịn của cô bị lộ ra ngoài để đàn ông khác dòm ngó nhưng mà cuối cùng anh vẫn gật đầu.

“Em thích là được rồi.” Cả đời chỉ có một lần, chỉ cần cô thích là được. (Ô ô, xem anh Thiệu cưng chiều chị Lam chưa kìa, ‘chỉ cần em thích là được’ ô ô… ngọt quá ngọt quá rồi)

“Vừa rồi em gọi anh là gì?” Ý cười trong mắt anh càng đậm, một tiếng “ông xã” làm cho trong lòng anh nổi lên hương vị hạnh phúc, đợi mấy năm nay, cuối cùng cũng có thể khiêng người về nhà rồi.

“Ông xã.” Lam Kỳ tinh nghịch cười.

“Vậy đi vào thử để anh nhìn một chút.”

“Ừ.”

Lam Kỳ vui vẻ đi vào phòng thử quần áo, sau khi mặc xong cô hít sâu một hơi rồi mới đẩy cửa ra, không biết như thế nào, trong lòng vậy mà có chút hồi hộp, áo cưới quả nhiên không giống với quần áo khác.

Thiệu Tử Vũ nhìn người con gái đang từ từ đi về phía mình, mái tóc xoăn vấn lên sau ót, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút ngượng ngùng, dáng người xinh xắn lung linh được váy cưới tinh xảo bao bọc lại càng thêm uyển chuyển, chiếc cổ trắng cao cao, bả vai cùng đôi chân trắng nõn mịn màng lộ ra bên ngoài, nhìn qua cả người mang theo một sắc thái mộng ảo.

“Đẹp không?” Lam Kỳ thấp thỏm hỏi.

“Đến gần một chút để anh xem.” Thiệu Tử Vũ nhìn cô.

“Được không?” Lam Kỳ xoay một vòng ở trước mặt anh.

“Đến gần thêm chút nữa để anh nhìn kỹ một chút.”

Lam Kỳ lại bước lên thêm vài bước, vừa định hỏi, môi đã bị người chặn lại, cái hôn này cực kỳ nóng bỏng triền miên.

“Thật đẹp.” Rốt cuộc anh cũng chờ được ngày cô làm cô dâu của anh.

Trong trại giam, Lý Hạo ngơ ngác ngồi ở một góc sáng sủa trong phòng giam u tối, ánh mặt trời chiếu vào từ song cửa sắt, chỉ có tro bụi di chuyển trong không khí.

Hiện tại trên người hắn đã không còn tìm thấy một chút bóng dáng nào của người đàn ông thành đạt, mỗi ngày đều bị thẩm tra nhiều lần, nhân chứng đứng ra chỉ tội đã càng ngày càng nhiều, nhớ tới những người này, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên âm lãnh, vì cái gì, những người này đều đã cầm tiền của hắn, vì sao còn phản bội hắn, ngược lại nói hắn có tội, vì cái gì, chẳng lẽ đây chính là tính người.

Hắn sẽ không ngã xuống như vậy, sẽ không, hắn không dễ dàng mới có được thành tựu, địa vị ngày hôm nay, hắn tuyệt đối không thể để những thứ này bị cướp đi dễ dàng như vậy, hắn muốn ra ngoài cầm bọn nó trở lại, đem tất cả những thứ thuộc về hắn bắt trở về.

“Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người, tôi muốn gặp lãnh đạo của các người.” Hắn điên cuồng nắm song sắt gào thét.

“Anh đang làm cái gì?” Một nhân viên cảnh sát đi tới.

“Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người, tôi có chuyện quan trọng muốn nói, mau mang tôi đi gặp ông ấy.” Hắn rống.

“Không được ầm ĩ, anh ngoan ngoãn ở đây tôi đi thông báo.” Nhân viên cảnh sát kia quở mắng hắn một câu sau đó rất nhanh rời đi.

Hai tay Lý Hạo nắm chặt song sắt thở dốc, hắn sẽ rời khỏi nơi này, nhất định sẽ rời khỏi nơi này.

Ban công ngoài trời ở lầu hai căn biệt thự, Sùng Tùng thở mạnh cũng không dám, trước mặt hắn, Công Tôn Vân khép lại laptop trên bàn, ánh mắt lạnh lẽo lóe sáng.

“Đại ca, chuyện này nên giải quyết thế nào? Lý Hạo đã xảy ra chuyện, đại ca không thể tiếp tục ngốc ở chỗ này, tuy bây giờ còn chưa có tin tức Lý Hạo phản bội, nhưng mà chỉ sợ lỡ như.”

“Đám hàng kia đâu?”

“Vẫn lấy danh nghĩa của Lý Hạo đặt ở bến tàu chưa có vận chuyển ra ngoài.” Nếu cảnh sát vẫn tiến hành điều tra đối với Lý Hạo, sẽ phát hiện ra một vài dấu vết để lại.

“Đám hàng này để em ở lại xử lý, đại ca, người vẫn là nên đi trước.” Bọn họ rời căn cứ quá xa, nếu thật sự xảy ra chuyện không may, bọn họ muốn rời đi thật sự là phiền phức.

“Ừ.” Công Tôn Vân gật đầu, hắn đã xem xét một người càng thích hợp hơn Lý Hạo, Lý Hạo đã không còn giá trị lợi dụng.

“Người biết được quá nhiều không cần thiết ở lại trên đời này, Lý Hạo phải chết.”

Nói xong Công Tôn Vân đi trở về phòng.

P/s: Chờ đợi ngày tên khốn Lý Hạo cùng cả nhà họ Nhiễm đê tiện kia ngủm cù nèo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.