Trúc Mã Khó Đoán

Chương 15: 15: Đình Chỉ Công Tác




Thẩm Ngôn không quá tin tưởng tất cả các phiên bản của câu chuyện, thế là cậu quyết định trèo lên nhóm bát quái của khoa hóng dưa.
Quả nhiên, quần chúng nhân dân mới là quân chủ lực của những cuộc chiến tin tức.
Lượng thông tin trong nhóm bát quái nhiều hơn, mỗi hồi có thêm một phiên bản, tin nhắn vù vù chuyển động, xem ra đại đa số quần chúng đều rất hứng thú với món "dưa" của vị giáo sư ma quỷ này.
Lời đồn càng truyền càng kỳ dị, ban đầu Thẩm Ngôn còn cảm thấy thú vị, càng về sau cậu càng không nhịn được nhíu mày lại.
Lương Khách Thanh yêu nữ sinh?
WTF!
Tất cả những tiết học cậu học Lương Khách Thanh trong kỳ này, ngoại trừ lần đầu tiên cậu trông thấy đỉnh đầu của thầy hết sức sạch sẽ ra, những lần còn lại – kể cả lần thi đấu bóng rổ, cái tên trên đầu thầy đều là tên của đàn ông.
Hơn nữa mỗi lần một cái tên không giống nhau, chỉ có đặc điểm chung đều là những anh chàng đẹp trai phong cách ở bên lĩnh vực thể thao.

Có học sinh lớp họ, khoa họ, có học sinh khoa khác.
...!Thật không dám giấu giếm, cậu cũng từng "may mắn" lên bảng.
Khi thấy tên mình được lên bảng cậu đã giật mình trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh cậu đã phục hồi tinh thần.
Biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, cậu đã sớm xem nhẹ chuyện sinh tử.
Dù sao ngày nào cậu cũng lên bảng trên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô, cậu không còn cảm thấy có gì quan trọng nữa.

Người đẹp trai chính là như vậy đấy.
Hơn nữa Lương Khách Thanh chỉ ảo tưởng cậu ngắn ngủi một lần, lần tiếp theo gặp lại cái tên đã đổi thành một cậu đẹp trai khoa Thể dục.
Nói cách khác, nhìn gương mặt của Lương Khách Thanh không ai nghĩ thầy sẽ đa tình như vậy, giống như anh trai cậu, hai bên rất cần cù thay đổi đối tượng ảo tưởng.
Không giống người nào đó, luôn luôn "chung thủy".
Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật.
Cậu cũng từng mong chờ Chu Ninh Ba được lên bảng một lần, đáng tiếc.

"Danh sách" trên đầu Lương Khách Thanh trước giờ chưa bao giờ xuất hiện cái tên Chu Ninh Ba.
Lương Khách Thanh đã như thế sao có thể yêu đương với nữ sinh được?
Thực sự kỳ lạ.
Hơn nữa Lương Khách Thanh nổi danh lạnh lùng với sinh viên, không thích tiếp xúc riêng tư với bất cứ sinh viên nào cơ mà?
Ngay từ đầu Thẩm Ngôn luôn cảm thấy không thoải mái vì hành vi ảo tưởng của Lương Khách Thanh.

Sau đó cậu nghĩ tới chuyện đánh giá con người phải nhìn hành động không nên chỉ xem suy nghĩ.

Lương Khách Thanh chưa từng ra tay với bất cứ sinh viên nào, còn cậu xem qua nhiều người cũng hoàn toàn hiểu được ảo tưởng không hề liên quan nửa điểm với hiện thực, cho dù người ta có ảo tưởng toàn bộ ngân hà cũng không ai phát hiện ra được.
Lương Khách Thanh sẽ thực sự làm ra chuyện với sinh viên sao? Thẩm Ngôn không tin cho lắm.
"Thẩm Ngôn---"
Chu Ninh Ba phong trần mệt mỏi xuất hiện bên cửa phòng học, vai đeo balo tay kéo theo một cái vali, nhọc nhằn vẫy tay với cậu.
Thẩm Ngôn vội đi tới giúp đỡ: "Mới về?"
"Ừ".

Chu Ninh Ba vui vẻ: "Vé máy bay sáng nay, bây giờ mới về tới trường.

Tao mang cho mày và Triệu Lâm Tô rất nhiều thứ".

"Cảm ơn cảm ơn." Thẩm Ngôn liên tục cảm ơn không ngừng.

Cậu kéo hành lý của Chu Ninh Ba đi vào trong lớp: "Tối nay bọn tao mời khách tẩy trần cho mày".
"Yo, bé Ba tới rồi đấy hả?"
Có người cầm ly nước đi ra cười nói với Chu Ninh Ba: "Trông không tệ nha, quả nhiên người gặp chuyện vui tinh thần cũng sảng khoái".
Chu Ninh Ba không hiểu ra sao cũng ha ha cười chào lại, sau đó mới quay đầu hỏi Thẩm Ngôn: "Chuyện vui? Chuyện vui gì thế?"
"Ngồi xuống rồi nói".
Chu Ninh Ba mang theo nhiều đồ, Thẩm Ngôn đẩy vali của cậu ta xuống dưới góc phòng học.

Người mới chạy tới trường không chỉ có một mình Chu Ninh Ba, cuối lớp đã có không ít vali và túi đồ.
"Chuyện vui gì thế?"
Chu Ninh Ba ngồi xuống chỗ của mình, kéo balo xuống khỏi vai, hai mắt lấp lánh.
Thẩm Ngôn không biết đây có phải chuyện vui đối với Chu Ninh Ba hay không.
Hôm nay đỉnh đầu của Chu Ninh Ba rất "sạch sẽ".
Có lẽ mệt mỏi ngồi trên máy bay nên không còn tinh lực đâu để nghĩ tới chuyện khác.
Thẩm Ngôn do dự không biết nên nói hay không, tầm mắt cậu di chuyển ra hướng khác vừa hay bắt gặp Triệu Lâm Tô đang đi vào trong lớp.
Thẩm Ngôn: "..."
Thằng này vẫn còn nhiều tinh lực lắm.
"Ở đây".

Chu Ninh Ba vẫy tay.
Sắc mặt Thẩm Ngôn bình tĩnh, coi như Triệu Lâm Tô chỉ đang nhớ nhung bạn thân của hắn.
Đồ đạc của Triệu Lâm Tô rất đơn giản, chỉ có một chiếc túi xách.
Thẩm Ngôn lên tiếng chào hỏi: "Đến rồi à".
"Chào".
Chu Ninh Ba hỏi: "Lái xe tới hả? Tao có mang đồ ăn cho mày với Thẩm Ngôn đó".
"Lái xe đến".

Triệu Lâm Tô ngồi xuống ghế, "Cảm ơn mày".
Chu Ninh Ba cười hề hề, lại nhìn sang chỗ Thẩm Ngôn: "Thẩm Ngôn, đến cùng là có chuyện vui gì thế?"
"Chuyện vui?"
Triệu Lâm Tô cũng nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Bị hai thằng bạn nhìn chằm chằm, thoáng cái Thẩm Ngôn đã cảm nhận được áp lực cực lớn: "Cũng không tính là chuyện vui gì..."
Bí thư lớp ngồi đằng trước hóng nửa ngày quay đầu lại nói chen vào: "Đối với hai cậu thì không tính là chuyện vui, còn với Chu Ninh Ba mà nói, đây chắc chắn là chuyện cực vui đó".
Nghe xong lời này, Chu Ninh Ba càng tò mò hơn: "Chuyện vui đối với tôi?"
"Đúng thế".
Bí thư thần thần bí bí, lại gọi Chu Ninh Ba ghé tai tới nghe.
Cánh tay của Thẩm Ngôn bị người ta đụng vào, cậu quay mặt sang, Triệu Lâm Tô đang dùng ánh mắt hỏi han cậu.
Thẩm Ngôn cũng đành phải nghiêng đầu sang, hạ giọng nói: "Thầy Lương bị đình chỉ công tác giảng dạy rồi".
"Tại sao?"
Tiếng nói của Chu Ninh Ba cực lớn thu hút tầm mắt của tất cả sinh viên trong lớp học.

Thẩm Ngôn không muốn lên hot search nữa, vội kéo ống tay áo Chu Ninh Ba.
Chu Ninh Ba quay sang, biểu cảm trên mặt đã biến thành "đàn én quay lại như từng quen".
(*) Theo Phục Trai mạn lục đây là một đôi câu đối của Án Thù và Vương Kỳ.
Vô khả nại hà hoa lạc khứ, - Biết làm sao được hoa đành rụng.
Tự tằng tương thức yến quy lai – Đàn én quay lại như từng quen.
Ý nghĩa: Hoa tàn thì én lại đến, nói lên quy luật vạn vật tàn tạ lại sinh sôi.
Sốc, khó hiểu, đau đớn, buồn thương...
Khoan đã, nét mặt Chu Ninh Ba bày tỏ sự đau thương?
Chu Ninh Ba nào chỉ đau thương, nét mặt cậu ta vội vã vô cùng.

Hàng lông mày rậm đôi mắt to nhíu lại cùng một chỗ, cậu ta cũng ý thức được mình đã thất thố, vội vã hạ thấp tiếng nói phát ra: "Thẩm Ngôn, thật sao? Thầy Lương bị đình chỉ công tác? Thầy ấy không dạy chúng mình nữa?"
"Còn chưa thấy thông báo như thế".

Thẩm Ngôn nói rõ tình hình thực tế: "Chỉ có thông báo tạm thời dừng học môn của thầy, mà lúc mới bắt đầu nhập học, thầy Lương cũng từng cho chúng ta tạm thời dừng việc học môn của thầy rồi mà".
"Tạm thời dừng học...!vậy tại sao lớp học của chúng ta lại bị tạm dừng? Tạm dừng giữa chừng...!thầy Lương xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Bí thư ngồi bàn trên lại không nhịn được chen miệng một câu: "Chu Ninh Ba, không ngờ cậu quan tâm đến thầy Lương như thế.

Tớ còn tưởng cậu sẽ rất vui cơ".
Chu Ninh Ba không tiếp lời, hai mắt lo lắng nghiêm túc nhìn Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn đành phải nói: "Hiện giờ chưa biết rõ ràng nguyên nhân, Trương giáo chủ tới rồi kìa --- học trước đi đã".
Chu Ninh Ba run run một hồi lâu cuối cùng cũng chậm rãi xoay người ngồi thẳng lại.
Cả người như đã bay mất hết cả hồn phách.
Thẩm Ngôn thầm nghĩ đây nào phải dáng vẻ vui sướng gì, chẳng lẽ thằng ranh này thực sự có gì đó với Lương Khách Thanh thật...!Thẩm Ngôn vừa suy ngẫm vừa quay đầu, lại đối diện với một tầm mắt khác.
Thẩm Ngôn: "..." Người với người khác biệt, không được quơ đũa cả nắm!
Triệu Lâm Tô chỉ chỉ điện thoại trên bàn.
Thẩm Ngôn ngầm hiểu, nhanh chóng mở Wechat ra.
[Con trai: Lương Khách Thanh bị đình chỉ công tác rồi.]
[SY:???]
[SY: Đình chỉ công tác thật sao?]
[SY: Sao mày biết?]
[SY: Tin tức của mày có thể tin được không?]
[Con trai: *gửi tới ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện của nhóm chat "Gia đình tương thân tương ái"*].
Thẩm Ngôn: "..."
Ồ, suýt chút nữa cậu đã quên, trường đại học này là trường đại học cũ của ba đời nhà Triệu Lâm Tô, chắc chắn hắn có nguồn thông tin.
[Lâm Tuệ: Lương Khách Thanh là giáo sư bên khoa Lâm Tô có phải không?]
[Triệu Thiên Thành: Đúng.]
[Lâm Tuệ: Sao lại bị đình chỉ công tác thế này?]
[Triệu Thiên Thành: Vấn đề cá nhân của người ta, nhà mình không nên thảo luận.]

Vấn đề cá nhân?
Thẩm Ngôn khiếp sợ, chẳng lẽ Lương Khách Thanh thực sự yêu đương với học trò?
Đây sẽ thành một vụ bê bối lớn đó.
Thẩm Ngôn vội vàng gõ bàn phím.
[SY: Lương Khách Thanh thực sự yêu sinh viên hả?]
[Con trai: Không.]
Thẩm Ngôn thở ra một hơi.
Thật ra sau khi phát hiện đối tượng Chu Ninh Ba thỉnh thoảng ảo tưởng tới là Lương Khách Thanh, Thẩm Ngôn liền bắt đầu len lén bí mật quan sát thái độ chân thực của Chu Ninh Ba với thầy.
Cậu phát hiện Chu Ninh Ba đối với Lương Khách Thanh, sợ thì có sợ thật đấy, nhưng không phải thể loại sợ như chuột gặp mèo, mà là một sự kính sợ mang tính chất sùng bái.
Mỗi lần Lương Khách Thanh lên lớp, Chu Ninh Ba lập tức vô cùng vô cùng chăm chú, ánh mắt của cậu ta luôn cẩn thận từng chút từng chút né tránh ánh mắt của thầy, chỉ dám lén lút liếc về thầy thêm vài cái.
Thẩm Ngôn không dám nói Chu Ninh Ba chắc chắn có tình cảm tốt với Lương Khách Thanh, nhưng ít ra cậu ta không hề có ác cảm.
Nếu như Lương Khách Thanh thật sự "sập phòng", cậu nghĩ Chu Ninh Ba sẽ không thể chịu đựng được.
(*) "sập phòng": thường chỉ thần tượng yêu đương.
Biểu hiện hôm nay của Chu Ninh Ba đã chứng minh một điểm, đối với sự kiện Lương Khách Thanh bị đình chỉ công tác, Chu Ninh Ba không hề mong muốn.
[SY: Mày biết tại sao thầy Lương lại bị đình chỉ công tác không?]
[Con trai: Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, chỉ biết do thầy ấy tự yêu cầu.]
Thẩm Ngôn hoang mang.
Cậu không thể hiểu nổi hành động này của Lương Khách Thanh.
Trừ khi thầy thực sự muốn ra đi tìm con đường mới, cậu không nghĩ nổi bất cứ lý do nào khiến thầy muốn rời khỏi một trường học có nền tảng tốt như trường đại học của bọn họ.
Thẩm Ngôn buông điện thoại xuống, lén liếc sang bên Chu Ninh Ba một cái.
Chu Ninh Ba vẫn đang mất hồn mất vía.
Thẩm Ngôn nghĩ thầm dáng vẻ này thật quen mắt, lần đầu tiên cậu trông thấy đối tượng ảo tưởng của Triệu Lâm Tô cậu cũng y như thế này.
Chuyện Lương Khách Thanh bị đình chỉ công tác giảng dạy có tác động lớn đến Chu Ninh Ba như thế sao?
"Thẩm Ngôn..." Vừa tan học, Chu Ninh Ba đã lập tức kéo cánh tay Thẩm Ngôn lại, cố gắng hỏi han: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ra ngoài rồi nói".

Thẩm Ngôn nhìn về phía Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô tiếp lời: "Lên xe tao rồi nói".
Thẩm Ngôn nhìn dáng vẻ sắp đi không nổi của Chu Ninh Ba, vội vàng nháy mắt với Triệu Lâm Tô.

Hai người họ tới cuối lớp lấy hành lý hộ Chu Ninh Ba, Thẩm Ngôn đi sang đỡ cánh tay cậu ta, "Đi nào, tới bãi đỗ xe".
Bãi đỗ xe dày đặc đủ các loại xe, Triệu Lâm Tô dừng xe dưới một bóng râm.
"Cốp xe".
"Đầy rồi".
Thẩm Ngôn chỉ có thể đặt vali của Chu Ninh Ba lên ghế trước: "Để đây có được không?"
"Không sao, cứ để đi".
Ba người ngồi trong xe, Triệu Lâm Tô ngồi cạnh vali, Thẩm Ngôn ngồi ở ghế sau gọi hồn.
"Bé Ba à, tỉnh lại đi".
Đầu óc Chu Ninh Ba choáng váng, ngồi trong xe rồi mới hơi tỉnh táo hơn: "Thẩm Ngôn, thầy Lương sẽ không bị đình chỉ thật chứ?"
Thẩm Ngôn nhìn về hàng ghế đằng trước.
Triệu Lâm Tô đặt tay trên vô lăng, nhìn cậu qua gương chiếu hậu, dùng ánh mắt trả lời Thẩm Ngôn: "Cứ nói đi".
Thẩm Ngôn: "Có lẽ là thế thật".
Chu Ninh Ba đờ đẫn, lẩm bẩm: "Tại sao..."
"Không rõ, tin tức nội bộ chia sẻ rằng thầy tự xin đình chỉ công tác.

Chắc là không phải chuyện lớn gì đâu".


Thẩm Ngôn an ủi.
"Tự xin đình chỉ?"
Thẩm Ngôn hất cằm về đằng trước: "Tin tức nội bộ, đừng nói ra ngoài".
Lúc này Chu Ninh Ba mới nhớ tới thân phận ba đời của Triệu Lâm Tô, cậu ta vội vàng thò người lên ghế trước hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao thầy Lương lại tự xin đình chỉ công tác? Mày có thể kể cho tao nghe không?"
Triệu Lâm Tô nói: "Những gì tao biết tao đã kể cho Thẩm Ngôn hết rồi".
Chu Ninh Ba bám ghế trước một lúc lâu không nói được thêm câu nào, bỗng nhiên, cậu ta chậm rãi gật đầu một cái: "Cảm ơn, tao hiểu rồi".
Chu Ninh Ba đẩy cửa xuống xe, còn không quên mở vali lấy đồ ăn cho Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô cũng mở cốp xe cầm một hộp đồ xuống đưa tới.
"Cảm ơn".
"Bé Ba, chúng tao đưa mày về ký túc xá nhé.

Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm nha? Tao mời."
Chu Ninh Ba lắc đầu: "Không cần đâu, tao hơi mệt".
Thẩm Ngôn chỉ có thể nhìn theo Chu Ninh Ba ủ rũ rời đi.
Cậu chưa bao giờ gặp phải Chu Ninh Ba trong tình trạng uể oải thế này.
Trước kia ở trong ký túc xá bị áp bức bóc lột mọi nơi cậu ta vẫn tươi cười đầy mặt, khiến cho Thẩm Ngôn không thể phát hiện cậu ta bị bắt nạt ngay từ lúc ban đầu.
Thẩm Ngôn nhét tay vào túi, chân mày hơi nhíu lại như có điều suy ngẫm, nhìn theo hướng Chu Ninh Ba bỏ đi,
"Thái độ của Chu Ninh Ba với Lương Khách Thanh không bình thường".
Triệu Lâm Tô bên cạnh thản nhiên nói.
Tiếng chuông báo động trong lòng Thẩm Ngôn réo vang: "Thế sao? Mà hình như có vẻ như thế thật, nó phản ứng hơn thái quá".
Triệu Lâm Tô xoay người mở cửa xe: "Chắc là nó muốn theo thầy Lương học lên nghiên cứu sinh đấy".
Thẩm Ngôn: "..."
Là khả năng cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Thẩm Ngôn lên xe, trong lòng thầm nghĩ, phải chăng gần đây mình nghiên cứu đồng tính nam đến độ tẩu hỏa nhập ma rồi không mà nhìn ai cũng thành gay hết.

Rõ ràng không thể đánh đồng ảo tưởng cùng hiện thực cơ mà.
"Mày nói xong tao cũng cảm thấy có lý".

Thẩm Ngôn vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Bé Ba và thầy Lương có mối duyên phận rất sâu trên lĩnh vực học hành, khó lòng hóa giải nổi".
Khách quan mà nói, Chu Ninh Ba thực sự là sinh viên có mối quan hệ cá nhân sâu đậm với Lương Khách Thanh.

--- một năm thi lại những hai lần.
Sau khi khởi động xe, Triệu Lâm Tô liếc sang chỗ cậu, hỏi: "Không thì sao? Chẳng lẽ nó thầm mến Lương Khách Thanh được chắc?"
Thẩm Ngôn: "..." Ok ok, tao biết tao nghĩ nhiều rồi.
Sao có thể tồn tại nhiều mối tình thầm mến đến thế được, là người không nên quá yêu bản thân.
Mấy ngày nghỉ quốc khánh Thẩm Ngôn rất ít trò chuyện cùng Triệu Lâm Tô.
Hai người họ vẫn như xưa, có chuyện thì nói, nói xong rồi lại khịa nhau mấy câu, không thì khi cuộc đối thoại chấm dứt, cả hai bên không ai thấy xấu hổ thật không vui.
Loại quan hệ bạn bè tự nhiên này khiến Thẩm Ngôn rất thoải mái.
Thẩm Ngôn duỗi lưng: "Tiểu Tô Tô, tao mới thấy rất nhiều thứ tốt trong cốp xe của mày".
"Cho chó ăn".
"..."
Mày đừng có độc miệng đến thế nhé.
Thẩm Ngôn hừ một tiếng không thèm cãi lại, nói thẳng: "Cảm ơn mày lắm".
Cậu cầm điện thoại vào nhóm chat hóng xem còn tin tức nào mới nữa không, vừa lướt hai nhát đã lập tức vươn tay đè bàn tay đang định khởi động xe của Triệu Lâm Tô lại: "Đừng lái đi vội, Chu Ninh Ba đánh nhau với người ta rồi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.