Trúc Mã Khó Đoán

Chương 29: 29: Đám Cưới




Thẩm Ngôn đi đến quầy lễ tân của khách sạn định lấy bánh gato, đúng lúc bắt gặp Thẩm Thận và Phương Phỉ.

Hai người họ sóng vai đứng cạnh nhau, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của hai vợ chồng sắp cưới.
"Yo, bánh gato?" Thẩm Thận thấy Thẩm Ngôn cầm bánh trong tay, nghĩ chút đã bừng tỉnh, lập tức quay sang Triệu Lâm Tô: "Lâm Tô, hôm nay là sinh nhật của em, có phải không?"
Triệu Lâm Tô gật gật đầu.
Thẩm Thận bóp cổ tay: "Ôi, anh quên mất! Ngại quá, sinh nhật mà còn gọi em đi..."
"Không sao đâu ạ, được ra ngoài chơi mà".
"Đã ăn gì chưa? Cùng đi ăn cơm nhé?" Thẩm Thận vội vã hỏi: "Lâm Tô muốn ăn gì?"
"Không cần đâu ạ".

Cánh tay Triệu Lâm Tô chỉ chỉ về hướng Thẩm Ngôn: "Thẩm Ngôn đặt một cái bánh lớn như thế đã đủ ăn rồi".
"Chỉ ăn bánh gato thì ngấy lắm, đi nào, vừa lúc chúng ta có thể cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho em".
"Ôi anh, bỏ đi".

Thẩm Ngôn chen vào: "Anh đi ăn cùng chị Phỉ Phỉ đi, đừng quản chúng em nữa".
Thẩm Ngôn cau mày nhìn theo anh trai chị dâu rời đi, anh trai cậu đi vào trong hành lang hai bước còn có tâm trạng quay đầu lại vẫy vẫy tay với bọn cậu, nét mặt thoải mái nhàn nhã vui sướng.
Thẩm Ngôn đau đầu chết đi được, cậu quay đầu, mắt không thấy tâm không phiền: "Đi nào, vào phòng tao".
Phòng của Thẩm Ngôn là căn phòng giường lớn, vali hành lý sõng soài nằm ngang trên ghế sofa.

Thẩm Ngôn đi qua mở vali móc ra một cái hộp nhỏ, ném về phía sau.
"Đỡ này".
Triệu Lâm Tô giơ một tay đón nhận.
Chiếc hộp có kích thước vừa một đủ một bàn tay tóm được, "Cái gì đây?"
Thẩm Ngôn quay đầu lại cười: "Mày đoán xem".
Triệu Lâm Tô lắc lắc cái hộp trong tay: "USB?"
Hai mắt Thẩm Ngôn mở to, "Oa, mày có thể nhìn xuyên thấu hả?"
Triệu Lâm Tô cười cười với cậu: "Có âm thanh mà".
"Vậy mày đoán xem trong USB có gì?"
Triệu Lâm Tô nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sáng của Thẩm Ngôn, cười nhạt: "Không đoán ra".
Thẩm Ngôn vỗ tay một cái: "Cuối cùng cũng có thứ mày không đoán ra được!"
Trong USB là những bài báo luận văn tài liệu trong nước ngoài nước có nội dung liên quan, cậu đã xem qua bài luận văn được xuất bản của Triệu Lâm Tô, đoán được đại khái phương hướng nghiên cứu sau này của hắn, cuối cùng chọn lựa chuyển tất cả vào trong đây.
Chuẩn bị quà sinh nhật mỗi năm cho người anh em tốt là một công việc cần kỹ thuật.

Hơn mười năm bạn bè, những món quà có thể tặng đều đã tặng hết, đến khi tặng quà có lúc cũng cảm thấy rất đau đầu.
Những thứ đồ lòe loẹt vô dụng chỉ nên sử dụng với những mối quan hệ xã giao bình thường, đồ tặng cho anh em tốt, đắt hay không không quan trọng, quan trọng nó phải là thứ anh em của mình cần.
Xem ra món đồ này là thứ Triệu Lâm Tô rất cần.

Thẩm Ngôn nhìn Triệu Lâm Tô vui vẻ cầm chiếc hộp, dáng vẻ yêu thích như không hề muốn buông hộp ra.
Trong lòng Thẩm Ngôn cũng phấn khởi, tặng đúng món quà người ta cần, cảm giác vô cùng có thành tựu.
"Không mang máy tính".

Đôi mắt Triệu Lâm Tô rũ xuống ngắm cái hộp trong tay mình, giọng nói trầm thấp.
"Về rồi xem.

Sinh nhật còn kéo mày đến tận nơi này, hai hôm nay cứ chơi cho thỏa thích".

Thẩm Ngôn đẩy bánh tới: "Ăn bánh trước đi, tao đói rồi".
Hộp bánh ngọt được đóng gói kỹ càng, cài lên một chiếc nơ xinh đẹp.

Thẩm Ngôn kéo ruy băng, mở nắp hộp trong suốt ra, cười với Triệu Lâm Tô: "Có giống cái bánh mày ăn lần trước không?"
Triệu Lâm Tô để ý kỹ hơn, lập tức nhớ ra chiếc bánh gato ngọt ngán đến độ hắn muốn nôn ngày hôm đó.
"Họ gửi ảnh cho tao chọn lựa, tao liếc mắt qua đã thấy cái bánh này.


Bình thường mày không thích ăn đồ ngọt nhưng tao lại thấy mày rất thích cái bánh đó, thế là quyết đoán đặt mua loại này".
"Ăn không tệ".
Thẩm Ngôn đốt nến: "Ước nguyện đi".
"Mê tín".
"Lỡ đâu có thần tiên nào nghe thấy thì sao? Đừng ồn ào nữa, nhanh chóng cầu nguyện đi nào".
Triệu Lâm Tô siết chặt hộp quà trong tay, khẽ nhắm mắt lại.
Thẩm Ngôn nắm hai bàn tay, hứng thú nhìn hắn.

Chờ khi Triệu Lâm Tô mở mắt ra, cậu vội hỏi: "Ước gì vậy?"
"Rốt cuộc mày có mê tín hay không?" Triệu Lâm Tô cười cười, ánh mắt và nét mặt đều rất dịu dáng, "Không phải điều ước nói ra rồi sẽ mất linh hả?"
Thẩm Ngôn "hứ" một tiếng, lại lập tức hứng thú bừng bừng: "Vậy để tao đoán xem".
"Mày đoán đi".
Thẩm Ngôn suy ngẫm một hồi, quả quyết đoán: "Sang năm lại gửi được một bài lên SCI!"
Triệu Lâm Tô nhìn cậu, ánh mắt sững lại trong thoáng chốc.

Sau đó hắn lập tức cười một tiếng, "Sang năm nếu như không gửi được thì chính là do mày hại".
Thẩm Ngôn vung tay lên: "Đừng đổ lỗi cho mấy thứ mê tín này, ăn bánh gato đi, ăn bánh gato đi, tao sắp chết đói rồi".
Tuy rằng bánh ngọt mua cho Triệu Lâm Tô nhưng Thẩm Ngôn không hề khách khí với hắn.

Cậu cắt một miếng lớn nếm thử trước: "Rất ngon, không ngọt".
Triệu Lâm Tô cũng tự cắt cho mình một miếng.
"Sinh nhật năm nay hai vị giáo sư đã có sắp xếp gì cho mày chưa?"
"Có rồi".

Triệu Lâm Tô ăn bánh, "Gửi cho tao ít đồ".
Hai người cùng nhau ăn xong chiếc bánh ngọt, Thẩm Ngôn ăn hai miếng, còn lại đều để phần cho Triệu Lâm Tô, dù sao đây cũng là sinh nhật của hắn.
Thẩm Ngôn: "Chọn loại bánh này là đúng rồi, ăn rất ngon.

Cái bánh trong trường mình cũng có mùi vị giống thế này sao?"
"Cái này ngọt hơn".
"Thật sao? Vậy lần sau tao sẽ mua chiếc bánh trong trường kia cho mày."
Triệu Lâm Tô mang theo phần bánh còn lại và quà tặng trở về phòng.
Thẩm Ngôn cảm thấy người ngứa ngày, chắc do bị dính không ít cát.

Cậu đi tắm rửa thêm một lần, sau đó ra ngoài nằm lì trên giường chơi điện thoại di động.

Lúc lướt qua vòng bạn bè, cậu phát hiện Triệu Lâm Tô đã đăng một trạng thái mới.
[Sinh nhật].
Ảnh đi kèm là bánh gato và chiếc hộp quà nhỏ đựng USB.
Thẩm Ngôn cười cười, thả cho hắn một like.
Wechat của Triệu Lâm Tô không cài đặt chế độ chỉ xem được trong thời gian có hạn, số trạng thái hắn đăng lên mạng vô cùng ít ỏi.

Thẩm Ngôn tiện tay ấn vào trang cá nhân, phát hiện bài đăng gần nhất của hắn là thời điểm sinh nhật của cậu.
Sinh nhật của Thẩm Ngôn vào cuối tháng năm, một ngày trước ngày Quốc tế Thiếu nhi.
Sinh nhật lần trước của cậu, Triệu Lâm Tô tặng cậu trọn bộ Lego Harry Potter của hắn, mà thằng biến thái này còn tặng cậu những hai bộ, một bộ đã được lắp ráp xong xuôi, còn một bộ chưa làm bất cứ thứ gì.
Hình ảnh gửi vào trong vòng bạn bè là một trong hai bộ, tháp chuông Hogwarts đã được lắp ráp hoàn hảo.
[Sang năm chưa chắc đã lắp ráp được xong].
Thẩm Ngôn không like, chỉ bình luận.
- -- [Chờ đấy, chỉ một tháng tao sẽ ghép được hết sạch!]
Thẩm Ngôn đọc bình luận này của mình, xấu hổ không thôi.
Bị Triệu Lâm Tô đoán đúng rồi, đến tận bây giờ ngay cả cái tháp chuông Hogwarts kia cậu còn chưa ghép được.

Với trò chơi ghép hình Lego, cậu thuộc loại người mê chơi nhưng lười làm.

Bình thường ban đầu mới bắt tay vào cậu sẽ ghép rất liều mạng, nhiệt huyết sôi trào, nhưng cứ ghép ghép một hồi rồi lại vất sang một bên.

Hết lần này đến lần khác, mỗi lần Thẩm Ngôn nhìn thấy bộ sưu tập nào mình yêu thích lại không nhịn được mua về, tàn xác đám Lego trong nhà chỗ nào cũng có.
Thẩm Ngôn ra khỏi trang cá nhân của Triệu Lâm Tô, nằm trên giường gửi tin nhắn cho hắn.
[SY: Người anh em à, chúc mừng sinh nhật.]
[Con trai: Cảm ơn, rất thích món quà của mày.]
Thẩm Ngôn nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, bỗng dưng cười một tiếng.
Bạn bè.
Nếu có thể làm bạn bè thổ lộ tâm tình với nhau như thế này cả đời thì thật tốt.
*
Ngày hôm sau, rốt cuộc khách sạn cũng đã có nhiều khách khứa hơn.
Lúc Thẩm Ngôn rời giường đi ăn bữa sáng mới phát hiện ra phòng ăn gần như sắp đầy kín, vô cùng náo nhiệt.
Cũng may Triệu Lâm Tô đến sớm hơn đã sớm nhận chỗ hộ cậu.
Tùy tiện chọn vài món ăn, Thẩm Ngôn bê khay bước đến ngồi đối diện Triệu Lâm Tô, "Đông người thế sao?"
"Ừ".

Triệu Lâm Tô lắc lư chiếc nĩa trong tay: "Có rất nhiều phóng viên".
Thẩm Ngôn giật mình: "Phóng viên?"
Triệu Lâm Tô gật đầu.
"Tại sao?"
Triệu Lâm Tô trả lời: "Chị dâu mày là chủ biên một cuốn tạp chí, mày không biết sao?"
Thẩm Ngôn: "..."
"Tao tưởng chị ấy và anh trai tao là đồng nghiệp!"
Thẩm Ngôn nhỏ giọng nói.
Triệu Lâm Tô lắc đầu: "Đó thật sự là chị dâu của mày?"
Thẩm Ngôn cũng cạn lời, "Anh trai tao chẳng kể gì với tao cả".
"Ăn đi".

Triệu Lâm Tô hất cằm, "Ăn xong còn phải đi thay quần áo".
Thẩm Ngôn thở dài, gắp miếng trứng cuộn lên rồi lại buông xuống, "Sao tao cứ có cảm giác hôn lễ ngày hôm nay...!vô cùng quái dị".
"Mày đã từng trải qua đám cưới của người nào khác?"
"...!Không có".
"Vậy thì mày có thể ở lại đây thêm vài ngày nữa, có lẽ sẽ kiếm được một đám cưới để so sánh đấy".
"..."
Đủ rồi, cậu đâu có định cướp hôn!
Hai người bọn họ vừa ăn xong đã có người đến gọi đi thay quần áo.
Ở nơi thay quần áo, Thẩm Ngôn gặp được mấy vị phù rể khác.
Quả nhiên tất cả đều là những chàng đẹp trai.
Vóc dáng đều rất cao.
Nhóm trai đẹp nhiệt tình chào hỏi hai người, bảo rằng họ thấy hai người hơi lạ mặt, hỏi bọn họ là nhân viên của công ty nào.
"Công ty?" Thẩm Ngôn hỏi lại.
"Các cậu không phải người mẫu?"
Thẩm Ngôn lắc đầu: "Các anh là người mẫu ạ?"
"Đúng thế".
Thẩm Ngôn nghĩ lại, nếu như Phương Phỉ là chủ biên tạp chí vậy thì chuyện chị quen biết với người mẫu hết sức bình thường.
Nhưng phù rể không phải nên là bạn của chú rể hay sao?
Thẩm Ngôn mơ mơ màng màng, đầu tiên là đi vào thay quần áo, sau khi thay quần áo xong xuôi đi ra, hành động của Triệu Lâm Tô lại đã nhanh hơn cậu, đang đứng ngoài chờ cậu.


Hôm nay cà vạt của hắn đã được thắt chặt tử tế.
Thẩm Ngôn: "Học được rồi?"
Triệu Lâm Tô gật đầu, hơi nghiêng người tới gần Thẩm Ngôn, "Ra ngoài đi".
Những phù rể còn lại đang bận trang điểm, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô chỉ thay quần áo.

So sánh hai bên, hai người bọn họ quả thực là cẩu thả không giống con người.

Thẩm Ngôn cũng hơi khó hòa nhập, quyết đoán đi ra ngoài với Triệu Lâm Tô.
Căn phòng đối diện hiện giờ cũng đang rối tung rối mù, hình như là phòng trang điểm của cô dâu.
Thẩm Ngôn nhìn trái nhìn phải: "Anh trai tao đâu?"
"Chắc là đang ở trong phòng của cô dâu".
Thẩm Ngôn không tiện vào trong, đành phải cùng Triệu Lâm Tô đi ra ngoài bãi biển trước.
Toàn bộ những khâu chuẩn bị trên bãi biển đã hoàn thành, bàn ghế cũng đã sắp xếp đầy đủ, hoa tươi kết thành cổng vào lay động trong gió biển.
Thẩm Ngôn cảm thấy rất thần kỳ.
Đây thực sự là lần đầu tiên cậu tham dự một hôn lễ, cậu tò mò đi qua cổng hoa, ngửa đầu nhìn cánh hoa kết trên đó, lại quay về phía Triệu Lâm Tô hỏi: "Cái cổng này sẽ không bị gió thổi ngã chứ?"
Triệu Lâm Tô đút hai tay vào túi, ánh mắt xa xăm: "Không đâu, đừng lo lắng".
Hắn đứng tại điểm xuất phát của cổng hoa, nhìn Thẩm Ngôn một đường tiến về phía trước.
Gió thổi khiến vạt áo Thẩm Ngôn bay bay, khoảng cách của hai người họ càng lúc càng xa.
Thẩm ngôn đã đi tới trước sân khấu mới phát hiện ra Triệu Lâm Tô không đuổi theo mình.

Cậu quay đầu lại định gọi hắn, đúng lúc này điện thoại di động của cậu rung lên.
Hôm nay là ngày quan trọng, cậu đã chuyển điện thoại di động của mình về chức năng báo rung.
"Alo, anh à, bọn em đang ở bên ngoài.

Bên trong lộn xộn quá, vâng, vâng, bọn em lập tức về ngay".
Thẩm Ngôn nhanh chân chạy lại: "Anh trai tao gọi chúng mình đấy, trở về thôi".
Triệu Lâm Tô còn đang ngắm sân khấu hôn lễ trắng tinh, trái tim đập quá nhanh, hơi thở cũng gấp đến độ đau xót.
"Nhìn gì vậy?" Thẩm Ngôn quay đầu nhìn theo, chỉ trông thấy một sân khấu phủ kín hoa tươi và lụa trắng.
Triệu Lâm Tô lập tức thu hồi tầm mắt: "Không có gì, chúng ta quay về thôi".
Thẩm Thận đang đứng trong đại sảnh khách sạn, trông thấy hai người họ quay trở lại liền nói: "Chút nữa hai đứa cứ đi theo bên cạnh anh, đừng chạy loạn nhé".
Thẩm Ngôn đánh giá anh trai mình: "Anh, anh không trang điểm sao?"
"Anh thì cần trang điểm cái gì?" Thẩm Thận nở nụ cười, cười đến độ không tim không phổi.
Thẩm Ngôn thầm oán thán trong lòng, hôm nay có nhiều người mẫu đẹp trai đến tham dự như vậy, anh không sợ sắc đẹp của người ta lấn át mình à?
Cũng không biết chị dâu của cậu nghĩ như thế nào, sao chị ấy lại có thể tìm nhiều người đẹp trai nổi bật như vậy đến làm phù rể, chẳng lẽ đây chính là đãi ngộ đối với chú rể ăn bám?
Chờ khi Thẩm Ngôn theo chân Thẩm Thận đến gặp Phương Phỉ đã mặc váy cưới trang điểm xong xuôi, cậu lập tức ngây dại sững ngay tại chỗ.
"Đẹp quá đi".
Thẩm Thận vờ vờ vịt vịt đi đến ôm hờ Phương Phỉ đang mặc váy cưới, sau khi buông tay ra lại lên tiếng ca ngợi: "Em là cô dâu đẹp nhất anh từng gặp".
"Cảm ơn".
Phương Phỉ vươn tay vén khăn voan, gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ rất bình tĩnh.
Bả vai Thẩm Ngôn bị chạm khẽ, cơ thể khẽ chao đảo.

Cậu tỉnh táo lại nhìn về phía người vừa đẩy mình – Triệu Lâm Tô.
"Không sao chứ?" Triệu Lâm Tô hỏi.
Thẩm Ngôn lắc đầu, bình tĩnh đáp: "Không sao".
Bên trong gian phòng ngoại trừ nhân viên trang điểm thì không còn một ai khác.
Không có phù dâu sao?
Thật là một đám cưới kỳ lạ.
Thẩm Ngôn nghĩ như vậy, cậu kéo Triệu Lâm Tô ngồi xuống góc phòng, tầm mắt không thể khống chế được, dao động qua lại đỉnh đầu của Phương Phỉ.
[Cát Phong].
Thẩm Ngôn khoanh tay, thầm nghĩ ảo tưởng một ngôi sao là chuyện hết sức bình thường...!Nhưng trước hôn lễ một ngày vẫn còn đi ảo tưởng ngôi sao...! Chuyện này có thích hợp không?
Quên đi.
Nếu như nói đến chuyện ảo tưởng tình dục, chẳng phải anh trai của cậu cũng chưa từng ảo tưởng chị dâu cậu bất cứ một lần nào hay sao?
Thế giới này thực sự quá phức tạp, cho dù là một cặp đôi sắp kết hôn, hàng chữ trên đỉnh đầu chưa chắc đã phải trùng hợp với cái tên của hai người bọn họ.
Thẩm Ngôn hít sâu thở dài, thở dài lại hít sâu.

Triệu Lâm Tô ở bên hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"
Thẩm Ngôn rút một bàn tay ra chống cằm, nghiêm mặt: "Không có".
Triệu Lâm Tô nhìn thoáng qua cặp đôi sắp cưới đang nói chuyện, lại quay về quan sát Thẩm Ngôn: "Vẫn không nỡ bỏ anh trai mày?"
"Tao chỉ ước gì anh ấy biến nhanh đi".
Triệu Lâm Tô cười cười: "Vậy có lẽ mày sẽ thất vọng rồi".

"Mày có ý gì?"
Triệu Lâm Tô không trả lời, Thẩm Ngôn huých đầu gối hắn một cái: "Có ý gì?"
"Tự nghĩ đi".
Thẩm Ngôn nhíu mày, lườm hắn, hừ lạnh: "Càng lớn càng bất hiếu".
Triệu Lâm Tô lại cười một tiếng.
Lòng Thẩm Ngôn phiền muộn, không thèm để ý tới hắn nữa.
Cậu không để ý tới hắn, Triệu Lâm Tô lại đem đầu gối hắn chạm vào đầu gối của cậu.
Thẩm Ngôn quay đầu cho hắn một ánh mắt "mày thật ấu trĩ".
...!thuận tiện huých ngược lại.
Đầu gối chạm đầu gối, hai bên huých tới huých lui một hồi, Thẩm Ngôn không nhịn được, bật cười,
"Đừng náo loạn nữa".
Triệu Lâm Tô thu đầu gối về, Thẩm Ngôn nhân cơ hội lại đá sang một phát.
Triệu Lâm Tô liếc mắt nhìn qua: "Đánh lén?"
"Thì sao?" Thẩm Ngôn cố nín cười, "Đánh trận phải có thủ đoạn, mày không hiểu lý lẽ này?"
Triệu Lâm Tô nhàn nhạt đáp lại: "Đừng đem cái trò chơi xấu của đám học sinh tiểu học nói thành cao thượng như thế".
Thẩm Ngôn còn đang định phản bác thì anh trai đã lên tiếng gọi cậu.
Hai người nhanh nhẹn đi sang, Thẩm Thận giao cho hai người trách nhiệm làm hộ pháp trái phải cho Phương Phỉ, mỗi người một bên đi theo chân "váy cưới".
Thẩm Ngôn chưa từng làm phù rể nên không biết sắp xếp này có hợp lý hay không, dù sao cứ đi theo là được.
Rời khỏi khách sạn đi ra ngoài, từ xa xa Thẩm Ngôn nhận ra những chỗ trống trên bãi biển đều đã được lấp đầy.

Bên cạnh đó còn có rất nhiều máy ảnh máy quay, dàn nhạc giao hưởng cũng đi vào vị trí.

Thẩm Ngôn nhìn theo bóng lưng đôi vợ chồng sắp cưới ở phía đằng trước.
Hai chữ [Cát Phong] trên đầu Phương Phỉ hết sức nổi bật.
Thẩm Ngôn khẽ thở dài.
Cậu quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
Trên đỉnh đầu hắn hai chữ [Thẩm Ngôn] vẫn ngự trị như lẽ đương nhiên.
Triệu Lâm Tô cũng quay mặt sang, bốn mắt nhìn nhau, hắn khẽ mỉm cười với cậu.
Thẩm Ngôn ngẩn người, cũng mỉm cười.
Phương Phỉ dừng chân trước cổng hoa, cúi đầu nhìn bó hoa tươi trong bàn tay mình.

Hàng mi cô nhanh chóng chớp chớp hai lần, lại nhìn về phía Thẩm Thận ở bên cạnh.
"Đừng sợ".

Thẩm Thận dịu dàng nói.
Phương Phỉ cong cong khóe môi, nhỏ giọng: "Trước giờ bà đây chưa bao giờ từng sợ hãi".
Thẩm Thận cười, cong cánh tay: "Lại đây".
Thẩm Ngôn nhìn Phương Phỉ vươn bàn tay, khoác lên cánh tay anh trai mình, khách khứa xung quanh đều đứng lên, vỗ tay hoan hô.
Cuối cùng tất cả cũng trở nên giống bình thường.
Cậu lần nữa quay sang nhìn Triệu Lâm Tô, phát hiện ra Triệu Lâm Tô cũng đang nhìn cậu.
"Pằng---".
Pháo ống, champagne, hoa tươi còn có cả bản nhạc cưới du dương đồng thời xuất hiện trên bờ biển.
Đôi mắt Triệu Lâm Tô yên tĩnh mà sâu lắng chăm chú nhìn Thẩm Ngôn.
Nếu như có một vị thần tiên nào đó nghe được.
Tôi hi vọng có thể ở bên cậu ấy suốt cả cuộc đời.
Thẩm Ngôn nhướng mày với Triệu Lâm Tô.
Ánh mắt Triệu Lâm Tô chợt sáng, cũng nhướng mày lại với cậu.
Làn váy cưới quét đất chậm rãi hướng về phía trước...
Thẩm Ngôn quay đầu, thu lại biểu cảm trên mặt, nâng bước chân dài đuổi theo.
"Tôi phản đối---".
Một tiếng hét không phù hợp hoàn cảnh phá tan hôn lễ đang diễn ra.
Mọi người giật mình nhao nhao nhìn về tiếng hét.

Thẩm Ngôn cũng không ngoại lệ.
Sau đó cậu nhìn thấy người đang băng băng chạy tới --- Cát Phong?!
Thẩm Ngôn vô thức nhìn về phía Phương Phỉ.
Bàn tay cầm hoa của Phương Phỉ đã buông, nét mặt rất kích động, trông như chuẩn bị chạy về phía Cát Phong.
Thẩm Ngôn: "..."
Oa, có người cướp hôn thật kìa?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.