Trúc Mã Khó Đoán

Chương 75: 75: Đối Tượng




Trong nháy mắt đối mặt với Thẩm Ngôn, trái tim Triệu Lâm Tô mới thoát khỏi nỗi căng thẳng, chậm rãi bình tĩnh lại.
"Không thì mày chuyển nhà sang khu bên tao luôn đi".
Thẩm Ngôn mở cửa lên xe, cười cợt trêu ghẹo.
Triệu Lâm Tô đáp: "Ý kiến hay đấy".
Thẩm Ngôn hốt hoảng nhìn hắn: "Mày không định làm thế thật đấy chứ?"
"Mày đoán xem?"
"...!Đừng!"
Thẩm Ngôn vội vàng ngăn cản tình huống hoàn toàn có thể xảy ra này: "Mày chuyển tới đây thì quá rõ ràng rồi đó".
Triệu Lâm Tô cười cười, "Tao biết, đùa thôi."
Trò chuyện chưa tới hai câu, mắt Triệu Lâm Tô đã giống như có thêm nhiệt độ.

Nét mặt bình tĩnh của Thẩm Ngôn dần dần khó khống chế được.
Hai người họ gặp nhau sớm hơn một tiếng.
Sáng nay có tiết học lúc hơn mười giờ, chín giờ cả hai đã gặp nhau.

Thẩm Ngôn nhẩm tính thời gian anh trai ra khỏi khu chung cư của mình, cầm balo lên rời nhà.

Cả quãng đường đi cậu luôn phỉ nhổ chính mình, sao cậu lại có thể không chịu nổi cám dỗ đến thế.

Ra khỏi khu nhà, trông thấy chiếc xe hơi đang chờ mình, bước chân lại vô thức tăng tốc hẳn lên.
"Đi đâu đây?" Thẩm Ngôn nhẹ giọng hỏi.
Chiếc xe quay trở lại bãi đỗ xe ngày hôm qua.
Rất gần, rất nhanh, chỉ hai ba phút, Triệu Lâm Tô đã dừng xe ở một góc hẻo lánh.

Hai bên tháo dây an toàn dính vào một chỗ.
Thân mật đến khó thoát khỏi nhau, giống như cả đời này chưa từng hôn bao giờ.
Tiếng "Ừm" phát ra từ xoang mũi Thẩm Ngôn, Triệu Lâm Tô hôn rất sâu, cậu sắp không kịp nuốt nước bọt.
Hôn ở ghế trước một hồi, Triệu Lâm Tô bảo: "Ra ghế sau nhé".
Thẩm Ngôn xuống xe, mở cửa xe đi vào, bị Triệu Lâm Tô kéo sang.
Chiều cao con SUV miễn cưỡng chứa đựng dáng người cao lớn của cậu.

Cũng may chân Thẩm Ngôn dài, nửa người trên không dài lắm, đỉnh đầu không va phải nóc xe.

Triệu Lâm Tô mở chân ôm cậu, cơ thể dựa vào ghế sau, ngửa đầu hôn Thẩm Ngôn.
Xúc cảm môi hôn quá tốt, cứ cảm giác hôn chưa đủ thỏa mãn, đầu lưỡi vừa đụng chạm, cơ thể đã như bị điện giật qua, tê tê dại dại.
Thẩm Ngôn không khống chế được, hạ thấp cơ thể mình xuống.

Cậu cảm nhận được Triệu Lâm Tô, nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ hay kỳ quặc.
Như có như không cọ xát.
Hôn càng có thêm cảm giác hơn.
Thời tiết nóng dần lên, hôm nay Thẩm Ngôn mặc áo hoodie và áo phông, vạt áo rộng thùng thình.
Triệu Lâm Tô nghiêng má hôn cậu, bàn tay nhẹ nhàng chui vào trong xoa nắn.

Thẩm Ngôn không chịu đựng được hắn làm ra những hành động này, muốn tránh lại không có chỗ trốn, đầu óc hỗn loạn mơ màng, chỉ còn một ý nghĩ trong đầu.
Muốn làm.
Không gặp mặt thì khổ sở nín nhịn, gặp rồi lại cảm thấy tra tấn không vừa lòng người.
Chóp mũi tựa vào nhau, Triệu Lâm Tô nâng mí mắt lên: "Muốn làm hả?"
Thẩm Ngôn: "..."
Vô nghĩa.
Hai người họ ôm nhau ngồi như vậy, cậu có muốn hay không hắn không biết sao?
Mặt Thẩm Ngôn đỏ tới mang tai: "Có camera".
Triệu Lâm Tô cười cười, bờ môi cọ xát môi cậu: "Muốn xe chấn thật đấy hả?"
Hắn cười rất châm chọc, Thẩm Ngôn ghì tay lên gáy hắn: "Thôi cái trò giả vờ của mày đi, mày không muốn?"
Triệu Lâm Tô dựa vào vai cậu cười cười.

Hắn ngẩng đầu khẽ hôn lên cổ cậu, giọng nói trầm thấp: "Muốn".
Có camera giám sát, hứng thú cũng không còn.

Hai người chỉ có thể ôm hôn trong xe, coi như giải khát tạm thời.
Một tiết học sáng hoàn thành, kết thúc đã gần mười hai giờ.
"Tới nhà ăn?"
Thẩm Ngôn nhét sách vở vào balo, chần chờ nhìn Triệu Lâm Tô hỏi ý kiến.
Yết hầu nhấp nhô.
"Hay là về nhà trước?" Đôi mắt Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn cậu.
Thẩm Ngôn kéo khóa balo, vắt lên bả vai, nghiêng người đi ra ngoài, nhỏ giọng bảo: "Về".
Cửa căn hộ chung cư vừa mở ra, balo của cả hai rơi xuống mặt đất, cánh tay Thẩm Ngôn đặt lên vai Triệu Lâm Tô, hơi nghiêng đầu hôn môi hắn.

Cả người cậu lùi về phia sau, lảo đảo, chân trái giẫm lên chân phải, giày đá vào trong phòng khách.

Hai người một đường hôn môi, một đường ôm ấp, đôi môi không nỡ rời nhau, chỉ khi phải cởi áo quần mới tách ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Lúc về đến phòng ngủ, cả hai đã không còn lại quần áo trên người.
Có lẽ do tối hôm qua mới hôn nhau trong thời gian ngắn ngủi ngoài bãi đỗ xe đã phải tách ra không thể làm gì thêm, cũng có lẽ do sáng nay chỉ có thể đè suy nghĩ xuống không thể làm gì hết, cũng có thể chỉ đơn giản là hai người họ...!muốn...
Thẩm Ngôn cảm giác mình đang nhanh chóng trượt xuống dưới giới hạn trước kia cậu không hề nghĩ tới.
Vội vã không nhịn nổi.
Bề mặt làn da run rẩy những cơn sóng.
Ngón tay siết chặt lấy ngón tay, kẽ ngón tay khảm chặt lấy kẽ ngón tay, khớp nối cũng bị siết đến độ run lên.
Lúc mua món đồ nọ cậu đã lo lắng nó sẽ hết hạn, hiện giờ xem ra còn không đủ dùng.
Hai lần liên tiếp.
Lần đầu dữ dội như mưa rào, lần hai lại dịu dàng miên man.

Thẩm Ngôn nằm sấp, khuôn mặt ửng hồng nóng cháy áp lên cánh tay mình, hàng mi nhẹ run, nhắm hờ đôi mắt.

Trong thế tấn công không chịu dừng lại, cậu khẽ hừ nhẹ, hưởng thụ đến mức xương cốt mềm nhũn ra.
Triệu Lâm Tô nấu cơm, Thẩm Ngôn đứng trong phòng bếp với hắn, thỉnh thoảng bàn tay lại nhón miếng ăn vụng.


Triệu Lâm Tô nhìn cậu, trong mắt mang theo tươi cười: "Vào quấy rối đấy hả?"
"Đâu có", Thẩm Ngôn hợp tình hợp lý đáp lại, "Không phải mày nấu cho tao ăn đấy sao?"
Triệu Lâm Tô thả đồ dùng nhà bếp trong tay xuống, đi sang ôm lấy cậu.

Bàn tay hắn đè lên gáy Thẩm Ngôn, nghiêng mặt hôn cậu một cái: "Trong bếp nhiều khói dầu, bê ra ngoài ăn trước đi".
"Không thích", Thẩm Ngôn múc một thìa đậu, tự mình ăn một miếng.

Đột nhiên cậu muốn trêu chọc Triệu Lâm Tô, nghiêng miệng lại gần.

Triệu Lâm Tô không hề suy ngẫm thêm há miệng ra chuẩn bị đón nhận, Thẩm Ngôn lại ngậm thìa đậu trong miệng tránh đi, cười bảo: "Mẹ kiếp, mày định ăn thật đấy hả, mày có buồn nôn không".
Bị người châm chọc, Triệu Lâm Tô nhào sang, đồ ăn còn lại không thèm làm vội, tóm người hôn cho đủ vốn đã.
"Đừng náo loạn nữa", Triệu Lâm Tô giữ người trước kệ bếp: "Ra ngoài xem phim trước nhé, được không?"
Thẩm Ngôn mím môi cười.
Triệu Lâm Tô ngắm cậu cười hai mắt cong cong, không nhịn được lại cúi đầu xuống hôn cậu thêm một cái: "Ngoan, yêu lắm".
Lời buồn nôn trơn tuột trôi ra không cần phải nháp, Thẩm Ngôn nghe xong lòng cũng không cảm thấy mất tự nhiên, thế nhưng cậu vẫn làm bộ xoa xoa cánh tay, vừa hô "dừng" vừa ra khỏi nhà bếp.
Ăn cơm xong, hai người cùng dính vào một chỗ chơi game.
Trình độ chơi game của Triệu Lâm Tô trước sau như một, tâm tư hôm nay lại dồn hết lên người Thẩm Ngôn, kỹ năng càng biến đổi hơn trước.
Đồng đội đã bắt đầu chửi bới kẻ đi rừng.
Thẩm Ngôn gõ chữ đáp lại: "Đừng chửi, tôi gánh".
Kết quả đồng đội càng chửi dã man hơn, nói rằng chuyện ghê tởm nhất là đôi tình nhân chơi game, bạn trai kéo bạn gái tăng hạng.

Đường trên lại còn bảo tôi sẽ gánh rừng, nghe xem có buồn cười hay không, gánh được thì Thẩm Ngôn nói gì cậu chàng cũng nghe hết.
Kết quả Thẩm Ngôn giết xuyên ba đường, một mình chém năm mạng đội đối diện.
Đội bên không kiên trì thêm nổi, đầu hàng.
Đồng đội đồng thời gõ lên giao diện kênh chat chung: "Chúc 99".
Dáng vẻ nô lệ của điểm số tăng hạng hết sức rõ ràng.
Niềm vui của Thẩm Ngôn không thể che giấu, Triệu Lâm Tô ở bên cũng cười theo.
Chơi xong hai ván game, hai người lại đi xem phim.

Xem chưa tới một nửa lại ôm ấp trên ghế sofa thân mật.
"Không phải muốn xem hết phim à?"
Bàn tay Triệu Lâm Tô chậm rãi vuốt ve gáy Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn cắn xuống yết hầu hắn: "Không phải do mày quyến rũ tao đấy sao?"
Hai người chen chúc trên sofa, rõ ràng có thể đi vào trong phòng ngủ nhưng lại giống như không đợi được, cứ vậy quấn lấy nhau.
Năng lượng dường như vô tận, căn bản không thể ngăn cản.
Hai người gắn bó như keo như sơn, Thẩm Ngôn ngửa đầu nhìn lên bóng đèn lay động trên trần nhà, sảng khoái đến rơi lệ.
Thẩm Ngôn gọi điện cho anh trai, nói rằng tối nay sẽ ở lại nhà Triệu Lâm Tô xem bóng đá cả đêm.
Anh trai cậu còn chưa tan tầm, vẫn đang ở công ty.

Khi nghe cậu nói thế, anh cất tiếng cười quỷ dị, "Ở nhà Lâm Tô thật sao, hay là ở cùng...!bạn gái?"
Không thể không nói anh trai cậu vẫn thật sự rất nhạy cảm.


Thẩm Ngôn xấu hổ không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Thận nghe thấy cậu ấp úng, thoải mái bật cười: "Chú ý an toàn!"
Điện thoại cúp, Thẩm Ngôn than một tiếng, nằm sấp xuống trợn mắt với Triệu Lâm Tô: "Đều tại mày".
"Sao thế?" vẻ mặt Triệu Lâm Tô đầy vô tội.
"Anh tao cho rằng tao qua đêm với bạn gái".
"Vậy có muốn tao gọi điện cho anh Thận, nói rõ với anh ấy mày đang ở chỗ tao không?"
"Mày xuống địa ngục đi—"
Thẩm Ngôn véo cổ hắn: "Đừng có ngang ngược quá nhé!"
Triệu Lâm Tô ngửa đầu cười khẽ.

Cười một hồi, hắn cúi xuống bảo: "Tao nói thật, nếu mày bảo mày ở cùng với bạn gái có khi anh Thận sẽ chẳng nghi ngờ gì đâu".
"...!Tao không muốn nói vậy", Thẩm Ngôn xoay mặt sang, ngón tay thuận theo cọ xát lên đường cong cơ bắp trên vai Triệu Lâm Tô: "Mày đâu phải bạn gái tao, tao cũng không nói với anh trai tao có bạn gái, mỗi lần nói gì tao đều nhắc đến đối tượng của tao thôi".

Cậu cười cười với Triệu Lâm Tô, hơi ngượng nghịu: "Tao cảm thấy như thế không tính là lừa gạt anh, có phải tao đang lừa mình dối người rồi không?"
"Không phải".
Triệu Lâm Tô ôm vai cậu, hôn lên trán cậu: "Xin lỗi".
"Không phải thế--"
Thẩm Ngôn vỗ vào cánh tay hắn, ngón tay chỉ thẳng vào hắn: "Tao nói cho mày nghe này, mày đừng có đi cái bài đó với tao.

Chuyện hiện tại phải trách bản thân tao kéo mày đi vào con đường này, yêu cũng đã yêu rồi, mày đừng ra vẻ như vậy nữa, tao không chịu được".
Triệu Lâm Tô cười cười, ánh mắt dịu dàng: "Tao xin lỗi bởi vì đã khiến mày phải lừa gạt anh Thận, tao không xin lỗi về chuyện kia đâu, dù sao làm cũng đã làm rồi".

Triệu Lâm Tô cúi người nhẹ nhàng hôn lên ấn đường của cậu: "Tao không hối hận".
"Ừ".
"Mày có hối hận không?"
"Nói nhảm".
"Có gì mà phải hối hận".
Triệu Lâm Tô ôm chặt cậu, ngọt ngào dịu dàng vô hạn, thấp giọng nỉ non: "Ngôn Ngôn, tao yêu mày."
"...!Biết rồi, biết rồi."
"Á".
Triệu Lâm Tô chuyển sang cù cậu.
Thẩm Ngôn bị hắn cù, trốn tránh khắp nơi.

Chăn gối tán loạn, mắt cá chân bị kéo ra, Thẩm Ngôn vừa cười vừa dùng cánh tay siết cổ Triệu Lâm Tô.
"Thì ra mày vẫn còn tinh thần như thế?"
"Không thì sao? Tao là một người đàn ông mạnh mẽ đấy nhé, sao có thể tùy tiện bị chơi ngã được?"
"Rất tốt, hai chúng ta so tài thêm lần nữa".
"...!cút mẹ mày đi!"
Ai cũng nói tình yêu là thứ không thể giấu được.

Trạng thái yêu đương của Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô quá rõ ràng, bạn học còn bình thường, hóng hớt cũng không nhiều lắm.

Dù sao cũng chỉ tiếp xúc với nhau vài tiết học trên lớp, họ không hề nghĩ tới phương diện hai người yêu đương với nhau.

Hình tượng hai người anh em thân thiết của Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô đã khắc sâu vào lòng các bạn học, mối quan hệ bạn bè ờ trong trường đại học đều có giới hạn, ban đầu còn chọc ghẹo trêu đùa, thế nhưng họ chẳng phải ngôi sao lớn nào đó, ai thèm theo đuôi bới móc tin đồn làm chi.
Nhưng với anh trai của cậu, Thẩm Ngôn lại không thể ngăn cản được.

Anh ấy rất quan tâm đến chuyện của cậu, một mực đòi cậu dẫn bạn gái về nhà.
"Khi nào dẫn bạn gái về ra mắt anh thế?"
"Đã đi đến mức đó đâu anh".


Thẩm Ngôn qua loa từ chối: "Xem gì mà xem chứ ạ".
"Anh chỉ muốn gặp mặt một lần thôi mà".
Thẩm Thận lùi bước bên này tiến bước bên khác, bàn tay đẩy đẩy Thẩm Ngôn: "Hay là hôm nào hai đứa hẹn hò anh đứng xa xa ngắm một hồi vậy? Anh chỉ muốn nhìn xem con gái nhà người ta có dáng vẻ như thế nào.

Anh tò mò lắm, hai mươi năm qua em mới yêu đương với một cô bạn gái, còn suốt ngày dính lấy nhau như thế, đừng tưởng anh nhìn không ra nhé.

Em ấy, đến tấm hình cũng không chịu cho anh xem, em thấy bản thân có xứng đáng với tình anh em của anh em mình không hả? Anh cũng có ăn thịt người ta đâu, sao lại giấu kỹ thế?"
Thẩm Ngôn cũng biết không thể nào can ngăn anh được, cậu chọc hai cái trong bát cơm, miễn cưỡng đáp: "Chờ thêm chút đi ạ, chúng em mới yêu đương có lâu lắm đâu, qua một khoảng thời gian ngắn nữa lại nói".
Thẩm Thận không lay chuyển được cậu, chỉ có tiếc nuối tiếp tục ăn cơm.
"À, anh này", mí mắt Thẩm Ngôn chớp chớp: "Mùng một tháng năm năm nay em muốn ra ngoài chơi".
"Đi đi".
Thẩm Thận gắp thức ăn, nhìn biểu cảm của Thẩm Ngôn.

Sau đó anh chợt tỉnh ngộ, "Đi với bạn gái?"
Thẩm Ngôn từ chối trả lời.
Thẩm Thận cười ha ha: "Được chứ, nhưng trước tiên phải cho anh xem mặt người ta đã".
"Anh ——"
"Được rồi được rồi được rồi," Thẩm Thận đầu hàng rất nhanh, "Nói đùa thôi, muốn đi thì cứ đi.

Vừa hay mùng một tháng năm năm nay anh rất bận rộn, lên chức một cái việc cũng nhiều thêm".
"Anh cũng đừng mệt mỏi quá, công việc là thứ vĩnh viễn không làm xong".
"Ừ, không có việc gì đâu, tuổi của anh không phải là tuổi nên liều mạng hả?"
Thẩm Ngôn ăn hai miếng cơm, lại nói: "Anh, cứ thế này thì đến bao giờ anh mới tìm đối tượng được đây?"
"Chả lẽ cứ muốn là sẽ tìm được ngay à? Thôi được rồi, anh không ép em dẫn bạn gái về, em cũng tha cho anh, ăn cơm đi nào ăn cơm đi nào".
Cứ vậy lừa gạt qua chuyện.
Thẩm Ngôn thở dài trong lòng, đồng thời cũng nghĩ, có phải gần đây cậu đã quá dính Triệu Lâm Tô rồi không.
Hai người họ hầu như ngày nào cũng thân mật, ngọai trừ lên lớp, thời gian còn lại toàn dùng cho việc quấn quýt lấy nhau.

Đã lâu lắm rồi cậu không chạm vào bóng rổ, cứ tiếp tục thế này có là người đàn ông khỏe mạnh đến đâu thì cậu cũng tiêu tùng.
Thẩm Ngôn nằm thẳng trên giường suy ngẫm, ngón tay đan chéo vào nhau, âm thầm hạ quyết tâm!
Phải giới sắc!
"Hôm nay không sang chỗ mày nữa".
Buổi sáng, mới lên xe, Thẩm Ngôn đã tuyên bố.
"Tại sao?" Triệu Lâm Tô nhìn sang phía cậu, thốt lên.
Sắc mặt Thẩm Ngôn phiếm hồng: "Khoảng thời gian gần đây quá phóng túng, phải bảo dưỡng thôi".

Cậu bóp eo, tiếp tục nói: "Lâu lắm rồi tao không chơi bóng rổ".
Lời đề nghị hợp tình hợp lý, không để chỗ trống cho người khác phản đối.
Ngón tay Triệu Lâm Tô siết chặt vô lăng, hắn hỏi: "Vậy muốn đi đâu?"
"Thế nào cũng được.

Hiện giờ thời tiết nóng rồi, chúng ta tới vườn bách thảo ngắm hoa nhé?" Thẩm Ngôn đề nghị.
Hai mắt cậu sáng ngời, xán lạn khiến lòng người ta mê đắm.

Lòng Triệu Lâm Tô được ánh mắt cậu soi sáng, nỗi niềm nôn nóng như chờ mở thưởng mỗi sáng sau khi thức giấc của hắn cũng chậm rãi bị loại bỏ.

Hắn dịu dàng đáp lời: "Được, vậy thì cùng đi ngắm hoa"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.