Trúc Mã Khó Đoán

Chương 81: 81: Dựa Dẫm Vào Nhau




Hai người rốt cuộc cũng có thể thẳng thắn trao đổi ý nghĩa của nhau, trái tim Thẩm Ngôn vừa thoải mái vừa có cảm giác như được lấp đầy.

Cậu vô thức nở nụ cười, sau đó hôn lên môi Triệu Lâm Tô một cái.
Triệu Lâm Tô cũng cười, hôn đáp lại.
Hai người mày một chút tao một tẹo, giống như hai cậu trai ngoan ngoãn lớn đầu đang đùa giỡn với nhau.

Chơi đủ, họ nắm tay nhau ngã xuống giường, cánh tay quấn quanh thắt lưng người còn lại.
Con ngươi sáng bóng chăm chú nhìn đối phương, tâm trí đã ném hết tất cả lo nghĩ ra sau đầu, thoải mái hưởng thụ sự dễ chịu như bồng bềnh trên mặt biển, hóa ra niềm vui về mặt tinh thần cũng có thể đạt được đến cấp độ đó.
"Này, tao hỏi mày, giáo sư Triệu thật sự bị rắn cắn đấy hả?" Giọng điệu Thẩm Ngôn lên lên xuống xuống, gương mặt mang theo nụ cười trêu chọc.
"Ừ", Triệu Lâm Tô đáp.
Bả vai Thẩm Ngôn lập tức căng lên: "Thật?!"
"Thật".
"Nghiêm trọng không?!"
"Không nghiêm trọng, chỉ mỗi tội phương thuốc ở địa phương bên đó khá truyền thống nên sinh ra chút tác dụng phụ".
"Tác dụng phụ gì?"
"Mày tự tới thăm sẽ rõ".
Sắc mặt Thẩm Ngôn do dự.

Cậu từng gặp hai vị giáo sư mấy lần, chưa được tính đến độ quen thân nhưng đã từng nếm qua không ít món ngon hai người họ gửi tới...!còn ôm cả con trai của họ bỏ vào túi mình.
Thẩm Ngôn nhỏ giọng nói: "Phải gặp phụ huynh sớm vậy sao?"
Nét mặt Triệu Lâm Tô lạnh nhạt: "Sợ?"
"Nực cười...!tao sợ gì chứ..."
Miệng Thẩm Ngôn rất cứng nhưng biểu cảm lại dần dần hỏng bét.
Triệu Lâm Tô nhìn đôi mắt lấp lóe ánh sáng, dáng vẻ chột dạ "ôi chao, mình đã chà đạp thiếu nam nhà lành rồi còn phải đi gặp bố mẹ nhà người ta, làm sao mới ổn bây giờ" của cậu, hắn không nhịn được cười thành tiếng, ôm Thẩm Ngôn lăn hai vòng trên giường, đè người dưới thân, mỉm cười bảo: "Người trong nhà biết tính hướng của tao."
"Hả???"
Ngày hôm nay từng tin từng tin có tính chất như bom dội nổ tới, Thẩm Ngôn cảm thấy giá trị tiếp nhận của tinh thần bản thân đã tăng lên không ít.

Sau khi trợn mắt, cậu nhanh chóng chấp nhận được sự thật này.
"Mày nói với người trong nhà từ khi nào thế?"
"Sau khi thi đại học xong".
"Mẹ kiếp, mày nói thế nào?"
"Nói thẳng", Triệu Lâm Tô đáp: "Nói rằng tao thích người cùng giới".
"..."
Thẩm Ngôn thật phục người này.

Cậu lo lắng hỏi: "Phản ứng của hai giáo sư thế nào"
"Không có phản ứng gì, vẫn như cũ thôi".
Lần này Thẩm Ngôn phục cả gia đình nhà hắn.
Cậu đấm vào lồng ngực Triệu Lâm Tô: "Tại sao mày chưa bao giờ kể với tao?"
Bàn tay Triệu Lâm Tô xoa lên sau gáy cậu, hời hợt trả lời: "Tao sợ mình nói ra sẽ tạo áp lực cho mày".
Thẩm Ngôn: "..."
Một giây cảm động qua đi, cậu nghiến răng nghiến lợi thốt: "Vậy bây giờ mày không sợ tạo áp lực cho tao nữa hả?"
"Ờ".
Mẹ kiếp, thằng chuyên giết lãng mạn!
Triệu Lâm Tô cười, nét mặt và thái độ của hắn thả lỏng hơn trước rất nhiều.

Hắn hôn lên chóp mũi Thẩm Ngôn, thấp giọng nói: "Tao tin tưởng mày có thể chịu đựng được.

Hơn nữa mối quan hệ giữa hai ta không thể dựa vào sự bảo vệ từ một phía.

Ngôn Ngôn, tao nghĩ, sau này tao sẽ ỷ lại vào mày nhiều hơn một chút, có được không?"
Thẩm Ngôn: "..."
Cái thằng này lúc nói chuyện nghiêm túc nhất định phải trộn vào vài lời sến súa, cậu nhịn cười rất khổ!
Khóe miệng Thẩm Ngôn cong lên, trong lòng ấm áp.
Hai người họ yêu nhau, cả hai đều muốn suy nghĩ cho đối phương, muốn hy sinh cho đối phương là chuyện tốt.


Nhưng Triệu Lâm Tô đồng ý thẳng thắn với cậu về những khía cạnh không hoàn mỹ và áp lực kia làm cho cậu cảm thấy thoải mái hơn.

Trong mối quan hệ này, cậu không muốn bản thân chỉ đứng ở vai trò được chăm lo bảo vệ, hai người họ có thể dựa dẫm vào nhau, chia sẻ cùng nhau.
"Ngoan đó", Thẩm Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Triệu Lâm Tô: "Anh biết tâm hồn của bé yếu ớt, nào đến đây, bé Tô Tô, để anh ôm bé một cái nào".
Triệu Lâm Tô cười, phối hợp ngả đầu vào ngực Thẩm Ngôn, chậm rãi lên tiếng: "Anh à, lồng ngực anh rắn chắc ghê á".
Thẩm Ngôn không thể diễn tiếp, cười ha ha hai tiếng, cánh tay đẩy Triệu Lâm Tô ra, xoay người tiến sát lại, nâng má hắn thơm hai cái: "Miệng còn rất ngọt đó nha".
"Không có hành động thực tế thì không thể chứng minh", Triệu Lâm Tô mỉm cười: "Ngọt hay không thì đến hôn một cái".
Thẩm Ngôn vừa cười vừa hôn sang.
Hai người triền miên hôn một hồi lâu, bầu không khí hôm nay rất tốt, rất thoải mái, giống như khi còn bé được đi tới khu vui chơi vậy.

Hai bên hi hi ha ha, chỉ có vui vẻ tồn tại, không có lo âu phiền lòng.

Thẩm Ngôn chủ động cởi quần áo, Triệu Lâm Tô cũng tháo bỏ dây thắt trên quần thể thao của mình.

Lúc cả hai bên đang chuẩn bị tiến vào trạng thái, điện thoại di động vang lên.
Đó là điện thoại của Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô quần áo xộc xệch ấn nhận điện thoại, Thẩm Ngôn dựa vào trên lưng hắn, hai tai vểnh lên lắng nghe.

Triệu Lâm Tô thấy thế thì dứt khoát mở loa ngoài, một tay đưa về sau kéo tay Thẩm Ngôn, mười ngón tay đan xen, hắn kéo tay cậu đến cạnh môi ve vuốt.
"Con ra ngoài rồi hả?"
Thẩm Ngôn nghe thấy giọng nói tao nhã lãnh đạm của phụ nữ truyền ra, lông tơ trên lưng lập tức dựng đứng, vội vàng muốn rời khỏi lưng Triệu Lâm Tô.
Đừng hỏi gì hết, hỏi là người sẽ mất mặt.
Triệu Lâm Tô không buông tay còn kéo Thẩm Ngôn vào ngực mình.

Điện thoại di động đang bật loa ngoài, Thẩm Ngôn mím môi cố gắng không phát ra tiếng động, đồng thời trợn mắt lườm Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô cười như không cười, vừa "chiến đấu" với Thẩm Ngôn vừa đáp: "Vâng".
"Lúc về mua thêm ít tôm cá nhé, bố con muốn ăn".
"Vâng ạ".
Triệu Lâm Tô vừa đồng ý vừa nhìn sang phía Thẩm Ngôn.

Ánh mắt hắn sâu xa, trong đôi mắt mang theo chút mong đợi dò hỏi.
Thẩm Ngôn lắc đầu theo bản năng, Triệu Lâm Tô cười cười bất đắc dĩ, nói với điện thoại: "Có cần gì nữa không mẹ?"
Giáo sư Lâm bên kia tiếp tục nói những thứ trong nhà còn thiếu, tay Triệu Lâm Tô vẫn nắm tay Thẩm Ngôn vuốt ve.

Thẩm Ngôn ngồi trên đùi hắn, bàn tay nghịch ngợm cùng bàn tay hắn.

Đợi đến khi giáo sư Lâm bên kia nói xong muốn cúp mày, lòng cậu căng thẳng khẽ run lên nhưng vẫn hạ quyết tâm chọc vào eo Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô quay mặt nhìn cậu.
Thẩm Ngôn cúi đầu, khuôn mặt đẹp trai đỏ hồng, để lộ một khoảng cần cổ trắng nõn mảnh khảnh cũng đã bị nhiễm mảng hồng nhàn nhạt.
Hai mắt Triệu Lâm Tô không chớp nhìn Thẩm Ngôn: "Mẹ, chờ chút".
"Có chuyện gì sao?"
Tầm mắt Triệu Lâm Tô nóng rực chăm chú nhìn Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn cúi đầu không nói lời nào.

Triệu Lâm Tô lên tiếng: "Thẩm Ngôn tới ạ".
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc.
"Thế hả?"
Giọng điệu giáo sư Lâm vẫn bình thản như cũ: "Đã đến hay còn trên đường?"
"Đến rồi, con đã đón được".
"Ồ, vậy hai đứa mau về đây".
"Vâng".
Triệu Lâm Tô cúp điện thoại, hai tay ôm Thẩm Ngôn hôn tới.
Thẩm Ngôn vừa tự nhủ xúc động là ma quỷ vừa né tránh hắn, nói: "Đừng làm loạn nữa, giáo sư Lâm đang chờ đó".
Triệu Lâm Tô hôn cậu, mỉm cười hỏi: "Hồi hộp không?"

Khóe miệng Thẩm Ngôn giật hai cái: "Tao nói tao không hồi hộp mày có tin không?"
"Tin".
"..."
Thẩm Ngôn không nói gì nhìn Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô cười dịu dàng với cậu.

Hắn vươn tay xoa đầu cậu, đứng dậy, kéo Thẩm Ngôn cùng đứng lên: "Bố mẹ đều biết tao chủ động theo đuổi mày, cho rằng mày là cái bánh từ trên trời rớt xuống.

Mày cứ việc ngẩng cao đầu, đừng lo lắng hồi hộp".
Con ngươi Thẩm Ngôn suýt chút nữa đã lồi ra khỏi hốc mắt: "Mày đã khai chuyện hai đứa mình yêu đương với nhau?!"
Cậu cứ tưởng Triệu Lâm Tô chỉ mới come out với người trong nhà, còn chưa nhắc tới chuyện của bọn họ, gặp mặt một lần cũng chỉ bản thân cậu thấy kỳ quặc coi như không có gì, nào ngờ lần này hay lắm, thật sự biến thành gặp người lớn nhà hắn rồi!
"Họ không ngốc".

Triệu Lâm Tô bình tĩnh nói: "Khi tao nói mình thích người cùng giới, họ đã đoán được ngay".

Hắn nhìn về phía Thẩm Ngôn: "Bên cạnh tao chỉ có một mình mày".
Thẩm Ngôn: "..." cũng đúng.
Lần này Thẩm Ngôn đã thật sự hoảng hốt.

Cậu nhặt áo hoodie trên giường vừa mặc vào vừa đánh trống lui quân: "Vậy thì tình huống hôm nay chưa chính thức, mà tao còn ăn mặc thành cái dạng này".
"Có sao đâu? Đẹp mà".
"Nói nhảm, mày thì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tao mặc cái quái gì chả đẹp".
Triệu Lâm Tô cười cười, dáng vẻ chẳng hề có ý tốt.
Trong lúc Thẩm Ngôn còn đang do dự, trông thấy nụ cười của Triệu Lâm Tô, cậu đã hiểu ra.

Cậu không nhịn được, cười theo hắn: "Muốn nói gì thì cứ nói, nói tao nghe xem lời mày nói có giống ý nghĩ tao không nào".
Triệu Lâm Tô vừa cười vừa đáp: "Mày đẹp nhất lúc không mặc gì".
Thẩm Ngôn đấm thẳng một cú vào bụng hắn: "Biết ngay cái miệng chó của mày không sủa được lời tốt——"
Hai người đùa giỡn một hồi, tâm trạng căng thẳng của Thẩm Ngôn đã hơi thả lỏng.

Cậu ngẫm nghĩ sợ gì mà sợ, cứ như trước kia, đến nhà bạn tốt dạo một vòng chứ gì.
Ánh mắt Triệu Lâm Tô dịu dàng chăm chú ngắm cậu: "Đừng sợ, họ đều thích mày".
Thẩm Ngôn cất lời giết chết phong cảnh: "Anh trai tao chưa chắc đã thích mày trở thành bạn trai tao".
"Chuyện đó thì không sao, từ từ rồi tính".
Thẩm Ngôn đút tay vào túi áo hoodie, nhỏ giọng nói: "Chờ tới sinh nhật năm nay của tao nhé".
Triệu Lâm Tô im lặng thoáng chốc, biểu cảm nghiêm túc hẳn lên: "Thẩm Ngôn, ban nãy tao nói đùa thôi, tao không hề muốn gây áp lực cho mày."
"Biết".
Thẩm Ngôn liếc hắn, bình tĩnh nói: "Tao đã sớm suy nghĩ kỹ".
Triệu Lâm Tô tiếp tục lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt cực nóng bỏng.
"Sớm hay muộn cũng phải nói", Thẩm Ngôn đi ra ngoài, vừa đi vừa phàn nàn: "Đỡ phải lén lút".
Triệu Lâm Tô đuổi theo, vòng tay quanh eo Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn huých tay hắn một cái: "Mau đi về, đừng để giáo sư Lâm chờ".
Vẫn hôn tới.
Hôn đến độ khó lòng buông ra.
Thẩm Ngôn tựa lưng vào tường, cảm nhận được sự kích động khác thường của Triệu Lâm Tô.
Chắc hẳn hắn biết được cậu cũng từng suy nghĩ trao "danh phận" cho hắn nên sướng quá hóa rồ.
Cậu cười vui vẻ, Triệu Lâm Tô ôm eo cậu, không ngừng mổ nhẹ lên môi: "Phòng chỗ này không rẻ đâu, hay là đừng lãng phí?"
"Mày cút đi——"
Hai người họ trả phòng, Triệu Lâm Tô lái xe đưa Thẩm Ngôn đi siêu thị, nhanh chóng mua đủ món đồ giáo sư Lâm căn dặn.
Trên đường trở về, Thẩm Ngôn lại bắt đầu căng thẳng.

Cậu có cơn xúc động hận không thể nhảy xuống xe, chân cũng bắt đầu run rẩy.


Cậu hỏi: "Nhà mày xa đây không?"
"Rất xa".
Thẩm Ngôn liếm liếm môi: "Giáo sư Triệu cũng ở đây hả?"
"Ừ".
"Hiện giờ bố tao đang bị ảo giác, có lẽ không thể giao lưu với mày đâu".
"Hả?"
Triệu Lâm Tô nói qua tình hình hiện giờ của bố hắn: "Qua hai hôm nữa có lẽ sẽ đỡ hơn".
Thẩm Ngôn cười đến đau bụng.
"Tao mới nghĩ ra một biệt danh mới cho mày", Thẩm Ngôn lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt do cười.
Triệu Lâm Tô cười hỏi: "Gì thế?"
"Sò điệp nhỏ".

(小扇贝 - Xiǎo shànbèi – viết tắt Tiểu SB – SB: ngu ngốc)
Triệu Lâm Tô suy nghĩ một chút liền hiểu ra, hắn vừa cười vừa vươn tay véo má Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn gào lên "lái xe cẩn thận".

Triệu Lâm Tô thả tay xuống, nói thẳng: "Tao là sò điệp nhỏ, còn mày thì sao, mày là gì thế?"
Thẩm Ngôn cười ha ha: "Tao đương nhiên là người nuôi sò điệp rồi".
Hai người nói nói cười cười, tâm trạng của Thẩm Ngôn cuối cùng cũng thoải mái hơn.
Nhà họ Triệu ở ngoài thành phố, căn nhà hình như được tự thiết kế xây dựng, kiến trúc độc lập rất ấn tượng, rất xinh đẹp.

Trong sân hoa cỏ hoang dã sinh trưởng tự nhiên, dáng vẻ tự do không ai quản lý.
Triệu Lâm Tô dừng xe.
Thẩm Ngôn hít sâu một hơi đẩy cửa xe đi xuống, đến bên cốp xe chờ lấy đồ.
Triệu Lâm Tô đi tới: "Cứ để tao".
"Cùng mang đồ vào đi, để tao xách hai túi, không thì còn ra cái dạng gì nữa".

Thẩm Ngôn nói.
Cốp xe đằng sau mở ra, Triệu Lâm Tô đưa tay nhấc túi bên trong, Thẩm Ngôn cướp lấy, Triệu Lâm Tô tránh tay sang bên, nói với Thẩm Ngôn: "Để mày xách tao mới là người cảm thấy chẳng ra làm sao".
Thẩm Ngôn: "..."
Lời hứa dựa dẫm lẫn nhau đâu rồi?
Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô quen biết hơn mười năm nhưng đây là lần đầu tiên cậu tới nhà hắn.
Trong nhà trang trí đơn giản, đồ đạc rất ít.

Thẩm Ngôn thấp thỏm đi vào, không gặp một ai.
Triệu Lâm Tô xách đồ đặt lên kệ xử lý thức ăn, Thẩm Ngôn giúp hắn sắp xếp đồ mua về.
"Ăn cơm trên máy bay rồi chứ?"
"Ăn rồi".
"Không ngon đúng không?" Ánh mắt Triệu Lâm Tô dịu dàng: "Tao nấu cơm cho mày nhé?"
Thẩm Ngôn: "Mày thích nấu cơm ghê ha".
"Ờ, tao thích nấu cơm cho người tao yêu đó".
"..."
Thẩm Ngôn nhìn xung quanh một vòng, chú ý tới phía cầu thang.

Cậu hạ giọng, má đỏ lên, "Mày nói chuyện cẩn thận một chút".
"Ở trong nhà của mình có gì không thể nói?"
Thẩm Ngôn biết hắn cố ý, huých bả vai sang chỗ hắn.

Triệu Lâm Tô cười, ánh mắt chăm chú nhìn cậu quá đỗi dịu dàng.

Thẩm Ngôn không cần cố ý nhìn hắn cũng cảm nhận được hơi thở phả tới.

Cậu vội vàng muốn trốn đi, vừa quay đầu liền lập tức tỉnh hồn đứng thẳng: "Giáo sư Lâm, Lâm——"
Lâm Tuệ vịn tay trên tay vịn cầu thang, mỉm cười, không biết đã nhìn bao lâu: "Xin chào, Thẩm Ngôn".
"Cháu chào cô".
Thẩm Ngôn căng thẳng, cúi thẳng đầu xuống vái chào.
"Đừng khách khí quá thế".
Thẩm Ngôn nghe thấy tiếng bước chân đi gần lại đây, nhịp tim tăng lên tới tận 180, thấp thỏm không thôi cúi gầm mặt xuống, hoàn toàn không thể khống chế được gương mặt mình đang dần dần đỏ lên.
"Mẹ".
Giọng điệu chào hỏi của Triệu Lâm Tô vẫn bình tĩnh tự nhiên.
"Mua cá tôm rồi chứ?"
"Mua rồi ạ, con sẽ xử lý ngay".
"Vất vả rồi, mẹ lên tầng chăm sóc bố con nhé." Lâm Tuệ nhìn sang phía Thẩm Ngôn đang cúi đầu đứng một bên, hiếu khách hỏi: "Có muốn lên trên tham quan một chút không? Trạng thái hiện giờ của lão Triệu khó có khi gặp được lắm đó".
Thẩm Ngôn: "..."

"Thôi ạ", Thẩm Ngôn cố khống chế biểu cảm, xua xua tay: "Cô cứ chăm sóc cho giáo sư Triệu đi ạ".
Lâm Tuệ đi lên tầng, Thẩm Ngôn thở ra một hơi.

Cậu không nói hai lời quay đầu đấm vào vai Triệu Lâm Tô trước: "Đã bảo mày bớt bớt đi một chút".
"Sợ gì chứ?" Triệu Lâm Tô đáp: "Đúng rồi, mày thật sự không muốn lên xem sao? Trạng thái hiện giờ của giáo sư Triệu thú vị lắm đấy".
Thẩm Ngôn: "..."
Đúng là một cặp mẹ con ruột thịt!
Thẩm Ngôn cũng không biết đây có được tính là gặp mặt phụ huynh hay không, dù sao nó cũng không giống với tình cảnh trong trí tưởng tượng của cậu.
Hơi lúng túng nhưng không quá nhiều, giáo sư Lâm bình tĩnh như vậy...!còn Triệu Lâm Tô lại càng giống như không có chuyện gì đang bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
"Để tao giúp mày nhé".
Thẩm Ngôn lên tiếng.
"Không cần đâu", Triệu Lâm Tô xắn tay áo sơmi: "Tao dẫn mày đến phòng tao nghỉ ngơi, ngồi trên máy bay lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi".
"Cứ để tao giúp mày đi, hai người làm chắc chắn sẽ nhanh hơn một chút".
"Mày chắc chắn chứ?"
"..."
Thẩm Ngôn hơi tò mò với căn phòng của Triệu Lâm Tô, cứ thế cậu bị hắn nửa ôm nửa đẩy tới cửa phòng.

Cửa mở ra, căn phòng cũng không có gì quá đặc biệt, không khác với căn hộ chung cư Triệu Lâm Tô đang ở là bao.

Căn phòng rất đơn giản, có giường, có bàn làm việc, có giá sách, ghế sofa, sau đó, không còn gì nữa.
"Chơi game một lát đi".

Triệu Lâm Tô thơm lên má Thẩm Ngôn một cái: "Game mày thích cái nào cũng có".
Thẩm Ngôn nhìn hắn.
Triệu Lâm Tô mỉm cười: "Đừng nghi ngờ gì cả, vì mày thích nên tao mới tải xuống thôi".
Thẩm Ngôn chịu không nổi, cứ cảm giác như Triệu Lâm Tô mới được giải trừ phong ấn nào đó, làm càn mãi không thôi.
Cậu cố ý nghiêm mặt, đẩy người ra: "Đi đi, đi nấu cơm của mày đi".
Triệu Lâm Tô cười cười, lại thơm lên má cậu một cái mới chịu đi ra.
Thẩm Ngôn sờ lên vùng má bị hắn thơm, mềm mềm, nong nóng.
Cậu không chơi game mà cẩn thận quan sát xung quanh căn phòng đơn giản có muốn khen thì nhìn qua cũng chẳng biết khen chỗ nào này.
Đầu giường đặt một khung ảnh, từ xa xa Thẩm Ngôn đã cảm thấy khung cảnh trong ảnh hơi quen thuộc.

Cậu tiến tới cầm lên xem, là tấm ảnh chụp lúc hai người đi du xuân thuở nhỏ —— tấm ảnh cậu ép Triệu Lâm Tô chụp.
Thẩm Ngôn cầm ảnh chụp, vô thức cười ngây ngô.
Bức ảnh này cũng được cậu dán trên bức tường trong phòng ngủ của mình.
Thẩm Ngôn đặt khung ảnh xuống, hứng thú ùa lên.
Một lần nữa vòng quanh hướng mắt khắp căn phòng như chơi trò chơi đi tìm kho báu.
Trên bàn làm việc cũng đặt một khung ảnh, là tấm ảnh chụp chung của hai người họ vào dịp tốt nghiệp trung học.

Trên giá sách cũng có, vẫn là ảnh hai người họ chụp chung.
Thẩm Ngôn buông khung ảnh trên giá sách xuống, trái tim ngọt ngào không nói ra câu.
Thì ra hai bên ăn ý đến như vậy.
Cậu quét mắt vào trên kệ sách.
Phần lớn sách được đặt trên giá sách của Triệu Lâm Tô đều là sách tiếng anh, rất nhiều cuốn có liên quan tới chuyên ngành của bọn họ đi kèm một ít sách về triết học.

Thẩm Ngôn nhìn lướt qua toàn bộ giá sách cũng không thể tìm được một cuốn truyện tranh nào.
Cậu "hừ" một tiếng, trong lòng tự nhủ nếu như lát nữa cậu hỏi, người kia nhất định sẽ nói "Đừng nghi ngờ, bởi vì mày thích nên tao mới thu thập đám truyện tranh kia đó".
Nhưng đó rất có thể lại là sự thật.
Thẩm Ngôn cười ngây ngô thêm một hồi, thật ra chuyện Triệu Lâm Tô thích cậu là chuyện hoàn toàn không cần phải đi tìm chứng cứ.

Cả con người của hắn đều lộ ra sơ hở, không hiểu tại sao trong suốt khoảng thời gian đã trôi qua cậu vẫn luôn cảm thấy biểu hiện của hắn kín kẽ không để lộ một giọt nước?
Thẩm Ngôn vừa tự giễu cợt bản thân vừa dùng ngón tay khẽ vuốt ve giá sách, lướt qua từng gáy từng gáy quyển sách một.
Chắc hẳn Triệu Lâm Tô đã từng đọc hết những cuốn sách ở đây.
Ngón tay lướt qua những cuốn sách này, Thẩm Ngôn cảm thấy hình như mình đang chạm vào một Triệu Lâm Tô bản thân hoàn toàn không hiểu rõ.
Cậu tưởng tượng đến dáng vẻ Triệu Lâm Tô một mình ngồi trong căn phòng này, lạnh mặt đọc sách, nét cười trên mặt không khỏi chậm rãi sâu thêm.
Đầu ngón tay đang lướt đột nhiên tạm dừng.
Đầu ngón tay Thẩm Ngôn sững lại, cậu tò mò ngó tới.
Giữa hai cuốn sách có một phong thư mỏng, cọ vào lòng bàn tay cậu, hơi đau đau.
Cậu rụt tay về theo bản năng, phong thư kia theo hành động của cậu, lộ ra ngoài hơn phân nửa.
Phong bì màu xanh nhạt, cánh hoa anh đào trắng nhạt.
Thẩm Ngôn ngẩn ngơ.
Đó là một phong thư tình.
...!phong thư tình cậu viết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.