Đường Thần khoanh tay đứng bên chờ xem kịch.
Triệu Lâm Tô vốn không định tới chào hỏi nhưng từ xa xa hắn trông thấy Đường Thần đang nói chuyện cùng Thẩm Thận nên mới quyết định đi sang bên đây.
Biểu cảm và hành động của Đường Thần khiến hắn cảm thấy có chuyện không hay.
"Anh Thận", Triệu Lâm Tô đứng trước mặt Thẩm Thận, kính cẩn chào hỏi.
Cánh tay đanh khoanh lại của Đường Thần suýt chút nữa đã rớt xuống.
Hai người này còn quen biết?!
Chơi kích thích thế cơ á?!
Thẩm Thận híp mắt nhìn Triệu Lâm Tô, ngắn gọn gọi: "Sang đây với anh".
Hai người rời đi cùng nhau, để lại Đường Thần đứng im tại chỗ không biết nên tiếp tục đi cùng hóng drama hay nên chờ Thẩm Ngôn trở về tặng cậu một cú lật xe trí mạng.
Cậu ta quyết định chọn vế sau.
Đường Thần đứng im ở cổng trường chờ đợi.
Cậu ta vô cùng chán ghét Thẩm Ngôn, cái kẻ cong không cong thẳng không thẳng còn suốt ngày bày ra dáng vẻ thiếu niên có chí tiến thủ, trên đầu như mang theo vầng sáng thiên sứ gì gì đó, quả thật làm người ta muốn đui mù.
Đường Thần không tin trong giới bọn họ tồn tại người nào đó tốt đẹp chân chính sạch sẽ không tì vết.
Cậu ta đã gặp quá nhiều người, sớm nhìn thấu tất cả những gì nên thấy, chỉ chờ ngày vạch trần lớp da bên ngoài của kẻ kia.
Cậu ta càng chờ càng nôn nóng, đợi đến khi Thẩm Ngôn đi ra, gần như cậu ta vội vàng chủ động chạy lên đón.
Trong tay Thẩm Ngôn cầm theo ít tài liệu giảng viên hướng dẫn đưa cho, đi đứng rất chậm rãi, có lẽ đang suy nghĩ gì đó trong đầu.
Đường Thần đi tới trước mặt cậu, Thẩm Ngôn cũng không ý thức được cậu ta đang nhào về phía mình, lướt ngang qua.
"Thẩm Ngôn ——"
Nghe thấy tiếng người gọi Thẩm Ngôn mới quay đầu, trông thấy Đường Thần, cậu không hề có cảm giác gì đặc biệt: "Chuyện gì?"
Đường Thần thấy thái độ của cậu bình tĩnh như gặp được một người bạn học bình thường nào đó không quen thân ở trên đường, lòng sinh ra nỗi tức giận không nói rõ, cắn răng bảo: "Tao gặp được bạn trai của mày rồi!"
Thẩm Ngôn không kịp phản ứng lại, cậu cho rằng Đường Thần đang nói tới Triệu Lâm Tô, không thèm quan tâm, nhướng mày hỏi: "Nên?"
Trong lòng Đường Thần đang thầm mong có thể vạch trần bộ mặt thật của người này nhưng Thẩm Ngôn lại bày ra dáng vẻ chẳng quan tâm.
Cậu ta càng giận dữ hơn: "Bạn trai mày cũng đã gặp mặt Triệu Lâm Tô rồi!"
Thẩm Ngôn hơi ngẩn ngơ.
Bạn trai cậu...!gặp mặt...!Triệu Lâm Tô?
Triệu Lâm Tô tự gặp mặt chính bản thân mình?
Biểu cảm không hiểu của Thẩm Ngôn càng khiến Đường Thần tức điên.
Đường Thần nhìn thế nào cũng cảm thấy Thẩm Ngôn rất chướng mắt, Thẩm Ngôn làm gì, như thế nào cậu ta cũng càng xem càng giận!
"Hai người họ đã đi rồi".
Giọng điệu Đường Thần đầy mỉa mai, chỉ về một hướng: "Bây giờ mày sang đó tìm có khi còn cứu vãn được đôi chút".
Thẩm Ngôn nhìn theo hướng cậu ta chỉ.
Cậu trông thấy xe ô tô của anh trai mình.
"..."
Đầu óc Thẩm Ngôn nhanh chóng xoay chuyển, trong chớp mắt đã hiểu ra, Triệu Lâm Tô gặp phải anh trai cậu rồi!
Chuyện này thì chẳng có vấn đề gì, nhưng Đường Thần nói "bạn trai" của cậu gặp mặt Triệu Lâm Tô.
Cậu quay đầu về phía Đường Thần, ánh mắt sắc nhọn: "Cậu đã nói gì?"
Cuối cùng Đường Thần cũng thấy được dáng vẻ hoảng hốt của cậu nhưng tâm tình không sảng khoái nhiều lắm.
"Không nói gì, tao chỉ tò mò hỏi hai người họ ai mới là chính cung?"
Đầu Thẩm Ngôn "ầm" một tiếng, cậu không thèm cãi nhau với Đường Thần, lập tức cầm điện thoại lên gọi điện cho anh trai, anh trai cậu không nghe máy.
Buông điện thoại di động xuống, Thẩm Ngôn hỏi Đường Thần đang đắc ý: "Họ đi đâu rồi?!"
Đường Thần nghẹn họng vì giọng điệu của cậu.
Thẩm Ngôn cất cao giọng, nghiêm khắc hỏi: "Nói!"
Đường Thần hoảng sợ, vô thức chỉ thêm một lần nữa: "Bên đó, bên đó á, tôi không có, không có nói bậy gì hết".
Ánh mắt Thẩm Ngôn như lưỡi dao quét qua người cậu ta: "Cậu có nói bậy hay không thì cũng tạm bỏ qua, chờ đấy, xong việc tôi sẽ đi tìm cậu".
Cổng trường đông người qua lại, trong lòng Thẩm Thận dù có sóng to gió lớn thế nào thì ít ra cũng phải để mặt mũi cho người ta.
Anh gọi Triệu Lâm Tô đến rừng cây hẻo lánh gần trường học.
"Triệu Lâm Tô", Thẩm Thận nghiêng mặt, hai mắt vẫn hơi híp lại: "Hiện giờ anh muốn hỏi em một câu, tốt hơn hết em nên thành thật trả lời".
Trái tim Triệu Lâm Tô chìm xuống, hắn đã đoán được đại khái nội dung cuộc trò chuyện ban nãy của Đường Thần và Thẩm Thận.
Thẩm Thận thấy Triệu Lâm Tô im lặng không nói, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
"Quan hệ của em và Ngôn Ngôn rốt cuộc là thế nào?"
Anh vung đao hỏi thẳng.
Triệu Lâm Tô tiếp tục giữ im lặng.
Hắn biết hiện giờ Thẩm Ngôn vẫn chưa muốn nói ra.
Lời hứa hẹn sinh nhật mới nói vốn là một hành động kéo dài cho bản thân, hắn không quan tâm Thẩm Ngôn có định tiếp tục yêu đương lén lút hay không, cho nên hắn ngầm im lặng đồng ý giúp Thẩm Ngôn tiếp tục giấu giếm.
"Không nói đúng không?"
Đầu Thẩm Thận như ấm nước đun sôi, phỏng đoán không ngừng cuồn cuộn trong đầu.
Anh không muốn nói nhiều thêm, nói cái beep ấy, anh có phải kẻ ngốc đâu, đệt mợ dám làm cả em trai của anh cơ đấy, cứ đánh trước rồi nói!
Tục ngữ bảo đánh người không đánh mặt, nắm đấm đầu tiên của Thẩm Thận đi thẳng vào mặt Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô loạng choạng lùi về phía sau, xương gò má lập tức xanh tím.
"Anh Thận..."
"Đệt mợ nhà mày đừng gọi tao là anh nữa, tao còn coi mày là bạn tốt của Ngôn Ngôn, ai ngờ mẹ kiếp..."
Vừa nghĩ đến em trai cục cưng của mình bị con heo này ủn mất, lửa giận trong lòng Thẩm Thận bùng tới tận đỉnh đầu.
Lồng ngực anh phập phồng mãnh liệt, nắm tay siết chặt đến độ vang ra âm thanh.
Thấy tình hình không thể dối gạt được thêm, Triệu Lâm Tô nâng mi, gò má mang theo vết thương, ánh mắt nặng nề: "Anh Thận, em thật lòng thích Thẩm Ngôn".
"Đệt mợ nhà mày!"
Thẩm Ngôn chạy như điên khắp nơi, chăm chú cẩn thận quan sát xung quanh xem có thấy bóng dáng hai người họ hay không, chờ khi quay đầu trông thấy Triệu Lâm Tô khom lưng trong rừng cây, anh trai cậu vung một nắm đấm tới, vạt áo vest cũng bay lên cao.
"Anh——"
Thẩm Ngôn gào to một tiếng.
Từng nắm đấm từng nắm đấm rơi xuống, Triệu Lâm Tô hoàn toàn không có ý định đánh trả, Thẩm Thận cũng không hề có ý định dừng tay.
May rằng trong tay anh không có đao, nếu không anh đã hận không thể thẳng thừng chém cho thằng này một nhát!
Lúc tai nghe thấy tiếng gọi "Anh", Thẩm Thận mới hơi ngừng động tác.
Anh quay đầu theo tiếng gọi, trông thấy Thẩm Ngôn đang kinh hoảng chạy tới nơi.
Thẩm Thận vô thức buông bàn tay đang siết chặt, giấu nắm đấm ra sau lưng.
Thẩm Ngôn chạy tới nơi liền nhìn về phía Triệu Lâm Tô trước.
Xương gò má Triệu Lâm Tô xanh tím, khóe miệng chảy ra chút máu nhưng sắc mặt rất bình tĩnh.
Không đợi Thẩm Ngôn lên tiếng hỏi, hắn đã nói ngay: "Tao không sao".
Thẩm Ngôn lại nhìn sang phía Thẩm Thận.
Biểu cảm lên án rõ ràng của cậu khiến cho Thẩm Thận bối rối.
"Anh", giọng nói Thẩm Ngôn hơi run run: "Anh đánh nó làm gì".
Chút bối rối của Thẩm Thận bị lời chất vấn này của cậu đá lên chín tầng mây.
Khuỷu tay của em trai anh lại còn hướng ra phía bên ngoài!
Anh cố nén lửa giận trong lòng, gọi: "Ngôn Ngôn, lại đây".
Thẩm Ngôn quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô cũng nhìn cậu, ánh mắt rất nghiêm túc: "Đi đi".
Thẩm Thận thấy hai đứa còn thương lượng, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên!
"Thẩm Ngôn!"
Thẩm Thận hét to một tiếng.
Thẩm Ngôn mờ mịt, cậu không ngờ tình huống này lại có thể diễn ra.
Cậu định bụng trải thảm trước, ám chỉ sớm với anh trai, lợi dụng bầu không khí vui vẻ ngày sinh nhật ngả bài, thế nhưng tất cả đều đã không còn.
Phản ứng của anh trai hoàn toàn là phản ứng trước giờ Thẩm Ngôn chưa từng nghĩ tới.
Việc đã đến nước này, Thẩm Ngôn cũng không còn cách nào khác.
Dù sao từ trước tới giờ kế hoạch của cậu luôn không theo kịp sự thay đổi.
Cậu cắn răng, dứt khoát thừa nhận toàn bộ, quay đầu sang phía anh trai mình, vững vàng tuyên bố: "Anh, trước đó em đã nói với anh em đang yêu đương, thật ra đối tượng chính là Triệu Lâm Tô".
"Thẩm Ngôn".
Tiếng gọi này là của Triệu Lâm Tô, hắn bảo cậu: "Đừng nói nữa".
Thẩm Thận không nhìn nổi thêm.
Hai thằng nhóc kia như đôi uyên ương số khổ còn anh thì là kẻ ác, đã thế anh quyết làm kẻ ác đến cùng, đi thẳng sang kéo cánh tay Thẩm Ngôn lôi đi.
Thẩm Ngôn bị anh kéo tay, quay đầu lại kéo tay Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô biết dưới tình huống hiện tại tốt nhất hắn nên rút tay về, nhưng Thẩm Ngôn kéo hắn, hắn lại không nỡ hất tay cậu ra.
Thẩm Thận thấy thế lại càng giận muốn chết.
"Bỏ tay ra!"
Triệu Lâm Tô nhìn về phía Thẩm Thận: "Anh Thận, em và Thẩm Ngôn rất nghiêm túc..."
"Im miệng!" Thẩm Thận quay đầu chỉ Triệu Lâm Tô: "Mày còn nói thêm một chữ, có tin tao sẽ đánh mày tàn phế luôn không?"
Thẩm Ngôn không ngờ anh trai lại giận đến thế.
Cậu chắn giữa Thẩm Thận và Triệu Lâm Tô, vội vàng giảng hòa: "Anh, anh có thể bình tĩnh lại chút được không?"
"Bình tĩnh? Bình tĩnh thế nào?!
Thẩm Ngôn càng che chở cho Triệu Lâm Tô, Thẩm Thận càng giận mất đi lý trí.
Anh nói: "Em vốn luôn thích con gái! Có phải do nó quấn quýt lừa gạt em không hả! Anh biết em luôn là người rất mềm lòng!"
Thẩm Ngôn nóng nảy: "Em có phải thằng ngốc đâu, sao có thể bị người khác lừa gạt được! Anh, em và Triệu Lâm Tô rất nghiêm túc, hai chúng em thật lòng yêu thương nhau!"
Một lời này nói ra, Thẩm Thận hoàn toàn ngây người.
Anh giơ tay lên, Thẩm Ngôn vội nhắm chặt mắt, tựa như chuẩn bị sẵn sàng bị anh đánh.
Trước mắt Thẩm Thận hoa lên, em trai anh bị kéo ra phía sau, người chắn giữa hai anh em biến thành Triệu Lâm Tô: "Anh Thận, anh bớt giận đã ạ".
Trái tim Thẩm Thận đập thình thình.
Tầm mắt lướt qua vai Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, hàng mi run run.
Hô hấp của Thẩm Thận dồn dập.
Anh kéo tay Triệu Lâm Tô tách hai người ra, oán hận nhìn chằm hắn, "Từ nhỏ tới lớn tao chưa từng động đến một ngón tay nó, nào đến lượt mày che chở cho nó trước mặt tao?" Anh nhìn về phía Thẩm Ngôn đã mở mắt ra, đau lòng hỏi: "Vừa rồi em làm gì thế hả, em cảm thấy anh sẽ đánh em sao?"
"..."
Hai mắt Thẩm Thận đỏ lên: "Coi như anh nuôi em không công rồi".
Vành mắt Thẩm Ngôn cũng đỏ: "Anh..."
Thẩm Thận xoay người rời đi.
Bờ môi Thẩm Ngôn run run, bả vai bị đẩy một cái, Triệu Lâm Tô nhỏ giọng bảo cậu: "Mau đi theo".
"Nhưng mà..."
"Tao không sao", Triệu Lâm Tô nhìn về phía trước: "Mày mau đi theo, đừng quan tâm đến tao."
Bước chân Thẩm Ngôn không muốn dịch chuyển, Triệu Lâm Tô lại đẩy cậu một cái: "Đi đi".
Thẩm Ngôn chỉ có thể đuổi theo anh trai mình.
Thẩm Thận đứng chờ cậu cách đó không xa, Thẩm Ngôn chạy chậm tới, Thẩm Thận mới lại tiếp tục nhanh chân đi về phía trước.
Hai anh em lên xe.
Thẩm Thận: "Dây an toàn!"
Thẩm Ngôn thắt dây an toàn, đỏ mắt gọi: "Anh..."
Thẩm Thận lại mềm lòng.
Anh nghiêm mặt bảo: "Về rồi nói tiếp".
Xe khởi động, Thẩm Thận nhìn thấy con SUV theo ngay phía sau liền bấm còi, làm Thẩm Ngôn đang cúi đầu hoảng sợ.
Điện thoại di động trên xe reo vang, Thẩm Thận từ chối nhận.
Điện thoại di động lại reo vang, anh chỉ có thể nhận máy.
"Anh Thận, bữa trưa bên này..."
"Hủy đi".
Thẩm Thận lạnh nhạt đáp.
"Còn khu vui chơi sau đó..."
"Hủy đi", Thẩm Thận quát: "Hủy hết đi!"
Điện thoại bị ngắt, Thẩm Ngôn nhìn về phía Thẩm Thận, anh trai đầy mặt giận dữ, bàn tay nắm vô lăng nổi gân xanh.
Thẩm Ngôn gọi: "Anh, em..."
"Về nhà rồi nói".
Thẩm Thận lạnh lùng cắt ngang thêm lần nữa.
Thẩm Ngôn hơi siết bàn tay, chỉ có thể cúi đầu không nói.
Xuống xe, lên tầng.
Thẩm Thận vừa vào nhà đã tháo lỏng cà vạt, quay đầu: "Nào, hiện giờ anh cho em thời gian, em nói rõ ràng cho anh nghe, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!"
Thẩm Ngôn không thể làm gì khác ngoài nhìn anh trai mình, anh ấy muốn cậu nói thế nào về chuyện này đây?
"...!Cậu ấy thích em, em cũng thích cậu ấy, chuyện là như vậy".
"Em đang đùa anh hả?"
Thẩm Thận cao giọng: "Rõ ràng trước kia em thích con gái!"
"Lúc trước em từng thích con gái thật, nhưng điều này không có nghĩa rằng em không thể thích con trai?"
"..."
Thẩm Thận đi tới đi lui trong nhà, anh có một bụng lời muốn nói nhưng nó cứ như muôn vàn sợi tơ quấn lấy nhau, không biết nên mở lời từ chỗ nào.
Anh vừa giận vừa vội, trái tim nóng rẫy miệng khô khốc, quả thật có thể phun lửa ra từ miệng rồi.
Thẩm Ngôn nhìn anh trai đi qua đi lại, lòng cũng rất khó chịu.
Cậu không ngờ phản ứng của anh trai mình lại lớn đến thế.
Vừa rồi cậu nhìn không kỹ nhưng cũng nhận ra được Triệu Lâm Tô bị anh đánh không hề nhẹ.
Chuyện này có thật sự cần thiết không? Nếu Triệu Lâm Tô là một người bạn thanh mai trúc mã khác giới của cậu, liệu anh trai có phản ứng lớn đến như vậy? Cho nên cho dù anh trai cậu yêu thương cậu, anh cũng không thể chấp nhận sự "khác thường" này của cậu sao?
Trái tim Thẩm Ngôn rất đau đớn, mặc dù cậu một mực kéo dài không muốn nói ra nhưng tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ anh trai cậu sẽ không chấp nhận được.
Cậu tin tưởng anh trai cậu yêu cậu, anh ấy sẽ bao dung cho cậu.
"Anh", Thẩm Ngôn không nhịn được, lên tiếng: "Em vẫn luôn rất tôn trọng anh, cho đến tận giờ em vẫn chưa từng hỏi về đám bà vợ ảo tưởng của anh bao giờ, tại sao anh không thể chấp nhận được chuyện vợ em là đàn ông cơ chứ?!"
"Em nói nhảm vừa thôi, mấy cô gái ảo tưởng kia——"
Lời phản đối của Thẩm Thận đột nhiên ngừng lại, đầu óc anh bị kẹt một thoáng, lần nữa chuyển dời suy nghĩ về lời ban nãy của em trai mình.
Biểu cảm của anh lập tức trở nên khó tả.
Ngón tay anh run run: "...!Em mới nói cái gì? Cái gì của em hả?".