Trúc Mã Không Yêu Tôi
17,
Khi Tiêu Thần về, anh ấy còn mang thêm một cái vali.
Tôi vội hỏi anh gặp ba mẹ tôi khi nào.
Anh khẽ cúi đầu, giống như một đứa bé vừa làm sai chuyện, không dám nhìn tôi.
“Vân Vân, anh không phải cố ý đâu. Anh tưởng rằng em cũng ở biệt thự nhà em, không biết em chờ anh ở chung cư, anh sai rồi!”
Tôi rung động rồi.
Tiêu Thần rốt cuộc là thiên sứ từ đâu rơi xuống chứ.
Vừa hài hước còn vừa đáng yêu.
Tôi vốn không hề trách anh.
“Đồ ngốc, anh làm tốt lắm, ba mẹ em rất hài lòng về anh, anh rất giỏi nha!”
Tôi không nhịn được ôm lấy Tiêu Thần.
Toàn thân anh cứng đờ, giống như không tin được tôi sẽ chủ động ôm anh.
Anh thận trọng ôm lại tôi.
Mặt tôi không kiểm soát được mà đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên tôi ôm một người đàn ông, thì ra là có cảm giác là như vậy.
Tiêu Thần thật thần kỳ, làm việc cả ngày mà trên người không có một chút mùi hôi nào, ngược lại trên người anh còn có một mùi hương rất dễ ngửi.
Mùi hương này khiến người ta rất yên tâm, dễ chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.