Quay đầu lại, tôi thấy Cố Thanh sắc mặt đen như đ ít nồi.
Anh ta đầy căm ghét nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần.
Tôi vội vàng che chắn trước mặt Tiêu Thần.
Nhíu mày nhìn Cố Thanh.
“Sao đột nhiên anh lại lớn tiếng dọa người như thế?”
Cố Thanh khựng lại, tức giận nói với tôi: “Em thật sự muốn dây dưa với anh ta sao?”
Tôi không hiểu anh ta có ý gì.
“Mắc cái gì mà bảo là dây dưa? Tiêu Thần và tôi đã kết hôn, chúng tôi là vợ chồng!”
Đôi mắt Cố Thanh lập tức đỏ lên.
“Em thật sự kết hôn với anh ta? Không có khả năng, chú dì sẽ không đồng ý đâu!”
Anh ta muốn đi đến nắm tay tôi.
Tiêu Thần lập tức tiến lên che chắn cho tôi.
Anh nhìn Cố Thanh, trào phúng mở miệng.
“Anh tưởng anh là con giun trong bụng ba mẹ Vân Vân sao? Làm sao anh biết ba mẹ em ấy không đồng ý? Làm người phải biết bản thân mình ở đâu, đừng có mà gh ê t ởm như thế!”
Anh liếc mắt nhìn qua Phương Duyệt.
Rồi lại quay qua nói với Cố Thanh: “Tôi không giống anh, không muốn chơi bời với các cô gái rồi không chịu trách nhiệm. Ba tháng sau khi Vân Vân tốt nghiệp, tôi sẽ cho cô ấy hôn lễ long trọng nhất Hải Thị này.”
Cố Thanh nghe xong sắc mặt đen như đáy nồi.
Anh ta khinh thường nói: “Chỉ dựa vào mức lương anh làm việc ở công trường mà dám khoe khoang như thế sao?”
Tôi rất không vui.
Cố Thanh dựa vào cái gì mà xem thường Tiêu Thần.
“Cố Thanh, anh đừng có xem thường người khác, ít nhất Tiêu Thần chỉ ngang tuổi của chúng ta nhưng đã tự mình kiếm được tiền, còn tôi với anh thì đều phải dựa vào ba mẹ.”
Nếu Cố Thanh không được sinh ra ở Cố gia, chắc chắn cuộc sống của anh ta còn tệ hơn Tiêu Thần nhiều!
Cố Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng, thậm chí còn có chút dáng vẻ bị tổn thương.
“Em bảo vệ anh ta như thế sao?”
Tôi cảm thấy Cố Thanh có vấn đề.
Tiêu Thần là chồng tôi, tôi không bảo vệ anh ấy thì bảo vệ ai.
Cố Thanh nghĩ tôi sẽ luôn giống như trước đây, mặc kệ có chuyện gì cũng đều đứng về phía anh ta sao?
Tôi còn chưa kịp nói gì.
Tiêu Thần chậm rãi nói với Cố Thanh: “Tôi có khoác lác hay không, lúc đó anh sẽ biết.”