Trúc Mã Là Đại Nhân

Chương 10: Chú lùn thứ 7



Đại Nhân mang khuôn mặt bất mãn nhìn hai kẻ đang ôm nhau thắm thiết phía trước. Cảm giác làm người thứ ba, đúng vậy, chính là cảm giác của hắn bây giờ, muốn biết không được, muốn nhịn không xong, chỉ có thể ấm ức nhìn chúng tôi cậu cậu mình mình ngọt ngào.

- Sắc Nữ, thật không ngờ cậu đẹp như vậy. Mình suýt chảy máu mũi đó.

Sắc Nữ luống cuống bịt miệng tôi, ngó nghiêng một hồi, sau đó chấn chỉnh:

- Gọi mình là Hải Ly, Sắc Nữ gì chứ, không muốn cho người ta lấy chồng nữa à?

- Ôi chao, không phải vị nào đó trên mạng còn oai phong lắm mà. Hậu cung ngàn người cũng sợ không có ai lấy?

Sắc Nữ lườm tôi:

- Khoan bàn đến chuyện đó, nói nhanh, cậu với tên Đường Tăng kia là có quan hệ gì? Người yêu, tình nhân, hôn phu, em gái nuôi, em gái mưa hay là gì hả?

Tôi nuốt nước bọt. Quả là Sắc Nữ, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ những thứ đen tối.

- Thanh mai trúc mã.

Sắc Nữ trợn mắt:

- WTF? Tên hòa thượng đó kiếp trước giải cứu ngân hà à? Sao kiếp này cái gì hắn cũng có thế? Cô gái xinh xắn đáng yêu như cậu mà hắn còn có thể thu phục bên mình?

- Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng? Cậu dựa vào cái gì mà dám thân thiết với Tiểu Hồng của tôi?

Đại Nhân đứng sau tôi lạnh lùng phun ra một câu giận dữ. Tôi toát mồ hôi. Tên này từ bao giờ luyện được khả năng dịch chuyển không tiếng động như Ninja vậy?

- Tôi cảnh cáo cậu, không biết cậu tiếp cận Tiểu Hồng có mục đích gì, nhưng nếu cậu dám gây ra bất lợi cho cô ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.

Sắc Nữ nãy giờ còn chưa kịp thích ứng hoàn cảnh, lúc này liền bị một câu của Đại Nhân kích động, bất chấp hình tượng pi sà vạn người mê, bắn tia điện mạnh mẽ đến mức có thể thắp sáng đèn chục căn phòng.

- Cậu im miệng cho tôi. Bảo bối của tôi sao tôi có thể bắt nạt cô ấy. Có tin tôi cho nổ chết cậu không hả?

Tôi – Tiểu Hồng, bảo bối, món mặn, Tôn Ngộ Không, bất lực nhìn hai kẻ lớn đầu tranh giành nhau như con nít đòi kẹo. Cái gì mà “nổ chết”, Sắc Nữ tỷ tỷ nghĩ mình là Tề lão đại à. Hai kẻ này tưởng đang đóng phim hắc bang sao? 

Tình hình chiến sự quả nhiên kéo dài không có hồi kết. Tôi ban đầu đóng vai người qua đường ABC xem trò vui, cuối cùng không chịu nổi, bị dạ dày khuất phục, đành ra tay hành hiệp trượng nghĩa, tách hai kẻ thủy hỏa xung khắc kia ra, nịnh nọt mỗi kẻ vài câu, vất vả đến tận 8 giờ tối mới bò được về đến nhà.

Trước lúc tôi vào nhà, Đại Nhân vẫn cố chấp dặn dò:

- Em nhất định không được để cậu ta làm hư đâu đấy.

- …

Rốt cục hai kẻ này có thâm thù đại hận gì tới mức nhìn thấy nhau là nhảy vô cấu xé như vậy. 

Tôi nhịn không nổi, tắm rửa ăn cơm xong lập tức bay vào diễn đàn.

Tôn Ngộ Không: cậu với tên Đại Nhân kia túm váy lại là làm sao vậy?

Sắc Nữ Là Ta: *lật bàn* Khốn kiếp, lại còn “Đại Nhân” nữa. Hắn dám ngông cuồng với bổn vương!!!! #$@%^&&%^$%@&*

Tôn Ngộ Không: Bạn học Hải Ly, cậu muốn dùng biện pháp cứng rắn mới chịu khai báo à? =.=

Sắc Nữ Là Ta: Thật không ngờ bệ hạ ta có ngày rơi vào tam giác tình yêu, phải đi tranh giành nữ nhân với kẻ khác. Nếu hắn thực sự đi thỉnh kinh, ta nhất định tìm cách chém đầu hắn.

Tôn Ngộ Không: Bệ hạ, diễn sâu quá rồi đó. =.= Vào chủ đề chính đi!

Sắc Nữ Là Ta sau khi điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh, kiềm chế không đập máy tính, bèn bắt đầu tường thuật.

“Ngày xửa ngày xưa, có một tên hòa thượng từ Đông thổ Đại Việt sang Tây Trúc thỉnh kinh, giữa đường đi gặp vô vàn yêu quái muốn thịt hắn, giăng bẫy hắn, bỏ thuốc hắn, quyến rũ hắn,… nhưng tất thảy đều không có cách nào lừa gạt nổi hắn.”

Tôn Ngộ Không: *Sát khí* Kể cho hẳn hoi.

Sắc Nữ Là Ta: Bình tĩnh, đến trọng điểm rồi.

“Trải qua nhiều kiếp nạn vẫn không chết (nhờ có Tôn Ngộ Không ở bên yểm trợ), cuối cùng Đường Tăng cũng tới được địa bàn của ta. Do nhiệm vụ cao cả, hắn phải ở lại đây ba năm chờ có chứng chỉ tốt nghiệp mới có thể tiếp tục hành trình.

Một ngày nọ, ta đem vở bài tập Toán hoàn trả cho chúng dân, không ngờ dính phải scandal mà thanh danh vấy bẩn.”

Nói đến đây, Sắc Nữ không kiềm chế nổi nữa, giận dữ gõ máy với tốc độ ánh sáng:

- Tất cả là tại tên khốn hòa thượng đó. Trong vở hắn có thư tình thì mắc mớ gì đến Hải Ly này. Hắn không chịu hỏi cho ra đầu ra đuôi, trước mặt bao nhiêu người dám xé thư tình, còn vênh váo liếc ta nói một câu: “Tôi không hứng thú”, sau đó tiếp tục vênh váo bỏ đi mất. Ngươi nói xem, sao trên đời lại có kẻ tự luyến như vậy. Đại tiểu thư đây sống bao nhiêu năm cuộc đời, nam nhân đều phải quỳ gối xu nịnh, hắn lại dám làm ta bẽ mặt như thế. Còn đâu là hình tượng băng khiết lạnh lùng, còn đâu hào khí của ta???

- Quan trọng hơn, khi ta xông tới đòi công lý, hắn ngang nhiên dám mắng ta là đồ con gái kiêu căng, ngông cuồng, không có nội hàm. Ngươi nói xem, hắn ta cũng không phải đến tháng, sao có thể dữ dằn với ta như vậy chứ?

Tôi rùng rợn. Thì ra là câu chuyện đẫm máu giữa một kẻ tự luyến và một kẻ tự cao, hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm. 

Tôi nhớ có một ngày Đại Nhân trở về với khuôn mặt bực dọc, cạy răng không nói nửa lời. Tôi phải dùng đủ trò ăn vạ, hắn mới chịu kể. Hắn nói ở lớp có một nữ sinh tỏ tình với hắn, tỏ tình thất bại liền mặt dày mà mắng chửi hắn, đòi cho nổ bom cả nhà hắn.

Suy nghĩ đến tình tiết “cho nổ bom”, tôi cảm thán, có lẽ cũng chỉ có Sắc Nữ pi sà mới ngạo mạn như thế.

Tôn Ngộ Không: Bệ hạ, dòng dõi nhà cậu là Mafia à?

Sau khi sự việc được phân rõ trắng đen, Tiểu Hồng tôi phải đích thân hòa giải cho hai kẻ cứng đầu ngang ngược đó.

Sắc Nữ vẫn khuôn mặt cao ngạo, hùng hồn tuyên bố:

- Nể mặt Tiểu Hồng, tôi chấp nhận bỏ qua cho sai lầm của cậu. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

- Chỉ cần cậu không có ý đồ bất chính với tôi, cậu thế nào tôi đều không quan tâm.

Tôi: “…”

Tạm gác lại cuộc chiến không hồi kết giữa hai kẻ cứng đầu kia, chúng tôi phải nhanh chóng chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. 

Kế hoạch tham gia cuộc thi cuối cùng cũng đi vào khuôn khổ. Trong vòng sơ loại, đội chúng tôi quyết định diễn kịch “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”.

Sau khi công bố được đưa ra, Đại Nhân là kẻ sát khí khủng bố nhất phòng tập. Hắn vô cùng vô cùng không hài lòng phun ra một câu:

- Ngu ngốc.

Tôi dù mặt biểu cảm cả kinh, nhưng trong lòng cũng thầm mắng chửi đứa đầu sỏ nào đề ra cái kế hoạch đó. Đều là bọn cấp ba già đầu rồi, có thể sáng tạo hơn được không.

Chung quy cũng đều có nội hàm của nó. Sau khi kế hoạch đưa ra, người đại diện cuối cùng cũng xuất hiện lên tiếng giải thích. Cậu ta nói, liên chi chúng tôi nhiều nam thanh nữ tú, diễn kịch như vậy dễ phát huy thế mạnh, dễ thu hút chú ý của mọi người.

Vấn đề tiếp theo đó là phân vai diễn, ai đảm nhiệm vai nào, cảnh nào, sẽ được chia cụ thể. Không hiểu vì lí do gì, nhưng giác quan thứ sáu nhạy bén của tôi cho biết, nhất định có thuyết âm mưu gì đó ở đây.

Âm mưu sớm lộ ra khi đội trưởng câu lạc bộ kịch trường tôi xuất hiện.

- Oa, Bạch Vy. Bạch Vy cũng tới đây sao?

- Cậu nói Bạch Vy mỹ nhân của lớp chuyên Anh à?

- Không thì ai? Chỉ có cậu ấy xuất hiện mới tạo hiệu ứng như thế chứ.



Tôi ghét bỏ. Đám con trai dậy thì đúng là thừa hoocmon, điềm tĩnh được như Đại Nhân, không màng nữ sắc quả là hiếm có.

Vị Bạch Vy mỹ nữ nhẹ nhàng bước qua đám nam nhân tiến về phía trung tâm. Lúc đi qua chúng tôi không kìm được liếc mắt về phía Đại Nhân, nhưng hắn căn bản không thèm nhúc nhích, vẫn dựa đầu vào vai tôi nhắm mắt.

Tôi cười thầm, ra là có gian tình, tôi đang nghĩ không hiểu sao phải nhất định là diễn kịch, thì ra bởi vì chủ câu lạc bộ kịch Bạch Vy đây cũng là học sinh lớp chuyên Anh, cùng đội chúng tôi. Một cái thở dài thôi đã khiến đám nam sinh lo lắng, thì diễn một vở kịch lấy lòng mỹ nữ cũng có đáng gì.

Điều tôi không thể ngờ, là màn phân vai vô cùng đặc sắc. 

Bạch Vy: công chúa Bạch Tuyết

Gia Phong: hoàng tử

Hải Ly: hoàng hậu



ABCDXY: chú lùn 1, 2, 3, 4, 5, 6

Tuyết Hồng: chú lùn 7 

Tôi đen mặt. Thật cmn cẩu huyết. Tại sao tôi phải đóng chú lùn. Lại còn là chú lùn thứ 7. 

Nhìn tri kỉ, trúc mã của tôi, một kẻ hoàng hậu, một kẻ hoàng tử, tôi đau lòng tự vấn, lẽ nào tôi sinh ra đúng chỉ có số kiếp làm a hoàn cho Đại Nhân?

Đầu óc còn chưa lưu thông, kẻ vẫn dựa đầu vào vai tôi nãy giờ bỗng nhiên bật dậy, nhìn tôi, phá lên cười.

Tôi giận dữ trừng hắn:

- Anh có tin tôi ném anh ra ngoài không?

- Hahaha, thật là biết cách dùng người, Tiểu Hồng của chúng ta chân ngắn thế này, đóng chú lùn đúng là hợp nhất.

Tôi đỏ mặt tía tai động thủ với hắn, hắn nhanh chóng giữ chặt tay tôi.

- Tiểu Hồng đừng manh động, dù trời có sập Đại Nhân vẫn có thể lo cho em cơm ngon áo đẹp sống qua ngày.

Phun ra một câu khẳng định vị thế a hoàn vững chắc của tôi trong lòng hắn, hắn không tiếc rẻ bonus thêm một cái nháy mắt hết sức khốn kiếp.

Chúng tôi liền lập tức kẻ tấn công kẻ phòng thủ, rượt đuổi nhau khỏi phòng họp, chẳng thèm quan tâm đến sự việc xảy ra sau đó. Khi tôi phát hiện ra thì đã muộn, mọi người cũng đã tan họp trở về nhà.

Trên đường về, tôi bình tĩnh hỏi Đại Nhân.

- Anh không thấy phân vai như thế là cố tình chơi xấu em à?

- Có à? Em nghĩ nhiều rồi, phân vai phải chọn đúng hình tượng chứ. Tiểu Hồng của chúng ta đáng yêu thế này, không đóng một vai đáng yêu có phải quá lãng phí rồi không?

Tôi im lặng, loading… Chú lùn đáng yêu chỗ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.