Trúc Mã Là Nam Thần

Chương 58



Editor: Rosegi

Dù mỗi người mang một vẻ mặt nhưng khi cô chào thì lại nhao nhao gật đầu.

“Tới dự lễ đính hôn sao?” Bạn cùng phòng đại học tiến lại gần cô, giọng điệu chắc chắn mang theo cảm xúc khó tả, “Kết thúc rồi.”

Lãm Nguyệt có chút kinh ngạc, vuốt vuốt tóc, cười nhẹ, “Lễ đính hôn tổ chức ở đây à?”

Lúc trước cô không chú ý tới thời gian và địa điểm tổ chức của buổi lễ này, không ngờ lại trùng hợp như vậy.

“Ừ.” Bạn cùng phòng đại học thân mặc lễ phục, nhìn cô chỉ tùy tiện mặc một chiếc váy dài đơn giản nhưng lại tựa như đóa hoa sen mới nở, thanh lệ thoát tục, đầy ẩn ý ừ một tiếng.

Không nói tin hay không, quay về chủ đề chính, lời nói mang theo ghen tị, “Vị hôn thê của Ngô Nhiên là thiên kim tiểu thư nhà họ Chung, vừa rồi bọn tớ nhìn thấy rồi, nghe nói gia đình môn đăng hộ đối với Ngô Nhiên, giá trị thị trường của công ty lên đến trăm triệu, hình như còn có họ hàng với Trần gia, cậu có biết Trần gia không?…”

Trần gia? Lãm Nguyệt nghe xong nở nụ cười, có chút thất thần, sao anh vẫn chưa tới? 

Đến khi Lãm Nguyệt nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của bạn cùng phòng trước kia, Lãm Nguyệt mới hiểu được cô ta chắc chắn cái gì.

Lúc đó Ngô Nhiên đẹp trai nhà giàu theo đuổi cô, cô còn làm cao, bây giờ không phải cũng giống bọn họ sao, người mà Ngô Nhiên đính hôn cũng không phải cô.

Lãm Nguyệt có chút buồn cười, Ngô Nhiên là ai trông như thế nào cô gần như đã quên mất, bọn họ lại cho rằng cô sẽ hối hận…

“Chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc.” Lãm Nguyệt không muốn giải thích, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, “Tôi sẽ bổ sung quà mừng sau.”

Một đám người xa lạ, không đáng để cô bận tâm.

Ánh mắt bọn họ nhìn cô lại thay đổi, đoán chừng đều cho rằng cô phùng má giả làm người mập.

Bạn cùng phòng đại học nhìn cô một cái, tiếp tục nói, “Vừa rồi Ngô Nhiên mời bọn mình đi Hoàng Triều, lâu rồi không gặp hay là cùng đi…”

“Mẹ!” Một giọng nói non nớt vang lên ngắt lời cô.

Một đám người đều nhìn về phía đó.

Thật khó để diễn tả cảm xúc của bọn họ, tựa như xung quanh đột nhiên trở nên u ám, chỉ có người đến là ánh sáng duy nhất khiến bọn họ không thể rời mắt.

Người đàn ông đi tới vẻ mặt vô cảm, ngũ quan đẹp như tranh thủy mặc, trầm mặc hờ hững, nhưng lại quyến rũ khó tả, cả người thanh lãnh đạm mạc, giống như một vị quân vương bước ra từ thời cổ đại.

Cậu bé trong lòng người đàn ông như thể phiên bản bản thu nhỏ của anh vậy, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, chỉ là đường nét mềm mại hơn một chút, tinh xảo như tiên đồng, hai mắt sáng lấp lánh không biết đang nhìn về phía ai, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền gọi, “Mẹ!”

Khiến người ta không khỏi suy đoán, rốt cuộc hai người đang nhìn ai.

Cậu bé lại gọi một lần, một đám người nhìn theo ánh mắt của cậu.

Chỉ nhìn thấy Lãm Nguyệt, người vừa rồi còn hờ hững lạnh nhạt bây giờ nét mặt đã trở nên dịu dàng, giơ tay đón lấy cậu bé đang nhào về phía mình, “Bảo bối!”

Hai người cứ như đã lâu không gặp, không hẹn mà cùng không để ý đến anh.

“Mẹ sẽ mệt,” người đàn ông cụp mắt, bàn tay đè thân mình cậu bé lại, vẻ mặt mình bình tĩnh nhìn cậu một cái.

Huống chi, con trai sao có thể suốt ngày bế bồng.

“Được thôi,” cậu bé bĩu môi, có chút tủi thân nhưng vẫn ngoan ngoãn trở lại trong lòng anh.

Lãm Nguyệt nhìn Trần Dục Sâm, quỷ hẹp hòi.

Mỉm cười ngoắc ngoắc tay với Trần Tinh Thần, “Lại đây mẹ thơm một cái nào, không gặp một lúc mẹ nhớ Thần Thần quá.”

“Cũng… nhớ… mẹ!” Ánh mắt cậu bé sáng rực lên, lông mi dài chớp chớp, thân hình nhỏ bé nghiêng lại gần.

Lãm Nguyệt thơm lên cái má trắng nõn của cậu, “Thần Thần ngoan quá!”

Đang chuẩn bị đứng thẳng dậy thì cảm thấy một thứ mềm mại chạm lên má cô rồi nhanh chóng rời đi, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông thẳng lưng vẻ mặt không thay đổi.

“Anh cũng nhớ em.” 

Tai Lãm Nguyệt đỏ lên, bình tĩnh nói, “Em nói nhớ Thần Thần.”

Lưu manh.

Một đám người ở bên cạnh nhìn ba người tương tác, nhất thời có chút cứng nhắc.

Bây giờ ba người đứng cùng một chỗ nên rất dễ dàng để nhận ra, đường nét mềm mại trên mặt cậu bé giống hệt Lãm Nguyệt, không khí hạnh phúc ngọt ngào bao phủ lấy ba người, không ai có thể nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ.

Người đàn ông có khí chất không hề tầm thường, có người đàn ông như vậy, hơn nữa con trai cũng đã lớn thế này, sao cô có thể giống như bọn họ nghĩ.

Bạn cùng phòng đại học ngậm miệng, cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt.

Lãm Nguyệt cũng không quan tâm bọn họ nghĩ gì, nhìn hai cậu cảnh vệ đi phía sau người đàn ông, nói hai câu.

“Vâng.” Một trong hai cảnh vệ yên lặng đứng thẳng lưng, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía, lại nhìn thủ trưởng  nhà mình, cậu lập tức hiểu rõ nên làm gì.

Lúc này một đám người mới nhìn thấy, phía sau người đàn ông còn có hai người đi theo giống như vệ sĩ.

Tâm tình càng phức tạp hơn.

Lãm Nguyệt gật gật đầu với bọn họ, vẻ mặt hời hợt, “Chúng tôi còn có việc, mọi người ở lại chơi vui vẻ.”

Sau đó lay lay bàn tay người đàn ông không biết từ khi nào đã nắm lấy tay cô, “Đi thôi.”

Hoàng Nguyệt từ chỗ ngoặt đi ra, thân hình gầy gò giống như bộ xương…… Nhìn gia đình ba người ôm nhau cười nói rời đi, vẻ mặt có chút đờ đẫn.

Lại nhìn vẻ mặt không cam lòng của bạn cùng phòng đại học, nhớ tới cách cư xử của bản thân trước đây, xoay người rời đi, bọn họ đều là những người tự cho mình là đúng.

………

Sau khi rời đi, Lãm Nguyệt lập tức ném chuyện này ra sau đầu, chỉ tập trung trêu chọc con trai

Người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng đôi môi mím càng ngày càng chặt.

Đi qua rạp chiếu phim, Lãm Nguyệt đột nhiên lùi lại hai bước, nhìn poster phim hoạt hình con gấu quen thuộc.

Nghĩ một chút, sờ sờ mặt con trai, chỉ chỉ poster phim hoạt hình, “Con có muốn xem không?”

“Muốn!” Trần Tinh Thần nhìn hình ảnh trên poster phim, lập tức vui vẻ cười rộ lên, vỗ tay, “Mẹ … được!”

Lãm Nguyệt cười, nhìn người đàn ông một cái, lúc này mới phát hiện anh đang mím môi, cô mỉm cười, “Sao thế, không muốn mua vé cho con trai sao?”

Trần Dục Sâm liếc nhìn cậu cảnh vệ phía sau, môi mím chặt hơn, không nói gì.

Bây giờ mới nhớ đến anh.

Ha ha, ngay cả tức giận cũng đẹp trai miễn bàn.

Lãm Nguyệt bình tĩnh nhón chân hôn một cái lên cằm anh.

Cảnh vệ lại bị nhét một miệng cẩu lương, no căng đến khó chịu, nhìn qua hàng dài những người đang xếp hàng…

……… Lặng lẽ nuốt một búng máu.

Người đàn ông vẻ mặt không thay đổi, nhưng khí tức lại bất đắc dĩ dịu lại.

Vào rạp chiếu phim, cậu bé ngồi trên một bên đùi Trần Dục Sâm vui vẻ nhìn chăm chăm vào màn hình. Trong bóng tối, Lãm Nguyệt ôm cánh tay anh, trong mắt mang theo ý cười, “Vẫn còn giận à?”

Thật đúng là công trúa.

Vẻ mặt anh thản nhiên, “Không có.”

Lãm Nguyệt cười tủm tỉm, “Vậy sao anh lại không cười?” Nói ra câu này, Lãm Nguyệt không khỏi nở nụ cười, anh vẫn luôn lãnh đạm mà, “Cười một cái đi!”

Người đàn ông không nói chuyện.

Lãm Nguyệt mổ vào ngực anh một cái, khẽ nói, “Sâm Sâm?”

Cho dù cách một lớp vải, anh vẫn cảm thấy nóng bỏng, nhiệt độ lan dọc theo tứ chi đến tận đáy lòng.

Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông hiện ra vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể mím môi, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Lãm Nguyệt, thừa nhận, “Vẫn còn giận.”

Lãm Nguyệt nép trong lòng anh cười rộ lên. “Giận cái gì?”

Khuôn mặt Trần Dục Sâm hơi u ám, hôn lên trán cô, “Em chưa nói cho anh Ngô Nhiên là ai.”

Lúc đi tới, anh nghe thấy cái tên Ngô Nhiên, đôi mắt anh sâu thẳm, tuy anh biết không có chuyện gì, nhưng anh vẫn ghen.

Lãm Nguyệt nhìn người đàn ông lạnh nhạt, lại bất ngờ cảm thấy quanh anh tràn ngập hơi thở nũng nịu cầu ôm, cầu hôn, cầu dỗ dành.

Cô bật cười, còn chưa kịp nói chuyện đã bị nụ hôn rơi xuống chóp mũi cắt ngang.

Nụ hôn mát lạnh rơi xuống chóp mũi, “Trên đường em còn chỉ nói chuyện với Thần Thần, không nhận ra anh tức giận.”

Giọng nói đều đều nhưng lại như đang oán trách làm nũng, nụ hôn tiếp tục rơi xuống khóe môi.

“Còn nữa…”

Giọng nói người đàn ông chậm lại, nhẹ nhàng, mềm mại khôn xiết, “Anh rất nhớ em.”

Anh nhớ cô, từng phút từng giây, mọi nơi mọi lúc.

Giọng nói dịu dàng tựa gió xuân khiến đóa hoa trong lòng chậm rãi nở rộ, có chút ngọt ngào tràn ra từ đuôi lông mày, đuôi mắt, khóe môi, từng chút từng chút một.

Lãm Nguyệt hôn anh, “Em cũng nhớ anh.”

Anh đi thật lâu, tình yêu càng lúc càng sâu đậm theo thời gian, hóa thành nỗi nhớ chồng chất.

Mấy ngày nay chỉ hận không thể dính ở bên anh thời thời khắc khắc.

Trong bóng tối, tiếng môi lưỡi giao triền khe khẽ vang lên, hai người biết đây là đâu nên chỉ có thể hôn nhau một cách kiềm chế.

Người đàn ông siết chặt eo cô, nhẹ nhàng mổ môi cô mấy cái, giọng nói khàn khàn gợi cảm, “Về nhà tiếp tục, hử?”

Lãm Nguyệt đặt tay lên ngực người đàn ông, dường như qua lớp áo có thể cảm nhận được nhịp tim khiến người ta an tâm, cô cười khẽ, “Ừ.”

Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, một lần nữa cúi xuống hôn cô một cách khắc chế.

Cậu bé ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ba mẹ đang hôn nhau.

Ba lại hôn trộm mẹ! Rõ ràng buổi sáng ba nói đàn ông không được hôn mẹ!

Gạt người! Tiểu Tinh Thần bĩu môi.

Trong bóng tối, bỗng nhiên có tiếng trẻ con hô to, “Con cũng muốn hôn!”

Tựa như sét đánh giữa trời quang.

Tiếng nói chuyện xì xào xung quanh bỗng nhiên im bặt. Nhất thời chỉ còn lại tiếng cười ha ha của con gấu lớn trên màn hình.

Yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lãm Nguyệt:…………

Trần Dục Sâm:………

Lãm Nguyệt khụ một tiếng, sau đó bình tĩnh hôn lên má con trai, “Ngoan.”

Lúc này, Tiểu Tinh Thần mới vừa lòng, liếc nhìn ba một cái, quyết định không giữ bí mật giúp ba nữa, “Buổi sáng… ba… hôn trộm…mẹ”

Tiếp tục cáo trạng, “Còn… lừa Thần Thần…”

Cậu bé hừ một tiếng, “Không cho… Thần Thần hôn!”

Xung quanh càng thêm yên tĩnh.

Có thể cảm giác được những ánh mắt đang lén lút nhìn qua.

Lãm Nguyệt:………

Tai Lãm Nguyệt càng ngày càng đỏ, siết chặt người đàn ông sắc mặt không dao động một chút nào.

………

Nửa đêm.

Cậu bé ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn, từ phòng tắm lại loáng thoáng có âm thanh truyền ra.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông dừng lại, ôm người dưới thân ra khỏi bồn tắm đi ra ngoài.

Dường như cảm giác mình được đặt lên giường, Lãm Nguyệt khẽ nhíu mày lại.

Người đàn ông vẻ mặt đạm mạc nhẹ nhàng nằm xuống, ôm cô vào lòng, người đang ngủ mơ màng tiến lại gần, tìm một vị trí thoải mái, cuối cùng ghé vào lồng ngực quen thuộc, hơi mấp máy đôi môi sưng đỏ.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, kéo kéo cái chăn, dỗ dành nói, “Ngoan, ngủ đi.”

Không lâu sau, trong căn phòng vang lên tiếng thở đều đều của cậu bé và Lãm Nguyệt.

Trần Dục Sâm chưa ngủ, lặng lẽ nhìn người đang nằm trong lòng anh, tay vẫn đang vỗ về lưng cô.

Nhìn lông mày của cô, nhìn đôi môi của cô, nhìn tất cả.

Hết thảy toàn bộ, đều thích.

Người đàn ông đột nhiên khẽ mỉm cười, tựa như đám mây lạnh lẽo u ám chậm rãi tách ra, lộ ra bầu trời rực rỡ những ánh sao lấp lánh.

Yêu cô là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời anh.

Người đàn ông siết chặt vòng tay, đặt một nụ hôn lên trán Lãm Nguyệt.

Ngủ ngon, người anh yêu.

_HOÀN CHÍNH VĂN_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.