Triệu Dĩnh tìm thấy cô là lúc cô đang thơ thẩn đi trên đường.
“Cậu điên à, suýt bị xe đâm rồi đấy.” Nhớ đến màn vừa rồi, Triệu Dĩnh vẫn còn hoảng sợ, nếu cô không nhanh tay kéo lại, thì giờ….
“Mình sao?” Ninh Ninh cười ngây dại.
“Thẩm Ninh Ninh, rốt cuộc có chuyện gì? Vì Mạc Từ Duệ phải không?” Triệu Dĩnh lắc mạnh tay cô.
Ninh Ninh âm thầm lắc đầu, không phải.
“Cậu không cần giấu. Ngày hôm nay thấy cậu chạy ngay theo bóng dáng anh ta là mình đã biết rồi. Chính là cậu thích anh ta.”
Triệu Dĩnh kết luận.
“Không, mình không có.” Cô tiếp tục lắc đầu.
“Mình đã đinh ninh có nên nói cho cậu biết hay không, khi nghe cậu kể về màn bắt gian đợt trước, và cả sự việc ngày hôm nay nữa, cậu giống như cô vợ nhỏ đang ghen chồng.”
Triệu Dĩnh tiếp tục vạch trần cô.
“Mình thích anh ấy thì sao? Không quan trọng nữa, anh ấy không cần mình nữa rồi.” Ninh Ninh nghẹn ngào.
“Đi, mình dẫn cậu đi gặp hắn ta, nói rõ ràng.” Triệu Dĩnh xồng xộc kéo tay cô.
“không, mình không đi.” Ninh Ninh nhất quyết lắc đầu, nước mắt thi nhau chảy dài: “Triệu Dĩnh cậu thật độc ác.” Ninh Ninh định đánh vào vai cô bạn, nhưng trong phút chốc, cô lao vào lòng Triệu Dĩnh, khóc nức nở.
“Nếu không được thì buông bỏ thôi. Tìm một cuộc sống mới.”
Ninh Ninh vào siêu thị mua ít đồ dùng đơn giản, bắt xe vào khu trung cư. Nấu một ít cháo, cô cố gắng ăn thật từ tốn, lâu ngày không ăn cơm khiến cho cổ họng cô vừa đắng chát vừa khô không khốc. Uống một ít sữa nóng, cô nằm lên giường, tự động viên mình không suy nghĩ nhiều, yên ổn ngủ. Ngày mai, cô sẽ phải đến biệt thự chuyển đồ, rồi đây mọi việc sẽ thực sự kết thúc.
Quyết không còn quan hệ ràng buộc gì, nhưng Ninh Ninh vẫn lo sợ. Đợi đến lúc chắc chắn rằng anh không có ở nhà, cô mới đi vào. Dọn dẹp đồ cần thiết, Ninh Ninh sững người khi nhìn thấy chiếc váy xanh được treo cẩn thận trong tủ. Cô mơn trớn làn váy, nhẹ nhàng sờ vào làn ren mỏng, sau đó ôm vào lòng. Mới hôm qua còn gắn bó, khăng khít, mà hôm nay như người của hai thế giới xa lạ, anh và cô sao lại đi đến bước đường này. Buổi phỏng vấn đó, Thẩm Ninh Ninh đã không đi, thật ra cô đã chẳng có tâm trạng và lòng dạ nào để tham gia chương trình đó nữa.
Đặt chìa khóa nhà, chìa khóa xe, thẻ ngân hàng,… cô viết thêm dòng chữ trên tờ giấy ghi nhớ rồi đặt trên bàn, luyến tiếc nhìn lại một lượt căn hộ sau đó rời đi. Buổi sáng thời tiết trong lành, khí trời mát mẻ, Ninh Ninh trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cô hít thở thật sâu, thoát ra khỏi sự ràng buộc với anh, con đường phía trước, giờ chỉ còn một mình cô đi.
--- ------ ------ ----
“Thế nào, không chịu nói.” Mạc Từ Duệ lạnh lùng nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, anh nới lỏng cà vạt, hừ lạnh:
“Không nói tôi cũng cho người điều tra được.”
Tên săn ảnh cúi thấp đầu, người anh ta tràn đầy vết thương, máu trên người đã khô lại, bết bát trên áo, vẫn ghằn từng giọng:
“Các người giam dữ người trái phép.”
“Trái phép.” Mạc Từ Duệ cười lớn, sau đó ánh mắt nheo lại, sắc bén, tràn đầy nguy hiểm: “Giết anh còn được nữa là...”
"Tại sao lại theo dõi tôi, tại sao lại gửi tin nhắn cho cô ấy? Mục đích của anh là gì?"
Đối với người có dã tâm, anh không phải kiểu người dễ bắt nạt, kẻ nào có ý đồ chạm đến người mà anh yêu thương, Mạc Từ Duệ quyết dùng cách đó trả lại gấp trăm nghìn lần.
“Tổng giám đốc.” Trợ lý Lâm đi vào, mang theo một tập hồ sơ: “Anh ta tên là Long Chỉnh, làm bảo vệ của Hoa Hạ… ” Lâm Phó thông báo một tiếng, rồi giơ tập tài liệu ra.
Hoa Hạ? Tĩnh gia? Quả nhiên mục đích đằng sau là Thẩm-Mạc gia. Mạc Từ Duệ trau mày, xem qua tài liệu.
“Xử lý.” Ném lại một câu, Mạc Từ Duệ bước ra ngoài.
Người dưới đất vừa khi nghe tên mình đã lo sợ, bây giờ cả người không ngừng run lẩy bẩy, hắn ta kịch liệt quỳ lê đến, giữ chặt lấy chân Mạc Từ Duệ:
“Tha cho tôi,….. làm ơn tha cho tôi. Hắn ta đe dọa tôi, tôi không còn cách nào khác, vợ tôi ốm, con nhỏ cũng đang bị bệnh,… tôi rất cần tiền.”
Mạc Từ Duệ chán ghét đá mạnh chân ra, băng lãnh lên giọng lặp lại:
“Hắn ta?”
“Phải,….chính là cậu cả của Tĩnh gia, Tĩnh Thiên.”
Người dưới đất run lên từng hồi, kể lể rõ ràng.
“Cho tiền chữa bệnh cho vợ con hắn ta. Người này tôi cần. ”
Liếc nhìn trợ lý Lâm, Mạc Từ Duệ lần này thực sự bước ra khỏi phòng.
Chiều thứ sáu, Ninh Ninh theo cuộc hẹn mà đến nơi gặp mặt.
Mạc Từ Duệ không cho cô trang điểm, đánh phấn lòe loẹt, ăn mặc phô trương kiểu cách lần này cô tự do làm theo ý mình. Đời người có mấy lần được phơi bày tuổi thanh xuân của mình. Nhưng sao lại thấy chua xót và cay đắng như thế.
Đi vào trong quán trà thanh nhã, Ninh Ninh liếc nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên chiếc bàn giữa quán. Trán cô đầy hắc tuyến, thời buổi này mặc áo vest xanh nõn chuối có hơi khoa trương, hơi lố bịch, cô liên tưởng ngay đến hình ảnh trai bao lẳng lơ trong những quán ba dụ sắc về đêm.
“Xin chào, Trác tiên sinh… Thẩm Ninh Ninh.”
Bỏ qua màn bắt tay dạo đầu, cô trực tiếp ngồi xuống, đi thẳng vào đề.
“Chào Thẩm tiểu thư. Ngoài đời trông cô còn xinh hơn trong ảnh rất nhiều.”
Giọng nói của hắn ta tràn đầy dâm tục, ánh mắt một mí híp lại không kiêng nể gì đánh giá cô, dừng lại trên khuôn mặt cô 3s rồi chuyển xuống ngực cô.
Gì đây? Đúng rồi, chính là cảm giác rất ghê tởm và khó chịu…
“Trác tiên sinh.” Ninh Ninh âm điệu cao hơn vài bậc, trong lòng tràn đầy vẻ khinh bỉ chán ghét, khẽ nhíu lông mày, nói xéo:
“ Nói chuyện với người lịch sự, tao nhã như Trác tiên sinh đây thật thoải mái.” Cô uống xong ly trà, cười trào phúng: “Thời đại này, đàn ông quá thiếu nhã nhặn, biến thái nhìn chằm chằm ngực phụ nữ nên bị móc mắt, đánh cho một đòn nhừ tử, sau đó lột sạch quần áo tống ra đường, Trác gia thấy thế không?” Nói đến những chữ cuối cùng, Ninh Ninh gằn lên từng giọng.
Xin thề với trời, cô đã cố gắng kiềm chế để không hất nước vào mặt anh ta.
Ra ngoài, Ninh Ninh men theo đường lớn vào siêu thị mua đồ chuẩn bị bữa tối, gọi điện cho Triệu Dĩnh, đồng thời thông báo cho cha mẹ Thẩm đang sốt ruột chờ ở nhà.
“Xem mắt thất bại, con không thích anh ta.”
“Ninh Ninh, con xem mắt chưa đến 10 phút.” Từ Na thở dài nói, ở bên cạnh Thẩm ba cũng ra sức nghe nói chen vào: “Không thích thì thôi đừng có ép mình con ạ.”
“Mẹ, 1 phút đã đủ đánh giá một con người rồi. Anh ta quá dâm tục.”
“Đúng đấy.” Ba Thẩm hô vang, tán thành: “Thời đại này, cậu ấm thế gia, thiên chi kiêu tử, kẻ nào không phong lưu, không chơi gái.”
“Vậy con rể Duệ thì sao?” Mẹ Thẩm phản bác.
Con rể Duệ của mẹ cũng đang xem mắt tốt đẹp cùng với người kia, tình cảm đằm thắm đến mức chuẩn bị kết hôn rồi.
“A” Mẹ Thẩm thấy mình lỡ lời, vội đổi đề tài. “Con thử gặp cậu cả Tĩnh gia xem, người ta cũng đàng hoàng, tử tể, cũng thành đạt lắm.”
Ninh Ninh bất giác đau đầu, cô có cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình trong những cuộc xem mắt liên miên này. Ngày hôm sau, ba mẹ Thẩm lên thăm cô. Còn ngày hôm sau nữa, là ngày đi xem mắt rồi.
Tĩnh Thiên- con trai cả của Tĩnh gia, cũng là một người rất có năng lực. Kinh thành tam đại thế gia, nhưng hắn ta tự mình thành lập công ty, mở rộng và phát triển trên quy mô lớn mà không cần sự hỗ trợ, giúp đỡ từ gia tộc, con người này khả năng không hề tầm thường.
Gặp mặt, Thẩm Ninh Ninh cũng thấy tính cách anh ta cũng lạ trên cả mức bình thường.
“Thẩm tiểu thư, xin lỗi, tôi đến muộn.” Tĩnh Thiên khách sáo cúi đầu chào, sau đó giơ tay ra bắt nhẹ tay cô, lịch sự ngồi xuống ghế đối diện.
“Xin chào….Tĩnh tiên sinh trăm công ngàn việc…”
Thẩm Ninh Ninh nhìn hành động lấy khăn lau nhẹ tay của anh ta mà nghẹn họng, lời vừa định nói ra cứng đơ trong cuống họng, hắn ta mắc bệnh sạch sẽ sao, làm màu, thế còn bắt tay với cô làm gì.
“Tĩnh tiên sinh cũng đã biết, tôi là người phụ nữ đã lỡ thì lầm bước.” Ninh Ninh quyết định kết thúc nhanh chóng buổi gặp mặt này. Ý Ninh Ninh muốn nói, cô là phụ nữ đã qua một đời chồng, anh ta tôn quý như thế, tại sao lại chấp nhận cô.
Nhận ra hàm ý của cô, trong ánh mắt của Tĩnh Thiên xoẹt qua một tia sắc bén, nhưng tinh tế che dấu xuống, hắn ta cười nhẹ:
“Thẩm tiểu thư khiêm tốn. Người đời đều biết tiểu thư của Thẩm gia công dung ngôn hạnh, ưu tú bất phàm, được làm uyên ương cùng đôi với cô là phúc hạnh của Tĩnh Thiên.”
Thì ra là cái danh của Thẩm gia, người làm thương trường, quả nhiên là con cáo già. Thẩm Ninh Ninh được khen mà vân đạm phong khinh, nhàn nhã uống trà.
Trò chuyện một lúc, vừa vặn thời gian ăn tối. Tĩnh Thiên nhìn đồng hồ, lịch sự mời:
“Thẩm tiểu thư không biết có thể mời cô một bữa cơm không?”
“Thật không dám làm phiền Tĩnh tiên sinh.” Ninh Ninh cười lạnh trong lòng, từ chối thẳng thừng: “Ngại quá, tôi có một cuộc hẹn mà quên mất. Tĩnh tiên sinh bảo trọng.”
Sau đó đến hồi trao đổi số điện thoại, rồi ai đi đường lấy.