Tiếng Mạc Từ Duệ khẽ gọi cô, Thẩm Ninh Ninh đang nằm vật vờ trên ghế sopha bỗng bật dậy.
Cô những tưởng mình nằm mơ rồi, nhưng Mạc Từ Duệ bằng xương bằng thịt đang đứng đây, anh trông tiều tụy và mệt mỏi một chút, nhưng phong độ vẫn không khác xưa.
“Tên khốn.”
Ninh Ninh nhảy dựng lên, đá mạnh vào chân Mạc Từ Duệ, rồi tức giận lấy tay đập mạnh vào vai anh, cuối cùng ấm ức quá, cô ôm chặt người anh, khóc nức nở:
“Đáng chết, anh đi đâu vậy. Hức, Em lo lắm, sao anh lại không nói tiếng nào. Anh cũng không thèm nghe điện của em.”
“Anh sai rồi, anh sai rồi.”
Mạc Từ Duệ khẽ lau nước mắt trên mặt cô, cuối cùng thâm tình hôn lên khóe mi đã sưng đỏ của cô:
“Anh rất nhớ em, rất nhớ….”
Tiếng anh bị ngắt lại trong nụ hôn triền miên, Mạc Từ Duệ đưa lưỡi vào sâu vành môi Ninh Ninh, mùi hương quen thuộc phả ra, anh vui sướng mút chặt lấy.
“Chúng ta đi đăng kí kết hôn.”
Mơ màng rời khỏi nụ hôn sâu, cô nghe rõ tiếng nói khe khẽ của anh, một sự ngọt ngào bao trùm lấy, muốn thật nhanh gật đầu đồng ý, nhưng nhìn khuôn mặt đáng đánh của Mạc Từ Duệ, Ninh Ninh ôm chặt lấy vai anh, lén lút chùi nước mắt, nước mũi lên vai áo, tinh nghịch nói:
“Anh có nuôi được em không?”
Mạc Từ Duệ cười lớn, tiếng cười của anh sang sảng, vui vẻ một cách lạ thường:
“Nuôi béo em cũng được.”
“Nhưng Mạc thị….”
“Là của anh. Việt kiều Mỹ kia là anh…”
“Vậy mấy hôm nay anh bận rộn mua lại Mạc thị sao?”
“Ừ.” Anh trầm thấp đáp:
“Vốn dĩ anh không muốn để em lo lắng, nhưng anh sai rồi.”
Anh nhớ cô như thế, nhớ đến nỗi muốn bỏ tất cả chạy về ôm lấy thân hình nhỏ nhắn này.
Thẩm Ninh Ninh gắt gao ôm chặt lấy anh, anh ở đây thật là tốt, Mạc thị hay Thẩm thị đối với cô không gì sánh bằng Mạc Từ Duệ cả, ví von nói:
“Tiếc quá, nếu Mạc Thị không còn, em những tưởng được nuôi anh suốt đời.”
“Không sao, anh được gả cho em rất rất tốt.”
Đáng ghét, bắt chước giọng điệu cô làm gì?
Trước kia, đối với Thẩm Ninh Ninh đăng kí kết hôn là một việc rất dễ dàng. Hai người cùng nhau điền vào tờ đơn, chụp ảnh, công chứng, rồi ra về.
Những hành động đơn giản đó lại gắn kết cuộc đời của hai con người, từ đó việc làm, hành động suy nghĩ của họ đều liên quan đến nhau, một mối quan hệ mang tên pháp luật.
Thẩm Ninh Ninh kinh nghiệm đầy mình, giờ đây lại sai sót liên miên. Tay của cô run lên không viết được chữ, tên cô, số chứng minh thư, số tuổi cô đều viết sai.
“Bình tĩnh.” Mạc Từ Duệ nắm lấy tay cô, âm thầm động viên. Thẩm Ninh Ninh đau lòng nhìn tờ đơn của anh đã được viết gọn gàng.
“Anh không run sao?”
“Có, nhưng em không để ý.”
“Lần trước sao?”
“Ừ.” Mạc Từ Duệ nhớ lại một hồi phong ba trước kia, thật may mắn, ngày hôm nay, người ngồi bên cạnh anh vẫn là cô.
“Mạc Từ Duệ, anh nói thật đi, anh thích em bao lâu rồi.”
Thẩm Ninh Ninh giả bộ nũng nịu, ôm chặt lấy cổ anh, tinh thần quyết không nghe được câu trả lời không buông tha.
“Em viết nhanh lên, các viên chức đang đợi.”
Mạc Từ Duệ linh hoạt chuyển sang chuyện khác, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn bộ dạng bĩu môi phụng phịu của cô. Anh yêu em, từ lúc anh nhận ra tình yêu là gì.
Từ ủy ban nhân dân xã về, Mạc Từ Duệ đột ngột nhận được điện thoại khẩn cấp. Anh hôn nhẹ lên trán cô, sau đó vội vàng rời đi. Gì chứ? Thẩm Ninh Ninh giận dỗi dẫm mạnh chân.
Cô vừa được thăng chức ‘bà xã thật hơn cả thật’ mà đã bị ruồng bỏ rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn mà, chưa có bữa cơm dưới ánh nến ngọt ngào, chưa có lời nói thâm tình và ánh mắt chan chứa, cô, Thẩm Ninh Ninh đã trở thành hoàng hậu thất sủng.
“Xin lỗi bà xã, không về nhà ăn cơm cùng em được.”
Thẩm Ninh Ninh nhại lại giọng điệu mà Mặc Từ Duệ đã nói, nghiến răng nghiến lợi gặm ổ bánh bao nhân thịt, càng nghĩ càng giận.
Anh còn không hỏi cô ăn cơm chưa, ăn gì và… có nhớ anh không?
Ninh Ninh tức giận ngủ một mạch đến 4 h chiều. Nhìn điện thoại một lát cô định gọi cho anh nhưng ý nghĩ đột nhiên kìm nén lại, suy tính một chút, Mạc Từ Duệ cho anh một phúc lợi bất ngờ.
Ninh Ninh vui sướng, xu dọn nhà cửa, rồi nhanh chóng hướng đến siêu thị, cô quyết định nấu một bữa ăn thật thịnh soạn, một bữa cơm tình yêu đầy ngọt ngào.
Xào thịt kho nấm, đánh trứng, lặn bột…. một loạt hành động diễn ra, Thẩm Ninh Ninh tập trung nấu ăn, thỉnh thoảng vui sướng ngân nga vài câu hát.
Típ, típ.
Điện thoại. Cô vui sướng nhảy dựng lên nhưng ngay sau đó cái muỗng đang cầm trên tay rơi bụp xuống, bắn hết những vết nhọ nấm lem lên quần áo của cô.
“Thẩm tiểu thư lâu rồi không gặp. Đã hứa cho cô bất ngờ cuối cùng rồi, nhưng lại thất hứa. Có sao đâu con người ta luôn cần những niềm vui mà,… khách sạn Sweet Night….”
Như càng muốn tăng thêm sự tức giận của cô, tin nhắn gửi kèm một bức hình là Mạc Từ Duệ, ông xã hờ vừa lên chức của cô, đang vui vẻ trong vòng vây mỹ nhân.
Mạc Từ Duệ anh dám!! Không ở nhà ăn bữa cơm cùng cô, ở nơi đấy lại tình tứ cùng người khác.
Vừa cưới cô về nhà đã muốn cho cô đội mũ xanh, bị cắm sừng à. Hừ, anh giỏi lắm, anh được, vụ này cô không để yên đâu.
Thẩm Ninh Ninh lao thẳng ra khỏi nhà, cô không còn suy nghĩ gì khác, lửa nóng trong người bức lên, một mực hùng hổ xông ngay đến hiện trường.
Bên kia, Mạc đại tổng giám đốc nheo mắt nhìn nhân viên của mình. Trợ lý Lâm đứng trước mặt cũng thầm run rẩy.
“Xong chưa?” Giọng nói lạnh tanh hỏi.
“Thưa tổng giám đốc đã nhắn tin cho phu nhân.”
Lâm Phó nhanh chóng báo cáo, trong lòng mồ hôi lạnh đang thầm rơi. Nếu Thẩm gia đại tiểu thư kia biết anh lừa cô, chắc chắn anh bị băm vằm không thành thây.
Nhưng anh nén nhìn vị tổng giám đốc cao cao tại thượng đang ngồi đây, âm thầm khuất phục, anh trực tiếp dưới quyền của Mạc Từ Duệ, nếu bị tổng giám đốc xử thì còn thảm hơn.
“Gửi thêm cho cô ấy bức hình, nếu không cô ấy sẽ không tin.”
“Vâng thưa giám đốc.”
Ngay lập tức một bức ảnh khiến người ta suy nghĩ nhiều nhất bị gửi đi. Mạc Từ Duệ nhìn bức ảnh, cười đắc ý, thong thả cài cúc áo đi xuống đại sảnh nơi tổ chức bữa tiệc.