Sáng sớm, Mạc Tử Duệ
tỉnh dậy, sủng nịch nhìn thiên hạ trong lòng đang ngủ say. Cô ngủ rất an ổn, lông mi thỉnh thoảng run nhẹ, môi đỏ mọng khẽ chóp chép. Lại mơ
thấy được ăn ngon rồi, anh khẽ cười ôm nhẹ lấy cô.
Lúc
trước, cô vì mơ thấy được ăn KFC mà gặm chặt lấy cánh tay anh, kiên
quyết một hồi không buông, giọng nói lớ ngớ lúc ngủ say:
Bữa ăn sáng đối với Mạc Tử Duệ diễn ra vô cùng hài hòa: có canh gừng
giải rượu cho anh, có món sườn sào chua ngọt mà anh ưa thích. Anh sẽ
càng hài lòng hơn nữa nếu người ngồi đối diện không dùng ánh mắt chằm
chằm nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy dò xét.
“Khụ” anh khẽ ho nhẹ.
“Sao, sao…thế?Mặt anh dính gì à?”
Ninh Ninh khẽ lắc đầu, rồi lại tiếp tục nhìn anh.
“Hôm qua, anh chỉ uống một chút thôi, không ngờ lại như thế.” Mạc Từ Duệ luống cuống giải thích.
“Anh uống với đồng nghiệp nam, thật đấy, quán rượu cũng không có phục vụ nữ. Anh nhớ rất rõ.”
Mạc Từ Duệ hận không thể giơ tay lên trời thề thốt.
Thẩm Ninh Ninh giơ chiếc đũa lên, rất muốn chất vấn anh một hồi, nhưng nhìn
khuôn mặt ngây thơ không biết gì của người bên cạnh, cô nghẹn lời. Anh
còn hôn cô, nụ hôn quấn quýt, say mê như thế, anh lại không nhớ gì cả.
“Anh sao, anh…nói…gì...?”
“Thôi, anh ăn cơm đi.”
“Anh làm gì sai à…? Hay trợ lý Lâm nói gì với em…?”
“Mặc Từ Duệ, ăn cơm đi.”
Gọi thẳng tên anh, cô giận rồi. Thật ra anh rất muốn nói, cô đừng nhìn
vào anh nữa, anh nuốt không trôi cơm. Thật lòng, anh rất muốn che đi đôi mắt sáng trong của cô, để ngăn những tiếng đập bình bịch trong lồng
ngực mình.
Thẩm Ninh Ninh vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào
anh. Chỉ một biến đổi nhỏ trên cơ mặt anh là cô nhận ra anh có nói dối
hay không. Nhất là đôi môi của anh, khi trêu đùa cô, môi anh hơi nhím
lại, nhưng cô vẫn tinh mắt thấy ánh cười thấp thoáng trên đó.
Quả nhiên, anh mím môi rồi. Đánh chết anh, dám chối là không có nhớ gì,
điều quan trọng như thế! Cô trừng mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đang
nói mấp máy của anh.
“Thật ra cũng có một cô gái đến mời rượu anh, nhưng anh từ chối luôn.”
Mạc Từ Duệ khoát tay, chữ ‘luôn’ cực kì nhấn mạnh, bởi vì kinh nghiệm đau thương sau nhiều lần rút ra được.
Trước kia cô sẽ vô lý hỏi anh:
“Anh từ chối cô ấy trong bao lâu?”
“Tầm 1 phút.”
Cô giận dữ trợn mắt, nghiến răng:
“1 phút, quá lâu!”
Rồi một chàng câu hỏi bật ra.
“Cô ấy có xinh không?”
“Anh có hứng thú với cô ấy không?”
“Cô ấy uống rượu có tốt không?”
“Cô ấy đi cùng ai? Chỉ có hai người thôi sao?”
“Không quan trọng.” Thẩm Ninh Ninh nhấn mạnh, nhìn chăm chú vào miếng
sườn trên đĩa, coi như khuôn mặt anh, cấu xé, dằm nát. Mạc Từ Duệ đang
chìm đắm trong hồi tưởng bỗng giật thót mình.
Đến tận
lúc tiễn anh ra cửa, cô vẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh, Mặc Từ Duệ theo
hướng ánh mắt cô nhìn xuống, tầm mắt của cô là nhìn vào môi anh sao?
“Ừm.” Anh khẽ kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô, thuận lợi gặm chút ngọt
ngọt nơi đầu lưỡi, mang theo chút luyến tiếc thì thầm.
“Anh đi làm nhé.”
“A!”
Thẩm Ninh Ninh không phản ứng gì, cô chỉ một mực chú tâm vào biểu hiện trên
mặt anh, mặc định bỏ qua mọi hoạt động của anh, đến lúc này mới giật
mình, cô ngượng ngùng gật gật đầu.
Mạc tổng hôm nay đi làm, mang theo một làn gió xuân phơi phới. Anh cười đối với mọi nhân viên, vui vẻ đi vào phòng.
“Gọi trợ lý Lâm cho tôi.”
Trợ lý Lâm mới sáng sớm đã được điểm danh, mồ hôi rơi từng dòng. Ánh mắt thư kí nhìn anh đồng tình, thầm an ủi:
“Tổng giám đốc hôm nay tâm trạng rất tốt. Đừng quá lo lắng.”
Trợ lý Lâm vào phòng, chưa kịp đóng lại cửa, đã có một giọng nói băng lãnh
vang lên. Tuy nhiên mức độ đóng băng có hơi thấp so với mọi khi, thỉnh
thoảng tràn ngập gió xuân ấm ảo. Không khí quái quỷ gì thế nhỉ? Lâm Phó
vừa thì thầm vừa rùng mình lên vài lần.
“Hôm qua anh đã nói gì với Ninh Ninh?”
“Không, không có.” Trợ lý Lâm vuốt mồ hôi. “Sếp, tôi không nói gì hết với phu nhân?”
“Không có gì?”
“Không có gì…” Lâm Phó lặp lại.
Mạc Từ Duệ trầm ngâm. Nếu không vì sao mà cô lại có biểu hiện đó? Cụm
từ ‘say rượu làm bậy’ đối với anh là hoàn toàn không có, khẽ lắc đầu,
mặt đăm chiêu. Rốt cuộc là nguyên nhân gì?
“Còn về số điện thoại kia sao?”
“Sếp, là sim nặc danh. Không điều tra được chủ sở hữu.”
Lâm Phó cẩn thận trình bày.
“Vậy sao!”
Một tiếng thở dài đầy suy tư. Gửi tin nhắn vào số điện thoại của cô mà
lại giấu danh tính, hơn nữa lại báo chính xác vị trí của anh, người này
không đơn giản.
Còn về phía bên kia, Ninh Ninh cũng gọi điện hẹn gặp chuyên gia tình yêu- Triệu Dĩnh thì thầm to nhỏ.
“Thật sao? Mình đoán ngay mà, anh ta quả nhiên thích cậu.”
Đang uống cốc sinh tố, Ninh Ninh suýt nữa phun ra.
“Cậu đoán bao giờ?”
Cô rất phục tài năng chém gió của cô bạn, rất muốn đứng dậy hô to ‘sư
phụ’, sau đó vái lạy ba lần khẩn cầu ‘xin cho con chào thua người’.
“Ờ thì…” Triệu Dĩnh lớ ngớ đổi đề tài:
“Ninh Ninh, blog Công thức nấu ăn của cậu đang có rất nhiều người theo dõi đấy.”
Nguấy nguấy cốc cà phê, Triệu Dĩnh hào hứng:
“Hay cậu mở thêm lớp nấu ăn đi. Món ăn cậu nấu quả không chê vào đâu được.”
Triệu Dĩnh suýt xoa giơ ngón tay cái lên.
“Mình cũng đang tính…”
Chưa kịp nói hết thì điện thoại của cô vang lên. Số lạ sao?
“Alo…”
“Ninh Ninh…”
Giọng nữ, khá dễ nghe, có chút thân thiện.
“À, vâng..”
Thật ra cô không nhớ nổi mình có quen người này không?
“Em là Mạc Đình đây.”
“Ừm,…hả,…gì?....ai..?” Chỉ trong mấy giây mà Ninh Ninh liên tục phát ra mấy từ một âm tiết.
Triệu Dĩnh khẽ nháy mắt ra hiệu với cô ‘ai đấy’ nhưng cô nháy mắt lại kêu cô bạn im lặng.
Trong điện thoại lại vang lên một giọng hòa ái:
“Mạc Đình ạ”
Mạc Đình. Trong đầu Ninh Ninh ầm ầm một hồi. Cô nhớ đến cô gái mặc váy
trắng trong khách sạn, nhớ đến cô là em họ đã ra nước ngoài nhiều năm
của anh Từ Duệ, sau đó mặt đen nghịt nhớ đến vụ đánh ghen nhầm người vô
cùng dữ dội của cô.
“Chị dâu, hôm nay em sẽ đến chỗ chị chơi. À, cả mẹ nuôi nữa, mẹ cũng nói lâu rồi chưa gặp mặt anh chị…. ”
Ninh Ninh lắng nghe một hồi, rồi đau lòng rít nhẹ qua kẽ răng: “Mẹ Mạc á. Ừm, em đến thì gọi điện cho chị.”
“Ok,bye.”
Cúp máy, mặt cô trắng nghệt ra.
“Mẹ chồng mình đến rồi. ”
Thông báo một tiếng với cô bạn, Ninh Ninh chạy thục mạng về nhà, chuẩn bị đón mẹ chồng đại giá quang lâm.