Trúc Mã Là Ông Xã Tương Lai

Chương 10: Rượu Mời Rượu Phạt Đầy Đủ



Hiệu trưởng Trương nghe xong những lời nói khôn khéo của Ứng Dĩ Mạn, lại nhìn đến gương mặt như hổ của Lạc Giản Khê, khó khăn nuốt nước miếng.

Cái này nói ông không đồng ý kiểu gì đây? Rượu mời rượu phạt đầy đủ, chỉ cần ông nói không một tiếng hẳn là không tưởng tượng hậu quả được đi?

Chuyện yêu sớm của Hàn Mặc Thần và Tiếu Sam cứ thế bỏ qua, chỉ cần không ảnh hưởng đến thành tích thì nhà trường sẽ mắt nhắm mắt mở làm lơ, không muốn cũng phải làm lơ.

Trước khi rời đi, Lạc Giản Khê còn quay người lại, đôi mắt giảo hoạt nhỏ giọng nói

" Hiệu trưởng Trương, nhờ ông một việc. Tôi muốn... "

***

Tiếu Sam thẫn thờ đi dọc sân bóng rổ vắng người, ngón tay lướt nhẹ trên hàng rào, rồi lại dừng lại, áp mặt dựa vào hàng rào, dây kẽm in lên khuôn mặt của cô tạo ra những ngấn thịt phúng phính.

Không ngờ mọi chuyện đều là lỗi của cô. Tự hiểu lầm người ta, tự tránh né ghét bỏ người ta, tự chửi như tát nước vào mặt người ta...

Cô ão não vò tóc. Ôi... cái đầu ngốc nghếch này!

Đột nhiên một bàn tay luồn vào trong mái tóc của cô, nhẹ nhàng vuốt thẳng xuống, giọng nam trầm thấp vang lên bên tai

" Tóc rối rồi! "

Tiếu Sam giật mình quay lại, nhìn thấy Hàn Mặc Thần đứng ngay sau lưng. Khuôn mặt ngay lập tức hoảng hốt lúng túng

" Cậu... cậu đứng đây từ lúc nào? "

" Mới vừa tới thôi! ". Hàn Mặc Thần thản nhiên dựa vào hàng rào, chân bắt chéo nhàn nhã, hai tay khoăn lại trước ngực.

Tiếu Sam nhìn hắn một lúc, cắn răng ấp úng

" Cậu... tớ... thật ra tớ... "

Thấy hắn quay đầu nhướn mày nhìn, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt cúi đầu nói một hơi

" Hàn Mặc Thần, tớ xin lỗi! Tớ sai rồi, tớ không nên hiểu lầm cậu, không nên tránh né ghét bỏ cậu, còn có không nên chửi mắng cậu. Cậu mắng lại tớ đi, cậu ghét lại tớ thoải mái, không sao đâu! "

Im lặng... không một tiếng động.

Một lúc sau, Hàn Mặc Thần khẽ cười, đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô

" Đồ ngốc! "

Tiếu Sam ôm đầu, mặt nghệch ra.

***

Tiếu Sam vui vẻ vào lớp học tiếp tục giải đề anh. Rốt cuộc mọi chuyện cũng có thể giải quyết, thật tốt.

" Nè! Chuyện đó sao rồi? ". Tô Tô ở trên quay xuống, chìa tay đưa hộp sữa cho cô.

Tiếu Sam vừa cắm ống hút vừa trả lời

" Chuyện giữa tớ và Tiểu Thần thì xong rồi, còn mama đại nhân và mẹ Tiếu gặp hiệu trưởng thì chưa biết nữa "

" Ái chà, Tiểu Thần cơ à? Thân mật quá nhỉ? ". Tô Tô bĩu môi

" Tiểu Thần thì sao chứ? Tớ... không nói với cậu nữa, mau quay lên, thầy dạy Toán vào rồi!". Tiếu Sam đỏ mặt vội vàng lấy tay đẩy người Tô Tô quay lên.

Thầy dạy Toán vừa vào, còn chưa làm gì đã hướng tới Tiếu Sam ra lệnh

" Em Tiếu, cầm cặp sách và tất cả, đứng lên! "

Cô ngẩn người

" Làm gì hả thầy? "

Người đứng trên bục nhíu mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn

" Nói thì mau thực hiện, thời gian của tôi rất quý nhé! "

Cô bĩu môi, vơ tất cả các thứ lỉnh kỉnh trên bàn vào cặp, còn sách vở thì ôm trên tay, loạng choạng đi lên, còn liếc nhìn một cái về phía Tô Tô tỏ vẻ khó hiểu.

" Đi thẳng ra cửa, quẹo trái, gặp cái cửa quẹo vào! ". Thầy dạy toán tiếp tục ra lệnh.

Cái gì? Thế chẳng phải là đi lớp A sao? Bảo cô qua đó làm gì thế?

" Nhưng thầy ơi... "

" Không có nhưng nhị gì hết, mau đi, còn nói nữa thì ra ngoài úp mặt "

Tiếu Sam cúi mặt chậm chạp rời đi.

Đứng trước cửa lớp A - lớp trọng điểm, Tiếu Sam khẽ nuốt nước miếng cái " ực ", lớp trọng điểm có khác, chẳng ồn ào như lớp thường, mọi người đều cắm cúi học bài miệt mài, chăm chú đến phát sợ, mà tại sao không thấy Hàn Mặc Thần đâu nhỉ.

Còn thắc mắc mình đứng đây làm gì thì phía sau vang lên một giọng đàn ông nghiêm khắc

" Em Tiếu lớp B, còn không mau vào lớp mới? "

Tiếu Sam giật mình quay lại, run rẩy chào

" Thầy... thầy Tầm, em... lớp mới? "

" Hừ, cái lão kia lại không nói đúng không? Vào lớp đi rồi nói! ". Thầy Tầm nhíu mày đi vào.

Thầy Tầm cầm giáo án và cây roi oai phong để lên bàn, hắng giọng

" E hèm, lớp A chúng ta có một học sinh mới mới chuyển từ lớp thường lên, Tiếu Sam! "

Đoàng đoàng!! Sấm chớp xẹt ngang tai...

Tiếu Sam ngây ngốc một lát, quay người run rẩy hỏi

" Hơ... thầy Tầm, thầy nói em chuyển từ lớp B sang lớp A ạ? ". Thầy hãy nói là không phải đi, thầy mau nói đi. Trong lòng cô liên tục gào thét, liên tục hy vọng đó không phải là sự thật.

Chỉ là...

Thầy Tầm thản thiên gật đầu một cái, hết sức thân thiện "tươi cười" nói

" Đúng rồi đó ~ "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.