Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 36: Chương 36:



Lưu Trạch Hằng thấp thỏm không yên: “Không phải cậu thích Tiêu Di đấy chứ?”
Bạn nhỏ nào đó vừa khó khăn lắm mới ngừng ho được lại nghe lời Lưu Trạch Hằng nói, không hiểu sao đang nuốt nước miếng cũng bị sặc.
“Khụ khụ khụ...”
Trình Trí An không ngừng vỗ ngực, một lúc sau mới ổn định lại được bất đắc dĩ cười trừ: “Cậu nghĩ xa quá rồi đấy! Mình chỉ coi cậu ấy như em gái thôi.”
Lưu Trạch Hằng thở ra mùi dấm chua luôn rồi: “Cậu ấy không cần nhận anh trai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cắt... Qủy hẹp hòi.” Trình Trí An vỗ vai anh, nói: “Yên tâm đi, tôi không tranh người yêu với cậu, tưởng mình cậu là có người yêu chắc, tôi đây cũng có nhé.”
“Người yêu?” Lưu Trạch Hằng nhíu mày bắt đầu bới lông tìm vết: “Không phải đã nói là giao hẹn thi đỗ học viện Mỹ Thuật Đế Đô, sau đó mới tính chuyện yêu đương à?”
“CMN, Lưu Tiêu Di đến chuyện này mà cũng nói cho cậu! Tên phản đồ này!” Trình Trí An giờ đây không vui chút nào.
Lưu Trạch Hằng nhún vai, trả lời: “Giữa hai bọn tôi thì làm gì có bí mật, yên tâm đi cậu ấy cũng chỉ nói với mình tôi thôi, sẽ không kể cho mọi người đâu.”

“Không có bí mật?” Trình Trí An cười lạnh, hỏi: “Thế thì cậu chắc chắn phải biết hai chúng tôi mỗi ngày đều nhắn tin với nhau chứ, xem dáng vẻ của cậu hiện tại có vẻ cũng không để bụng nhỉ, rộng lượng quá ta.”
“Cậu nói gì?” Lưu Trạch Hằng xoa xoa nắm đấm, không nghĩ tin mấy lời này.
“Thì là thế đó.” Trình Trí An nhún vai, tiện tay ấn điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở vào cạnh thùng rác, lửa tắt, vứt rác, bỏ đi.
Lưu Trạch Hằng ôm một bụng ấm ức quay về chỗ cắm trại, lại thấy Lưu Tiêu Di cùng Trình Trí An đang ngồi rất gần nhau, hai người bọn họ đang nói chuyện phiếm, nói nói cười cười vô cùng thân thiết. Nội tâm anh bừng bừng lửa giận  đi đến trước mặt hai người, đưa đồ ăn vặt vừa mua nhét vào trong lòng cô, chạm vào ngực cô, tuyệt đối không phải vô tình, là cố ý cọ trúng ngực cô không những thế còn cố tình dừng lại hai giây đặc biệt làm người ta chú ý.
Lưu Tiêu Di trừng mắt liếc anh, từ lúc hai người thẳng thắn nói rõ mọi chuyện xong, dường như Lưu Trạch Hằng  lộ ra bản chất vậy, hoàn toàn biến thành một đứa trẻ, hỉ nộ ai nhạc đều viết rõ trên mặt, không giống trước kia vĩnh viễn đều là một khuôn mặt lạnh như băng.
Xung quanh có mấy người Trình Trí An đều thấy Lưu Trạch Hằng cố ý chạm vào ngực Lưu Tiêu Di, gặp chuyện kiểu này đương sự không phản ứng lại còn tỏ vẻ hai bọn họ quan hệ rất thân mật, người ngoài còn có thể làm gì khác ngoài giả câm giả điếc đâu, mọi người đều nhất trí coi như chưa nhìn thấy gì hết.
Lưu Tiêu Di tức giận rồi, một tay ôm đồ ăn vặt, một tay đánh vào mu bàn tay anh cho hả giận. Cô rõ ràng đã nói với anh rồi, ở trường học không thể làm, không thể nói mấy chuyện không dành cho trẻ nhỏ. Thành phố Giang  cũng chỉ là thành phố nhỏ, hiện giờ người dân ở đây vẫn còn rất bảo thủ, lại còn ưa tám chuyện.
Học sinh cấp ba trang điểm thôi cũng bị người ta chê cười “lả lơi, ong bướm”, dụ dỗ đàn ông.
Hành vi của cô với Lưu Trạch Hằng  quá mức thân mật như vậy không chừng sẽ bị người ta đàm tiếu sau lưng.

Ở trước mặt mọi người Lưu Trạch Hằng sờ ngực cô, cô sẽ bị nói thành dạng gì đây? Không cẩn thận mà bị giáo viên bắt được, nhất định sẽ mời ba mẹ đến nói chuyện, đến lúc đó hai bà mẹ chắc chắn sẽ thay phiên nhau lên lớp cô và anh luôn quá.
Trình Trí An ngồi bên cạnh Lưu Tiêu Di, nhận ra hành động công khai chủ quyền của ai đó: “Ấu trĩ, ban nãy nói đùa cậu thôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Tiêu Di nhìn Trình Trí An hỏi: “Cậu đùa anh ấy chuyện gì?”
Trình Trí An cầm bình nước uống một ngụm: “Không có gì, trêu chút cho vui thôi.”
Lưu Tiêu Di không biết Trình Trí An “vui thôi” cái gì mà Lưu Trạch Hằng thành ra như vậy bèn nói: “Đừng nói đùa với cậu ta, cậu ta sẽ tưởng thật đó.”
“Được được được, về sau nhất định không đùa cậu ta nữa.” Trình Trí An giơ hai tay, tỏ vẻ đầu hàng.
Lưu Trạch Hằng không nói gì, yên lặng ngồi vào chỗ trống còn lại bên cạnh Lưu Tiêu Di. Lưu Tiêu Di bóc kẹo, bên trong là từng viên kẹo mềm, đưa cho Lưu Trạch Hằng một viên: “Nè.”

“Không thích.”
“Ăn đi!”
“Bón cho mình.”
Lưu Tiêu Di liếc nhìn phía Trình Trí An, anh ta đang nghịch điện thoại rất chăm chú, đoán chừng cũng không nghe được tiếng họ nói chuyện. Nhỏ giọng trả lời Lưu Trạch Hằng: “Đợi về nhà em bón cơm cho anh, cho anh ôm ôm sờ sờ được không. Đừng có nói như vậy ở ngoài đường nữa, khác gì sói động đực không.”
Lưu Trạch Hằng không nghĩ tới Lưu Tiêu Di lại dám so sánh anh với “Sói động đực” giận đen mặt, đứng lên đổi chỗ không thèm ngồi cạnh cô nữa.
Sao trước kia một đời cô lại không phát hiện ra Lưu Trạch Hằng cũng có lúc sĩ diện giởm thế này nhỉ?
Lưu Tiêu Di lại hỏi Trình Trí An lần nữa: “Tóm lại là cậu trêu cậu ấy cái gì thế hả?”
Trình Trí An vẫn chơi điện thoại không để tâm lắm đáp lời: “Cũng không có gì, chỉ nói mỗi tối chúng ta đều nhắn tin nói chuyện phiếm thôi.”
Lưu Tiêu Di sầm mặt, nói: “ Lần sau đừng có đùa như vậy, ảnh hưởng mạng người đó!”
“Làm gì đến mức đó, cậu cứ nói quá lên, mình không tin đâu!”
Lưu Tiêu Di không buồn đáp lời, đời trước Lưu Trạch Hằng gần như chưa bao giờ nổi giận, hình như có một lần.

Lần đó cô ủi đồ vô ý làm hỏng bộ vest của anh - đó là bộ đồ đầu tiên cô mua cho anh mặc đi dạy ở đại học Thanh Dương, cô còn nhớ khuôn mặt bốc hỏa của ai đó khi nhìn cái áo bị cháy, tối hôm đó cô bị anh làm tới phải khóc xin tha.
Ngày đó cô ngốc còn tưởng rằng anh đau lòng bộ quần áo đắt như vậy bị cô làm hỏng nên mới phạt cô, nhưng là lúc đó tài khoản của anh đã có hơn trăm triệu, căn bản chẳng có gì phải tiếc bộ đồ vài chục ngàn tệ. Bây giờ ngẫm lại mới thấy anh vẫn luôn thích cô, chắc là cảm thấy đó là bộ đồ đi làm đầu tiên cô chuẩn bị cho anh vô cùng có ý nghĩa, thế mà lại bị cô làm hỏng mất nên mới tức giận.
Năm đó cô cũng cố gắng tìm mua lại một bộ mới y hệt bộ cũ, anh cũng chẳng thèm để ý nó.
Ở trường đến trưa tan học, Lưu Trạch Hằng phải cõng theo một bệnh nhân là cô không tiện đi chợ mua đồ nấu ăn thế nên hai người ghé quán ăn trưa luôn rồi mới về nhà nghỉ ngơi. Lưu Trạch Hằng cả đoạn đường đều im lặng chẳng nói tiếng nào, lại quay về dáng vẻ lạnh lùng ngày trước. Lưu Tiêu Di cũng cảm thấy khó chịu, rõ ràng đang tỏ thái độ với cô mà.
Lưu Trạch Hằng đưa cô về nhà cô sau đó dứt khoát quay lưng chuẩn bị bước về nhà mình ở đối diện, Lưu Tiêu Di vội vàng kéo tay anh, làm nũng nói: “Ông xã, muốn thơm thơm không?”
Ngoài lần đầu tiên ở kiếp trước là cô lừa anh lên giường ra từ trước giờ cô chưa từng chủ động thế này, trước đây người chủ động vẫn luôn là Lưu Trạch Hằng. Hai năm đầu kết hôn cô vẫn còn ngại ngùng , mấy năm sau mới dần dần làm quen một vài câu nói trong lúc làm chuyện đó để tăng thêm chút tình thú.
“Anh cũng đâu phải sói động dục mà muốn!” Lưu Trạch Hằng gạt tay cô, vẫn còn ghi thù cơ đấy.
Nhỏ mọn, nhỏ mọn, nhỏ mọn!
Lưu Tiêu Di căn bản không nghĩ Lưu Trạch Hằng lại nhỏ mọn đến vậy, đã giận dỗi cả buổi sáng rồi đó!
Chuyển ngữ: Nấm



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.