Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 8: Chương 8:



Editor: lúc này hai người mới trọng sinh, chưa xác nhận quan hệ yêu đương nên mình đổi xưng hô thành cậu – tớ nha.
Lưu Tiêu Di mơ mơ hồ hồ, hỏi: “Sao chúng ta lại ở quê?”
“Cậu đang nói mớ cái gì đó? Mau đi thay quần áo rồi ăn sáng đi!” Lưu Trạch Hằng nói xong liền rời đi phòng ngủ.
Lưu Tiêu Di không biết có chuyện gì đang xảy ra, ngẫm lại có chổ không thích hợp. Cô rõ ràng muốn cùng Lưu Trạch Hằng ly hôn, tại sao hiện tại hai người lại đang ở quê?
Cô nhớ rõ mình đang cùng Lý Lê ở quán bar uống rượu, Lý Lê hỏi cô sao lại thế này, cô vẫn luôn uống rượu giải sầu, cái gì đều không nói……

Sau đó, không có sau đó……
“Ngao ~~”
Husky ngồi xổm ngồi dưới đất nhìn Lưu Tiêu Di, Lưu Tiêu Di nhìn Husky, thật không biết Lưu Trạch Hằng ở nơi nào tìm được con chó giống như BOBO.
Lúc Lưu Tiêu Di xuống giường liền phát hiện, giường trong phòng Lưu Trạch Hằng sao lại biến thành giường đơn? Mấy hôm trước lúc trở về rõ ràng là giường đôi!
Quá kỳ quái, BOBO, giường đơn, phòng treo mấy bộ đồng phục Giang Trung, còn có trên bàn sách để rất nhiều tài liệu ôn thi đại học.
Hết thảy quá huyền huyễn.
Trong lúc vô ý cô liếc nhìn lịch treo tường -- tháng 7 năm 2007.
Đầu óc Lưu Tiêu Di chết máy vài giây, khởi động lại……
Cô giống như đã trở lại mười năm trước???
“Ngao ~~”

BoBo đi đến cạnh bên Lưu Tiêu Di dùng đầu cọ cẳng chân cô.
Lưu Tiêu Di mạc danh kích động mà ngồi xổm xuống, ôm BOBO, hốc mắt ẩm ướt: “BoBo, là em sao? Đã lâu không gặp.”
Lưu Trạch Hằng dựa vào cửa bên ven tường, nghe được lời Lưu Tiêu Di nói trong phòng, nhắm mắt lại: Tiêu Di, em cũng quay lại sao?
*
Nhà Lưu Tiêu Di ở đối diện nhà Lưu Trạch Hằng, Lưu Trạch Hằng cũng xem như một nữa bảo mẫu của Lưu Tiêu Di, phụ trách một ngày ba bữa cơm, đến tối mới ai về nhà nấy, phần ai nấy ngủ.

Trước 20 tuổi, Lưu Tiêu Di chỉ có một lần bò lên giường Lưu Trạch Hằng, chỉ là đơn thuần cùng nhau ngủ.
Lần đó, động tác đầu tiên của Lưu Trạch Hằng sau khi tỉnh lại là lấy chân đá cô xuống giường, cảnh cáo cô từ nay về sau không được vào phòng hắn nữa. Lần đó mông Lưu Tiêu Di rớt xuống đất, đau hai ngày hai đêm.
Hôm nay, Đại Băng Sơn cư nhiên không có đá cô xuống giường!!!
Quá kỳ quái.
Lưu Tiêu Di trở lại nhà mình, vào phòng tìm đồng phục. Từ lúc cô gả cho Lưu Trạch Hằng, cơ hồ không có quay về phòng mình, hơn nữa Di mẹ thấy cô dọn tới nhà đối điện, đơn giản đem phòng cô làm thành phòng để đồ.
Phòng của cô vẫn là căn phòng trong trí nhớ, vách tương sơn màu vàng, một ít gia cụ đơn giản, dán đầy poster super junior.
Lưu Tiêu Di mở tủ quần áo, lấy đồng phục cùng áo ngực. Cô cởi áo ngủ mặc áo ngực vào, mới nhớ tới vừa rồi ở phòng Lưu Trạch Hằng, hắn nhắc nhở cô kéo áo. Mà cô cho rằng mình với Lưu Trạch Hằng vẫn là vợ chồng, ở trước mặt hắn không hoảng hốt chậm rãi sửa sang lại quần áo.
Hắn có thể hay không cho rằng cô đang cố ý câu dẫn hắn?
Lưu Tiêu Di thay xong đồng phục, mở cửa sổ. Đêm qua mưa một trận, không khí phá lệ rõ ràng.

Cô nhớ rõ, đêm qua mưa to, có sấm sét mà cha mẹ suốt đêm tăng ca không ở nhà, cho nên cô mới chạy tới phòng Lưu Trạch Hằng, bò lên trên giường hắn, cùng hắn ngủ.
Ngày hôm sau, Đại Băng Sơn Lưu Trạch Hằng một chút cũng không ôn nhu săn sóc cô, bộ dáng giống như thời cổ đại bị lăng nhục, một cước đá cô xuống giường.
Sống 27 năm cô mới thấy qua mặt thô lỗ nhất của Đại Băng Sơn.
Bất quá, Đại Băng Sơn thường xuyên trưng ra bộ mặt lạnh như băng, không có dáng vẻ khác.
Lưu Tiêu Di đi đến phòng vệ sinh, cái bàn chải đnáh răng mà ly súc miệng màu hồng phấn kia chính là của cô, nặm kem đánh răng ra bàn chải, cô bắt đầu đánh răng.
Cô gái trong gương vẫn giữ kiểu tóc ngắn, cùng kiểu tóc với mấy cậu con trai. Nữ sinh trường Giang Trung không được để tóc dài, tóc chạm tới bả vai liền bị yêu cầu cắt ngắn.
Di mẹ là bà nội trợ thực dụng, vì tiết kiệm tiền cắt tóc của Lưu Tiêu Di, bà yêu cầu thợ cắt tóc đem tóc cô cắt thành kiểu tóc của nam sinh. Như vậy, mỗi học kỳ cô chỉ cần đi cắt tóc một lần, không cần giống các nữ sinh khác, mỗi tháng phải đi tiệm cắt tóc tu sửa một chút.
Dù sao cắt nhiều cắt ít đều phải trả nhiêu đó tiền, vậy thì sao không cắt thật ngắn để học kỳ sau mới phải cắt tóc lại?
Ở tuổi dậy thì, Lưu Tiêu Di tự ti nhất chính là kiểu tóc của mình,  mình cô như người suy dinh dưỡng, mảnh khảnh, không thấy ngực đâu, hơn nữa Di mẹ yêu cầu cắt tóc ngắn, thoạt nhìn thật sự giống như nam sinh.
Cô thường cảm thấy nguyên nhân Lưu Trạch Hằng không thích mình nhất định là so tóc cô quá ngắn, nhìn như là nam sinh.
Bất quá, hiện tại tâm trí cô đã 27 tuổi, sớm đã không để bụng loại cảm giác tự ti vẻ ngoài này.
Dù sao, cô đã quyết định ly hôn với Lưu Trạch Hằng, trời cao an bài cho cô quay lại thời thiếu nữ, cô sẽ không bắt đầu lại với Lưu Trạch Hằng.
Kỳ thật, như vậy cũng khá tốt, trở lại thời điểm bọn họ còn chưa bắt đầu. Chỉ cầncô không tự tìm đường chết đi trêu chọc Lưu Trạch Hằng, thì sẽ không có sự tình về sau: chuốc say Trạch Hằng, mang thai sinh non, kết hôn xong bị chồng lạnh nhạt mấy năm, kết quả cuối cùng lại không thể không ly hôn.
Lưu Tiêu Di mở vòi nước, vò khăn mặt, lúc lau mặt cô lại nhìn thấy dáng vẻ mình trong gương. Tay dùng chút sức nhéo lên mặt mình, a, thật sự rất đau!

Cô thật sự trở lại mười năm trước, không phải nằm mơ!
Cô có thể một lần nữa trọng sinh làm lại từ đầu, không cần giống như trước đây, bỏ học đại học ở nhà làm nội trợ, mỗi ngày vây quanh Lưu Trạch Hằng, dần dần đánh mất bản thân mình, rồi bị bệnh trầm cảm.
Nếu cùng Lưu Trạch Hằng ly hôn, cô quả thực giống như phế vật, không tiền, không bằng cấp, không kinh nghiệm làm việc……
Chính là không có ích cho xã hội.
Hiện tại, được làm lại lần nữa, cô nhất định sẽ cố gắng học tập, thi đậu trường đại học lý tưởng, tốt nghiệp xong muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền!
“Leng keng, leng keng……” Chuông cửa dồn dập vang lên.
Lưu Tiêu Di vội vội vàng vàng đi ra mở cửa, Lưu Trạch Hằng ở ngoài cửa, liếc liếc cô một cái, không mặn không nhạt mà nói: “ăn sáng nhanh lên, sắp muộn rồi”.
“Nga!” Lưu Tiêu Di mang giày thể thao, đi theo Lưu Trạch Hằng qua ăn bữa sáng.
Hôm nay ăn chính là canh phở, vừa rồi Lưu Tiêu Di đi rửa mặt, nước canh đã lạnh bớt. Lưu Trạch Hằng đã ăn xong lúc nãy, ở phòng khách dọn dẹp sơ qua, rồi chạy về phòng mình sửa sang lại cặp sách để đi học.
Ăn sáng xong, Lưu Tiêu Di muốn đi học cùng Lưu Trạch Hằng. Nhà cách trường học hai ba km, có thể đi học bằng xe đạp. Lưu Tiêu Di có thể lái xe đạp, nhưng vì khả năng phản ứng không linh hoạt, nếu trên đường đột nhiên gặp phải xe khác, cô liền hoảng loạn không cách nào lái xe được. Mỗi lần Lưu Tiêu Di tan học, Lưu Trạch Hằng đều cảm thấy kinh tâm động phách, cho nên ở Giang Trung đi học 6 năm, đều là Lưu Trạch Hằng lái xe đạp đưa đón cô.
Từ trước tới nay Đại Băng Sơn chạy xe đều không nói lời nào. Lưu Tiêu Di trước kia nhìn Đại Băng Sơn si mê ngơ ngẩn, cảm thấy hắn như vậy siêu cấp có cá tính. Chính là nhiệt tình bị sinh hoạt tra tấn hầu như không còn, nản lòng thoái chí, hiện tại đối Đại Băng Sơn cô không có cảm giác đặc biệt gì.
Ngẫm lại về sau hắn quanh năm suốt tháng ở lì trong phòng thí nghiệm, lúc về nhà trừ làm tình cùng cô thì không còn giao lưu gì. Lưu Tiêu Di cảm thấy sinh hoạt như vậy rất buồn cười, cô không hề giống một người vợ mà chỉ là công cụ phát tiết tình dục. Càng buồn cười chính là, khi đó hắn về nhà, cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Tới trường học, Lưu Trạch Hằng muốn đem xe đạp đẩy đến bãi gởi xe, nếu là trước đây, Lưu Tiêu Di sẽ cùng hắn đi gởi xe. Hiện tại dừng ở cổng trường, cô cùng Lưu Trạch Hằng nói: “Tớ đi về phòng học trước.”
“Ừ……” hắn đáp lại lạnh nhạt như bình thường.
Lưu Trạch Hằng nhìn bóng dáng Lưu Tiêu Di rời đi, cô quả là Lưu Tiêu Di 27 tuổi, đã không hoa si lại ngốc ngếch giống trước kia, đặc biệt bám người.
Buổi sáng thời điểm tỉnh lại, phát hiện chính mình trọng sinh Lưu Trạch Hằng liền suy nghĩ, thời thiếu nữ Lưu Tiêu Di đặc biệt mê luyến hắn, chỉ cần hắn thay đổi thái độ với cô, tình cảm sẽ trở nên tốt hơn, bọn họ liền thuận lý thành chương mà ở bên nhau, không cần giống như đời trước.
Nhưng là, Lưu Tiêu Di cũng là trọng sinh, khả năng có chút khó khăn. Trước không nói, Lưu Tiêu Di đời trước đối hắn có bao nhiêu bất mãn, còn mắc phải bệnh trầm cảm, phải thường xuyên đi khám bác sĩ tâm lý để được tư vấn. Nếu cô biết hắn cũng trọng sinh, không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào, cần phải quan sát từ từ.
Lớp Lưu Trạch Hằng là 12-1, Lưu Tiêu Di ở lớp 12-2. Tuy rằng hiện tại là nghỉ hè, nhưng từ trước đến nay quy định của trường học chính là lớp 12 phải học bù trong kỳ nghỉ hè.

Hôm nay là học bù ngày đầu tiên, Lưu Tiêu Di trở lại phòng học, như quy cũ sẽ ngồi tại chổ đã ngồi ở học kỳ 1. Nhưng mà đã qua 10 năm, chổ ngồi của cô sao cô còn nhớ rõ?
 Cô đứng ở cửa lớp tìm kiếm Lý Lê. Cô nhớ rõ mình cùng Lý Lê vẫn luôn ngồi cùng bàn, cho nên Lý Lê ngồi nơi đó, cô chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh.
Trong phòng học không có thân ảnh Lý Lê, cửa lớp rất nhiều bạn học đi tới đi lui, sôi nổi cùng Lưu Tiêu Di chào hỏi, Lưu Tiêu Di cũng lễ phép đáp lại. Từ khi Lưu Tiêu Di gả cho Lưu Trạch Hằng, bởi vì lúc đầu tương đối túng quẫn, khi đó bạn học tụ hội tương đối nhiều, lại phí tiền, hai năm đầu kết hôn Lưu Tiêu Di không có tham gia họp lớp. Sau đó, Lưu Trạch Hằng bắt đầu kiếm được tiền, sinh hoạt cải thiện, nhưng các bạn học trước kia cho rằng Lưu Tiêu Di không thích liên hệ với bạn cũ, nên nếu có họp lớp cũng sẽ không báo cho cô. Dần dần cô cùng bạn học cũ rất ít liên hệ, bạn tốt càng ngày càng ít. Ngẫu nhiên một hai lần, nhà bạn cùng lớp xảy ra chuyện, cần hỗ trợ đóng góp tiền để chữa bệnh, mọi người đều là quyên một hai trăm biểu đạt tâm ý, mà Lưu Tiêu Di chuyển khoản mấy vạn để giúp bạn học, chiếm hai phần ba số tiền cần quyên góp. Mọi người đều suy đoán, phỏng chừng là Lưu Tiêu Di gả không tồi, ra tay cũng hào phóng, họ liền biết bọn họ cùng Lưu Tiêu Di không cùng trình độ, cảm thấy mấy năm gần đây Lưu Tiêu Di có thể là ghét bỏ bạn học cũ không có ai tài giỏi, cho nên không có tham gia họp mặt bạn cũ.
Sau này các bạn học cũ cũng không quấy rầy cô…
Lý Lê rốt cuộc đã trở lại, Lưu Tiêu Di cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi của mình.
Lý Lê đi về chổ, lấy khăn giấy lau mặt bàn đầy bụi, nói: “Tớ nói sao kỳ lạ, hôm nay ở bãi gởi xe tớ chỉ thấy được Lưu Trạch Hằng, như thế nào lại không thấy cậu, tớ còn tưởng rằng cậu không đi học?”
Lưu Tiêu Di cũng đang lau bàn hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Lý Lê liếc cô một cái: “Cậu mỗi ngày 24h đều muốn bu theo hắn, giờ còn hỏi tớ tại sao?
Lưu Tiêu Di: “……”
Lý Lê lau khô bàn ghế, ngồi xuống, tò mò hỏi: “Đúng rồi, cậu tính chừng nào thì tỏ tình với hắn?”
Lưu Tiêu Di nhớ tới lần đầu tiên tỏ tình cùng Lưu Trạch Hằng là một tháng sau, ngay ngày sinh nhật 17 tuổi sinh nhật của cô. Ở trong nhà Lưu Trạch Hằng, cô thấp thỏm mà tỏ tình với hắn, kết quả Đại Băng Sơn nói: “Cố gắng học tập, đừng suy nghĩ những chuyện tào lao nữa được không.”
Có thể vì quá đau long khổ sở, Lưu Tiêu Di ngã bệnh, ước chừng một tuần không đi học, cũng làm cho Lưu Trạch Hằng vì phải chăm sóc cô mà không thể đi học.
Chính là, hắn cũng không có an ủi cô. Đối với việc cô tỏ tình hắn cũng không nhắc lại.
Lưu Tiêu Di để cặp sách vào trong hộc bàn, nói: “Không tỏ tình nữa, tớ muốn từ bỏ.”
“A? Vì sao vậy?” Lý Lê suy nghĩ một chút, nói: “cậu không phải đã nói, nữ truy nam cách một tầng sa sao?”
Lưu Tiêu Di nhớ lại thời điểm 20 tuổi, thật sự không có cách nào, trực tiếp cường ngủ Lưu Trạch Hằng. Sau khi Đại Băng Sơn tỉnh lại, biểu hiện của hắn rất là ủy khuất……
Lưu Tiêu Di trích dẫn một câu thành ngữ lưu hành mười năm sau trên internet: “Nữ truy nam cách tầng sa, nếu nam sinh không thích ngươi, đó chính là cách lưới sắt, còn là loại lưới sắt có tích điện.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.