Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học

Chương 10: Có lẽ là bạn sống chung nhà?



Tiếu thiếu và Tiểu Sơn kinh hãi.

Mặc dù Tiếu thiếu vừa mời người xem phong thủy vừa mời người bắt yêu, nhưng thật sự tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng siêu nhiên này, thì vẫn cảm thấy toàn bộ thế giới quan đều vỡ thành từng miếng.

Cố Ninh không để ý tới mấy cái biển trúng tà nữa, “Tiếu thiếu, anh có biết ngày hôm qua mang cái gì từ nhà kho ra hay không?”

Tiếu thiếu sững sờ nhìn Cố Ninh, đầu óc còn chưa tỉnh lại.

“Trong mấy thùng đem ra từ nhà kho ngày hôm qua, có thứ gọi yêu, để ở đâu cũng gieo tai họa, tôi phải tìm ra.” Cố Ninh kiên nhẫn giải thích.

Làm sao cô biết được ngày hôm qua nhà kho mới đem đi mấy thùng hàng? Tiếu thiếu rốt cuộc cũng hoàn hồn.

“Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi.” Tiếu thiếu lấy điện thoại ra đi xa mấy bước, nhưng vẫn luôn quay đầu nhìn lại tấm biển treo trên tường.

“Cố Ninh, cậu đoán xem anh ta ra giá bao nhiêu? Vậy mà lại đưa cho chúng ta một trăm vạn.” Tiểu Sơn hạ thấp giọng, hai mắt sáng rực, “Tiền thuê nhà điện nước năm nay của chúng ta đều có rồi.”

“Đó là đương nhiên, công việc kinh doanh của anh ta không ổn, tổn thất chắc chắn phải nhiều hơn thế.”

“Vậy lần sau tôi sẽ nói giá cao hơn nữa.” Tiểu Sơn chỉ vào tấm biển trên tường, “Cố Ninh, đó cũng là yêu quái sao? Cậu không bắt sao?”

Cố Ninh lắc đầu, “Không phải yêu, không thể bắt, xua đuổi cũng không đuổi được. Tôi cũng không biết là cái gì, mỗi ngày đều đi theo tôi, đúng là đuổi theo đến nghiện rồi.”

Tiếu thiếu gọi điện xong, báo cáo với Cố Ninh, “Tôi đã nói thư ký kiểm tra, ngày hôm qua chỉ có một công ty sản phẩm ngoài trời lấy một lô lều cắm trại.”

Cố Ninh lập tức hỏi: “Anh Tiếu có thể dẫn tôi đi xem mấy cái lều đó không?”

Công ty sản phẩm ngoài trời này tên là RNT, ông chủ cũng là người Trung Quốc, là bạn của Tiếu thiếu, sau khi Tiếu thiếu gọi điện, thì trực tiếp dẫn Cố Ninh và Tiểu Sơn đến kho hàng của công ty kia, bên kia rất hợp tác giúp đỡ kiểm tra, phát hiện lều đã bán hết, cần thêm hàng gấp, nên đã phân phối đến cửa hàng rồi.

Công ty này tổng cộng có ba cửa hàng ở thành phố S, Cố Ninh chạy qua cả ba, nhìn thấy những cái lều. Những cái lều đều không gì khác thường, ba cửa hàng này đều sạch sẽ từ phía trước cửa hàng đến phía sau kho, ngay cả nửa con yêu quái cũng không có. Cố Ninh thận trọng, mỗi cửa hàng đều kiểm tra hồ sơ bán hàng, chưa có cái lều nào được bán.

Điều này thật kỳ lạ.

Tiểu Sơn và Cố Ninh ra khỏi cửa hàng cuối cùng, cảm ơn Tiếu thiếu, chào tạm biệt Tiếu thiếu.

“Ngày mai rồi kiểm tra lại.” Hôm nay thu được một khoản tiền lớn, Tiểu Sơn phóng khoáng nói, “Tối nay chúng ta đi ăn một bữa?”

“Mình cậu đi đi, tôi muốn về nhà.” Cố Ninh vẫn không nhúc nhích.

“Về nhà không phải lại ở một mình cậu à, về làm gì?”

Cố Ninh nghĩ trong đầu, thật sự không phải có một mình cô.

Tiểu Sơn lái chiếc Mazda nhỏ chở Cố Ninh đến dưới lầu, lúc Cố Ninh xuống xe, thì vừa vặn nhìn thấy Sở Hiên đi từ cửa tòa nhà ra, khuôn mặt tuấn tú phong thái ung dung tự tại xách một cái —— 

Túi rác.

Sở Hiên nhìn thấy Cố Ninh và Tiểu Sơn, ánh mắt lóe lên, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, giở nắp thùng rác lên, ném túi rác vào một cách trôi chảy, rồi mới bước tới chào hỏi.

“Tống Tiểu Sơn.” Tiểu Sơn nhanh chóng đưa tay ra.

Trong giọng điệu của Sở Hiên có chút áy náy, không đưa tay, “Sở Hiên. Xin lỗi, tôi vừa mới đụng thùng rác.”

Tiểu Sơn đành phải thu bàn tay đang đưa ra về. Quay đầu lại hỏi Cố Ninh, “Ai đây?”

“Tôi …” Chữ “anh trai” của Cố Ninh còn chưa nói ra, thì Sở Hiên đã ngắt lời, “Bạn trai của cô ấy.”

Hai mắt của Tiểu Sơn lập tức trợn tròn, trong miệng tưởng như có thể nhét một quả trứng luộc vào, a a a cả buổi, rồi mới tìm được giọng, “Rất vui được gặp, vậy vậy vậy không làm phiền hai người nữa tôi đi trước, Cố Ninh ngày mai gặp.” Chui vào xe rồi chạy đi.

“Sở Hiên anh đang nói bậy nói bạ gì vậy?” Cố Ninh tức giận.

“Xe ngày hôm nay, không bằng xe ngày hôm qua.” Giọng nói của Sở Hiên bay bổng.

Cố Ninh tức giận, “Đây là đồng nghiệp của tôi! Tôi không biết lái xe, lần nào cũng là bọn họ đưa tôi về.”

Sở Hiên giúp cô mở cửa hành lang, giọng bình tĩnh, “Cho dù là ai, lần sau em còn nói anh là anh trai của em, thì anh sẽ nói với bọn họ anh là bạn trai của em.”

“Vậy tôi giới thiệu như thế nào? Bạn của tôi? Hàng xóm của tôi? Bạn nối khố của tôi?”

Sở Hiên suy nghĩ một chút, “Bạn sống chung nhà?”

Cố Ninh im lặng, nghe mập mờ với không đáng tin cậy như vậy, thì không bằng nói là bạn trai.

Hai người cùng nhau lên lầu, Sở Hiên vừa mở cửa, mùi thơm trong nhà liền xông vào mũi. Tứ Hỉ thiếu gia đang ăn như hổ đói.

Cố Ninh đi tới, “Sở Hiên, anh cho thiếu gia ăn cái gì?”

“Anh làm cơm mèo, thịt đùi gà với thịt bò. Thiếu gia đi theo em chịu khổ rồi, cải thiện thức ăn cho nó một chút.”

Cố Ninh không phục, “Tôi mua toàn là thức ăn mèo tốt nhất. Tự mình làm cơm mèo sẽ không đủ dinh dưỡng anh biết không?”

“Biết, anh đã kiểm tra.” Sở Hiên vào bếp rửa tay, lấy ra một cái hũ lớn đưa cho Cố Ninh xem, “Anh mua bột canxi, còn thêm trứng gà, chờ nó quen, thì sẽ từ từ bổ sung những thứ khác.”

Cố Ninh không có gì để nói, ngồi xổm bên cạnh thiếu gia nhìn một hồi, hỏi thiếu gia: “Ăn ngon không?”

Thiếu gia liếc nhìn cô, lười phản ứng, cúi đầu tiếp tục ngấu nghiến.

Ngửi thì đúng là làm người ta thèm ăn.

Cố Ninh hâm mộ ghen tị nhìn thiếu gia ăn cơm, “Sở Hiên, ừm … Anh còn đùi gà không?”

Sở Hiên thản nhiên nhìn cô, “Đói? Đợi chút.” Anh bước vào phòng bếp.

Cố Ninh đi theo vào, nhất thời bị dọa: Đây là phòng bếp của cô sao?

Phòng bếp vốn trơ trụi đột nhiên mọc lên đủ thứ đồ trên bàn, nồi niêu xoong chậu, dao phay thớt, các loại gia vị, còn có một đống thiết bị điện như lò vi sóng nồi cơm điện vân vân.

Sở Hiên lấy một nồi tôm hùm ra, đổ nước cốt đậm đặc lên, hóa ra mùi thơm mà Cố Ninh vừa vào cửa liền ngửi thấy là đến từ đây.

Sở Hiên đưa cho Cố Ninh một đĩa tôm hùm hành gừng, “Bưng ra.”

Mấy con tôm hùm đỏ rực bóng loáng, ​nóng hổi, phía trên còn điểm xuyết hành và gừng. Cố Ninh đặt tôm hùm lên bàn, dùng tay không bóc một miếng tôm hùm lớn, nhúng vào nước cốt, rồi bỏ vào miệng.

Ngon đến mức muốn khóc.

Cố Ninh chạy vụt về phòng bếp, trên bếp là một nồi cháo, dùng đầu tôm đuôi tôm ninh, con tôm hùm này không nhỏ, Sở Hiên để lại một chút thịt tôm hùm thái mỏng, trực tiếp bỏ vào trong nồi nấu chín.

Sở Hiên lấy ra một cái đĩa khác, rải một tầng đá viên, đặt lên trên đó những lát sashimi tôm hùm óng ánh, đĩa nhỏ trộn mù tạt và xì dầu, dọn cùng với cháo ra bàn.

Sở Hiên ngồi xuống, “Hôm nay lúc về đi ngang qua chợ cá, thuận tiện mua một con tôm hùm.”

Cháo xuống bụng vừa mềm dẻo vừa ấm, cả người Cố Ninh thoải mái. Sở Hiên vậy mà lại làm tôm hùm ăn. Tài nấu nướng của mẹ Sở đúng là cực kỳ xuất sắc, nhưng Sở Hiên lúc trước khi ở nhà, thì chỉ biết gọi đồ ăn, không biết nấu ăn.

Cố Ninh tò mò, “Sở Hiên, sao bây giờ anh lại lợi hại như vậy? Học khi nào?”

Sở Hiên cúi đầu ăn một ngụm cháo, “Lúc không có em. Hai người chúng ta, dù sao cũng phải có một người biết nấu cơm.”

Đề tài đang đi về phía rất nguy hiểm, Cố Ninh lập tức nhìn trái phải rồi nói với anh, “Hôm nay anh đến trường chưa? Thế nào? Thuận lợi không?”

“Ừm, hôm nay vào tổ.” Sở Hiên lột tôm hùm, “Còn em? Hôm nay làm cái gì?”

Đề tài này nguy hiểm hơn.

Bầu không khí hài hòa, đồ ăn ngon ở phía trước, nhưng dưới chân khắp nơi đều là mìn, Cố Ninh nhảy giữa mìn, cân nhắc nói, “Tiếu Tử Dương ngày hôm qua ấy, tìm tôi giúp xem công ty của bọn họ một chút.”

“Phong thủy?” Sở Hiên giúp cô nói.

Thấy giọng điệu của Sở Hiên rất bình tĩnh, không có một chút châm chọc nào, Cố Ninh lập tức nói chuyện trôi chảy hơn nhiều.

Kết quả vừa trôi chảy, thì lại nói thêm, “Cũng không phải là xem phong thủy, bọn họ đã sớm tìm người xem phong thủy bài trí rồi. Là bởi vì công ty của bọn họ gần đây luôn xảy ra chuyện, tôi đi qua giúp bắt…”

Chữ “yêu” sau cùng bị Cố Ninh nuốt vào cùng một ngụm cháo nóng.

“Yêu.” Sở Hiên nói một chữ cuối cùng bổ sung cho cô, “Ninh Ninh, mọi việc đừng khinh thường, cẩn thận một chút.” Khuôn mặt của Sở Hiên ẩn ẩn hiện lên giữa làn khói.

Anh anh anh nói gì? Cố Ninh mở to hai mắt.

Đây là Sở Hiên sao? Đây thật sự là Sở Hiên sao? Anh không phải ghét nhất những chuyện thần bí này hay sao? Ở trong mắt anh, không phải xem bói gì đó đều là lừa đảo sao?

Lúc Cố Ninh cảm động đến sắp rơi nước mắt, thì Sở Hiên gắp một miếng tôm hùm, nhàn nhạt nói: “Ý của anh là, em làm việc phải chạy lung tung, người em gặp quá hỗn tạp, phải chú ý an toàn.”

Cũng biết là như vậy. Còn tưởng rằng anh đột nhiên thông suốt chứ.

Cố Ninh thầm thở dài trong lòng, lơ đãng nhúng sashimi vào mù tạt rồi cho vào miệng, lần này thật sự là nước mắt lưng tròng.

Sở Hiên từ trước đến này đều không tin vào điều Cố Ninh nói.

Năm ấy Cố Ninh mười tám tuổi, Sở Hiên hai mươi tuổi, Cố Ninh nhất định đòi chia tay.

“Tương lai anh sẽ nhập cư nước Mỹ, nhận được vị trí giảng dạy trong trường Ivy League, sống trong một ngôi nhà lớn, lấy một người vợ ngoại quốc, có hai đứa con lai, một nam một nữ, cuộc sống hạnh phúc…”

Lúc đàm phán chia tay, giọng nói của Cố Ninh rất bình tĩnh, như thể đang xem bói cho người khác vậy.

Trên không trung xuất hiện mệnh bàn màu vàng mà Sở Hiên không thể nhìn thấy, tương lai của Sở Hiên tựa như một cuốn sách có thể lật xem được, bày ra trước mặt Cố Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.