Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học

Chương 28: Hồ ly (7): Rốt cuộc ai có mưu đồ quấy rối



Chương 28: Hồ ly (7): Rốt cuộc ai có mưu đồ quấy rối

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Cố Ninh nhìn điện thoại một chút, "Sắp đến giờ rồi. Anh không biết đâu, cái thứ gọi tà môn đó, mỗi ngày đều phải thờ cúng đúng giờ, càng tà môn, thì lòng dạ càng nhỏ, nếu lỡ giờ thờ cúng thì sẽ nổi giận, cho anh thấy máu cũng là chuyện nhỏ. Cho nên tối nay, người đó nhất định vẫn sẽ đi ra tìm nơi cúng bái."

Sở Hiên thong thả nói, "Nếu như là anh, tối hôm qua đã bị người ta bắt gặp, thì hôm nay chắc chắn sẽ không làm loại chuyện mê tín phong kiến này trong khu nghỉ mát."

Cố Ninh khẽ mỉm cười, "Tôi luôn nhìn chằm chằm mà, anh ta không có đi ra ngoài."

"Anh ta? Ai?" Sở Hiên hỏi.

"Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cũng đã biết là anh ta." Cố Ninh gợi ý một chút điểm mấu chốt nhưng không nói cho anh, nhìn xung quanh, "Cúng bái thứ này cần một nơi sạch sẽ, trên trời không có vật ngăn che, nhưng vẫn phải trốn người khác, có thể là chỗ nào chứ?"

Sở Hiên nói, "Đi với anh."

Phía sau một ngôi nhà gỗ lớn trong khu nghỉ mát, là nơi vui chơi của trẻ em, có xích đu, khung leo trèo và cầu trượt, tất cả đều làm bằng gỗ thô, rất hoang sơ, đã trễ thế này, đương nhiên là không có người.

Sở Hiên kéo Cố Ninh núp trong bóng tối, chỉ vào ngọn cây to bên cạnh, thì thào nói, "Phía trên đó có một cái bục."

Cố Ninh mượn ánh sao, có thể nhìn thấy một cái thang gỗ uốn lượn, trên tán cây có một cái bục gỗ ẩn, có lẽ là để cho mọi người leo lên ngắm cảnh biển.

"Làm sao anh phát hiện ra chỗ như thế này?" Cố Ninh bội phục.

"Ồ," Sở Hiên thản nhiên đáp, "Ngày hôm qua anh đã dành thời gian đi xem hết những nơi phía sau khu nghỉ dưỡng, định tìm thời gian để 'mưu mô quấy rối'."

Cố Ninh không nói nên lời.

Sở Hiên nghiêm mặt nói, "Nói thật, Ninh Ninh, em làm trong ngành này, khi đến một môi trường mới, không phải nên đi xem toàn bộ chỗ đó một lần trước sao?" Thấp giọng bổ sung, "Thật không biết em sống sót như thế nào."

Cố Ninh khịt mũi, "Bằng đạo pháp uyên thâm, tư chất trời cho hơn người còn có vận khí tốt?"

Cố Ninh còn chưa nổ xong, thì một bóng người chạy tới, nhìn trái nhìn phải, bước dọc theo thang gỗ lên cái bục.

Cố Ninh đợi một hồi, rồi cùng Sở Hiên đi thẳng tới thang gỗ.

Phía trên quả nhiên là một bục quan sát bằng gỗ, trên cao nhìn xuống, cảnh biển phía trước không bị cản trở tầm nhìn. Một người đưa lưng về phía thang gỗ, giống hệt ngày hôm qua, hai đầu gối chạm đất, quỳ lạy trên mặt đất, tư thế thành kính, cầm một tờ giấy vàng và bật lửa trong tay, đang chuẩn bị châm lửa.

Cố Ninh hoàn toàn không để ý đến anh ta, không nói hai lời lấy bình hồ lô sứ nhỏ trong túi ra, rút cái nắp, chạm nhẹ vào đáy bình hướng về phía kia, một tiếng đinh tai nhức óc vang lên.

Cố Ninh đã sớm nhìn thấy, trên lưng người đàn ông đang quỳ kia, có một thứ to lớn bụi bặm với đôi tai nhọn.

Thứ kia nghe thấy âm thanh, thì quay đầu lại dùng một đôi mắt xanh hung dữ nhìn chằm chằm Cố Ninh, nhưng vừa nhìn thấy Sở Hiên thì bay lên không trung, định chuồn mất.

Với loại tà khí bức người, đặc biệt hại người này thì không việc gì phải nói lời thừa, Cố Ninh trực tiếp thu vào trong bình, thứ kia giãy giụa gào thét bị hút vào trong bình.

Mặc dù cái người đang quỳ trên mặt đất cúng bái không nhìn thấy yêu quái, nhưng khi nhìn thấy đám người Cố Ninh, thì mới phản ứng, đứng dậy muốn chạy xuống dưới.

Sở Hiên đứng cạnh cầu thang, tung một đấm hạ gục anh ta gọn gàng.

Cố Ninh cho anh một like. Không tệ lắm, có anh ở đây, tiết kiệm một lá bùa.

Mười phút sau, Cố Ninh liền muốn hủy cái like vừa nãy, bởi vì người bị Sở Hiên đấm ngã, đợi thật lâu cũng chưa tỉnh lại...

"Sẽ không cần đưa đến bệnh viện chứ?" Cố Ninh ngồi xổm bên cạnh nghiên cứu.

"Không cần, anh có chừng mực." Sở Hiên đáp, thật giống như đánh ngã người khác là công việc hàng ngày của anh vậy.

Người đàn ông nằm trên mặt đất mặc quần áo thể thao, tuổi tác không lớn lắm, chính là nam trợ lý ngày ngày đi theo Kiều Hoàn.

Qua một lúc sau, anh ta mới chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng ngọ nguậy ngồi dậy, sờ sờ gò má, đau đến mức miệng kêu "shi" một tiếng.

Sở Hiên vừa nãy ra tay không nhẹ.

"Các người rốt cuộc là ai?" Trợ lý nhỏ ôm má.

"Chúng tôi đang bắt yêu, phát hiện ở đây có yêu tà khí, đến xem một chút, hóa ra là anh đang giở trò." Cố Ninh lừa anh ta.

Người trợ lý nhỏ sờ túi theo vô thức.

"Đừng tìm, ở đây rồi." Cố Ninh cầm một viên ngọc thạch tiểu hồ ly cho anh ta xem. Tìm được lúc anh ta đang hôn mê.

"Đây chỉ là một cái mặt dây chuyền nhỏ của tôi mà thôi, cô trả lại cho tôi." Trợ lý nhỏ vẫn ngoan cố chống cự.

"Mặt dây chuyền nhỏ? Mặt dây chuyền nhỏ có thể kéo Hạ Bạch xuống nước, suýt chết đuối sao?"

Sở Hiên im lặng không lên tiếng dùng hai ngón tay kẹp một tờ giấy vàng, đưa tới trước mũi anh ta.

Trên tờ giấy vàng có viết chữ chết thật lớn, bên cạnh là tên của Hạ Bạch. Chính là tờ mà anh ta vừa chuẩn bị châm đốt.

"Anh đã cầu gì?" Sở Hiên ung dung hỏi, "Cho dù vật này có dụng hay không, thì nếu như bây giờ tôi gọi đám người đạo diễn Tống đến, để mọi người nhìn thấy trợ lý của Kiều Hoàn làm lễ tà ma, cầu cho Hạ Bạch chết, bị bắt tại chỗ, thì chuyện này đã đủ lên hotsearch rồi chứ?"

Trợ lý nhỏ lo lắng, "Chuyện này thật sự không liên quan anh Kiều, là chính tôi tìm cao nhân tới.

"Cao nhân nói, viết nguyện vọng lên tờ giấy màu vàng, đúng giờ cúng bái, nguyện vọng sẽ thành hiện thực, lúc đầu tôi chỉ cầu cho đường ngôi sao của anh Kiều được thuận lợi, sau đó thấy anh ấy ngày nào cũng so đo với Hạ Bạch, so đo đến vất vả như vậy, nên liền nghĩ..." Trợ lý nhỏ ôm đầu, sắp khóc, "Không liên quan gì đến anh Kiều, các người đừng đi nói bậy bạ. Cầu xin các người hãy tin tôi..."

"Tôi đương nhiên tin anh." Cố Ninh ngồi xuống, "Anh biết tại sao không? Anh thật sự cho rằng mỗi ngày cúng hai bông hoa nhỏ, một ly nước lọc, thì yêu quái kia có thể giúp anh gϊếŧ người phóng hỏa sao?"

Trợ lý nhỏ ngẩng đầu lên.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, đã cảm thấy anh có vẻ như sắp cạn kiệt dương khí. Thứ nó ăn chính là tinh khí của anh, cái mất chính là tuổi thọ của anh. Anh không cảm thấy thân thể mình gần đây vô cùng suy sụp sao?"

Trợ lý nhỏ gần đây đang tự hỏi, không biết tại sao, đêm nào cũng ngủ không đủ giấc, buổi sáng không tỉnh ngủ, mới đi được vài bước đã thấy mệt mỏi gần chết.

Cố Ninh đứng lên, "Người không lớn, nhưng lá gan rất lớn, lại dám động đến loại đồ này, tự tìm chết." Cùng Sở Hiên xoay người đi xuống bậc thang, đột nhiên nhớ tới, ném miếng ngọc thạch hồ ly trong tay cho trợ lý còn đang ngẩn người, "Yêu bên trên đã thu rồi, cái này anh giữ lại chơi đi."

Sáng sớm hôm sau, đám người Cố Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.

Anh Sâm Quất Tử và Hạ Bạch đều đến tiễn, Cố Ninh hỏi anh Sâm, "Có thể cho tôi vài phút không, tôi có lời muốn nói một mình với Hạ Bạch."

Sở Hiên nghiêng đầu híp mắt nhìn Cố Ninh.

Cố Ninh cũng mặc kệ anh, cùng Hạ Bạch đi vào trong phòng, đóng cửa lại, khoanh tay cười híp mắt nhìn Hạ Bạch.

"Hồ ly?" Cố Ninh thốt ra hai chữ.

Khuôn mặt của Hạ Bạch thay đổi rõ rệt trong tích tắc.

"Anh đừng sợ anh đừng hoảng tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi." Cố Ninh vội vàng trấn an.

Hạ Bạch không nói gì.

"Tối hôm qua tôi còn suy nghĩ, con hồ yêu kia hung dữ như vậy, lần trước muốn hại anh dưới nước, nhưng anh lại chạy thoát từ tay nó, chuyện này tuyệt đối không bình thường. Sau đó tôi nhớ lại ngày đó mình đã nhìn thấy dòng nước hỗn loạn, thì chợt nhận ra, đây không phải là hai con yêu đang đánh nhau ở dưới nước sao? Sau khi Sở Hiên bơi qua, hai người liền vội vàng bỏ chạy, cho nên anh mới có thể đột nhiên bơi lên từ bên khác, có đúng không?"

Đôi lời tâm tình của editor: Wowwwwww


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.