Trúc Mã Rồi Sẽ Thành Đôi

Chương 12



Sớm biết hôm nay, ngày ấy cớ gì lại làm.

Trên đời này không ai bán thuốc hối hận đâu!

trans: Yu Yin

Đang là giữa thu, sinh viên vừa tốt nghiệp, tin tuyển dụng và họp báo công bố đủ loại sản phẩm mới kéo đến ùn ùn, Kỳ Mộ cũng không hẳn là quá bận, nhưng quả thật không thể nói là rảnh rỗi, thái độ với Lục Tuấn Tự cũng tự nhiên trở nên lãnh đạm.

Không phải cậu cố ý, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc. Khi nói chuyện không còn thân thiết như trước nữa, thậm chí có chút xa cách.

Lục Tuấn Tự đương nhiên thấy rõ sự thay đổi của cậu, nhưng không biết căn nguyên ở đâu, sốt ruột mà không biết phải làm sao. Đành phải dỗ dành cậu chiều ý cậu, trong lòng âm thầm quyết định, phải nhanh chóng hoàn thành công việc, để đến thành phố X vỗ về cậu.

Nếu không, trong lòng cứ mãi phập phồng không yên tâm được.

Anh tăng ca xong về đến nhà đã hơn 7 giờ, định gọi điện thoại cho Kỳ Mộ, nhưng nhớ đến thái độ của cậu lại hơi do dự.

Chờ thêm chút nữa vậy, trưa nay mới gọi, anh sợ tần suất gọi điện dày đặc như vậy sẽ khiến Kỳ Mộ bực mình.

Ngước lên, chợt thấy máy vi tính trong phòng khách, thoáng sửng sốt, đã lâu anh không lên mạng rồi.

Xoa thái dương, nhớ ra mình còn nợ mấy file kịch, thế là dự định thâu âm cho xong.

Làm nốt rồi rút lui vậy. Anh đã mất đi quá nhiều điều tốt đẹp vì sở thích này rồi.

Thậm chí suýt chút mất đi người mình yêu nhất.

Vừa mở máy weibo đã kêu mãi không ngừng, cả đống tin nhắn.

Anh không có tâm trạng đọc, lên QQ tải kịch bản trong tổ kịch xuống, thử vài lần vẫn không tìm được cảm xúc đúng.

Khi cảm xúc không ổn định, làm gì cũng không thấy hiệu quả.

Đành phải mở QQ lên xem tin tức.

Ngoài vài tin hỏi anh có online không, mấy chục tin còn lại đều của cùng một người.

Tô mỹ nhân: Tự Quân sama có online không! QAQ!

Tô mỹ nhân: Tự Quân sama online gọi em nha!!!!

Tô mỹ nhân: A a a a a a a chừng nào sama mới lên mạng vậy cầu file kịch!!

Tô mỹ nhân: Sama bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi sao… Đừng mà địa cầu cần anh lắm!

Tô mỹ nhân: Anh mà lại không xuất hiện thì kịch sẽ phải dời ngày đó!

Tô mỹ nhân: Không giao file ít nhất cũng lên tiếng một chút đi! Không phải có gì ngoài ý muốn chứ…?

Tô mỹ nhân: …

Lục Tuấn Tự bật cười, trả lời.

Tự Quân: Không chết, cũng không bị người ngoài hành tinh bắt đi.

Tô mỹ nhân:!!!!!!!!!!!

Rồi lập tức có thêm tin mới.

Tô mỹ nhân: Em có nhìn lầm không em gặp ảo giác hay anh xuất hiện thật vậy!!

Tự Quân: Không lầm đâu, anh đang online.

Tô mỹ nhân: Óa oa oa oa oa cầu file!!!!!!!!!!! Lăn cầu!!!!!! Lăn lộn cầu!!!!!! 365° không góc chết cầu!!!!!

Tự Quân: Anh đi thâu đây.

Tô mỹ nhân: Quỳ tạ ơn sama QAQ Cứ tưởng lần này phải bỏ hố rồi hu hu hu!

Tự Quân: Xin lỗi, gần đây hơi bận.

Tô mỹ nhân: Nô tỳ sợ hãi! Đời thật quan trọng hơn không sao, em rên rỉ vậy thôi.

Tự Quân: … Xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi.

Tô mỹ nhân: ( ⊙o⊙) Nếu sama thật sự muốn xin lỗi, lên YY hát tặng đi!

Tự Quân: o(╯□╰)o

Tô mỹ nhân: Đi mà đi mà!!

Tự Quân: … Anh thâu kịch đã,

Tô mỹ nhân: Được! Vậy em chờ

Vừa xong là Tô mỹ nhân chạy đi thông báo thân hữu, có phúc phải cùng hưởng chứ

Lục Tuấn Tự thật sự thấy rất áy náy, hát tặng… thì hát tặng vậy. Xem như bồi thường cho bọn họ.

Bị Tô mỹ nhân phân tán chú ý, tâm trạng của Lục Tuấn Tự đỡ hơn, anh tĩnh tâm lại bắt đầu thâu âm.

Kịch bản không dài lắm, chỉ cần tập trung thì chẳng mấy mà xong. Anh gửi file cho Tô mỹ nhân.

Tự Quân: Em nghe thử, chưa được anh sẽ thâu lại.

Tô mỹ nhân: Sản phẩm của Tự Quân sama luôn bảo đảm chất lượng mà, XDD Mau lên YY đi nhanh lên nhanh lên, mọi người đang chờ anh đó!!

Tự Quân: Được.

Dù đã biết chắc chắn Tô mỹ nhân sẽ kêu bè kéo cánh đến rất đông, nhưng thấy cả dãy tên trên YY anh vẫn giật mình.

ID của anh vừa xuất hiện, màn hình lập tức xuất hiện cả chuỗi tung hoa chào mừng.

Đủ loại gào khóc đủ loại thăm hỏi sama đã lâu không gặp anh đi đâu vậy. làm Lục Tuấn Tự cũng thấy ấm áp.

Dù mạng là ảo, nhưng có người lo lắng cho mình vẫn khiến người ta thấy ấm lòng.

“Anh Tự, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.”

Giọng nói ấy vừa vang lên, cả kênh lập tức điên cuồng kêu gào!

Lục Tuấn Tự lại có cảm giác thật xa lạ.

Người vừa lên tiếng là Đinh Tây Tây. Giọng nói từng khiến anh cảm thấy mê hoặc và mong chờ, bây giờ lại chẳng còn chút cảm giác nào.

Anh cười cười, thản nhiên mà bình tĩnh nói: “Đúng vậy. Đã lâu không gặp.”

Nhìn hội cp bình luận ngập cả màn hình để biểu thị kích động, anh không dung túng như trước nữa.

“Mọi người đừng nói lung tung, tôi và Tây Tây chỉ là bạn bè thôi. Chú ý tiết tháo.” Lục Tuấn Tự nói đùa, nhưng thái độ nghiêm túc thấy rõ.

Lục Tuấn Tự rót một ly nước để bên bàn, “Muốn nghe gì?’

Không ngoài dự đoán, cửa sổ lập tức bị ba chữ “Chờ người về” chiếm đóng.

Đây là bài hát kết của vở kịch khiến Lục Tuấn Tự thành danh, tên của kịch ấy vốn đã là “Chờ người về”.

Kể về một thái tử mất nước thân mang trọng trách nhẫn nhục lập kế phục quốc.

Cả hoàng tộc và toàn bộ quan viên bị tàn sát, thái tử vì ham chơi, một mực kéo thư đồng kiêm bạn tốt của mình, tiểu công tử tướng phủ, len lén rời cung đi chơi mà may mắn thoát nạn. Khi hai người trở về, chỉ kịp thấy cảnh toàn bộ hoàng cung bị lửa đỏ nuốt chửng.

Hai thiếu niên vừa đôi mươi một đêm trưởng thành. Những tháng ngày vô tư lự cũng tan biến theo ngọn lửa kia. Thái tử dập đầu ba cái trước tàn tích cung điện, thề sẽ đoạt lại giang sơn. Tiểu công tử hồn nhiên đáng yêu của tướng phủ cũng không còn ngây thơ như trước, y bước theo thái tử không chút do dự, dùng hết khả năng giúp đỡ hắn, bầu bạn với hắn.

Hai người nếm hết trăm cay ngàn đắng của thế gian, từ hai bàn tay dần lên cao, có lẽ trời cao cũng giúp bọn họ, vài năm đầu hoàng đế trong triều còn quan tâm triều chính, về sua dần trầm mê tửu sắc, ăn chơi vô độ. Đại quyền trong triều bị bỏ quên, các hoàng tử đấu đá hãm hại lẫn nhau, cho bọn họ một lợi thế rất lớn. Hai người đầu quân nhị hoàng tử, võ dũng có dư mà mưu trí không đủ. Người như thế cực thích hợp để khống chế.

Kết bè lập phái, bày mưu tính kế, lung lạc lòng người, cuối cùng khi căn cơ đã ổn định hai người cùng công chiếm hoàng cung, sau khi thành công, tiểu thế tử hạ độc nhị hoàng tử như kế hoạch trước đó, nhưng lại bị thái tử phản đối. Thì ra trong những ngày gần nhau, thái tử đã bị tính tình thẳng thắn của nhị hoàng tử hấp dẫn.

Thái tử giam nhị hoàng tử lại, sau khi đăng cơ liền đón về gần hoàng cung ngày ngày quan tâm chăm sóc. Mộng tưởng hắn có thể quên đi mối thù vong quốc mà cam tâm tình nguyện ở cạnh mình.

Nhị hoàng tử giả vờ chấp nhận, nhưng lại âm thầm móc nối với cựu thần muốn giết thái tử. Sau khi âm mưu bại lộ, tiểu thế tử đến khuyên can, lại bị nhị hoàng tử vu hãm muốn ép mình uống thuốc độc.

Thái tử giận dữ hạ lệnh nhốt thế tử lại.

Tiểu thế tử vì thế mà hoàn toàn thất vọng, nản lòng thoái chí uống Vong Tình Thủy, rời khỏi hoàng cung từ bỏ đô thành, từ đó phóng ngựa chân trời, quên đi thái tử.

Tiểu thế tử rời đi rồi, cuối cùng thái tử mới tỉnh ngộ, thì ra hắn và tiểu thế tử nhiều năm bên nhau rễ tình đã sớm ghim sâu, hắn lại luôn cho là tình thân. Mất đi rồi, mới biết hối hận. Nhưng hắn không thể tìm lại người đó nữa rồi.

Cuối cùng, thái tử dùng một dải lụa trắng đưa tiễn nhị hoàng tử.

Diệt cỏ tận gốc, là quy tắc hành sự của tiểu thế tử.

Còn thái tử mỗi lần hoàng hôn, lại lên lầu cao chờ một canh giờ, đợi chờ một ngày nào đó, có lẽ ái nhân sẽ tha thứ, sẽ theo mình về nhà.

Truyện chỉ đến đây, xem như kết thúc.

Lục Tuấn Tự khắc họa hình tượng thái tử cực kì sinh động, tàn nhẫn, nham hiểm, vô tình, không từ thủ đoạn, lại rất đáng thương.

Tìm bật nhạc nền lên, quản lý kênh đã paste sẵn ca từ lên bảng thông báo, nhìn lại những câu chữ ấy, Lục Tuấn Tự không khỏi cười khổ, thì ra đạo lý này, đã được nói với mình từ lâu.

Nếu không biết quý trọng, sớm muộn sẽ gặp báo ứng.

Cố nén chua xót trong lòng, Lục Tuấn Tự cất tiếng hát theo nhạc.

“Dưới ánh hoa đăng cố nhân hao gầy

Nhớ chăng ngày niên thiếu tay tựa vai kề

Kiếp bèo trôi chốc chiều nhàn rỗi

Cười nhìn tháng ngày lấp lánh

Mấy độ xuân qua giục tuổi già

Ký ức như màu thủy mặc bóng nhạt ngấn sâu

Chuyện xưa lớp lớp thoáng như mộng

Chỉ mong một bóng hình

Chẳng thấy ngoái đầu

Tà dương trên lan can

Thành lâu tiêu điều

Bao lần chợt tỉnh giấc mộng

Tình thâm khó trao

Sách nhỏ kể trọn chuyện thế gian

Tháng ngày tựa sương bạc trắng mái đầu

Nhu tình đời này dành chờ người

Mọi thứ nơi ta cũng không đổi được

Một lần người quay đầu”

Càng hát anh càng không kiểm soát được cảm xúc của bản thân, giọng ngập tràn bi thương. Anh hoàn toàn nhập tâm.

Không biết từ khi nào, chẳng còn ai bình luận.

Cả kênh lặng thinh, chỉ còn tiếng hát của anh và tiếng nhạc thê lương.

Bài hát kết thúc, một lúc sau kênh YY mới náo nhiệt trở lại.

Khóc mù rồi đây nè!!! Hột đậu xanh ngược chết chế rồi!

Trước đây sao không phát hiện giọng sama ngược thế này vậy QAQ!!!

Trái tim thủy tinh vỡ nát khó chịu quá TAT

A a a không ngủ được sao giờ cầu sama chữa trị!

Ngược tâm gì đó tui ghét nhất công lực của sama tăng lên rồi XD

Lục Tuấn Tự nhìn những dòng chữ không chừng xuất hiện, lại không biết phải nói gì, nói hôm nay anh đã thấy đồng cảm rồi không biết có ai tin không. Đột nhiên, giữa những hàng chữ biểu thị bị ngược xuất hiện một nhân tố cực kỳ không phù hợp…

Sớm biết hôm nay, ngày ấy cớ gì lại làm. Trên đời này không ai bán thuốc hối hận đâu!

Cười khổ, không kềm được trả lời: “Đúng vậy, sớm biết hôm nay, ngày ấy cớ gì lại làm.”

ID kia giật mình thấy rõ, “Sama em chỉ nói về câu chuyện và ca từ thôi QAQ!”

Bên dưới lập tức có vài cô bé thông minh bắt được manh mối.

Sama hình như hôm nay anh không được vui, sao vậy ạ? QAQ có cần an ủi không?

Thì ra không phải mình tui thấy vậy! Tui cũng thấy hôm nay sama không được ổn lắm!

Lục Tuấn Tự nhìn màn hình, lại càng thấy khó chịu, anh ngẫm nghĩ, châm chước câu chữ làm dịu, “Tôi… tôi làm một người rất quan trọng với mình tổn thương, tôi phạm sai lầm, khiến… cậu ấy đau lòng, bây giờ, không biết làm cách nào để… bù đáp lại.”

Đại nhân, làm sai thì nhận lỗi, không tha thứ thì nhận đến khi được tha thứ mới thôi!!!

Dũng cảm thừa nhận lỗi lầm là bé ngoan XD Đừng xin lỗi qua quýt là được! Nếu… cậu ấy vẫn không tha thứ anh, thì anh dùng giọng hôm nay đi hát nhận lỗi với cậu ấy đi!

Phụt! Thím trên GJ!!

Óa ha ha hay!

Hết sức đồng ý! Tự Quân sama, hôm nay anh hát hay cực kì! Không ai hold nổi đâu!

Cho nên thứ tốt như thế này nhất định có thể gửi mail san sẻ với đồng bọn đúng không đúng không!

Lục Tuấn Tự thấy cũng bật cười, anh ừm một tiếng xem như đồng ý. Thế là các em gái như được đại xá, mừng rỡ xách đoạn nhạc vừa ngược cho bọn họ khóc mấy phút trước đi ngược đãi đồng bọn.

Đúng vậy, làm sai thì phải cố gắng xin tha thứ mới đúng, cứ tự day dứt một mình thế này mãi sao được. Cõi lòng Lục Tuấn Tự sáng sủa hơn một chút, anh vươn vai, nhìn đồng hồ, 10 giờ rồi, chắc Tiểu Mộ ngủ rồi.

Cầm di động lên, tin nhắn mới trên màn hình khiến anh vui sướng tột độ.

Tiểu Mộ: Ngủ sớm một chút, ngủ ngon.

Lục Tuấn Tự mừng rỡ, Kỳ Mộ chủ động gửi tin nhắn cho anh khiến cả con đường phía trước sáng tươi rực rỡ.

Tuy không thấy buồn ngủ, nhưng anh vẫn định tắt máy đi ngủ, chào tạm biệt các em gái trên YY, chuẩn bị thoát QQ, thấy có tin chưa đọc, mở lên.

Tô mỹ nhân: Tự Quân sama, bầy đàn mở một sơn trại chứa fan của anh, cầu lâm hạnh QAQ!

Tâm trạng của Lục Tuấn Tự đang rất tốt. Đương nhiên đồng ý.

Tự Quân: Cho tôi số hội.

Tô mỹ nhân: Sama đúng là người tốt XDDD!! QAQ!! Số hội: XXXXXXX

Chép, dán, tìm.

Dữ quân trường tương tư

Tên này thật đúng là… Lục Tuấn Tự hoàn toàn không biết phải nhận xét thế nào, bấm nút xin gia nhập.

Gần như lập tức được chấp nhận.

Bà tác giả này có vẻ sở trường viết tra công thay lòng đổi dạ rồi sau lại hối hận…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.