Trúc Mã Trúc Mã - Mạt Kinh Uyên Lộ

Chương 4



Việc Văn Thiên chạy tới đây kiếm chỗ trọ, thật sự khiến Lục Tu cảm thấy rất là quái lạ, bởi nơi này cách cơ quan của anh ta một quãng khá xa, lúc đi làm chẳng hề thuận tiện tí nào. Văn Thiên nghe hắn hỏi, liền nói rằng là do bản thân anh thích môi trường sống ở đây.

Môi trường sống ở đây? Nơi này và nơi kia bộ có gì khác nhau sao?

Gặp lại Văn Thiên rồi, mấy chuyện thời tiểu học cứ liên tục xuất hiện trong đầu Lục Tu. Văn Thiên từng gây áp lực cho hắn đã trở lại, hơn nữa nhìn sơ qua còn có vẻ cao to hơn hẳn hắn nữa chứ. Bụng dạ Lục Tu có một chút bất bình, nhưng khi nghĩ tới vẻ mặt bỉ ổi của mình lúc mới gặp anh, tự dưng cái cảm giác xấu hổ trong lòng hắn lại tăng lên vùn vụt. Thế nên trong hai tháng liên tục, thái độ của hắn khi đối xử với Văn Thiên đều là xuân phong ấm áp, hữu cầu tất ứng.

Cũng bởi vì vậy, lúc Văn Thiên đưa ra ý kiến cả hai đứa đều đang độc thân, nên có thể góp lửa thổi cơm chung, Lục Tu đã sảng khoái đồng ý ngay. Tuy nói là nấu cơm cùng ăn, nhưng vì công việc nên Văn Thiên chỉ ăn có bữa tối mà thôi, hơn nữa còn không nhất định ngày nào cũng thế; thế nên tính ra thì số buổi anh ăn còn ít hơn so với Tiểu Mao nữa kìa. Vả lại tính tự giác của Văn Thiên rất cao, mặc dù anh không mua đồ tươi, nhưng mấy món nấu sẵn và thức ăn vặt đa phần đều là anh bao tất, nên Lục Tu cảm thấy anh thật có ý tứ.

Chưa được nhiêu ngày Tiểu Mao đã bị Văn Thiên mua chuộc, coi cái mức độ sùng bái Văn Thiên đã xa xa vượt qua ông chủ là hắn kìa, ngày nào cũng luôn mồm gọi ‘anh Thiên anh Thiên’. Lục Tu khó hiểu, chả nhẽ Văn Thiên còn quyến rũ hơn cả tiền lương?

Văn Thiên đang làm điều khiển tự động. Ngành của Lục Tu khi học đại học là cơ khí, đối với mấy loại thế này cũng hiểu biết đôi chút, nhưng khác nghề như cách núi, Lục Tu không muốn bẽ mặt nên đề tài về công việc này đã sớm bị hắn bỏ lơ sang một bên.

Không nghĩ tới, chuyện hồi còn bé đều được đem ra nói bằng sạch, ví như “Không ngờ quần áo cậu mặc vẫn gọn gàng sạch sẽ như xưa nha, tớ nhớ hồi nhỏ cậu thường hay mang đồ trắng lắm, muốn loá cả mắt.”

“Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, cậu đánh làm sách tớrớt xuống đất dơ tùm lum. Cơ mà không ngờ lớn rồi cậu lại thích sách đến vậy, còn mở cửa tiệm nữa chứ, cậu không thấy phiền phức sao?”

“Còn cậu thì thế nào, sao bây giờ lại mang kính không gọng? Tớ nhớ hồi đó cậu rất hay mang kính gọng đen mà? Cậu trông như này hèn gì mới đầu tớ nhận không ra!”

“Cậu đó, vẫn đen thui y như hồi bé, chỉ có điều so với trước kia thì mập hơn một chút. Mà cũng bất ngờ thiệt đó, không nghĩ tới cậu vẫn nhớ rõ điều này.” Đột nhiên anh sấn mặt tới trước Lục Tu – “Không phải cậu vẫn luôn nhớ tới tớ đó chứ?”

Lục Tu nghẹn họng, chớp chớp mắt – “Cậu cũng nhớ rất rõ đó thôi, vậy tính ra cậu vẫn luôn nhớ tới mình nhỉ?”

Văn Thiên mỉm cười, tim Lục Tu run lên; Văn Thiên một lần nữa dựa lưng vào ghế, mắt đối mắt nhìn Lục Tu – “Ừm, đúng là mấy năm này tớ vẫn luôn nhớ tới cậu, trước đây tớ có quay lạiđể tìm cậu, nhưng không ngờ nơi đó đã hoàn toàn đổi thay. Lúc tôi gặp cậu, cậu không biết tôi vui đến mức nào đâu.”

Lục Tu sửng sốt– “Khu đó đã giải toả lâu rồi, mà suy cho cùng, cậu tìm tôi không phải là vì muốn báo thù đó chớ?”

Văn Thiên im lặng.

Bởi vậy Lục Tu đã rút ra một kết luận, té ra con mọt sách Văn Thiên kia vốn là một kẻ vô cùng đáng sợ.

Lục Tu cảm thấy mấy ngày qua sống thật là vui vẻ, cuối tuần nếuVăn Thiên không đi làm thì đều ngồi ở tiệm làm mấy việc linh tinh hoặc là đọc sách. Mỗi lúc như vậy Lục Tu thường cảm thấy tâm tư mình vô cùng bình thản, những băn khoăn lo lắng trong đầu tất cả đều rời xa khỏi thế giới này, ngẫm lại, bản thân mình lúc lớn lại thích đọc sách chắc cũng bởi vì anh.

Có vẻ như Văn Thiên rất thích uống rượu, nhưng tửu lượng của anh lại không được tốt cho mấy, lần nào cũng chỉ mấy hớp là say. Bất quá y dù say nhưng cũng không quấy phá người khác, trái lại còn biết tự mình leo lên giường ngủ. Chỉ có điều, giường mà anh leo, lại là giường của Lục Tu (_ _”). Hên là giường của Lục Tu đủ rộng nên ngủ hai người cũng không thành vấn đề, cơ mà hắn vẫn không rõ, sao mỗi khi say là anh lại nhè giường hắn mà leo là thế nào – vụ này thiệt khiến hắn ảo não không thôi, không phải Văn Thiên đã thuê hẳn một phòng rồi sao? Còn không bằng anh đem tiền thuê nhà đó đưa cho hắn.

Lục Tu không ngờ, Văn Thiên nhìn vậy mà lại rất thấu hiểu lòng người, hắn mới manh nha nghĩ tới vụ này chưa đến hai ngày, thì anh đã nói – “Cậu coi, lần nào tớ về cũng đều sang chỗ của cậu ở, vậy thành ra tiền tớ bỏ ra thuê đã uổng phí rồi còn gì, không bằng tớ đưa cậu tiền thuê nhà của mình, rồi tớ dọn qua ở chung với cậu, cậu nghĩ sao?”

Lục Tu nghe Văn Thiên nói mà trong lòng cực kỳ khoái trá, giả vờ suy nghĩ một chút rồi đồng ý luôn. Đến hôm sau, Văn Thiên mang theo hai túi đồ tới, chính thức dọn vào ở chung với Lục Tu. Ngó hai cái gối đặt kề nhau trên giường, rồi một mớ quần áo hỗn tạp đan xen nằm trong tủ; bấy nhiêu đó cũng đủ khiến ‘tinh thần thép’ mà Lục Tu luôn tự nhận thoáng cái rung rinh sắp đổ.

***

Nguyên một buổi chiều đang yên đang lành, hoàn toàn bị thằng cha Quân Sư khi không chạy tới phá cho nát bét. Bản thân Quân Sư trước đây vốn là một người thích yên tĩnh, nhưng từ sau khi gã quen với chị dâu, tính tình lại trở nên cởi mở hơn, giọng nói cũng theo đó mà ngày càng to lên – này chính là lý do mà mỗi lần gã tới chơi, hắn cũng đều phải mở toang cửa chính, chủ yếu là để tránh cửa tiệm phát ra tiếng vang.

“Lục Tu, chị dâu cậu kêu cổ cảm thấy rất có lỗi với chú em, nên mới kêu anh qua đây hỏi thăm chú.Người đầu tiên giới thiệu bỏ chạy thì thôi cho qua đi, đằng này con bé nọ nó cũng không chịu ưng thì anh đây bó tay. Đến cả nó mà còn không bằng lòng, thì trên đời này chắc chắn chẳng có cô nào xứng với chú em cậu hết!” Quân Sư ồn ào kéo tay hắn nói.

Ở ngoài đã có người tò mò nhìn vào bên trong tiệm, đầu Lục Tu bắt đầu trở đau.Cái số đào hoa của hắn lúc nào cũng tắt ngang như thế cả, người ta thường nói tình trường thất ý đổ trường đắc ý, vậy mà mấy năm qua có thấy hắn phát tài lần nào đâu. “Em biết em biết, họ ghét thì cứ để họ ghét đi.”

“Nhóc con cậu nghĩ thông rồi đó, hồi nãy đi nhanh quá nên có hơi nóng người, anh đi lấy chút đồ uống đây.” Quen việc dễ làm, gã vọt lên lầu mở tủ lạnh lấy nước giải khát.

“Lục Tu, thằng nhóc cậu đang sống với người khác?!” Trên lầu đột nhiên vang lên tiếng gào làm Lục Tu phải vội vã đóng cửa tiệm lại lần nữa, rồi cũng kệ tổ luôn Tiểu Mao đứng ở bên khúc khích cười, ba bước thành hai chạy lên lầu.

“Anh kêu gào cái gì? Tôi ở chung với ai?” Trông theo đường nhìn của gã, hắn lia mắt thấy hai cái gối đặt trên giường. Lục Tu âm thầm rủa xả trong bụng.

“À, anh có còn nhớ Văn Thiên lúc nhỏ không? Bây giờ anh ta đang ở đây với tôi.” Lục Tu tận lực nói qua loa.

“Là cái thằng nhóc học giỏi ưa sạch sẽ ấy hả? Cậu sao lại ăn ở với nó?”

Đầu Lục Tu lại nhói đau, ăn ở cái quái gì chứ? Hắn cố gắng chịu đựng gã, giải thích sơ sài một lượt, sau đó hỏi – “Hiểu chưa?”

“Biết rồi biết rồi, mà anh nói này. Thằng khỉ cậu lại lừa lọc người ta chứ gì, bán có nửa cái giường thôi mà lấy luôn hẳn toàn bộ tiền thuê một phòng, thiệt đủ hiểm. Này, có phải còn ghen ghét người ta học giỏi hơn cậu không?” Quân Sư hớp ngụm nước, liếc mắt nhìn hắn.

“Tụi này đều tự nguyện mà.”

“Tự nguyện cái gì? Tự nguyện sống chung? Tình hình của hai đứa bây giờ có vẻ như hơi ái muội nha~”

Lúc Quân Sư đang nói thì tiếng chuông cửa dưới lầu đột ngột vang lên, rồi sau chợt nghe tiếng Tiểu Mao nói – “Anh Văn Thiên đi làm về rồi à?”

“Đã về. Lục Tu đâu?” Giọng nói ôn hoà.

“Ở trên lầu, có anh Quân Sư tới chơi nên chắc đang nói chuyện phiếm trên đó, tại tiếng ông chủ hơi nhỏ.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Tiếng bước chân vang lên, Lục Tu lẫn Quân Sư đều đứng cả dậy. Văn Thiên lúc này cũng đã bước tới đầu cầu thang, nhìn thấy Quân Sư thì mỉm cười – “Chào anh, Quân Sư. Có còn nhớ tôi không?”

“Nhớ chứ nhớ chứ, tôi với Lục Tu còn mới nhắc tớicậu nữa kìa, cậu quay về khi nào vậy?”

Ngó bọn họ ân ân cần cần, tự dung Lục Tu cảm thấy chột dạ làm sao, mà cái kiểu chột dạ này, lại giống hệt như cô vợ nhỏ bị chồng bắt gặp khi đang lén lút qua lại với người khác ấy. Hắn cố sức nhéo đùi mình một cái, lúc này mới xua đi cái cảm giác quái dị vừa rồi.

Văn Thiên để laptop lên giường, cởi áo khoác treo lên giá, rồi sau đó đi ra ngoài nói – “Quân Sư ở lại đây ăn cơm tối với chúng tôi đi, tay nghề của Lục Tu cũng không tệ lắm đâu.”

“Ổng không ở lại được đâu, sẽ bị chị dâu dằn cho một trận liền.” Lục Tu cướp lời.

“Đừng có nghe nó nói bậy!” Quân Sư đỏ mặt. “Chẳng qua phải báo với bà xã một tiếng, anh chỉ sợ cổ ở nhà chờ anh thôi.”

“Có người chờđợi, chính là hạnh phúc.” Văn Thiên cười cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.