Tuy rằng tối hôm qua, sau khi tới phòng ngủ, công việc duy nhất của Lí Thời là nhào lên giường làm tổ, ngủ say sưa. Sáng sớm, Trần Duy Mặc còn làm cho cậu một bữa sáng phong phú.
Một ngày như bao ngày, Lí Thời mở cửa hàng rồi dùng máy tính thu ngân lên mạng xem bài post, xem chim cánh cụt. Khó có được mười một ngày nghỉ, cậu lại ốm liệt giường, bỏ lỡ thời cơ phát kịch tốt nhất của mọi người. Giờ ngồi lật lại post kịch, nhìn liên tiếp vài post của “Không biết viết văn”, trong lòng Lí Thời cảm thấy thỏa mãn.
Máu văn nghệ của Lí Thời trỗi dậy, ngơ ngác chống đầu nhìn màn hình, đại não mau chóng vận động, biết bao hồi ức từ lúc ở bên Trần Duy Mặc trào dâng, cứ tưởng chẳng sao cả, nhưng Lí Thời không chịu nổi mà thử tính toán. Hai người mới quen biết nhau chưa đến bốn tháng, bốn tháng đó. Vậy mà giờ đã ở chung rồi, có phải phát triển… quá nhanh không?
“Xã hội bây giờ thịnh hành thức ăn nhanh…” Lí Thời yên lặng tự nhủ trong lòng một trăm lần, tự tẩy não, đọc được một nửa thì càng thấy kinh khủng —- Nếu như Trần Duy Mặc vứt bỏ thức ăn nhanh thì làm sao bây giờ?
Vì thế, khi Trần Duy Mặc mang cặp lồng vui vẻ mở cửa tiệm sách ra, thấy được bộ dạng ông chủ ngốc nghếch đang ngồi ngây ngẩn, ánh mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm.
“Sao thế, em còn chưa tỉnh à?” Trần Duy Mặc quơ tay trước mắt Lí Thời.
Cậu lắc đầu, dường như muốn vứt bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, “Duy Mặc à, anh nói đi, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”
“Hả?” Lần đầu tiên Trần Duy Mặc bất lực cảm thấy không theo kịp lối suy nghĩ nhảy cóc của Lí Thời.
“Em nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra mình có điểm nào đáng để người ta thích…”
“Thích chính là thích, đâu cần có lí do.”
“Thế nhưng, thích không vì lí do gì không phải rất kì quái sao? Trong sách có một câu nói “Không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận…”
“Vậy sao Tiểu Thời lại thích anh?” Nhìn Lí Thời giống như rúc vào sừng trâu(1), Trần Duy Mặc bất đắc dĩ thở dài.
“Em thích giọng anh…” Lí Thời lập tức đáp.
“Nếu thế thì trong giới võng phối có rất nhiều giọng nói hay hơn anh, sao lại chọn anh?”
“…” Tỉ mỉ suy nghĩ lại, lời Trần Duy Mặc nói cũng đúng, thế nhưng nếu như cậu không thích anh vì nguyên nhân này, thì là vì sao?
“Trong sách chẳng phải còn có câu “Tình chẳng biết từ nơi đâu, càng ngày càng sâu đậm”(2) sao? Thế nên em không cần phải suốt ngày suy nghĩ miên man.”
“Nhưng mới chưa đến bốn tháng, trước đó chúng ta còn chẳng biết nhau…”
Vốn Trần Duy Mặc tưởng Lí Thời chỉ đang nghĩ lung tung mà thôi, nào ngờ vừa nghe được câu này, chợt nghĩ lẽ nào con thỏ nhỏ mãi mới bắt được trong tay muốn chạy? Đừng đùa chứ! Trong sách đâu có viết như vậy!
“Tiểu Thời, em hãy nghe cho kỹ. Đúng là từ lúc đầu, anh thật sự không biết em, giống như anh đã nói từ trước, anh tới đây đọc sách, gặp nhiều liền thích em… Nếu như em không tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên, vậy ba năm, bốn năm lại ba năm, suốt từ cao trung đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh vẫn chỉ dõi theo em. Vậy còn chưa đủ sao? Em học văn, anh theo em học văn. Em viết văn, anh cố gắng vào ban biên tập tập san trường. Em thi nghiên cứu sinh, anh theo em thi nghiên cứu sinh. Em có biết để tìm được giáo sư ở đối diện với giáo sư hướng dẫn của em khó như thế nào không? Như vậy còn chưa đủ sao? Em nổi hứng chơi võng phối, anh đi học code để tìm em. Anh chỉ mong muốn có thể lưu lại chút dấu vết ở cạnh em. Như vậy vẫn chưa đủ? Em nói em không biết, anh sẽ dành cả cuộc đời còn lại tặng cho em, thời gian dài như vậy chắc sẽ đủ cho em hiểu rõ…”
“Duy Mặc…” Nhất thời Lí Thời không biết phải nói gì. Cậu biết Trần Duy Mặc đối xử với cậu rất tốt, cậu vẫn luôn biết rõ. Chỉ là cậu không ngờ hóa ra anh đã nỗ lực nhiều đến thế.
Trần Duy Mặc nhìn Lí Thời đang sững sờ, giơ cái cặp lồng lên. Khi Lí Thời định đưa tay nhận lấy, anh nấp sau cái cặp lồng hôn cậu.
Tuy nói hai người đã sống chung được hơn nửa tháng, nhưng Trần Duy Mặc vẫn e ngại Lí Thời mang suy nghĩ hơi bảo thủ trong vấn đề này, tuyệt đối không làm gì cậu, tối đa cũng chỉ ôm cậu ngủ mấy hôm cậu ốm mà thôi, xa hơn chỉ có nụ hôn khẽ trên trán vào lần đầu tiên gặp gỡ.
Mà Lí Thời ở trong kịch kinh nghiệm phong phú, đừng nói là hôn môi, dù là cái kia, phối cũng giống y như đúc, nếu đổi sang thực chiến ngoài đời, nhiều không đếm xuể.
Trần Duy Mặc muốn mưa dầm thấm đất, không muốn chỉ vì một nụ hôn mà dọa người ta chạy mất, sau này muốn ăn thì phải làm sao?
“Khụ, đã qua bảy, tám năm, căn tin trường học một chút cũng không thay đổi.”
Trần Duy Mặc liếm liếm môi, vừa lặng lẽ trở về chỗ cũ thưởng thức dư bị gần gũi người yêu, vừa mở cặp lồng. Nhắc đến cái này, vốn bữa trưa của Lí Thời đều giải quyết ở tiệm ăn nhanh đối diện, từ khi biết Trần Duy Mặc được về trường cũ làm thầy giáo, cậu đột nhiên tưởng nhớ cơm nước căn tin. Tuy trước nay căn tin trường luôn bị học sinh mắng chửi, như tốt xấu gì căn tin trường cao trung của Lí Thời cũng nổi tiếng là ngon.
Chờ Lí Thời ăn xong cơm, Trần Duy Mặc nhìn đồng hồ, cũng nên trở về trường học rồi. Khi anh đang định đi ra, chợt Lí Thời gọi lại.
“Duy Mặc… Thực ra, em sợ mình không tốt, bị anh bỏ, nên mới muốn hỏi một chút. Chỉ ít chờ đến ngày nào đó anh không còn yêu em nữa, em cũng có chuẩn bị tâm lí…”
“Đừng suy nghĩ lung tung, không bao giờ có ngày đó đâu. Tin anh đi.”
“Ừ… Được rồi, còn có…”
“Cái gì?”
“Em nhớ khi học văn, thầy giáo từng giảng, có những từ bị đọc nhầm rất nhiều…”
“Hả?” Lúc này đổi lại thành Trần Duy Mặc vẻ mặt mờ mịt.
“Là “Tình chẳng biết từ nơi đâu” vân vân… Thực ra không phải nói đến tình yêu, mà là…”