Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 6: Chương 6





Sau khi trở về phòng, Tống Tinh Vũ đang tắm trong phòng tắm, Bạch Khiết cùng Lăng Đồng Thiên hai người đành phải ngồi trên giường, nghịch điện thoại.

Bầu không khí khó xử lúc nãy đã bị phá vỡ bởi tin nhắn của chị Giả trên nhóm WeChat dành cho bọn trẻ.

Chị Giả: Các em, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai nhóm chúng ta sẽ có một buổi chụp ảnh.

Trần Tử Hằng: Vâng, chị Giả.

Hà Thu Dao: Đã nhận.

Lưu Trừng Trạch: Chụp ảnh gì? Trong nhà hay ngoài trời?
Bạch Khiết cũng không được giơ flag: Em cá là nó ở ngoài trời, em sẽ ăn điện thoại nếu nó không ở ngoài trời.

Chị Giả: Thưa sư phụ Tiểu Bạch, con xin sư phụ đừng dựng cờ nữa, được không? Bức ảnh này thực sự không phải là ngoài trời.

Đường Đường: Anh Tiểu Bạch, mau, mau trình diễn ăn điện thoại.

Tống Tinh Vũ: Hahahahahahahahaha em cười chết mất!
Lăng Đồng Thiên: Tiểu Vũ, em không tắm à? Tại sao còn có thể trả lời tin nhắn?
Tống Tinh Vũ: Em vừa nghịch điện thoại vừa tắm.

Bạch Khiết: Tiểu Vũ, em cút xéo cho anh, lo mà đi tắm đi, anh và Tiểu Thiên còn chưa tắm đâu.

Tống Tinh Vũ sợ hãi trước sự hung dữ của Bạch Khiết rời khỏi cuộc trò chuyện của nhóm, nhanh chóng tắm rửa.

"Ôi, thật rất buồn." Lá cờ của Bạch Khiết lại rơi xuống, tuy rằng mọi người thật sự không cho cậu ăn điện thoại di động, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút bực bội.


"Cậu buồn cái gì?" Thật vất vả mới chờ Bạch Khiết chủ động mở miệng nói chuyện, Lăng Đồng Thiên lập tức chuyển qua đề tài này.

"Cờ của sư phụ Tiểu Bạch lại hạ xuống rồi." Bạch Khiết ngả người, nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, không còn chút hình tượng nào.

Lăng Đồng Thiên nhịn không được cười, không ngờ Tiểu Bạch đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn thích dựng flag như hồi còn bé.

"Sao lại cười? Không cho cười!" Bạch Khiết hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Đồng Thiên, cảm thấy như vậy còn chưa đủ, liền giơ tay đánh anh một cái.

"Được rồi, không cười không cười." Lăng Đồng Thiên vừa cười vừa dỗ dành, không thể làm sư phụ Tiểu Bạch tức giận, khi sư phụ Tiểu Bạch tức giận là một chuyện rất đáng sợ.

Bạch Khiết hừ một tiếng, lười phản ứng với Lăng Đồng Thiên.

Bầu không khí giữa hai người lại yên tĩnh trở lại, sau đó nhận ra rằng mối quan hệ và cách hòa hợp với nhau đang dần hồi phục.

Đối với tất cả mọi người mà nói thì đây là một chuyện tốt.

Tống Tinh Vũ tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ từ phòng tắm bước ra, thấy Bạch Khiết và Lăng Đồng Thiên, một người đang nằm trên giường, người còn lại ngồi ở mép giường, nhưng không có bất kỳ sự giao lưu nào, anh cho rằng Bạch Khiết vẫn đang giận Lăng Đồng Thiên, vì vậy anh chủ động đi tới điều chỉnh bầu không khí.

"Anh Tiểu Bạch, điện thoại của anh còn pin không?" Tống Tinh Vũ cũng thật là cái hay không nói lại nói cái dở, Bạch Khiết vừa đem việc cậu dựng flag giấu đi không nhắc tới nữa, thì thằng nhóc này lại khen ngược, đã thể vừa mới tắm xong đã hỏi vậy rồi.
"Em có chuyện gì sao?" Bạch Khiết tức giận liếc mắt nhìn Tống Tinh Vũ, nếu không phải bây giờ cậu đang làm biếng nằm trên giường không muốn nhúc nhích, Tống Tinh Vũ nhất định sẽ bị cậu đánh cho một trận.

"Làm gì mà anh hung dữ như vậy? Rõ ràng là flag mà anh muốn dựng lên.

Đâu có liên quan gì đến em?" Tống Tinh Vũ nói xong, chạy đến trên giường trốn dưới chăn bông ngay, chỉ lộ ra một đôi mắt to nhìn chằm chằm Bạch Khiết, sợ nếu chính mình không trốn đi, anh trai sẽ lao vào đánh cậu túi bụi.
"Anh nghĩ em ngứa da." Bạch Khiết nghiến răng nghiến lợi uy hiếp nói, nếu Tống Tinh Vũ dám nói thêm một lời nữa, cậu sẽ liền đá tên này ra khỏi giường.

Tống Tinh Vũ tuy còn nhỏ nhưng lá gan lại rất lớn.


Đối mặt với sự đe dọa của Anh Tiểu Bạch, không biết tốt xấu mà đi chọc ghẹo anh trai của mình, "Lêu lêu lêu".

"Này! Em đợi đó." Bạch Khiết nói xong, liền từ trên giường bò dậy, tính tấp tới đánh Tống Tinh Vũ.
"Được rồi, Tiểu Bạch, cậu đừng bắt nạt Tiểu Vũ, cậu xem em ấy sợ cậu như thế nào?" Lăng Đồng Thiên biết rằng Bạch Khiết sẽ không thực sự đánh Tống Tinh Vũ, nhưng nhìn em trai bị dọa sợ cuộn người lại thành một quả bóng, anh thật sự không nhìn nổi, duỗi ra tay liền nhẹ nhàng đem Bạch Khiết ấn về trên giường.
"Tớ bắt nạt em ấy? Rõ ràng là em ấy bắt nạt tớ?"Bạch Khiết bất lực đưa tay lên che mắt, tức giận đến mức không biết nên nói cái gì.

"Em không phải mới nói hai câu sao, đến mức này sao Bạch Khiết?" Tống Tinh Vũ thấy Lăng Đồng Thiên đứng về phe mình, vì thế thừa thắng xông lên.

"Nhìn đi, cậu xem, ai đang bắt nạt ai?" Bạch Khiết cũng bắt đầu lăn lộn trên giường, lăn xong sau còn không quên quơ quơ cánh tay Lăng Đồng Thiên làm nũng xin giúp đỡ.
Tiểu Bạch làm nũng, chính là đòn trí mạng.

Lăng Đồng Thiên thích bộ dạng này của Bạch Khiết nhất, chỉ cần Tiểu Bạch làm nũng thì anh có cách nào kháng cự được, lúc này đối với anh mà nói mọi điều Tiểu Bạch nói và làm đều là đúng.

"Tiểu Vũ, em nhìn xem, em làm gì khiến Tiểu Bạch tức giận?" Cho nên đối với bộ dáng làm nũng của Bạch Khiết, Lăng Đồng Thiên đã về phe của cậu mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
"Oa, Anh Tiểu Thiên, anh lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách! Anh thật là bất công, quá đáng!"Tống Tinh Vũ vừa nói xong, liền bắt đầu khóc thút thít, một bên vừa kêu to một bên từ trên giường bước xuống, mang dép lê chạy ra khỏi phòng, biến mất trước mặt hai anh trai còn không quên nói," Các anh chờ đó, em đi tìm Anh Tiểu Hằng cùng Anh Tiểu Dao."
"Lại là cái bộ dạng này, Tống Tinh Vũ em không thể tiến bộ một chút sao? Nếu như anh Tiểu Hằng cùng anh Tiểu Dao bênh em, anh liền ăn thịt bọn họ!" Bạch Khiết hét lên một tiếng đóng cửa, đứng lên lập flag.

Lăng Đồng Thiên bị trò hề trước khi đi ngủ của Bạch Khiết và Tống Tinh Vũ cười đến mức đau hết cả bụng, anh ôm bụng nằm trên giường và cười, cười đến nửa phút mới dừng lại.

"Tớ sợ cậu sẽ cười tớ." Bạch Khiết nhìn Lăng Đồng Thiên cười một lúc lâu, sau đó nhịn không được mở miệng dỗi anh một câu.

"Cậu nói thử xem Anh Tiểu Hằng và Anh Tiểu Vũ sẽ giúp Tiểu Vũ lấy lại công bằng?" Lăng Đồng Thiên một lần nữa ngồi dậy, nói.

"Không thể, tớ đã nói rồi, nếu bọn họ giúp Tiểu Ngư, tớ sẽ ăn thịt bọn họ, Tiểu Vũ cả đời chịu ức hiếp." Bạch Khiết lời thề son sắt đảm bảo.

Lăng Đồng Thiên khẳng định gật gật đầu, cho rằng những lời Tiểu Bạch nói một chút cũng không sai.


Cùng lúc đó, tại phòng của Trần Tử Hằng và Hà Thu Dao đặc biệt ồn ào vì sự xuất hiện của Tống Tinh Vũ.

Tống Tinh Vũ bổ nhào lên giường của Trần Tử Hằng, ôm anh trai của mình, nói: "Anh Tiểu Hằng, anh Tiểu Dao, Bạch Khiết bắt nạt em!"
"Tống Tinh Vũ em bước xuống đi.

Chắn chắn em lại đi trêu chọc Tiểu Bạch rồi." Trần Tử Hằng không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đưa ra kết luận vì đây vốn không phải là lần đầu tiên Tống Tinh Vũ đến nói với hai người anh rằng Bạch Khiết đã bắt nạt em ấy.

"Anh không thể tin em một lần sao?" Tống Tinh Vũ vô cùng hèn mọn, chớp chớp đôi mắt nhìn Trần Tử Hằng, rồi lại nhìn sang Hà Thu Dao.

"Này Tống Tinh Vũ, em có muốn nghe bọn anh kể chuyện cổ tích không?"Hà Thu Dao đặt điện thoại xuống, nhìn Tống Tinh Vũ, thấy em trai mình lắc đầu, anh nói tiếp, "Trước đây có một cậu bé chăn cừu.

Cậu ấy rất thích chọc ghẹo mọi người.

Vào lúc ở trên núi chăn cừu, để trêu những người chăn cừu khác, cậu ấy đã nói dối họ rằng có con sói đến.

Hai lần trước mọi người đều tin cậu bé, nhưng bị lừa nhiều rồi nên dân làng không còn tin cậu bé nữa.

Kết quả con sói thực sự đến.

Dù cậu có la hét thế nào cũng không có dân làng nào đến cứu, cuối cùng cậu bé đã bị sói ăn thịt.

"
Tống Tinh Vũ:" Anh Tiểu Dao, em nghi ngờ anh đang chửi xéo em.

"
"Anh Tiểu Hằng, anh nhìn anh ấy kìa." Tống Tinh Vũ ôm lấy Trần Tử Hằng kêu thảm, muốn được anh cả an ủi một chút.

Nhưng không, Trần Tử Hằng theo mong muốn của Tống Tinh Vũ, nhìn thoáng qua Hà Thu Dao, sau đó bình tĩnh nói: "Ân, anh Tiểu Dao của em nói rất đúng."
"Tại sao bạn làm điều này Am tôi vẫn thân yêu của bạn trẻ"
"Các anh như thế nào lại như vậy a? Em có còn là em út thân yêu của các anh không?"Không có một anh trai nào chịu giúp Tống Tinh Vũ nói chuyện, cậu có cảm giác sống trên đời không còn điều gì luyến tiếc nữa.
"Tống Tinh Vũ, anh cho em ba giây để rời khỏi phòng tụi anh, nếu không, anh sẽ tống em ra ngoài." Bây giờ đã muộn, Trần Tử Hằng cũng mệt rã rời, vì vậy anh ra lệnh cho Tống Tinh Vũ, muốn cho tên nhãi ranh này nhanh chóng đi ra ngoài.

"Em không!" Tống Tinh Vũ bắt đầu mặt dày mày dạn mà ăn vạ trên giường Trần Tử Hằng, nói cái gì cũng không chịu đi.
"Không đi, phải không?" Hà Thu Dao vừa nói vừa bước xuống giường đi từng bước về phía Tống Tinh Vũ "Tiểu Hằng, quăng!"
Trần Tử Hằng cùng Hà Thu Dao ăn ý cao độ, chỉ nghe được Hà Thu Dao nói một chữ "Quăng", anh liền hiểu ý Hà Thu Dao, nhảy lên giường, cầm lấy nách Tống Tinh Vũ.

Hà Thu Dao dùng hai tay nắm lấy chân của Tống Tinh Vũ kéo cậu ra khỏi giường của Trần Tử Hằng.

Tống Tinh Vũ là em út trong bảy anh em, đã cao hơn các anh khi mới mười lăm tuổi, nhưng dù gì đi nữa cũng chỉ là em trai, hai anh em cũng dễ dàng nhấc bổng cậu lên.

Trần Tử Hằng cùng Hà Thu Dao nâng Tống Tinh Vũ như thể đang nâng một bao tải, một trước một sau nâng em trai đi ra ngoài, trực tiếp đưa về phòng của cậu, hoàn toàn không màng quan tâm đến tiếng kêu rên khóc rống của cậu trên đường đi.
Bạch Khiết cùng Lăng Đồng Thiên vừa nằm trong phòng chuẩn bị đi ngủ đã suýt bật cười khi nhìn thấy tư thế bị anh trai đưa vào của cậu.

Bạch Khiết: "Nha nha nha, Tống Tinh Vũ, cách em trở về thật độc đáo."
Lăng Đồng Thiên: "Tiểu Bạch, cậu nói đúng thật.Anh Tiểu Hằng và anh Tiểu Dao sẽ không giúp gì được cho Tiểu Vũ."
Cả nhóm cùng bắt nạt Tống Tinh Vũ.

Bị hai anh trai ném không thương tiếc lên giường của mình, cậu thậm chí không có cơ hội để phản kháng.

Khi cậu em trai lớn lên, cậu ấy đã cao hơn và nặng hơn rất nhiều so với khi còn nhỏ, Trần Tử Hằng thở hổn hển đứng bên giường Tống Tinh Vũ, chống nạnh và nói: "Từ giờ trở đi, lợn và Tống Tinh Vũ sẽ không được phép bước vào phòng của anh với Tiểu Dao! "
Hà Thu Dao mệt đến không nói nên lời, vất vả thở dốc.

Anh vỗ vỗ tay, khoác vai Trần Tử Hằng, nói:" Đi thôi."
Sau khi giải quyết xong mối phiền phức Tống Tinh Vũ, Trần Tử Hằng và Hà Thu Dao kề vai sát cánh bước ra khỏi căn phòng này, họ trở về phòng riêng an ổn chìm vào giấc ngủ.

"Đừng ồn nữa, Tống Tinh Vũ, đi ngủ sớm đi." Bạch Khiết không chịu nổi bộ dạng quỷ khóc sói gào của Tống Tinh Vũ vào ban đêm, đối với hắn an ủi cũng không phải là an ủi.

"Anh thật quá đáng!" Tống Tinh Vũ nghiêng đầu xoay người về phía vách tường, nhịn không được nhìn thấy vẻ mặt khoe khoang của Bạch Khiết.

"Ngủ ngon, Lăng Đồng Thiên." Bạch Khiết lười để ý đến Tống Tinh Vũ, nói chúc ngủ ngon với Lăng Đồng Thiên đang ngủ bên cậu anh rồi nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon, Tiểu Bạch.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.