Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 8: Chương 8





Sau khi tài xế đưa họ đến công ty, các nhân viên công tác liền trực tiếp dẫn họ lên lầu và vào một phòng studio.
Nhân viên chụp ảnh đã được bố trí, trên mặt đất đầy những loại hoa khác nhau, nhưng màu sắc đều là màu đỏ, đặc biệt diễm lệ.
Bảy thiếu niên tuy ở độ tuổi khác nhau, nhưng đều có độ nghịch ngợm như nhau, khi nhìn thấy đạo cụ sắp đặt sẵn, họ không thể không bắt đầu.

Đứa này mở bông hồng đỏ chơi, đứa kia kéo vài cái cánh hoa cẩm chướng.
"Này này, đừng phá!"
"Bỏ bông hồng xuống!"
"Lẵng hoa đó không được dời!"
............
Các nhân viên đạo cụ có mặt đã nhìn thấy hành vi nghịch ngợm của bọn trẻ, trên mặt đều xuất hiện khuôn mặt thống khổ.

Có quá nhiều trò nghịch ngợm.

Khi cái này kết thúc, cái kia lại bắt đầu di chuyển.

Hai nhân viên đạo cụ không thể ngăn cản nổi.
Sau khi nhiếp ảnh gia chuẩn bị xong mọi thứ, các thiếu niên cũng quậy đủ, bọn họ tiến vào trạng thái nghiêm túc làm việc.
Đầu tiên, nhiếp ảnh gia yêu cầu bảy thành viên chụp một vài bức ảnh nhóm cùng nhau, sau đó mới bắt đầu chụp từng người một.
Phong Hoa sắp xếp cho các thực tập sinh chụp ảnh quảng cáo hàng tháng, mục đích là để mọi người chứng kiến ​​sự trưởng thành từng chút một của bọn trẻ.
Bởi vì chụp vô số ảnh quảng cáo, các thiếu niên hiện nay đặc biệt giỏi tạo dáng, ngay từ thời điểm ban đầu thì còn trúc trắc mà nhờ nhiếp ảnh gia hướng dẫn tạo kiểu, đến bây giờ không cần nhiếp ảnh gia hướng dẫn cũng đã biết đủ mọi loại tạo dáng, các thiếu niên dần dần chậm rãi có mang theo tố chất trưởng thành.

Sau khi mỗi người chụp ảnh xong, nhiếp ảnh gia đề nghị nghỉ ngơi một chút, không phải bọn nhỏ mệt mà là anh nhiếp ảnh gia, anh là nhiếp ảnh gia chụp 7 đứa trẻ, khối lượng công việc này đối với anh mà nói vẫn còn khá lớn.
Vừa đến giờ nghỉ ngơi, lũ trẻ liền bắt đầu ồn ào.
"Tiểu Bạch, uống một chút không?" Lăng Đồng Thiên không biết từ đâu mang ra một túi đồ uống, trước tiên hỏi Bạch Khiết đang ngồi một bên rắc cánh hoa.
"Có đồ uống gì?" Bạch Khiết bóp chặt cánh hoa hồng giữa hai ngón tay, nghe thấy đồ uống liền lập tức ném ra phía sau, như thể chưa từng làm chuyện gì.
"Hương đào." Lăng Đồng Thiên nói ngắn gọn hai chữ, Bạch Khiết bước đến ngay lập tức.
"Thật không ngờ, đã ba năm không gặp, cậu vẫn còn nhớ vị nước ngọt mà tớ thích." Bạch Khiết cầm lấy chai nước ngọt vị đào của Lăng Đồng Thiên, đặt lên cổ cậu để hạ nhiệt.
Hơi nước lạnh lẽo trượt thẳng xuống chiếc cổ trắng bóng của cậu thiếu niên, trượt một đường từ cổ xuống xương quai xanh.
Lăng Đồng Thiên nhìn chằm chằm vào cổ của Bạch Khiết, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, vội vàng uống hai ly để làm dịu đi sự xao động trong lòng, sau đó mới chậm rãi nói: "Tớ sẽ không quên những thứ cậu thích."
"Tớ cũng vậy." Bạch Khiết liếc nhìn đồ uống trên tay Lăng Đồng Thiên, khẳng định đó là nước ngọt vị nho yêu thích của anh, có vẻ như khẩu vị của anh chàng này vẫn không hề thay đổi.
"Hả?" Lăng Đồng Thiên sững sờ một lúc, nhất thời không nhận ra được ý tứ trong lời nói của Bạch Khiết.
Bạch Khiết đang suy nghĩ nên đổi chủ đề như thế nào, thì Trần Tử Hằng đã mang anh em của mình vây quanh lại đây: "Có đồ uống!"
"Mọi người tự lấy đi, đều là hương vị yêu thích của mọi người." Lăng Đồng Thiên đặt đồ uống lên bàn.
"Wow, Anh Tiểu Thiên thật là tốt."
"Cảm ơn nhé, Tiểu Thiên."
"Không có gì."
Mấy thiếu niên ngồi ở trong góc vui vẻ nhâm nhi mấy chai nước ngọt, chị Giả bị Trương tổng kêu đến văn phòng một chuyến, nhưng cô mới ra ngoài được hơn 20 phút, khi quay lại thì phát hiện trong góc một đám thiếu niên có cầm mấy chai nước ngọt.
"Chị mới ra ngoài không bao lâu, vậy mà các em liền lấy nước ngọt uống? Đưa hết cho chị!" Chị Giả tức hộc máu đi tới, cầm đi đồ uống trong tay bọn trẻ lấy đi.
"Xong rồi, xong rồi, bị chị Giả phát hiện rồi." Tống Tinh Vũ trốn sau lưng Trần Tử Hằng lẩm bẩm.
"Bồ tát phù hộ." Lưu Trừng Trạch chắp tay trước ngực, thầm cầu xin Bồ tát phù hộ cho mình.
"Ai da, chị Giả, đã bao lâu rồi tụi em chưa được uống nước ngọt, chị tha cho bọn em lần này đi nhé." Trần Tử Hằng, với tư cách là anh cả, vì để chị Giả không phạt bọn họ, liền dẫn đầu làm nũng.
"Đừng có làm bộ dạng này, chị không tha đâu!" Chị Giả dùng ngón tay chọc chọc vào Trần Tử Hằng, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn anh im lặng.

"Chị Giả, chúng em sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa." Thấy Trần Tử Hằng làm nũng không có tác dụng, Hà Thu Dao lập tức thừa nhận sai lầm của mình, tỏ ra thành tâm nhận lỗi.
"Thôi đi, lần nào các em chả nói như vậy?" Đối mặt với việc thừa nhận lỗi lầm của Hà Thu Dao, Chị Giả thật sự nhìn không nổi, ở thời đại tiến bộ này, đứa trẻ nào cũng luôn dùng hành động nhận sai nhưng thực chất lại chẳng chịu thay đổi chút nào.
"Chị Giả, là em đã mua mấy đồ uống này.

Muốn phạt thì phạt em đi.

Em mới về.

Không biết mọi người ăn kiêng, không được uống nước có ga, thực xin lỗi." Lăng Đồng Thiên cảm thấy nếu mọi người vì uống nước ngọt anh mua mà bị phạt, trong lòng anh sẽ cảm thấy rất có lỗi, nên chủ động nói ra ngọn ngành sự việc.
"Thằng nhóc này thật thà thật." Chị Giả nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt của Lăng Đồng Thiên, suy nghĩ một lúc, sau khi xác định rằng anh không nói dối, cô tiếp tục nói: "Được rồi, xem như Tiểu Thiên mới về còn chưa hiểu rõ quy định, vì vậy chị sẽ không phạt các em nặng.

"
Nghe xong lời nói cuối cùng của Chị Giả, các thiếu niên liền biết rằng lần này ngay cả hình phạt nhỏ không thể thoát khỏi.
Bạch Khiết trực tiếp hỏi thẳng: "Hình phạt nhỏ là gì ạ?"
"Phạt các em không được ăn vặt trong ba ngày." Chị Giả nói từng câu từng chữ một.
"Không vấn đề." Đối với hình phạt nhỏ này, các thiếu niên tỏ ra rằng có thể chấp nhận được.
Chẳng phải họ không thể ăn vặt trong ba ngày sao? Họ thường bỏ ăn trong vài tuần vì để ăn ảnh.

Giờ đây, trong ký túc xá của họ hiếm khi thấy đồ ăn nhẹ.

"Như thế nào? Còn ngại chưa đủ sao?" Chị Giả nhìn thấy bọn trẻ thả lỏng, nhịn không được muốn hù dọa bọn họ.
"Không không không!"
"Chị Giả, chị quá khách sáo rồi."
"Chị Giả, chị hãy nghỉ ngơi đi, đừng để bị kiệt sức."
Những đứa trẻ bị dọa đến mức cải trang thành diễn viên nói chuyện, thể hiện phép lịch sự, thay đổi chủ đề, sợ rằng Chị Giả không vui, sẽ tăng hình phạt nhỏ lên thành hình phạt lớn.
Thời gian nghỉ ngơi qua đi, công tác chụp ảnh vẫn tiếp tục.
Nhiếp ảnh gia: "Bây giờ chúng ta hãy chụp một bức ảnh nhóm của bảy người, nhưng sẽ tách ra từng cụm nhỏ.

Các cậu hiểu ý tôi chứ?"
Trần Tử Hằng hỏi: "Hai người, ba người hay bốn người ạ?"
Nhiếp ảnh gia: "Đều có cả."
Bạch Khiết cúi đầu lẩm bẩm: "Thật là tùy hứng."
Nhiếp ảnh gia: "Chúng ta trước tiên sẽ chụp ba người, Tiểu Hằng, Tiểu Dao và Tiểu Trạch.

Các cậu đứng ở giữa, tự mình tạo dáng."
Ba anh cả được gọi đến để chụp ảnh trước, động tác các anh lớn tự nhiên, chỉ trong vài phút đã chụp được một đống ảnh.

Tiếp đến là bốn người em trai chụp ảnh, sau khi chụp ảnh xong, hai người em út Đường Đường và Tống Tinh Vũ bị nhiếp ảnh gia kéo qua đứng trước một bó hoa.
"Tiểu Vũ, hái một bông hoa đưa cho Đường Đường."
"Được rồi, Đường Đường nhận lấy hoa, cười vui vẻ một chút.

Tốt lắm, tốt lắm."
Đường Đường và Tống Tinh Vũ đã thực hiện các kiểu dáng khác nhau theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, họ rất ăn ý hợp tác, những bức ảnh chụp được khiến nhiếp ảnh gia rất hài lòng.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng họ đã chụp ảnh xong, có thể tan làm được rồi, thì chị Giả bước đến chỗ nhiếp ảnh gia, dùng giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy, nói với nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia gật đầu, sau đó dán chặt ánh mắt vào hai đứa trẻ Bạch Khiết và Lăng Đồng Thiên, nói: "Tiểu Bạch, Tiểu Thiên, hai cậu sẽ ở lại, chụp một bộ ảnh khác."
"Hả?" Bạch Khiết mở to mắt nhìn nhiếp ảnh gia với vẻ mặt mông lung, cố gắng xác nhận xem có phải nhiếp ảnh gia vừa gọi mình hay không.
"Lão sư, anh nghiêm túc à?" Lăng Đồng Thiên cũng ngạc nhiên về điều này.
"Vớ vẩn, chỉ có hai người, đến đây đi." Nhiếp ảnh gia lại vẫy vẫy tay với Bạch Khiết và Lăng Đồng Thiên.
"Được thôi--" Bạch Khiết nói như thể mình không cao hứng gì cho lắm, nhưng thực ra trong lòng thực sự rất vui vẻ, túm lấy Lăng Đồng Thiên, người vẫn còn đang ngẩn người, bước tới đứng bên cạnh.
Lúc mới bắt đầu chụp ảnh, không hiểu sao cả hai đều không thể thả lỏng được, vốn dĩ họ khá thoải mái khi chụp ảnh cùng 5 anh em còn lại, động tác cũng rất tự nhiên, nhưng khi cả hai bọn họ cùng nhau chụp hình, lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhiếp ảnh gia càng thêm cau mày, sau đó trực tiếp dừng động tác trong tay, nhìn hai người nói: "Hai cậu tự nhiên một chút, gần nhau một chút, đừng căng thẳng như vậy."
"Lão sư, em không căng thẳng." Lăng Đồng Thiên rõ ràng trong lòng rất khẩn trương, nhưng miệng vẫn sống chết nói không.
"Khi còn bé nói dối lỗ tai sẽ đỏ.

Bây giờ lớn rồi, thật sự không thay đổi chút nào." Trần Tử Hằng chậm rãi nói một câu như vậy, giọng nói cũng không quá nhỏ, vừa đủ để làm cho mọi người trong phòng studio nghe rõ.
Sau lời trêu chọc của anh cả, tai của Lăng Đồng Thiên ngày càng đỏ hơn, hầu kết của anh không tự chủ được mà lăn lộn một chút.
"Sao cậu khẩn trương vậy?" Bạch Khiết vòng tay qua cổ Lăng Đồng Thiên, nhướng mày nhìn anh.
Những gì Bạch Khiết nhận được là câu hỏi từ Lăng Đồng Thiên: "Cậu không khẩn trương?"
"Người...! ta...!không!" Bạch Khiết không căng thẳng mới là giả, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ thoải mái nhìn Lăng Đồng Thiên liếc mắt một cái.
Phản ứng của Bạch Khiết quá đỗi đáng yêu, Lăng Đồng Thiên không kìm được, khóe miệng giương lên một nụ cười cưng chiều.
Nhiếp ảnh gia tinh mắt, quan sát kỹ mọi cử động của hai người, nhìn thấy cảnh tưởng này, anh nhanh chóng ấn nút chụp, thành công chụp được một bức ảnh không tồi.
"Nào, vài tấm nữa." Nhiếp ảnh gia vội vàng tiếp tục chụp, "Tiểu Thiên, cậu ngồi xuống, Tiểu Bạch đứng sau Tiểu Thiên, ôm cậu ấy."
Lăng Đồng Thiên ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu, Bạch Khiết hít một hơi thật sâu, đứng sau Lăng Đồng Thiên, hơi cúi người, vươn tay ôm lấy anh.
Khi làm xong tư thế này, cả người đều có chút không thoải mái, nhất là khi nhìn thấy nhiếp ảnh gia đứng ở một hàng phía sau, nhìn thẳng vào anh em của mình, nhịp tim của bọn họ tăng lên rất nhiều.
"Smile, OK?" Sự kiên nhẫn của nhiếp ảnh gia gần như không còn.
Hai thiếu niên nhận thấy nhiếp ảnh gia sắp nổi giận đến nơi, liền cố hết sức để nở một nụ cười ngọt ngào nhất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.