Khi từ viện hải dương trở về sắc trời đã hơi tối, dần dần bước vào mùa thu, ban ngày bắt đầu rút ngắn lại, ngay cả không khí dường như đều mang theo nhè nhẹ lành lạnh.
Hơn sáu giờ đèn đã rực rỡ bật lên, trăm nhà lấp lánh màu khói lửa.
Cơm tối được giải quyết ở một nhà hàng nhỏ ngay phụ cận chung cư, cửa tiệm không lớn, bán cũng là các món ăn thường ngày, mùi vị lại không tồi, cho nên khách hàng nối liền không dứt.
Tô Hiểu Thần vận khí tốt, chân trước mới vào đến, vị khách ngồi bàn gần cửa sổ vừa lúc rời đi, cô đương nhiên tới bá chiếm vị trí bàn kia.
Cô luôn luôn thích ăn hải sản, có thể chọn tôm bóc vỏ thì chọn, ăn nhiều cũng không cảm thấy ngán. Nhà này tôm bóc vỏ cực kì hợp khẩu vị của cô, Tần Chiêu Dương thấy cô thích thì dứt khoát gọi tiếp một đĩa nhỏ.
Ăn cơm xong còn cho cô mua một cái bánh ngọt hoa quả, lại đặc biệt cùng cô đi dạo một vòng quầy trái cây, những thứ cô thích đều đóng gói một phần mang về nhà.
Tô Hiểu Thần thở hổn hển rầm rì xách theo một túi đồ to từ trong thang máy chuyển ra, cười đến lại cực kì vui vẻ, "Đêm nay thật hạnh phúc."
Tần Chiêu Dương mở cửa, thuận tay xách chỗ đồ từ trong tay cô để cô vào cửa trước, thuận miệng hỏi: "Anh quan trọng hay ăn quan trọng?"
Tô Hiểu Thần không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Đều quan trọng."
Tần Chiêu Dương hiển nhiên không tin, sau khi đóng cửa lại thì đưa đồ cho, "Tự mình rửa sạch sẽ rồi cất trong tủ lạnh đi."
Tô Hiểu Thần thực vô sỉ mà buông tay, "Rửa trái cây sẽ làm cho em không có cảm giác hạnh phúc, không có cảm giác hạnh phúc em sẽ cảm thấy bản thân không thích anh như thế."
Tần Chiêu Dương chăm chú nhìn cô chốc lát, âm u mà cười một cái, cười đến mức Tô Hiểu Thần vì mình đại nghịch bất đạo mà toàn thân phát run thì xoay người đi rửa trái cây, lưu lại một câu, "Đợi lát nữa để anh xem xem cái mà em gọi là cảm giác hạnh phúc."
Chờ Thái Tử gia rửa xong trái cây tự tay bưng đến trước mặt thì Tô Hiểu Thần để tỏ vẻ cảm giác hạnh phúc tràn trề, tự nhét vào trong miệng mình một miếng, nhét trong miệng Tần Chiêu Dương một miếng.
Tần Chiêu Dương: "..."
Thì ra cảm giác hạnh phúc của Tô Hiểu Thần chính là cô nguyện ý cùng anh chia sẻ một miếng hoa quả tươi trong khay...
Chờ một bàn tiêu diệt sạch sẽ, Tần Chiêu Dương đưa khăn giấy cho cô lau tay, "Đi ngủ mau, đồ lắm chuyện."
Tô Hiểu Thần nhận lấy bàn tay anh đang định rút đi, một đôi con ngươi đều là ánh sáng, "Kỳ thật hôm nay em không cảm thấy không vui, những chuyện kia đối với em ảnh hưởng thật ra cũng không lớn, Noãn Dương từng nói dân cư mạng rất dễ quên, qua một thời gian lại có điểm nóng mới, những thứ này lập tức lại bị che dấu."
Tần Chiêu Dương nhìn cô hồi lâu, thanh tuyến trầm thấp lại lãnh tuấn, "Nhưng đối với anh có quan hệ."
"A?" Tô Hiểu Thần chớp chớp mắt, có chút không hiểu lắm, "Anh... Là cảm thấy mất mặt sao?"
Tần Chiêu Dương ánh mắt trầm xuống, trực tiếp rút tay từ lòng bàn tay của cô ra ngoài, hung hăng nhéo khuôn mặt của cô một cái, "Nghĩ đi đâu thế, chỉ là anh sợ em chịu ủy khuất."
Tô Hiểu Thần không nhận ra nhu tình trong lời nói của Tần Chiêu Dương, thật phóng khoáng mà vỗ một cái vào lồng ngực, "Không có gì, những thứ kia đều là tin tức giả, người mà em quen biết khẳng định sẽ xem nó là trò đùa, người không quen biết nghĩ như thế nào cũng không quan sao."
Tần Chiêu Dương có chút nói không rõ tư vị trong lòng của chính mình hiện tại, Tô Hiểu Thần không tim không phổi anh đã sớm biết từ lâu, nhưng chuyện lớn như vậy còn nói không liên quan, anh bắt đầu có phần hoài nghi có phải cô thật sự thiếu dây thần kinh nào đó hay không...
Chẳng lẽ là tin tưởng anh nhất định có thể giải quyết chuyện này sao?... Nhất định là như vậy.
******
Tô Hiểu Thần mới vừa lên tuyến liền thu được Tư Tư QQ pop-up, tổng cộng 3 câu.
"Topic đã bị xóa, ID block, Lưu Huyên thay đổi acc mới xin lỗi."
"Topic xin lỗi vừa đăng, đã có người đem thông tin gia đình của cậu đăng lên, má nó, biết lai lịch cậu lớn; lại không ngờ lớn như vậy."
"Khẳng định là Thái Tử gia động tay chân, thay Lưu huyên mặc niệm ba phút..."
Tô Hiểu Thần cũng không vội trả lời, trực tiếp đến diễn đàn đại học A xem, topic xếp hạng nhất quả nhiên đổi thành lời xin lỗi.
Lưu huyên xin lỗi thật sự phiên phiến, đại khái ý tứ là cô ta xin lỗi chỉ bởi vì tin tức của cô ta không đúng, nhưng tuyệt đối không thừa nhận sai lầm của bản thân...
Càng có ý thể hiện mình bị người khác uy hiếp nên mới bị bắt xóa post và xin lỗi.
Ban đầu 3 trang đầu tiên gửi rely đều thiên về một phía, nghiêng về Lưu huyên, nhưng ngay tại trang thứ tư có một người tên là "Ta là Chân tướng quân" trực tiếp châm chọc khiêu khíc nói một câu, "Cô gái, cô làm việc càn rỡ như thế là không thể chấp nhận được, cô biết cô gây ra chuyện lớn sao?"
Phía dưới lập tức liền có người bênh vực post, đại khái là nói tuy rằng cùng cô ta không quen nhưng nhân phẩm tuyệt đối có thể cam đoan..v..v...
Tới khi topic lại nhảy sang trang sau, "Ta là Chân tướng quân" mang theo một đống chứng cớ đến đập tràng.
Phơi bày ra ánh sáng cô là con gái của Tô Khiêm Thành, ngay cả Tô gia sau lưng cũng đều bị bóc trần, chân chính một thế gia hào môn. Thậm chí thân phận của Tần Chiêu Dương cũng được đăng lên, lấy chứng minh hai vợ chồng thanh mai trúc mã là tình yêu đích thực, tuyệt không phải bao dưỡng.
Cuối cùng ngay cả tin tức Tô Khiêm Thành đã từng có một thời kì theo đuổi Trình An An cũng bị đào lên.
Vì vậy sự kiện bao dưỡng phát sinh mấy ngày trước đến bây giờ đã hoàn toàn biến thành Lưu huyên ác độc bịa đặt.
Tô Hiểu Thần đối với phát triển ngoài dự liệu như vậy thật sự là có chút tán thưởng, nhưng như vậy còn chưa hết đâu, xuống chút nữa cái vị "Ta là Chân tướng quân" kia lại trực tiếp vạch mặt Lưu huyên ra ánh sáng.
Lưu huyên đã từng theo đuổi Ôn Mục Tây, cô ta mang theo quyết tâm tất thắng lại gãy cánh mà về, càng nhiều lần thua ở tay Tô Hiểu Thần, không cam lòng, vì vậy có việc bôi nhọ ngày hôm nay.
Như vậy so sánh ra, người vẫn luôn bảo trì trầm mặctừ lúc sự tình phát sinh đến bây giờ Tô Hiểu Thần lập tức đã trở thành quý nữ dửng dưng lại đại khí, là chân chính tiểu thư khuê các...
Mà Lưu huyên, đã bị người ta xé đến chỉ còn một bộ xương dưới công kích của "Ta là Chân tướng quân".
Tô Hiểu Thần từ lúc xem topic đến bây giờ đã bị oanh tạc không nhẹ, nói thật thì; cô thật sự không cảm thấy bản thân mình là cái gì dòng dõi hào môn. Con gái phải nuôi dưỡng đầy đủ, Tô Khiêm Thành cũng trước giờ đều nuôi cô thật sự không tồi...
Bất quá đến giờ số tiền trong tay cô lại luôn là số lượng nhỏ, tiền tiêu vặt cũng luôn là hữu hạn. Lại còn thêm Tô Hiểu Thần ham thích không nhiều, ngoại trừ ăn ra cũng không yêu cầu gì khác, thông thường tiền tiêu vặt đủ để cô ăn uống thì cô đã rất thỏa mãn rồi.
Sau khi lên đại học cô liền tay làm hàm nhai, dựa theo gia giáo tự mình kiếm chút sinh hoạt phí, tuy rằng ngẫu nhiên cũng phải hỏi Tô Khiêm Thành duỗi tay xin tiền, nhưng khái niệm đã bất đồng.
Tô Hiểu Thần kỳ thật vẫn luôn nhớ rõ, Tô Khiêm Thành ngẫu nhiên sổ tiết kiệm dưới mười vạn hoặc là chuyển khoản đều sẽ giao cho cô, mỹ danh viết, "Trên tay con có nhiều tiền như vậy con sẽ biết kỳ thật tiền không quan trọng, về sau tên tiểu tử thúi nhà nào lấy tiền đập con, con liền đổi thành nhân dân tệ đập lại nó."
Sau này khi cô thành niên, có một hai lần ông trực tiếp mang theo cô đi cửa hàng, cho cô mở hết các tài khoản, cố ý để cô tự mình đếm, còn mua một cái đồng hồ đeo tay hơn mười vạn...
Tô Hiểu Thần thịt đau đến không nhịn được, Tô Khiêm Thành khi đó liền nói cho cô biết, "Trong nhà không thiếu tiền."
Kỳ thật ngẫu nhiên ngẫm lại, Tô Hiểu Thần đối với phương thức giáo dục của Tô Khiêm Thành =còn có có chút xấu hổ...
Bất quá xác thực có hiệu quả, cô chưa bao giờ tiêu tiền như nước, cũng sẽ không vì một chút tiền mà tính toán chi li. Nhưng ở thời điểm thật sự cần tiêu tiền cũng luôn có thể tiêu một cách xinh đẹp lại mau lẹ.
Nói đến đây, không thể không nhắc tới Tư Tư.
Cùng phòng ngủ một năm, Tư Tư đều còn tưởng rằng quần áo cô mặc chính là hàng fake công nghệ cao trên Taobao... Cho đến một ngày Tô Hiểu Thần mang Tư Tư đến shop thời trang đó, mua một kiện áo khoác lại tặng cho Tư Tư một cái áo ngắn tay,cô nàng mới phát hiện bản thân không cẩn thận leo lên người giàu có.
Sau việc này, kẻ ra ngoài tiêu phí là Tô Hiểu Thần —— đầu to!
Tô Hiểu Thần nghĩ rằng việc này cũng cứ như vậy chìm xuống, không ngờ hôm sau còn có tiếp tục,
Tần Chiêu Dương hôm nay phá lệ rảnh rỗi, cởi ra bộ trang phục tinh anh kia ra, Tô Hiểu Thần cảm thấy anh thoạt nhìn còn trẻ hơn so với cô...
Cho nên Tô Hiểu Thần hoảng sợ, "Anh làm gì đấy?"
"Đưa em đi học." Thái Tử gia ngón tay vòng quanh chìa khóa xoay vòng, biểu tình hơi có chút không kiên nhẫn, "Anh còn đặc biệt sắp xếp thời gian đến đưa em đến trường học, em không cần dùng cái loại biểu tình sắp lừng lẫy hy sinh này để biểu đạt vui sướng được không? Tô Hiểu Thần!"
Thần thiếp làm không được!
Tô Hiểu Thần nguyên bản hôm nay là muốn đi làm như thường lệ, Tần Chiêu Dương một câu nói thoải thoải mái mái mà liền đem cô chắn trở lại rồi; "Em cảm thấy em có sức ảnh hưởng lớn đến thế còn ngồi trong miếu nhỏ đó được sao?"
Tô Hiểu Thần vừa nghĩ, cũng đúng...
Hiện tại tuy cô là nhờ vào tay Lưu huyên nổi một phen, dù là ai cũng biết Tô Khiêm Thành có một đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu thanh xuân, cơ trí thông minh, xinh đẹp rung động lòng người, kiều diễm không gì sánh được.
Đi Kha Thụy vốn dĩ có chút thiếu thốn, lại là chỗ không hề có quan hệ. Cô chỉ cần tưởng tượng một chút liền biết cuộc sống sau này của cô trôi qua như thế nào.
Nghĩ đến đây cô có chút lo lắng, "Anh nói Kha tổng phê lời bình cho em có thể là này thực tập sinh này trong lúc làm việc có chút táo bạo hay không?"
Tần Chiêu Dương khóe môi co giật một chút, bấm tay bắn vào ót cô một cái, "Táo bạo... Cũng mệt em còn nghĩ ra được."
Lúc cô lên xe còn có chút mặt ủ mày chau, Tần Chiêu Dương nghĩ ngợi một lúc; rồi mới lên tiếng: "Không bằng qua bên chỗ anh, chuyên môn theo trợ lý của anh học, cậu ta cũng tốt nghiệp từ đại học A, sau này sang trường đại học ở bên Mĩ của anh làm trao đổi sinh một năm, cậu ta cũng học chuyên ngành của em, theo cậu ấy có thể học được không ít việc."
Khựng một chút, anh lại bổ sung một câu, "Em ở Kha Thụy hơn một tháng, em học được cái gì? Đến chỗ anh, anh vẫn sẽ không mở cửa sau cho em, 3 tháng thực tập em rút ngắn thành hai tháng, nếu như không đạt đến yêu cầu của anh, vẫn bị loại như thường."
Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi một lúc; cảm thấy quả thực là như vậy, "Vậy trước đây sao anh không cho em đến công ty của anh chứ!"
Tần Chiêu Dương liếc cô một cái; mây trôi nước chảy đáp, "Em đều phỏng vấn xong rồi, làm sao mà chịu tới chỗ anh, lại nói tiếp nếu em qua đó lại gây chuyện, anh sẽ không nhấc nổi bộ mặt lên."
Tô Hiểu Thần lập tức tức điên, "Người ta đều là bạn trai thập nhị tứ hiếu, sao anh lại một hiếu cũng không có!"
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Tần Chiêu Dương quay đầu lại, như cười như không, "Bởi vì anh là độc nhất vô nhị."
Nếu như không phải chửi bậy sẽ bị Tần Chiêu Dương đánh, cô nhất định nguyền rủa con trai của anh về không cưới nổi vợ!
Cô tức ưng ức mà xoay lưng lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ xe thấy anh vẫn luôn nhìn bên này, muôn phần u oán nói: "Xem ra em chỉ có thể tới công ty của anh, dựa vào việc làm anh mất mặt để thỏa mãn dục vọng trả thù của em."