Trúc Mã Và Trà Xanh

Chương 15: Chương 15




"Tại sao người đàn ông này lại đến chỗ cô gái?"
"Bọn họ là người yêu, không có ý thức như vậy, công khai play ở chỗ này!"
Lục Hứa đứng ở trong nước, nước còn chưa tới thắt lưng.

Khuôn mặt anh ta đầy xấu hổ, đời này chưa từng mất mặt như vậy.

Chỉ có thể đen mặt nhìn tôi: "Ninh Dĩ Phong!"
"Không phải còn chưa c.h.ế.t đuối sao? Gọi ba cậu làm gì?"
Quả nhiên, người thì nên phát điên một cách thích hợp thì tốt hơn.

Đến bây giờ tôi mới cảm nhận sự vui sướng của Ôn Lễ Hành.

Mỗi ngày dỗi trời dỗi đất, chắc hẳn anh rất sung sướng đi?
...!
Tôi không biết chuyện xảy ra ở suối nước nóng, Ôn Lễ Hành làm sao biết được.

Trên đường xuống núi, lần đầu tiên anh khen tôi: "Trợ lý Ninh, vốn dĩ tôi cho rằng cô hết cứu rồi, nhưng hiện tại xem ra vẫn còn chút hy vọng.

Lần này làm tốt lắm."

Thực sự lúc đó tôi đã tức giận đến mức mất trí mới làm ra một việc quá giới hạn như vậy.

Nhưng bây giờ, lý trí của tôi đã trở lại, khi đối mặt với Ôn Lễ Hành, tôi lại cảm thấy hèn nhát.

Đặc biệt Ôn Lễ Hành còn nói sẽ thưởng cho tôi.

"Không cần đâu ông chủ——"
"Tôi thưởng cho cô mấy vụ án lớn! Trở về tăng ca đi!"
"......" Cảm ơn ngài.

"Sao vậy, không vui à? Tôi cũng tăng ca, có tôi làm với cô, cô còn cảm thấy tủi thân?"
"Ông chủ, anh tăng ca là vì chính mình, tôi tăng ca là vì giúp anh kiếm tiền, anh nói xem?"
"Yo? Trật tự rất rõ ràng, không tệ."
"......" Là biết chọn lọc bỏ qua lời nói của người khác.

...!
Tôi tưởng lần trước đá Lục Hứa xuống nước, anh ta sẽ tức giận không bao giờ đến tìm tôi nữa.

Không ngờ tôi mới đi làm được một tuần thì tình cờ gặp anh ta ở gần công ty.


"Tiểu Phong."
Khi đến gần hơn, tôi mới nhận ra hôm nay anh ta đeo một chiếc khăn quàng cổ.

Nhìn thấy đường khâu vụng về trên chiếc khăn quàng cổ, tôi vô thức cau mày.

Quá quen thuộc……
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tôi cau mày: "Sao vậy, lại muốn thay bạn gái của cậu tính sổ với tôi sao? Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, tôi sẽ không xin lỗi."
"......!Cô ta không phải là bạn gái của tôi.

Trước đến nay đều không phải."
Tôi hơi ngạc nhiên, không biết anh ta đang định gây ra rắc rối gì.

"Thật xin lỗi.

Trước đây tôi đã hiểu lầm cậu.

Tôi không ngờ là Cố Tích tự mình nhảy xuống suối nước nóng."
Dứt lời, anh ta đột nhiên cởi chiếc khăn quàng cổ ra đưa cho tôi.

"Chiếc khăn này là của cậu phải không, mấy năm qua tôi vẫn luôn giữ gìn rất kỹ."
"Tôi nhớ là tôi chưa bao giờ đưa nó cho cậu."
"Cậu không đưa nó cho tôi, nhưng ban đầu định đưa nó cho tôi phải không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.