Trúc Mã Và Trà Xanh

Chương 16: Chương 16




Tôi ngạc nhiên thế mà anh ta đều biết.

Nhưng giây tiếp theo, một ngọn lửa không tên bùng lên.

"Vậy là cậu luôn biết à?"
Trong mắt anh ta hiện lên một tia áy náy, nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Tôi chỉ nhìn thấy thứ này trên bàn học của cậu.

Sau đó sau khi cậu rời đi, tôi thấy nó xuất hiện trên bàn học phía trước……"
"Cậu đừng nói nữa."
Giọng nói bình tĩnh, không có chút d.a.o động.

Lông mi của Lục Hứa khẽ run lên.

"Đây là món quà sinh nhật cậu định tặng tôi phải không? Nhưng tại sao tối hôm đó không đưa nó cho tôi?"
"Anh cảm thấy là vì sao?"

"Có phải cậu hiểu lầm tôi và Cố Tích ở bên nhau?"
Tôi cau mày, kìm nén sự bực tức.

Anh ta có chút lo lắng: "Gần đây tôi mới suy nghĩ lại cẩn thận vì sao cậu lại đột nhiên xa cách tôi, thực xin lỗi, nhưng tôi thật sự không có ở bên Cố Tích! Tôi không biết tại sao trường học lại đồn đãi như vậy, người tôi thích vẫn luôn là cậu…..."
"Đủ rồi." Tôi ngắt lời.

Anh ta nhìn tôi một cách cẩn thận.

Tôi cười mỉa mai: "Cậu đừng giả vờ vô tội, cậu là đương sự, người khác nhiều lần trêu chọc cậu và Cố Tích là người yêu của nhau, chính cậu còn không biết sao?"
"Tôi, tôi chỉ nghĩ mọi người đang đùa thôi…..."
"Đúng vậy, nói đùa thôi…… Cho nên khi người ta nói tôi là người hầu của Cố Tích, cậu cũng cho rằng đó là trò đùa, còn theo người khác cười tôi?"
Sắc mặt Lục Hứa tái nhợt: "Không phải vậy…..."
"Không phải thế này, thì chính là thế kia à?"
Giọng nói kỳ lạ của Ôn Lễ Hành truyền đến từ phía sau.


Tôi quay đầu nhìn lại.

Ôn Lễ Hành cười nhìn tôi: "Trợ lý Ninh, đến muộn năm phút, tháng này mất hết điểm chuyên cần rồi."
Tôi hít một hơi thật sâu, quay sang trừng mắt nhìn người khởi xướng.

Lục Hứa cúi đầu: "Tiểu Phong, tôi bổ sung điểm chuyên cần cho cậu."
"Nhân viên của tôi, còn cần cậu phải lo lắng?"
Ôn Lễ Hành khinh thường liếc nhìn Lục Hứa: "Em trai, chiêu trò của cậu lừa gạt một kẻ ngu ngốc như trợ lý Ninh thì được, nhưng đối với tôi thì còn chưa đủ dùng đâu."
Lục Hứa cau mày: "Chuyện giữa tôi và cô ấy có liên quan gì đến anh?"
"Yo, sụp đổ rồi, lo lắng rồi, chột dạ rồi?"
"Ông chủ……" Tôi kéo tay áo Ôn Lễ Hành, ý bảo anh tém tém lại.

Nhưng anh đã hất tay tôi đi.

"Cô không thực sự tin cậu ta nói là cậu ta không biết chứ? Cô thực sự nghĩ rằng cậu ta không thể nhận ra trà xanh thích cậu ta sao?"
"Cậu ta đã sớm biết cô và trà xanh thích cậu ta, nhưng cậu ta lại giả vờ như không biết."
"Hưởng thụ sự cô độc, sự sùng bái hèn mọn của cô, lại hưởng thụ sự hâm mộ của người khác khi hoa khôi thích cậu ta.

Loại đàn ông này không thể yêu được!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.