Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 1: Tiền đặt cược



“Tớ nói này Úc Cẩn, dù gì cũng sắp ba mươi rồi, nếu cậu không mau chóng tìm bạn trai thì thế nào cũng sẽ trở thành gái già mất!”

“Hứa Vi Mộ! ăn nói vớ vẩn! Tớ đây mới hai mươi sáu, cách hàng ba vẫn còn rất xa!”

“Suốt hai mươi mấy năm mà không hề có bạn trai thì cậu nghĩ trong bốn năm nữa cậu sẽ tìm được sao?”

“Xì, bản tiểu thư có thua kém ai đâu chứ?”

“Phải không đây, vậy chúng ta đánh cuợc đi, nếu trong vòng một năm cậu tìm được đối tượng, xem như tớ thua, lúc đó cậu muốn gì cũng được. Ngược lại nếu như cậu thua, bất luận tớ có yêu cầu gì thì cậu cũng phải đáp ứng.”

“Cược thì cược! bà đây sợ à!”

………………..

Úc Cẩn cho đến bây giờ khi nhớ lại đoạn đối thoại trên, vẫn luôn không ngừng hối hận. Tại sao nhất thời cô lại bị Hứa Vi Mộ kích thích đi chấp nhận đánh cuợc chứ. Nhưng anh có nói, nếu cô thắng, thì bất cứ yêu cầu gì anh đều thành toàn. Ôi quả thật rất hấp dẫn rất nha…

Trước mắt cô vẫn còn hiện rõ như in bộ dạng lúc anh cười nhạo rằng cô không biết tự lượng sức, câu nào cũng chăm chăm giễu cợt, đả kích cô. Úc Cẩn lắc lắc đầu, không muốn để cho mình lại nhớ đến khuôn mặt yêu nghiệt đáng ghét đó nữa..

Cô đứng trước gương thử quần áo, sửa sang lại mái tóc lộn xộn, cố nặn ra một khuôn mặt dễ thương. Nói thật, gương mặt cô mặc dù không được xem là xinh đẹp nhưng cũng không quá mức khó coi, vậy mà tại sao đã nhiều năm trôi qua mà ngay cả một đóa hoa đào cũng không có? Ngay cả một cái hoa đào héo cũng không?

Từ nhỏ đến giờ, Úc Cẩn cô chỉ có mỗi Hứa Vi Mộ là người bạn mang giới tính nam duy nhất. Anh và cô cùng nhau lớn lên, chính là cái gì thanh mai trúc mã trong truyền thuyết. Bình thường, trúc mã nhà người ta đều che chở, quan tâm, chăm sóc thanh mai đến tận răng, còn tên Hứa Vi Mộ này lúc nào cũng chỉ biết nhăm nhe cười nhạo, đả kích cô, đúng là biến thái mà.

Cho đến giờ, hắn chưa bao giờ nói với cô được một lời tốt đẹp, thậm chí còn không ngại sử dụng bất kì thủ đoạn nào chỉ để nói móc cô. Haiz có lẽ trời sinh cô đây thích tự ngược bản thân, dù có tức giận thể nào cũng không được bao lâu lại chủ động làm hòa.

Vì không muốn để tên Hứa Vi Mộ tiếp tục xem thường nữa, cô quyết định không thể thua cuộc lần này. Úc Cẩn nghiêm túc nhíu mày nhìn thẳng vào gương, chắc cô cần phải thay một bộ trang phục khác…

*******

Bình thường trang phục cô mặc chỉ cần gọn gàng, sạch sẽ và tiện lợi, không cần chú ý nó có đẹp thế nào, cô chỉ quan tâm có thoải mái hay không thôi. Cô rất ít khi mặc váy, bởi vì nó rất bất tiện, phải chú ý tư thế ngồi, tư thế đứng, cực kì phiền phức. Mà cô đây ghét nhất là phiền phức.

Nếu thay đổi phong cách quần áo bó sát thì đương nhiên sẽ có chút quyến rũ hơn. Không có người đàn ông nào không thích phụ nữ gợi cảm phóng khóang lại vừa biết nũng nịu. Hứa Vi Mộ tất nhiên sẽ không ngoại lệ, nếu không thì tại sao nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn không nhìn ra sự tồn tại của cô chứ?

………………

Úc Cẩn đi vào một cửa hàng quần áo tràn ngập hương vị nữ tính, nhân viên bán hàng bước đến ân cần hỏi: “Quý khách cần giúp đỡ gì ạ?”

Nếu là bình thường khi đối với loại trang phục này cô sẽ tránh xa ngàn dặm, nhưng bây giờ, cô chép chép miệng, tay vuốt cằm suy tư trịnh trọng nói với nhân viên bán hàng: “Chọn loại nào thích hợp, khi mặc phải trông xinh đẹp nhất.”

Cô nhân viên cửa hàng giật giật khóe miệng, vị khách này thật là kỳ lạ. Tuy vậy, cô ta vẫn cẩn thận quan sát vóc dáng của Úc Cẩn, sau đó bước đến giá trang phục tìm món đồ phù hợp với cô.

Cô ta sợ nếu chọn trang phục có style khác xa phong cách bình thường thì vị khách hàng này sẽ khó tiếp thu nên đành chọn trước một cái áo sơ mi chiffon trắng và quần đùi cao bồi cho cô thử.

Úc Cẩn nhìn vào trang phục nhân viên đưa cho cô, nhìn qua xem lại thấy cũng không tồi nên bước vào phòng thử đồ.

Cô nhân viên bán hàng khi trông thấy Úc Cẩn bước ra ngoài thì hai mắt sáng ngời. Quần short làm lộ ra đôi chân trắng trẻo thon dài, có lẽ do ngày thường cô đều mặc quần dài, mùa hè cũng chỉ mặc quần qua đầu gối nên đôi chân trắng hơn so với người khác. Cô ta đứng một bên cứ xuýt xoa khen ngợi: “ Thật là thích hợp, so với lúc cô vừa vào cửa hàng giống như hai người khác nhau!”

Úc Cẩn xấu hổ nhíu mày, đây là đang khen cô ư?

Cô không có thói quen mặc hở như vậy, ngoại trừ áo tay ngắn lộ một chút cánh tay thì cô chưa bao giờ mặc quần lộ cả đùi như vậy cho nên không khỏi có chút mất tự nhiên. Nhớ đến cảnh Hứa Vi Mộ đã từng cười nhạo cô: “Úc Cẩn, cậu không mặc quần short cũng chẳng mặc váy ngắn, chẳng lẽ do chân cậu vừa xấu vừa thô nên không dám khoe ra?”

Nhớ lại gương mặt đáng đánh đòn của Hứa Vi Mộ, cô nhìn vào gương thử đồ, xoay thử vài vòng, nhìn đi! con mắt ai dám bảo khó coi? Ai dám bảo nó thô?

Nhân viên bán hàng nghĩ rằng Úc Cẩn đã rất hài long nhưng sau đó lại nghe cô hỏi: “Có thể lấy cho tôi một cái váy dài qua gối không?”

Úc Cẩn vẫn còn có chút chưa thích ứng được, ít ra cô chỉ muốn thay đổi từng chút một. Hay nói cách khác, đang từ một ni cô thanh tâm quả dục lột xác thành một nữ lang táo bạo, cô nghĩ đến đó toàn thân run lên phát sốt.

Nhân viên cửa hàng gật đầu, lấy ra cho cô một bộ váy liền họa tiết hoa bướm kèm thắt lưng, màu sắc tươi sáng mát mẻ, đơn giản nhưng phóng khoáng, Úc Cẩn nhìn thì thích ngay.

Sau khi thử xong cô rất hài lòng, hơn nữa chiếc váy này mặc vào rất tôn dáng. Bình thường chỉ mặc trang phục rộng rãi, dĩ nhiên chẳng thể thể hiện dáng người yểu điệu mong manh của cô.

Cô nhân viên vẫn không ngừng nịnh nọt khen ngợi: “Chiếc váy này cô mặc vào rất có khí chất lại vừa nhìn trẻ ra!”

“…” Trẻ ra? Rốt cuộc có muốn cô mua quần áo không đây?

Cô thầm vì chủ cửa hàng mặc niệm, không biết có bao nhiêu khách hàng bị “Tài ăn nói” của cô nhân viên này dọa chạy mất dép. Tuy nhiên hôm nay vì tâm trạng cô rất tốt, hơn nữa nhân viên này cũng đã chọn cho cô trang phục thích hợp, xí xóa xí xóa vậy.

Cuối cùng Úc Cẩn mua luôn cái quần short và áo chiffon, còn mua thêm vài cái váy kiểu dáng khác nhau, váy liền ren, váy chiffon, váy dài bohemia. Những loại trang phục này trước đây cô còn không dám tưởng tượng khi nó mặc trên người, đúng là gái ế nên cúi đầu trước hiện thực.

Lúc cô quẹt thẻ trả tiền, nhân viên bán hàng đó vẫn còn thầm nghĩ, lúc vị khách này bước vào, cô ta cứ nghĩ sẽ không dám trông chờ người này có thể mua được cái gì.

******

Khi Úc Cẩn về đến nhà đã hơn sáu giờ tối, mẹ Úc nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, biết con gái đã về, cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Tiểu Cẩn đã về rồi à, mau rửa tay ăn cơm.”

Cô đứng ở cửa cười trộm, sau đó hắng cao giọng: “Mẹ!”

Lý Tâm lúc này đang muốn đi vào nhà bếp thì sựng người, nghiêng đầu nhìn con gái sau đó nhíu mày, lẩm bẩm: “Con đang làm cái trò điên khùng gì đây?”

Úc Cẩn trong lòng thầm rơi lệ, trước kia mẹ lúc nào cũng muốn cô phải trang điểm thật đẹp, cô không đồng ý. Vậy mà bây giờ cô muốn trưng diện thì mẹ lại không thèm nhìn đến.

Không cam lòng, cô xoay một vòng, tà váy tung bay phấp phới vừa cười cười kiêu ngạo: “Mẹ không phải bảo con đi xem mắt sao? Nếu không trang điểm một chút, chẳng phải sẽ làm mất mặt của ba mẹ? Thế nào? Con gái mẹ có đẹp không?”

Lý Tâm bĩu môi: “Con gái của mẹ vốn rất xinh rồi, giống y hệt mẹ.”

Úc Cẩn nghe vậy bật cười một tiếng.

Mẹ Úc vừa ăn cơm vừa lải nhải: “Đây là do năng lực trấn định của mẹ thật vững vàng, nếu như để ba con nhìn thấy cái bộ dáng này, chắc chắn sẽ bị hù dọa sợ chết mất.”

Bây giờ cô mới biết, vẻ mặt bình tình nãy giờ của mẹ chỉ là giả bộ.

Úc Cẩn cố gắng giải quyết hết đống thức ăn với tốc độ nhanh nhất, sau đó quay sang nói với Úc mẹ: “Mẹ, con qua nhà dì Hứa.”

Mẹ Úc nhìn bóng lưng vội vã của con gái, lắc đầu gượng cười, đứa nhỏ này, tuy trang điểm diện mạo có thay đổi thay tính cách thì vẫn y như cũ.

***

Hứa Vi Mộ vẫn chưa về. Mẹ Hứa mở cửa nhìn thấy Úc Cẩn, trong thời gian ngắn không thích ứng được, vẫn là Úc Cẩn phải lên tiếng trước, ngọt ngào gọi: “Dì Hứa.”

Từ Quan lúc này mới hoàn hồn, kéo tay cô vào trong lắp ba lắp bắp: “Ôi~Tiểu Cẩn của chúng ta đã lột xác thành đại mỹ nữ rồi!”

Úc Cẩn thầm cười trộm, nhưng ngoài mặt hờn dỗi bĩu môi: “Dì Hứa, bộ trước giờ con đây không đẹp sao?”

Từ Quan sửng sốt một hồi thì mới hiểu thì ra cô đang làm nũng với mình: “Đẹp đẹp chứ! Nếu không phải hai đứa các con nhiều năm rồi mà vẫn không có tiến triển gì, thì dì đây chỉ mong sao con sẽ trờ thành con dâu của dì a~.”

Cô chợt rùng mình, nhưng vẫn cố tỏ ra khiêm tốn hỏi: “Anh Vi Mộ có để ý đến con sao?”

Mặc dù chỉ giả vờ thôi nhưng vẫn cố lộ ra một chút chua xót.

Úc Cẩn và Từ Quan ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, lâu lâu lại nghe thấy một tràng tiếng cười khanh khách. Mặc dù khi ở trước mặt Hứa Vi Mộ nhe nanh múa vuốt không cần chú ý hình tượng, nhưng ở trước mặt người lớn cô vẫn một mực cung kính, hơn nữa lại rất biết nói ngọt nên người lớn ai cũng thích.

Tình cảnh này nếu bị Hứa Vi Mộ nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị anh cười nhạo: “Màu mè giả tạo!”

Bất quá thì Úc Cẩn chỉ trợn mắt một cái, không thèm để ý đến anh. Anh lúc nào cũng tỏ vẻ nho nhã, lịch sự, có phép tắc, nhưng chỉ cần vừa gặp cô là thay đổi ngay sắc mặt nhanh như lật sách, lúc nào cũng nói ra mấy câu mỉa mai ác độc, thật rất đáng đánh đòn.

………..

Một lúc sau nghe thấy tiếng mở cửa, Úc Cẩn đoán Hứa Vi Mộ đã trờ về. Cô cũng không đứng dậy, không quay đầu lại càng không lên tiếng, bình tĩnh kiềm chế ngồi yên trên sô pha, chờ Hứa Vi Mộ bước vào.

Từ Quan ngược lại mặt mang theo ý cười đứng lên, thấy con trai về, vẫy vẫy tay với anh: “Con trai, mau đến xem xem đây là ai?”

Hứa Vi Mộ cũng không để ý, chỉ nghĩ rằng có bạn đến nhà chơi với mẹ, dù sao thì loại tình huống này cũng đã gặp nhiều lần.

Anh tỏ ra tinh thần phấn chấn bước đến bên cạnh sô pha, chỉ thấy bóng lưng một cô gái, tóc dài ngang vai mềm mại, mặc một chiếc váy hoa màu xanh thanh nhã.

Úc Cẩn cảm giác được Hứa Vi Mộ đã tới gần, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, ngọt ngào kêu một tiếng: “Anh Vi Mộ!”

Hứa Vi Mộ chợt sựng người, thì ra là Úc Cẩn. Thường ngày vụng về, thô lỗ, sao đột nhiên hôm nay lại biến thành một cô nàng dịu dàng, nữ tính. Nếu là ngày xưa, cô mà có thể ngồi yên trên sô pha à? lúc nào cũng ngồi gác tay gác chân, tay thì chỉ chỉ trỏ trỏ, miệng thì lải nhải không thôi.

Hơn nữa, cái câu “Anh Vi Mộ” ngọt ngấy kia thật khiến anh toàn thân toàn thân run lẩy bẩy nổi da gà.

Cũng may anh có khả năng khống chế được sắc mặt, lúc này cũng không đến mức có vẻ quá chật vật hay khiếp sợ, đến khi đợi bình tĩnh vẫn không quên trêu chọc: “Ủa, đây là Úc Cẩn sao? Vừa mới đi thẩm mỹ hay trùng sinh?”

Úc Cẩn trợn tròn mắt ai oán nhìn lên trần nhà, thôi cứ xem như câu nói khó nghe kia là một lời khen ngợi vậy. Dù sao cô cũng không trông mong từ miệng của Hứa Vi Mộ có thể phun ra lời tốt đẹp gì.

Từ Quan đối với việc con trai trêu đùa tiểu Cẩn đã thành thói quen, hai đứa nhỏ này từ bé đã như vậy, ngoài mặt không ai chịu thua ai, cho nên bà cũng không dám xen vào, cứ để mặc chúng nó cấu xé nhau.

Úc Cẩn bật dậy, dang tay xoay vài vòng để Hứa Vi Mộ có thể nhìn rõ bộ trang phục trên người, trên mặt đầy vẻ đắc ý, miệng thì khiêu khích: “Thế nào? Như thế này khi đi xem mắt sẽ được chú ý chứ?”

Đây là lần đầu tiên Hứa Vi Mộ nhìn thấy Úc Cẩn có dáng vẻ thục nữ như thế, phát hiện cổ họng đang khô nóng, nhưng sắc mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh cười khẩy: “Ừ Gia đây đang chống mắt mà xem đây.”

Mặc kệ như thế nào, Úc Cẩn cứ xem như đã nhìn thấy được phản ứng mà mình luôn mong đợi, nhiệm vụ xem như đã hoàn thành, vì vậy cô chào Từ Quan đi về.

Lúc cô sắp ra khỏi cửa, Hứa Vi Mộ nãy giờ không thèm nói tiếng nào đột nhiên lên tiếng: “Anh tiễn em.”

Úc Cẩn nhìn ngơ ngác một hồi, gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.