“Không phải chúng ta định đi ăn cơm sao, vậy thì đến siêu thị làm gì?” Úc Cẩn thật khó hiểu, huống chi hình ảnh Hứa Vi Mộ một thân tây trang nghiêm nghị, mang giày da đắt tiền đẩy xe hàng đi mua sắm hình như không được phù hợp cho lắm.
Hứa Vi Mộ chỉ phun ra ba chữ “Mua thức ăn.”
Úc Cẩn trố mắt “Vậy ai nấu?”
Anh liếc cô một cái, tỏ vẻ kinh bỉ “Đương nhiên là anh, không lẽ còn dám trông chờ vào em?”
Cô cũng nhìn anh xem thường, không nhịn được đáp lại “Anh mà cũng biết lăn vào bếp à?”
Hứa Vi Mộ trở nên kiêu căng “Anh là Mr.Perfect.”
Úc Cẩn giật giật khóe miệng ngán ngẩm, lại bắt đầu tự kỉ! Nhưng cũng không muốn đứng ở đây đôi co với anh, chỉ nhỏ giọng hỏi “Vậy thì đến nhà ai?”
Bây giờ đã đến giờ cơm chiều, huống hồ phụ huynh hai bên cũng đâu có hẹn trước là sẽ cùng dùng bữa đâu a…
“Nhà anh.”
“À, thì ra dì Hứa bảo chúng ta tiện đường về đến siêu thị mua đồ phải không?”
Hứa Vi Mộ khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, Úc Cẩn bên này thì nghĩ rằng anh đã ngầm xác nhận.
Cô bắt đầu cao hứng, hôm qua vừa xác định mối quan hệ, hôm nay lại về ra mắt cha mẹ chồng. Mặc dù mình đã lớn lên bên cạnh cha mẹ chồng, thế nhưng loại cảm giác này hoàn toàn khác xa so với trước kia. Trước đây dù mình có tùy hứng thế nào hai bác cũng cưng chiều và dung túng, hiện tại lấy thân phận là một người bạn gái, cô càng muốn nhận được sự đồng ý và chúc phúc từ họ.
Hứa Vi Mộ nhìn thấy cô im lặng thì cũng đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng anh chỉ im lặng chọn lựa thực phẩm, lâu lâu trên khóe miệng lại treo ý cười thỏa mãn.
Lúc hai người từ siêu thị đi ra, cô nàng vẫn giữ bộ dáng chau mày suy nghĩ trầm mặt, bộ dáng này khiến anh nhìn thật là chướng mắt. So với vẻ trầm tư yên tĩnh thì anh vẫn thích bộ dáng nhao nhao làm loạn như ngày thường hơn, ngập tràn sinh khí vui vẻ. Chỉ cần nhìn cô như vậy, anh sẽ không còn cảm thấy buồn chán và cô đơn.
Hứa Vi Mộ tiến lên cắt đứt sợi dây đang bay bổng của Úc Cẩn “Cưng đang nghĩ gì thế?”
Úc Cẩn đột nhiên trưng vẻ mặt bị ủy khuất, buồn bã “Hôm qua em vẫn còn là thiếu nữ, vậy mà hôm nay lại bị biến thành một người phụ nữ rồi!”
Hứa Vi Mộ mặt khẽ biến sắc, ho khụ khụ “Yên tâm đi, tấm thân thuần khiết của em tạm thời sẽ được bảo toàn.”
“…” Úc Cẩn bị anh chọc đến suýt nghẹn, ý của cô chỉ là ngày hôm qua mình vẫn độc thân, hôm nay đã phải ra mắt phụ huynh, không bao lâu sau sẽ trở thành vợ anh, thế mà anh lại nghĩ nhăn cuội cái gì thế không biết. Khụ khụ! được rồi, cô thừa nhận thật ra đối với việc này bản thân cũng rất thích thú.
Dọc đường đi cô nàng toàn chìm đắm trong tâm tư của cá nhân, cũng không thèm chú ý đến sắc mặt của cái vị đang ngồi kế bên, thẳng đến khi anh dừng xe, hô to một tiến “Đến nơi rồi!”
Úc Cẩn bây giờ mới lấy lại tinh thần, tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, lúc ngẩng đầu lên thì mới phát hiện khu nhà này thật xa lạ.
“Không phải chúng ta sẽ về nhà anh sao?”
“Đây chính là nhà của anh.”
Hứa Vi Mộ mang cô đến nhà cá nhân của anh, không phải là nhà ở cùng với cha mẹ.
Nếu nói như vậy thì… buổi chiều hôm nay cô ngủ trong phòng anh, lần đầu tiên được khám phá khu vực riêng tư của anh. Còn bây giờ anh lại mang cô tiến vào thế giới của riêng anh, tựa như tất cả bí mật đều được anh nguyện ý phơi bày trước mặt mình. Loại cảm giác này, ừm, rất an lòng.
Nhưng mà…
Ức Cẩn bỉu môi hờn dỗi “Anh cố ý phải không?”
“Cái gì?”
Cô thẳng thắng rõ ràng “Cô nam quả nữ ở chung một chổ, trừ khi anh bị bất lực, nếu không nhất định sẽ phát sinh ra chuyện không đứng đắn.”
“…” Hứa Vi Mộ anh dám thề, nếu không phải vì suy nghĩ đến sự việc phát triển quá nhanh sợ cô sẽ không thích ứng được thì anh sẽ lập tức mang cô ra ‘làm’! Tại sao cô nàng này cứ cố ý đùa bỡn anh, không tin anh là một người đàn ông bình thường à?
******
Căn hộ này là do anh mua từ năm trước, rất ít khi sử dụng, thế nhưng mỗi ngày cũng có người giúp việc theo giờ đến phụ trách quét dọn sạch sẽ.
Cô nhìn anh mở cửa, vừa vào cửa, đôi mắt Úc Cẩn đã dán chặt lên tủ giày, có một đôi dép mang trong nhà của phụ nữ.
Cô chột dạ cảm thấy mình lúc này đã thất thố, Hứa Vi Mộ lấy từ trong túi mua sắm ra một đôi dép mang trong nhà cho cô thay vào. Từ khi anh nói muốn mang cô về nhà cùng nấu cơm thì Úc Cẩn chẳng còn tâm tư mà đi dạo siêu thị, nên cũng chẳng đến ý đến việc bọn họ đã mua những gì. Xem ra người ra đó đã sớm chuẩn bị từ trước!
Úc Cẩn thay dép, vừa đi vào trong vừa hểnh mũi ngửi ngửi khắp mọi nơi trong phòng, giống như để tìm những thứ khả nghi hoặc là… bắt gian!
Hứa Vi Mộ nhìn cô phì cười “Cún con, có ngửi thấy mùi của phụ nữ chưa?”
Cô đi đến phòng ngủ, hai mắt như tia laser dò xét cả căn phòng, ra vẻ nghiêm túc nói “Báo cáo ngài, không phát hiện ra hiện tượng khả nghi!”
Hứa Vi Mộ cưng chiều xoa xoa đầu cô “Nơi này về sau sẽ là nhà của chúng ta.”
Úc Cẩn chỉ ngơ ngác nói ờ một tiếng. Khi anh xoay người đi vào bếp, hai gò má cô ửng đỏ tim đập rộn ràng, trong lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào, phải mất một lúc lâu mới trấn tĩnh lại.
Như vậy thật là hạnh phúc, thật là tốt, chỉ sợ nhắm mắt lại rồi khi mở mắt ra thoáng một cái thì nó sẽ vụt mất…
Cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Hứa Vi Mộ, anh đã đổi quần áo ở nhà. Cô chưa bao giờ biết anh có một dáng vẻ bình thường như thế. Cho đến bây giờ mặc dù hai người đã ở bên nhau, nhưng đối với cô, anh vẫn như một vì sao xa lạ bí ẩn mà cô không thể chạm đến được. Vậy mà hiện tại, vì cô mà anh xuống bếp xăn tay áo làm cơm, vì cô mà anh đã chuẩn bị cả một gia đình…
Cảnh tượng như vậy, quá tốt đẹp đến mức cô muốn bật khóc. Úc Cẩn lẳng lặng bước đến gần anh, hai tay ôm choàng lấy thắt lưng anh, nghiêng mặt dán lên tấm lưng dày rộng mà ấm áp của anh.
Hứa Vi Mộ hơi phản ứng, cười cười vỗ vỗ tay cô, sau đó lại tiếp tục sơ chế thức ăn. Khoảng khắc hạnh phúc ấm áp như vậy, chính anh cũng tâm tâm niệm niệm mong chờ từ rất lâu rồi… Anh đã từng tự nói với bản thân, nếu kiếp này cô phải gả cho người khác thì anh sẽ bất chấp tất cả ngăn cản đến cùng, quyết không để nó xảy ra, dù cho cô có hận thì anh cũng nguyện ý cam lòng. Tình cảm bao nhiêu năm đậm sâu như thế, sao có thể đơn giản buông tay được chứ? Cái gì mà tươi cười chúc phúc… tất cả chỉ là giả tạo, anh không làm được!
Úc Cẩn ở phía sau thấp giọng gọi “Anh Vi Mộ~”
Khóe miệng Hứa Vi Mộ cứng đơ “Em vừa gọi anh là gì?!”
Cô dở khóc dở cười, cọ cọ lưng, ôm chặt hông anh “Em đang làm nũng mà…”
Từ ‘anh Vi Mộ’ này không hề giống với lúc giả vờ ngoan ngoãn xưng hô khi ở trước mặt người lớn, cũng không giống với lúc trước đây anh chỉ xem cô như một đứa em gái nhỏ. Trước giờ toàn trực tiếp gọi thẳng tên anh nên bây giờ cô không biết phải xưng hô nhưng thế nào mới có thể biểu lộ được hết tình ý của mình. Cô muốn nói cho anh biết, hiện tại cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất ấm áp. Từ ‘anh Vi Mộ’ này thể hiện trọn vẹn tình cảm của cô đối với anh.
Hứa Vi Mộ cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang quấn chặt hông mình, ngón tay trắng nõn thon dài, cô tựa vào lưng anh, nũng nịu gọi tên anh… Dù anh đã quen mắt với việc cô đứng trước mặt mình ngang ngược làm loạn, những lúc ấy anh cũng không hề nao núnh mà góp vào vài câu đấu khẩu với cô. Nhưng biểu hiện bây giờ của Úc Cẩn lại khiến anh không thể chống cự được.
Hai luồng mềm mại của cô dán chặt trên lưng anh, đã vậy còn cọ tới cọ lui… Căn bản lúc này anh chẳng còn tâm trạng mà tiếp tục làm cơm, bèn thả tay cô ra, xoay người nhìn cô nghiêm túc nói “Nếu như em không muốn trở thành bữa tối của anh, tốt nhất nên an phận ra ngoài ngồi chờ.”
“…” Úc Cẩn íu xìu bỉu môi, cô đã ra sức nhõng nhẽo như vậy mà anh vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Cô nhúng nhúng vai định đi ra ngoài thì bị Hứa Vi Mộ kéo lại ‘chụt’ một cái lên môi, lại trầm thấp mở miệng “Anh làm cho em ăn no trước, sau này đến phiên em giúp anh ăn no.”
Lại còn không thừa nhận việc mang cô đến đây là do tà tâm nổi lên?! Đúng là bất lương! Úc Cẩn bị anh dọa đến lủi thủi lượn khỏi phòng bếp. Hứa Vi Mộ nhìn theo bóng lưng của cô nàng, khẽ cười một tiếng, muốn đối phó với Úc Cẩn quả nhiên phải dùng đến chiêu này. Đừng nhìn thấy Úc Cẩn lúc nào cũng sẵng giọng ngang tàn, cái gì mà vui buồn lộ rõ trên mặt, kì thật cô nàng này rất dễ xấu hổ, lại nhạy cảm vô cùng… điểm này anh biết rất rõ.
Dù sao thì Úc Cẩn cũng chả giúp được cái nên đi khám phá khắp căn hộ. Đây là một căn hộ theo được bố trí và thiết kế theo lối hiện đại tông trắng đen xen kẽ, rất hợp với tính cách của Hứa Vi Mộ, nhưng khiến người ta có cảm giác hơi rợn người. Ban nãy cô đi vào phòng ngủ, còn đùa với anh phải tra xét kĩ càng, thật ra cô vẫn chưa trông kĩ càng.
Căn hộ có ba phòng ngủ, phòng ngủ chính ở giữa có đặt một cái giường lớn, tất cả chăn, gra giường gối đồng bộ đều màu xám, Úc Cẩn lại nhớ cách bố trí ở đây so với nhà của Hứa Vi Mộ không khác biệt nhiều lắm.
Anh hình như rất thích cửa sổ rộng, trong phòng làm việc cũng giống như vậy, sử dụng rèm cửa màu đen, chắc là để hổ trợ giấc ngủ. Giấc ngủ của anh luôn không sâu, có nhiều lần cô thừa dịp lúc anh đang say ngủ đùa cợt một tý, luôn luôn lập tức bị phát hiện ngay.
Trên tủ phía đầu giường có trưng những cái khung hình chụp chung của hai người, là hình của bọn họ lúc nhỏ, khi ấy vẫn chưa biết cái gì gọi là tình yêu nam nữ. Úc Cẩn nhớ, cô rất thích đến gần Hứa Vi Mộ, cứ suốt ngày lẽo đẽo theo sau anh, miệng luôn mồm gọi ‘anh Vi Mộ, anh Vi Mộ’. Có khi vì không nhìn thấy anh, cô chạy về tìm mẹ khóc loạn cả lên.
Trong ảnh chụp, cô thiếu mất hai cái răng cửa nhưng vẫn tươi cười thật sáng lạn. Trong trí nhớ, cô còn nhớ rõ anh từng cười cợt trêu chọc “Lêu lêu! tiểu Cẩn không có răng cửa gió sẽ lùa vào bụng haha~” cô bèn khóc um lên, anh méo mặt phải vất vả lắm mới dỗ được cô nín khóc, đúng là cái miệng hại cái thân mà!
Ảnh chụp từ mười mấy năm trước, nhưng cảnh tượng kia vẫn rõ ràng dường như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Có lẽ thời thơ ấu của bọn họ là những thứ không gì có thể thay thế được, thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, trong cuộc sống luôn tồn tại sự hiện diện của đối phương, giống như một phần không thể tách rời. Mặc dù thật khó khăn để phân biệt rạch ròi thế nào là tình thân, thế là là tình yêu trai gái… nhưng điều quan trọng nhất là cả hai vẫn tiếp tục được ở bên nhau, đây là sợi dây liên kết kì diệu không ai có thể phá vỡ. Ngay cả khi nó không phải là tình yêu, thì Hứa Vi Mộ vẫn là một hồi ức tốt đẹp chỉ thuộc về riêng bản thân cô.
Căn phòng này chỉ có một cái giường, điều hòa, tủ quần áo, TV… còn lại những vật dụng trang trí bày biện khác đều không có, đây chính là phong cách tối giản đặc trưng của Hứa Vi Mộ.
Úc Cẩn sau khi tham quan chán chê liền ngoan ngoãn ngồi trên sopha chờ ăn cơm. Mặc dù không biết anh có thể nấu nướng, nhưng cũng chắc chắn một điều, không có mấy người được anh xắn tay áo phục vụ đâu nhỉ? Một mùi thơm hấp dẫn truyền ra từ nhà bếp… Hứa Vi Mộ này, luôn tự tin khẳng định bản thân trăm phần hoàn hảo, là người đàn ông chỉ thuộc về cô.
“Không biết làm cơm thì cũng phải biết bày biện chén đũa chứ?!” Hứa Vi Mộ ló đầu ra, nhếch miệng cười khẽ.
Cô thè thè lưỡi trêu lại anh, chuyện cỏn con này cô vẫn làm được. Úc Cẩn lấy ra hai cái bát đôi xới cơm vào, bày biện đâu ra đó rồi chạy vào bếp giúp anh bưng thức ăn.
Nhìn như vậy thật giống như cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường. Mặc dù chỉ xoay quanh mấy chuyện củi gạo dầu muối tầm thường, nhưng lại khiến ta cảm thấy sự ấm áp ngập tràn khắp bốn phía, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm, thoải mái.
Ngoại truyện nhỏ: Thư tình.
Sau khi kết hôn, cô nàng Úc Cẩn lại nhớ đến một chuyện cũ: trước đây từng có một cô bạn học cứ nài nỉ cô chuyển thư hộ Hứa Vi Mộ, mặc dù cá nhân Úc Cẩn chỉ muốn làm qua loa cho xong, nhưng vẫn không dám tưởng tượng lại sắc mặt hầm hầm của anh khi chứng kiến Úc Cẩn thay mặt người khác ‘tỏ tình’ với mình. Kết quả cuối cùng thì mọi người chắc cũng đoán được: cả hai bị cự tuyệt thê thảm, anh không chừa lại cho cô chút mặt mũi nào…
Vì thế, Úc Cẩn rất bất mãn đưa ra yêu cầu với anh “Em còn chưa bao giờ được nhận thư tình đấy, anh cũng mau mau viết một bức để thỏa mãn hư vinh của em đi ~”
Người nào đó khi nghe xong thì khóe miệng giật giật, sau đó kề sát vào tai cô thì thầm “Bà xã à, anh còn chưa đủ thỏa mãn em sao?”
Úc Cẩn mặt đỏ bừng đẩy anh ra “Đáng ghét! Em đang nói chuyện nghiêm túc!!”
Hứa Vi Mộ ho khan một tiếng. Thật ra trước đây anh đã từng phát hiện có một tên nam sinh to gan dám nhét thư tình vào học tủ của Úc Cẩn, thế là anh lén lút lấy trộm lá thư, lúc mang về nhà mở ra xem nội dung… ôi con mẹ nó thật là buồn nôn! Anh đen mặt, vừa tức giận vừa buồn cười.
Thế là, lá thư tình xấu số ấy chưa kịp đến tay người nhận thì đã bị vứt vào thùng rác!
…….
Anh cười cợt “Đã là vợ chồng già cả rồi, còn cái gì mà thư tình, vậy tại sao em không viết cho anh?”
Thật ra, Úc Cẩn chỉ cố ý đùa một chút, cũng không hề suy nghĩ quá nhiều.
Mãi đến một ngày nọ, Úc Cẩn đi vào phòng sách xem tiểu thuyết, khi cô mở quyển sách gần đây mình đang đọc thì nhìn thấy ở trên đó dán một tờ giấy note, nội dung ghi thế này: Vợ yêu, em hãy lên kế hoạch thiết kế lại một đêm tân hôn hoành tráng, rồi sau đó anh sẽ thỏa mãn yêu cầu của em.