Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 31: Lâm Khê



Úc Cẩn mặc dù bị anh dọa sợ đến tâm trạng hoảng loạn nhưng vẫn không che giấu được lòng hiếu kỳ nên đã đi tìm người phụ nữ đã có chồng – Nhan Tập Ngữ, để học hỏi.

“Khụ khụ khụ...” Tập Ngữ đang ngồi uống nước chanh đối diện bị câu hỏi của cô làm cho sặc, ho đến mặt đỏ bừng.

Cô chầm chậm ngâng đầu lên, giương đôi mắt nai tơ cộng thêm vẻ mặt ngây thơ hỏi Úc Cẩn: “Cậu vừa...hỏi cái gì?”. Cô không có nghe lầm đấy chứ?

Úc Cẩn thật ra cũng đang rất ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng to gan mà hỏi lại lần nữa: “Lần đầu tiên của cậu và Lâm Chấp là lúc nào?”

Nhan Tập Ngữ sau khi nghe xong mới xác định bản thân không có nghe nhầm, cho nên mặt cô càng ngày càng đỏ hơn, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng Úc Cẩn, ngoài miệng thì nói sang chuyện khác: “Cậu và Hứa Vi Mộ đã xảy ra quan hệ?”

“Còn chưa có.” Úc Cẩn lắc đầu, sau đó vẫn nắm lấy Tập Ngữ không buông “Cậu mau nói đi, là lúc nào?”

Tập Ngữ chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt, dùng giọng nói lí nhí như muỗi kêu nói: “Nghỉ hè...lớp mười hai...”

Úc Cẩn nghe xong thì kinh ngạc đến đứng bật dậy, âm lượng đột nhiên cao vút lên, hướng về phía Nhan Tập Ngữ hét to: “CMN! Lâm Chấp kia thế mà lại dám đem cậu ăn sạch sành sanh từ sớm thế à!”

Giọng nói của Úc Cẩn vốn đã vang dội lại kèm theo vẻ mặt tức bất bình, cho nên có không ít ánh mắt đang tập trung lại bàn của hai cô. Nhan Tập Ngữ tính cách vốn đã hay xấu hổ nay lại càng muốn chui xuống đất, cô chỉ biết đưa mắt ra hiệu cho Úc Cẩn để cô ấy bình tĩnh lại, ngồi xuống trước rồi nói sau.

Úc Cẩn còn chưa định thần lại từ trong kích động, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Nghỉ hè lớp mười hai, mình nhớ rồi, thời gian đó hai người các cậu hình như là đi du lịch ở Kuala Lumpur, mình còn nhìn thấy hình chụp của hai người ở tòa tháp đôi, hai người sớm như vậy mà đã...”

Mặc dù là bạn khuê mật thân thiết đến cỡ nào, nhưng khi thảo luận chuyện này vẫn có chút ngại ngùng, Nhan Tập Ngữ hắng giọng một cái, nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Là chính cậu muốn biết mà.”

Vẻ mặt Úc Cẩn lại gian xảo: “Lừa đảo, vậy mà còn cùng mình ước hẹn là việc này nhất định phải đợi đến đêm tân hôn.” Trước đây khi đã quen biết nhau một thời gian, hai người còn thảo luận về nhận định của mình về phương diện này.

Hơn nữa cả hai còn cùng nhất trí rằng muốn đem phần tốt đẹp nhất này để đến đêm tân hôn. Hai cô đều e ngại rằng người bên cạnh mình bây giờ vẫn không phải là người sẽ đi cùng mình đến suốt cuộc đời, thật ra thì bây giờ vẫn nhiều người còn quan trọng đối với việc người vợ của mình còn trong trắng hay không. Vậy mà Nhan Tập Ngữ vào nghỉ hè năm lớp mười hai đã cùng Lâm Chấp. Hơn nữa cô ấy cũng không thèm nói gì với cô.

Nhan Tập Ngữ nghe bạn tốt lên án, oan ức nói: “Việc này không phải do mình tự làm chủ được, ai biết anh ấy...”

Bọn họ ban đầu chỉ là đơn giản cùng nhau đi du lịch để giải trí mà thôi, cô đâu biết sẽ xảy ra loại chuyện chứ? Lúc đó Lâm Chấp mời cô cùng đi du lịch mừng tốt nghiệp, mặc dù cô vô cùng háo những phản ứng đầu tiên vẫn là không ngủ chung phòng. Cho nên cô muốn anh xác nhận là sẽ thuê hai gian phòng, Lâm Chấp cũng đảm bảo rằng nếu cô không cho phép thì anh sẽ không động vào cô, sẽ luôn tôn trọng cô nên cô mới yên lòng hưởng thủ chuyến đi.

Thế nhưng khi tới Kuala Lumpur, mọi chuyện đều khác hẳn. Mặc dù với trình độ tiếng Anh của cô thì không có trở ngại gì về mặt giao tiếp, nhưng ở một đất nước xa lạ, mọi người đều nói tiếng Anh theo cách của mình, cách phát âm cũng không giống nhau.

Sau khi tới khách sạn, Lâm Chấp với vẻ mặt khó xử nói với cô rằng họ chỉ còn một phòng, nhưng là phòng đôi, có hai cái giường. Anh cẩn thận thăm dò ý kiến của cô, nói: “Nếu như em không đồng ý, chúng ta có thể đổi khách sạn khác.”

Thấy cô có chút do dự, Lâm Chấp lại nói thêm một câu: “Chẳng lẽ em không tin anh sao?” Liền đem phòng tuyến của cô hoàn toàn đánh bại.

Đã trải qua sáu giờ bay, một giờ ngồi xe taxi, Tập Ngữ đã mệt đến không thể nhúc nhích được, cô cũng không muốn thể hiện mình là người quá bảo thủ, dù sao cũng có hai cái giường, cho nên cô đồng ý.

Nhưng mà cô nam quả nữ ở chung một phòng, làm gì có chuyện trong sáng như cô nghĩ? Lau súng cướp cò là chuyện xảy ra trong nháy mắt, cô đang ở trong độ tuổi tò mò nhưng lại đối với tình dục vô cùng mơ hồ, không biết đã xảy ra chuyện gì, đến khi cô phản ứng lại đã thấy bị anh đè dưới thân. Thấy cô sợ hãi khóc thành tiếng, Lâm Chấp nhẹ nhàng hôn cô, dỗ dành, thủ thỉ bên tai cô: “Tiểu Ngữ, đừng sợ.”

Không biết là do giọng nói của anh quá mê người hay là cách an ủi ngập tràn sự quan tâm mà khi cô lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt anh vừa kiên nhẫn chịu đựng vừa dịu dàng dỗ dành, lại có chút mềm lòng, sau đó liền không thể quay đầu.

Lâm Chấp vừa mới nếm thử tình dục, càng dính vào càng không thể dừng lại, cô phải nỉ non cầu xin tha thứ mấy lần anh mới bằng lòng buông tha cho cô. Loại chuyện này, đã có lần đầu tiên tất nhiên sẽ có nhiều lần nữa.

Đợt nghỉ hè năm đó, Nhan Tập Ngữ tận lực trốn tránh Úc Cẩn, vì sợ cô ấy nhìn ra sự khác biệt nào đó rồi cười nhạo cô. Dù sao đối với một nữ sinh chưa đến hai mươi tuổi mà đã phát sinh loại chuyện này thì cảm thấy khó xử là không thể tránh khỏi.

Úc Cẩn nghe xong sau đó phân tích sơ bộ tình huống lúc đó rồi đưa ra kết luận: “Nhất định Lâm Chấp đã cố ý lừa gạt cậy, một khách sạn lớn như vậy làm sao chỉ có thể một phòng duy nhất được!”

Về sau Nhan Tập Ngữ cũng đã suy nghĩ đến khả năng này, nhưng mà nó quan trọng không? Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, cần gì phải truy cứu ai đúng ai sai? Cô đã xác định chính là anh, cho nên thời điểm nào cũng không còn quan trọng.

“...” Úc Cẩn hít một hơi khí lạnh, nói: “Quả nhiên, sau khi trở thành phụ nữ thì tư tưởng cũng đã khác xa.”

Nhan Tập Ngữ lại không đùa giỡn với cô: “Cậu cũng đừng giả bộ rụt rè nữa, rõ ràng là hận không thể hạ gục Hứa Vi Mộ từ lâu, lại không cho hắn động vào.”

Úc Cẩn bĩu môi: “Ai không cho anh động, rõ ràng là tại anh...”

“Hắn thế nào?”

“Hắn thế nào?”

“Không có gì.” Cô lắc đầu như trống bỏi rồi chúi mũi vào ly nước trái cây.

Dì cả của cô đã đi được mấy ngày nhưng Hứa Vi Mộ vẫn không tỏ vẻ gì, động tác thân mật nhất với cô vẫn chỉ là hôn với hôn, sắc mặt trêu ghẹo của anh chạy đâu mất rồi? Không thể nào để một cô gái như cô lại mặt dày mà hỏi anh: “Này, không phải anh nói là muốn ăn em sao?”

Con mẹ nó! Càng nghĩ càng oan ức, là do anh không chịu động vào cô, được chưa?

Tập Ngữ nhìn điệu bộ muốn nói lại thôi của cô, cảm thấy vui sướng khi người gặp nạn: “Chậc chậc, có người bị nghẹn lâu rồi nhưng lại không thể đi trêu chọc đàn ông nha.”

******

Chiều muộn, Hứa Vi Mộ gọi điện thoại cho cô: “Em đang ở đâu?”

Úc Cẩn giận dỗi trả lời: “Ở nhà.”

Anh lại không nghe ra có gì khác thường, lại hỏi: “Vậy sao không đến công ty anh?”

Nghe xong lời này Úc Cẩn tất nhiên càng giận hơn nữa: “Công ty của anh cũng không phải là nhà của em, mỗi ngày em đến đó làm gì?”

Hứa Vi Mộ lúc này mới nhận ra tâm tình của cô không tốt, nhẹ giọng dụ dỗ: “Sao lại bực bội rồi? Ngoan, tối nay cùng đi ăn cơm.”

Cô không kiên nhẫn đập bàn một cái, lớn giọng nói: “Hứa Vi Mộ, em cũng không phải là con cún nhà anh, dựa vào cái gì anh gọi đến thì em đến mà bảo đi thì phải đi?”

Câu này của cô có chút quá đáng, mặc dù biết vậy nhưng cô lại không thể kiềm chế được, cũng không biết là mình đang giận dỗi cái gì. Sau khi cúp điện thoại, Úc Cẩn tỉnh táo lại mới cảm thấy hối hận không thôi, sao lại nổi giận với anh chứ?

Hứa Vi Mộ không hiểu vì sao bị cô lớn tiếng, gần đây anh không có trêu chọc gì cô, hơn nữa không phải dì cả của cô đã đi rồi sao? Tại sao lại vẫn sáng nắng chiều mưa như vậy? Anh đang ngồi nghiền ngẫm nguyên nhân thì lại nhận được điện thoại của cô.

Giọng nói của cô mềm mại: “Xin lỗi, em không nên nổi giận với anh.”

Hứa Vi Mộ hiện tại có thể tưởng tượng ra cảnh cô đang cúi đầu nhìn xuống đất, tay vò vò góc áo, vừa nói xin lỗi vữa bĩu môi, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp: “Ngốc, em không cần xin lỗi anh? Hai chữ xin lỗi này sau này không được nói nữa.”

“Dạ.” Cô ngoan ngoãn đáp lại. Trong giọng nói của anh tràn đầy dịu dàng và cưng chìu, cô không tự chủ được nở nụ cười, quên luôn rốt cuộc tại sao mình lại nổi giẩn.

Bầu không khí cuối cùng cũng dịu xuống, anh lại lần nữa hỏi: “Tối nay ăn cơm với anh nhé?”

“Được, em sẽ đến chỗ anh.”

Hứa Vi Mộ đang nghĩ đến câu nói kia của cô “Công ty của anh không phải nhà của em, mỗi ngày em đến đó làm gì?” nên lên tiếng nói:

“Không cần, anh sẽ đến đón em.”

*******

Hơn bốn giờ chiều, thư ký vào thông báo: “Hứa tổng, bên ngoài có Lâm tiểu thư muốn gặp anh.”

“Ai?”

Thư ký lại đột nhiên ấp úng, đứng nhìn sắc mặt của anh đến nửa ngày sau mới lên tiếng: “Cô ấy nói... cô ấy nói cô ấy là bạn gái của anh.”

Trên mặt Hứa Vi Mộ toàn là vẻ hoài nghi, nếu đã nói như vậy, còn là một cô gái họ Lâm, trừ phi...

Anh ngay cả phân phó cũng không kịp, trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc. Lâm Khê đang thong thả đứng ngoài cửa, dường như đoán trước việc anh sẽ ra tận cửa đón cô là chuyện bình thường, cho nên không hề kinh ngạc, trên mặt nở một nụ cười đúng mực: “Anh Vi Mộ, đã lâu không gặp.”

Hứa Vi Mộ nghe cô ta gọi như vậy thì nhướng mày, không biết cô ta đang giở trò quỷ gì. Hai năm không gặp, cô ta càng ngày càng trổ mã, trang điểm càng xinh đẹp, nhưng tâm tư vẫn giấu cực sâu, không ai biết rằng đằng sau nụ cười đó, suy nghĩ thật sự của cô ta là gì.

“Đã lâu không gặp.” Tình hình thực tế của bon họ vốn là như thế, một câu đã lâu không gặp, cũng cho cô ta chút mặt mũi.

Lâm Khê thấy anh cứ như vậy đứng ở cửa, dường như không muốn nói chuyện với cô ta, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: “Hai năm không gặp, anh không muốn mời em ly nước sao?”

“Mời vào.” Thái độ của anh đối với cô, cùng với người qua đường không khác lắm.

Lâm Khê giật giật khóe miệng đi sau lưng anh vào phòng làm việc. Đối với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của thư ký chỉ mỉm cười, cô ta vốn cũng không có nói sai, cô ta là bạn gái của Hứa Vi Mộ, nhưng mà, thiếu hai chữ “đã từng” mà thôi.

Hứa Vi Mộ đối với phản ứng của thư ký làm như không biết, chỉ đạo: “Rót cho Lâm tiểu thư một chén trà, nhanh chút.”

Lời vừa nói ra liền biểu lộ lập trường của hắn. Lâm Khê với hắn mà nói chỉ là một vị khách bình thường.

“Vâng, Hứa tổng.” Thư ký bổng nhiên chảy mồ hôi lạnh, không biết lai lịch của vị mỹ nữ có khí chất mạnh mẽ này là gì.

Hứa Vi Mộ trở lại vị trí ghế ngồi của mình, đầu cũng không ngẩng lên, chuyên tâm làm việc, nhưng vẻ mặt mất tự nhiên đã bán đứng anh.

Ngược lại, Lâm Khê lại vô cùng thong thả thưởng thức cách bày trí trong phòng làm việc, cô ta ngồi vào ghế sopha, nhìn bộ dáng đang giả vờ bình tĩnh của anh khoan thai nói: “Anh không hiếu kỳ tại sao em lại trở về sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.