Ngày mồng 2 Tết, già trẻ lớn bé trong phủ Tĩnh Quốc công cùng tiến cung.
Lục Nghi Trinh được cha mẹ đưa đi chúc Tết nhà Đặng phu tử, sau khi ra về lại tiếp tục đến phủ Anh Vũ Hầu.
Phòng chính của Hầu phủ là nơi hàn huyên của chủ quân Từ gia và những nam nhân khác.
Cách một bức bình phong, Lục Nghi Trinh và Lục phu nhân được tiếp đón ở nơi dành cho nữ quyến.
Hầu phu nhân không xuất hiện, chủ trì cuộc nói chuyện là Từ gia lão thái thái… Đầu tháng Chạp, Hầu phu nhân sinh thêm một đứa con trai cho Từ gia, hiện giờ vẫn đang ở cữ trong phòng.
Thừa lúc mấy phu nhân đang chúc mừng Từ lão thái thái, Lục Nghi Trinh tìm được Tiểu Tam và Tiểu Tứ của Từ gia, tò mò hỏi: “Sao không ôm Tiểu Ngũ nhà tỷ ra đây?”
“Bé con mới một tháng tuổi không chịu được gió, chỉ có thể ở trong phòng thôi”. Từ Uyển Âm nói: “Đợi Tiểu Ngũ lớn hơn chút nữa thì Lục muội muội có thể nhìn thấy đệ ấy”.
…
Sau khi dùng cơm trưa ở phủ Anh Vũ Hầu, hai nhà Từ – Lục cùng nhau đến phủ Đoàn Tể chấp.
Tể chấp Đại Triệu họ Đoàn rất nổi danh, là nguyên lão hai triều, cũng là quyền thần chỉ dưới một người lúc bấy giờ.
Thời Tiên đế còn tại vị, Đoàn Nghiệp lúc đó vẫn còn là người soạn sách trong Tập Anh điện đã xả thân cứu giá, bị trúng bốn đao vào chân, đến giờ vẫn để lại di chứng. Mỗi lần mưa dầm gió bấc, thời tiết ẩm ướt thì ông ta chỉ có thể chống gậy lên triều.
Chuyện đó đã trở thành một truyền kỳ về lòng trung với vua.
Sau đó, Đoàn Nghiệp từng bước thăng quan, cho đến khi chạm đến chức Tể chấp của Đại Triệu.
Hai năm trước, Tiên đế trước khi băng hà còn hạ chỉ lệnh cho Đoàn Tể chấp phụ chính, thậm chí còn ban cho ông ta một cây thước… Nếu Thiếu Đế bất minh, bất cần, bất nhân thì Đoàn Tể chấp có thể cầm thước gõ đầu thiên tử*.
* Thiếu Đế: Vị vua còn trẻ. Bất minh là không sáng suốt, bị gian thần xu nịnh. Bất cần là không cần cù, cần kiệm. Bất nhân là không có tình người, hôn quân…
Lớp tuyết rơi trước cửa Đoàn phủ đã được dọn sạch, mặt đường sạch sẽ tinh tươm.
Lục Nghi Trinh nhảy xuống xe ngựa, cùng tỷ muội Từ gia theo người lớn hai bên từ từ đi vào trong.
Đoàn phủ trồng rất nhiều hoa.
Mẫu đơn, đỗ quyên, sơn trà, hoa lan… nhiều không kể xiết. Vào chính đông, phần lớn những cây hoa đó đều không ra hoa mà rũ rượi buồn thảm. Trái lại, thụy hương trắng hồng, nghinh xuân vàng óng và mai vàng rực rỡ ở bên hoa hòe khoe sắc lại càng thu hút tầm mắt của người khác.
Bọn họ gặp được Đoàn Tể chấp trong vườn hoa.
Lúc đó, Đoàn Tể chấp đang ngồi trên xe lăn bốn bánh, dùng một chiếc kéo cắt tỉa cho cây mai vàng.
Đoàn phu nhân hầu hạ bên cạnh, đôi tay đáp trên lưng ghế, thỉnh thoảng sẽ dựa theo động tác của Đoàn Tể chấp để điều chỉnh góc độ của xe lăn.
Hai người cực kỳ ăn ý, không khí yên tĩnh vắng lặng. Mảnh sân thanh nhã chỉ còn lại tiếng kêu “Rắc” của những vết cắt nhành mai.
Có lẽ là khách đến thăm vừa mới rời đi nên Đoàn phủ rất thanh tịnh.
Tên người hầu chạy đến thông báo, âm thanh truyền đến rõ ràng trong hoa viên trống trải: “Chủ quân, Anh Vũ Hầu và Lục gia lang quân đến rồi!”
Đoàn Tể chấp thu lại cây kéo trong tay, Đoàn phu nhân đẩy ghế quay lại.
Cách một khoảng, Lục Nghi Trinh đã nhìn rõ dáng dấp của Tể chấp Đại Triệu trong truyền thuyết.
Dục Nhi tỷ tỷ có vài phần giống ông ấy, khí khái toát lên giữa đôi chân mày vô cùng áp bức.
Hơn nữa, Đoàn Tể chấp lại ít khi cười, nếu biểu hiện vẻ mặt không cảm xúc thì sẽ giống như bức tượng Kim Cang* trừng mắt. Chỉ e là ban đêm còn có thể hù trẻ con khóc ré lên sợ hãi.
* Kim Cang được biết đến là một trong những vị thần bảo hộ Phật giáo thuộc Thiên bộ.
Sau đó, nữ quyến có quan hệ đều được gọi đến phòng khách.
Lục Nghi Trinh gặp được Đoàn Dục Nhi.
Hôm nay tiểu nữ của Tể chấp ăn mặc rất rực rỡ, cả người đều được vây lấy bởi một màu đỏ bắt mắt, thoạt nhìn cứ như một bánh pháo chơi Tết.
Bốn tiểu cô nương và mấy phu nhân đến một chiếc bàn ngồi nói chuyện, cắn hạt dưa.
Bọn họ kể cho nhau nghe một chút chuyện thú vị khi ăn Tết. Kể từ lúc gặp Đoàn Tể chấp, Từ Uyển Âm vẫn luôn thấp thỏm không yên, đưa khăn tay lau khóe miệng, vờ hỏi vô tình: “Dục Nhi muội muội, sao không thấy Đại ca ca của muội”.
Nhắc đến chuyện này, Đoàn Dục Nhi mặt mày ủ rũ, đáp: “Năm nay Đại ca ca của muội phải ở lại Phụng Sơn, cũng không được về ăn Tết”.
Từ Uyển Âm nghe vậy, đáy mắt lóe lên chút kinh sợ lẫn lo âu: “Việc học ở thư viện Phụng Sơn căng thẳng như vậy hả?”
“Đúng vậy, mỗi lần huynh ấy viết thư về nhà đều là đọc sách, cưỡi ngựa bắn cung, không có chút thời gian nghỉ ngơi. Quả thực là còn không bằng khi ở Quốc Tử Giám ấy”.
Đoàn Dục Nhi thở dài: “Nghe nói mấy ngày đầu năm mới, vị lão Thái sư của Vương gia ở Lang Gia ấy, gọi là… gọi là gì ấy nhỉ?”
“Vương Nghiễm lão tiên sinh”.
“Đúng rồi, chính là Vương Nghiễm lão tiên sinh… Lục muội muội, lão tiên sinh còn là ngoại tổ phụ* của đại ca ca hàng xóm nhà muội đó”. Đoàn Dục Nhi liếc mắt sang Lục Nghi Trinh đang cắn hạt dưa rất nghiêm túc, thuận miệng nói.
* Ngoại tổ phụ: Ông ngoại.
Nào ngờ tiểu cô nương Lục gia vừa bắt được một câu đã lập tức ngẩng đầu truy hỏi: “Ngoại tổ phụ của Ý ca ca làm sao cơ?”
“Vừa nói đến ca ca nhà bên là muội tỉnh liền”.
Đoàn Dục Nhi duỗi tay xoa gương mặt trẻ con bầu bĩnh của nàng, sờ nắn chán chê rồi mới nâng chén trà lên nói cặn kẽ: “Theo tin tức của ca ca ta thì Vương Nghiễm tiên sinh sẽ đến thư viện Phụng Sơn, cùng Phùng Hoạch lão tiên sinh giảng kinh luận đạo”.
Vừa dứt lời, ngay cả Từ Uyển Trúc vốn không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện cũng bị chấn động: “Trời ạ, hai vị thần tiên thế mà lại cùng xuất hiện ấy hả?”
“Đúng vậy, hai vị đại nho đương thời lại muốn luận đạo ở thư viện Phụng Sơn. Náo nhiệt như vậy, nếu là ta thì ta cũng không về kinh ăn Tết đâu”. Từ Uyển Âm mỉm cười khúc khích.
Đoàn Dục Nhi bĩu môi: “Thôi thôi, các người đều thích học. Muội ấy à, chỉ cần tưởng tượng phải ở thư viện nghe kinh thư lễ pháp mấy ngày đêm là đã thấy đau đầu kinh khủng, hận không thể gắn một đôi cánh bay về nhà ấy chứ”.
Từ Uyển Trúc quen thói chọc ngoáy nàng: “Tính cách này của Dục Nhi tỷ tỷ với Đoàn gia Đại ca ca không giống do cùng một mẹ sinh ra gì cả?”
“Từ gia Tiểu Tứ, ngươi nói cái gì?”
“Dục Nhi tỷ tỷ nghe thấy gì thì chính là cái đó. Nhưng cũng chỉ là một câu nói đùa thôi mà, thiết nghĩ Dục Nhi tỷ tỷ độ lượng, sẽ không đến mức tính toán nhỏ nhen đâu nhỉ”.
“… Ngươi, đi! Đổi cho ta một bình trà nóng đến đây, xem hôm nay ta hất cả ấm trà vào mặt nàng ta luôn”.
…
Mồng 3 Tết, lớn bé Lục phủ đến thăm phủ Tĩnh Quốc công.
Lục Nghi Trinh cảm thấy người ở Tùy gia đối với nàng đặc biệt nhiệt tình.
Ngoài phu thê Quốc công tặng cho nàng một món tiền mừng tuổi, Tùy lão thái thái còn cố ý tặng cho nàng một dây xích kết bằng một trăm xu tiền đồng, đeo lên thấy cả cổ nặng trịch.
Tùy tiểu Thế tử đứng bên cạnh thấy dáng vẻ vui mừng hoan hỉ của nàng, bản thân cũng thấy vui vẻ.
Cuối cùng, món “hậu ái” này vẫn phải sai nữ sử tháo xuống.
Lúc các trưởng bối trò chuyện, tiểu Thế tử bưng hai đĩa điểm tâm, đi từ sảnh trước đến hậu đường tìm tiểu cô nương Lục gia nói chuyện.
“Hôm qua Trinh Nhi muội muội đã đến nhà ai chúc Tết rồi?”
“Đặng phu tử này, Từ gia, Đoàn gia, sau đó còn đến nhà một bà con xa thân thích gần đây nữa”.
Tiểu cô nương đang nói, dừng như sực nhớ ra chuyện gì bèn khom người đến phía đối diện, nói nhỏ: “Đúng rồi Ý ca ca, hôm qua muội có nghe được một chuyện… ngoại tổ phụ ở tại Lang Gia của huynh có phải sẽ đến Phụng Sơn mấy ngày tới không?”
Tùy Ý hơi nhướng mày: “Đúng là có chuyện như vậy”.
Hắn nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: “Mấy năm trước trong nhà xảy ra chút biến cố, ngoại tổ phụ của ta chịu đả kích rất lớn, cả ngày đóng cửa không chịu ra ngoài, sức khỏe cũng ngày càng yếu. Gần đây mới chịu xuất hiện, cũng tốt”.
“Thì ra vẫn còn có lý do như vậy”.
Lục Nghi Trinh ngồi nghiêm chỉnh đối diện với tiểu Thế tử, chỉ thấy khuôn mặt hắn rất bình đạm phẳng lặng, cũng không hề nhìn ra bất kỳ cảm xúc bi thương hay thống hận thâm sâu, dường như đây chỉ là một việc nhỏ có thể cười một tiếng rồi bỏ qua.
Nàng cũng không gặng hỏi nữa, trái lại còn lấy ra một túi gấm đỏ thắm trong ngực áo.
“Ý ca ca, tặng huynh”.
Nàng đặt chiếc túi gấm trên bàn.
Tùy tiểu Thế tử chớp mắt nhìn hành động của nàng.
Ngay sau đó, hắn đặt chén trà xuống. Trước cái nhìn chăm chú của tiểu cô nương, hắn thò bàn tay vào tay áo, từ từ lấy ra một chiếc túi gấm màu sắc tương tự.
Túi gấm màu đỏ đậm treo lửng lơ trên đầu ngón tay trỏ của hắn, lắc bên nọ lại lắc bên kia.
“Cái này…” Lục Nghi Trinh ngờ ngợ: “Không phải là chuẩn bị đồ giống muội đấy chứ?”
Tiểu Thế tử trầm mặc, đối diện ánh mắt của nàng: “Túi của ta có mười đồng tiền”.
Lục Nghi Trinh nghe vậy, lập tức “Phì” cười.
“Thế Ý ca ca đoán xem trong túi của muội có bao nhiêu đồng tiền?”
“Ồ, để ta đoán xem”. Đuôi mắt tiểu Thế tử hơi hếch lên, hào phóng lộ ra nụ cười: “Ta đoán có mười lăm đồng”.
Phong tục tặng tiền mừng tuổi là số đồng tiền sẽ bằng số tuổi của người nhận.
Hai người ngồi cách nhau một bàn điểm tâm trà nước, trao đổi vật trong tay với đối phương.
Tiếp nhận món quà đặc biệt năm mới, tiểu Thế tử khẽ cười trêu ghẹo: “Thật kỳ lạ, thế gian lấy đâu ra đạo lý muội muội lại mừng tuổi cho ca ca?”
“Mẹ muội nói tặng tiền mừng tuổi chỉ là phong tục may mắn thuận lợi trong năm mới. Còn về muội muội tặng ca ca hay ca ca tặng muội muội thì có gì quan trọng đâu?”
Tiểu cô nương kiêu ngạo nói: “Thế gian không có thì muội đây chính là trường hợp đầu tiên”.
…
Vừa qua Tết Thượng Nguyên, các thư viện đều rục rịch khai giảng.
Lục Nghi Trinh lại nghe được âm thanh giảng bài thân thiết đã lâu mới thấy của Đặng phu tử.
Chớm đầu xuân, băng tuyết bắt đầu tan, học sinh trong lớp học ở phủ Anh Vũ Hầu đã học thuộc làu làu bài《Mạnh Tử》.
Váy áo bông dài cũng bị các cô nương cất hết vào tủ, thay thế bởi y phục mỏng hơn một chút.
Rừng hạnh mười dặm ngoài kinh thành nước Triệu đã thay da đổi thịt, trút bỏ vẻ ảm đạm mùa thu đông để chào đón những mầm non đầy sức sống.
Dạo chơi trong khu rừng hạnh chính là thú vui đầu xuân của nhân sĩ trong kinh thành nước Triệu.
Nhập gia tùy tục, Lục Tông cũng dự định chọn một ngày nghỉ để đưa thê tử và con gái ra ngoài thành ngắm hạnh.
Không chịu nổi con gái nhỏ năm lần bảy lượt năn nỉ nên ông đành phải tìm tên người hầu bên cạnh Thế tử phủ Tĩnh Quốc công, nhờ hắn ta truyền đạt lại lời mời tiểu Thế tử đi ngắm hạnh.
May sao tiểu Thế tử sảng khoái đồng ý.
Sau buổi trưa ngày dự định ra ngoài thành dạo chơi, xe ngựa của Lục phủ đến cửa chính phủ Anh Vũ Hầu để đón Lục tiểu cô nương, sau đó lại quay đầu đến con phố Khải Thánh Viện, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa trang nghiêm yên tĩnh của Quốc Tử Giám.
Đúng giờ Thân, cửa lớn Quốc Tử Giám rộng mở.
Đám học sinh trẻ tuổi bừng bừng xuất hiện trước cửa Thái Học. Các công tử thiếu niên vừa nói chuyện vừa xuống cầu thang, tiến thẳng vào con phố đối diện cửa chính.
Lục Nghi Trinh vén màn xe, thò nửa cái đầu ra ngoài tìm kiếm bóng hình quen thuộc trong đám đông ngày càng thưa thớt.
Đợi một lát, bỗng nhiên trước mắt nàng trở nên sáng ngời như ánh dương chiếu rọi ban trưa.
…
“Ngươi nói xem Hạ phu tử kia đã gọi tên ngươi mấy lần trong lớp rồi? Làm gì đến nỗi mà ông ấy cứ khư khư nhắc đến cuộc luận đạo của thư viện Phụng Sơn kia chứ? Một câu Vương Nghiễm lão tiên sinh, hai câu lại Vương Nghiễm lão tiên sinh, lỗ tai của ta sắp nở hoa đến nơi rồi”.
Từ gia Đại Lang trưng vẻ mặt đau khổ, hắn ta định nâng cánh tay muốn ôm bả vai người bên cạnh nhưng lại bị một chiếc quạt lạnh ngắt đẩy ra.
“Đây là lý do ngươi không nghiêm túc nghe giảng, lén lút chơi đấu dế với bọn Kiều Ngũ sau bàn đó hả?”
Tùy Ý chậm rãi nhét cây quạt vào trong tay áo, cười nói.
“Môn thuật số của Hạ phu tử mệt mỏi thế nào chắc ngươi phải rõ hơn ta đấy?” Từ Đại không hề chột dạ: “Hơn nữa, ngươi cũng đường đường là Tùy Thế tử, chẳng phải cũng chống đầu ngủ gật đấy sao?”
“Ấy, đừng đánh đồng ta với ngươi, ta cùng lắm chỉ ngủ một giấc còn ngươi lại đấu dế trong lớp, ta đây cũng phải bái phục gọi một tiếng tổ tông. Hạ phu tử không bị ngươi…”
Câu nói nửa lời không có sau đó nữa. Từ Đại lấy làm lạ bèn ngước mắt lên; lập tức nhìn thấy đáy mắt của Tùy tiểu Thế tử bình thường lười nhác, không có tinh thần thế mà lại lóe lên ý cười.
Nơi hắn nhìn chính là…
Từ Đại quay đầu nhìn cửa chính của Quốc Tử Giám.
Một chiếc xe ngựa trông rất trang nhã dừng trên con phố của Khải Thánh Viện.
Bỗng dưng, màn xe được một bàn tay trắng nõn vén lên, bóng dáng vàng nhạt nhỏ xinh hân hoan vui mừng xuất hiện trong chớp mắt.
“Ý ca ca!”
Tiểu cô nương tựa như chú chim hoàng oanh ngày xuân, làn váy tung bay, vượt qua bậc cửa gỗ nhẹ nhàng, thoăn thoắt đến bên cạnh hắn.
Hình ảnh đã dẫn dụ sự chú ý của đám học sinh đang muốn trở về nhà.
Trên thềm đá, Từ Đại đứng trước cửa Thái Học cúi đầu nhìn bóng dáng vừa mới lướt qua, nhanh chóng nhận ra nàng:
“Đây chẳng phải là tiểu cô nương năm trước đã cãi nhau với Tứ muội muội của ta đó sao?”
“Lấy đâu ra”. Tùy Ý nhìn chăm chú vào bóng dáng trẻ con cách hắn ngày càng gần đang bước lên bậc thang, nhẹ giọng phản bác: “Rõ ràng là Từ Tứ cô nương trêu chọc Trinh Nhi muội muội nhà ta trước”.
Từ gia Đại Lang bỗng im bặt, nghiêng đầu nhìn góc mặt mỉm cười dịu dàng nhã nhặn của người bạn cùng trường, nhưng rồi lại hoảng hốt sinh ra ảo giác người bên cạnh đã bị ai đó âm thầm đánh tráo.
Không đúng, không đúng chút nào.
Tiểu Thế tử phủ Tĩnh Quốc công không nên có dáng vẻ này mới phải.
Mặc dù ngày thường trông hắn rất tao nhã dễ gần, tiêu dao sảng khoái, luôn có thể lựa theo mọi cảm xúc của người khác; nhưng chỉ cần tiến thêm một bước thì lập tức sẽ phát hiện người này là một hồ sâu không đáy.
Bất kể là mưa, gió hay những tia nắng chói chang rọi xuống mặt hồ cũng không thể khiến nó lăn tăn gợn sóng.
Niềm vui của người thường không thể khiến hắn vui mừng, nỗi bi ai của người thường cũng không thể khiến hắn đau thương.
Nhưng cái hồ sâu đó… vậy mà hôm nay lại gợn sóng!
Từ Đại hít sâu một hơi, liếc ngang liếc dọc vài cái, cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Hắn ta không nhịn được đáp trả: “Đây là thiên kim độc nhất của Lục Thị lang, từ khi nào lại trở thành của nhà ngươi mất rồi?”
Tùy tiểu Thế tử mỉm cười, không hề đáp lại. Cũng không biết cuối cùng hắn nhận hay không nhận lời nói này.
Chỉ thấy hắn giơ tay lên coi như tạm biệt, ngay cả ánh mắt cũng chưa rời đi nhưng bước chân đã tự nhiên cất bước xuống cầu thang.
Dưới sắc trời đắm say lòng người của đầu xuân, hai sắc đỏ tía lẫn vàng nhạt gặp nhau giữa bậc thang bằng đá.
Thiếu niên ngồm xổm xuống nhìn tiểu cô nương, lúm đồng tiền bên khóe môi lại nở rộ một lần nữa.