Sáng sớm hôm sau, Lục Nghi Trinh cùng cha mẹ đến phủ Anh Vũ Hầu.
Trong lúc người lớn nói chuyện ở phòng chính thì nàng được nữ sử đưa đến nơi ở của Từ Uyển Trúc.
Dường như Từ gia Tiểu Tứ bị dọa không nhẹ, khuôn mặt thường ngày vẫn luôn kiêu ngạo giờ đây lại tái nhợt, ánh mắt run rẩy sợ hãi, cả người ốm yếu nằm bẹp trên giường.
Lục Nghi Trinh ngồi bên giường nói mấy lời nhưng nàng ta gần như chỉ lọt tai được một nửa.
Doãn tiểu nương cầm khăn tay khóc lóc bên mép giường, nói: “Đa tạ Lục cô nương đến thăm Trúc Nhi nhà ta, lần này Trúc Nhi gặp đại nạn, không biết bao giờ mới khôi phục như cũ. Cô nương nói xem, con bé còn nhỏ như vậy sao có thể chịu được cảnh chém giết máu nhuốm gươm đao, Trúc Nhi của ta thật đáng thương…”.
Người phụ nữ xinh đẹp khóc như hoa lê đái vũ, Lục Nghi Trinh suýt không thể chống đỡ được nữa, phải an ủi một lúc mới khiến bà ta ngừng khóc.
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Từ gia Tiểu Tứ, Lục Nghi Trinh gặp Từ Uyển Âm gần chỗ hòn non bộ.
“Lục muội muội”. Từ Uyển Âm vừa nhìn thấy nàng đã bước đến hỏi han: “Gặp Tiểu Tứ rồi hả?”
“Ừm”. Lục Nghi Trinh nói: “Uyển Âm tỷ tỷ đặc biệt chờ muội ở đây là có chuyện muốn nói phải không?”.
“Đúng vậy”.
Từ Uyển Âm vừa nói vừa liếc mắt nhìn mấy nữ sử cúi đầu rũ mi của hai nhà, sau đó nắm tay nàng vòng ra sau hòn non bộ. Thấy bốn bề yên tĩnh, lúc này nàng mới nói:
“Huyện chúa Ninh Gia bị bắt cóc, duy chỉ có Tiểu Tứ nhà ta bình yên vô sự. Ta nghe nói người trên phố bây giờ đều đồn đại đám giết người đó chọn ra tay với nữ quyến của quan viên mới nhậm chức. Lục muội muội, muội nhất định phải cẩn thận mọi việc thường ngày”.
“Ừm, muội biết rồi. Hôm nay cha mẹ muội cũng đến chính là vì chuyện này. Trước khi những vụ án đó chưa được phá thì chắc muội sẽ không đến học cùng các tỷ”.
“Như vậy cũng tốt”. Từ Uyển Âm nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng chợt nhớ ra điều gì lại thở dài một cái: “Dục Nhi muội muội đến trước muội một lúc, nhưng muội ấy chỉ ở chưa đến một khắc đã rời đi. Ta thấy sắc mặt muội ấy cũng không tốt lắm, chắc hẳn những vụ giết người bắt cóc gần đây đã khiến lòng người hoảng sợ rất nhiều”.
“Dục Nhi tỷ tỷ làm sao vậy?”.
“Cùng vì lời đồn trên phố thôi”. Từ Uyển Âm ghé bên tai nàng thì thầm: “Có người nói người đứng sau thao túng mấy vụ án quý nữ bị bắt cóc gần đây là một vị quan lớn của phe cũ; lại có người nói vị quan lớn này chính là Đoàn Tể chấp”.
Lục Nghi Trinh vô cùng kinh ngạc: “Chắc không phải đâu?”.
Từ Uyển Âm lắc đầu: “Người công minh chính trực như Đoàn Tể chấp, ta không tin ông ấy sẽ làm ra chuyện độc ác như vậy, nhất định đằng sau còn có nội tình khác. Chỉ mong triều đình có thể nhanh chóng tra được manh mối của vụ án này”.
…
Ra đến cửa chính phủ Anh Vũ Hầu, Lục Nghi Trinh theo cha mẹ lên xe ngựa trở về nhà.
Khi đi qua phố Phan Lâu, Lục Nghi Trinh vén màn xe thì nhìn thấy một đội binh lính mặc áo giáp trên đường.
Người qua đường tránh sang hai bên, có người chụm đầu bàn tán, còn có tiếng thở dài liên tục không ngừng.
Con phố náo nhiệt phồn hoa xưa kia của kinh thành giờ lại như bị một tầng sương mù mờ mịt bao phủ.
Thấy thế, Lục phu nhân nói với nàng: “Quan gia đã phái cấm quân trợ giúp Đại Lý Tự phá án, cũng hạn cho Đại Lý Tự phải phá án trong bảy ngày. Trong bảy ngày này, kinh thành nước Triệu sẽ đóng cổng thành, tạm dừng chợ đêm. Cũng hết cách, ba vụ án này thật sự quá kinh hãi dọa người”.
Tiểu cô nương nhìn cảnh tượng trên phố, tâm trạng càng thêm nặng nề: “Thật sự có thể tìm ra kẻ xấu trong bảy ngày ạ?”.
“Đây cũng không phải là chuyện tiểu bảo bối nhà ta nên lo lắng”.
Lục Tông duỗi tay xoa đỉnh đầu tiểu cô nương: “Trời sập cũng có chỗ cao chống. Huống chi Đại Lý Tự liên thủ với cấm quân thì kinh thành bây giờ đã trở thành tấm lưới kín, cá lâm vào vùng nước đục, sớm muộn gì cũng mắc lưới”.
…
Sau khi trở về từ phủ Anh Vũ Hầu, Lục Nghi Trinh ngây người trong nhà khoảng hai ngày.
Nàng thật sự không bước chân ra khỏi phủ nửa bước trong hai ngày này, vì thế mà cơ thể cũng trở nên uể oải, giống như con chim hoang dã bị nhốt trong lồng son quá lâu.
“Bảo Khấu, hôm nay bên ngoài có tin tức gì không?”.
Tiểu cô nương Lục gia buồn chán ôm cún con trắng muốt nằm ườn trên ghế, nàng vừa vuốt lông cún cưng vừa hỏi nữ sử.
Bảo Khấu đáp: “Thưa cô nương, các quý nữ trong kinh thành đều hoảng sợ mấy ngày nay, không ai dám ra khỏi cửa, nhưng cũng không có vụ án nào xảy ra nữa. Có điều, trong lúc Đại Lý Tự và cấm quân truy lùng toàn thành để bắt phạm nhân thì cũng không có tin tức nào của những con tin đã bị bắt cóc lần trước.
Tiểu cô nương nhẩm tính: “Bảy ngày đã sắp hết ba ngày rồi. Nếu Đại Lý Tự không phá được án thì sao?”.
“Có lẽ toàn bộ quan viên phụ trách sẽ bị cách chức xử lý”.
Bảo Khấu dừng lại, trấn an nàng: “Cô nương hãy yên tâm, ta nghe nói Đại Lý Tự Chính khanh* Bùi Văn Hoán đã giữ chức này hơn mười năm, đã phá được rất nhiều vụ án mà các phủ nha không thể giải quyết, dân gian đều xưng tụng ông ấy là ‘Bùi thanh thiên’ đấy. Nếu ngay cả ông ấy cũng không phá được vụ án này thì e là cả Đại Triệu cũng không có ai đủ khả năng làm được”.
* Chính khanh: chức vụ đứng đầu Đại Lý Tự.
Tiểu cô nương khẽ gật, sau đó cúi đầu vuốt lông cho cún con trong lòng.
Đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy tiếng cửa tiểu viện bị gõ vang.
“… Trinh Nhi muội muội”.
“Ý ca ca!”.
Tiểu cô nương Lục gia vừa nghe thấy giọng nói của hắn bèn lập tức đẩy con chó nhỏ sang một bên, mừng rỡ đứng dậy lon ton đến cổng vòm ngoài vườn.
“Hôm nay huynh…”.
“Lục phu nhân sợ Trinh Nhi muội muội ở mãi trong phủ buồn nẫu ruột nên cố ý mời ta đến khuây khỏa cho muội”.
Người thiếu niên tướng mạo như trăng sáng, cây quạt xếp khẽ chuyển động, dịu dàng tao nhã cười với nàng.
“Thì ra là mẹ muội nói”.
Tiểu cô nương đưa Tùy tiểu Thế từ vào tiểu viện, mời hắn ngồi xuống, lúc này mới chịu ôm cún con vào lòng một lần nữa.
Tùy Ý chú ý tới sắc mặt của tiểu cô nương không giống mọi ngày, hắn phe phẩy cây quạt, ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Trinh Nhi muội muội sao lại có dáng vẻ buồn bã như bánh đa gặp nước thế? Chẳng lẽ đúng là buồn nẫu ruột thật sao?”.
“Có một chút”. Lục Nghi Trinh nhìn nhắn: “Nhưng Ý ca ca chơi mấy ván ném tên với muội, kể cho muội mấy câu chuyện rồi lại dạy mấy chiêu võ công lợi hại cho muội nữa thì sẽ tốt liền”.
“Đã muốn chơi ném tên còn muốn kể chuyện, còn cả học võ công, Trinh Nhi muội muội học được lòng tham như vậy từ bao giờ thế?”.
Tiểu cô nương nhất thời dựng thẳng lưng: “Đây đâu gọi là lòng tham được? Vì muội thích Ý ca ca nên mới muốn làm việc này việc kia với huynh, đổi lại là người khác, còn lâu muội mới thèm”.
Tiểu Thế tử cười khẽ, ngón cái và ngón trỏ thu quạt xếp lại. Đầu ngón tay vừa chuyển động đã quay chiếc quạt mòng mòng đơn giản như một chiếc bút.
“Ồ, lời này có lý”.
Tiểu cô nương nghe vậy, ánh mắt bỗng chốc cháy lên tia hy vọng.
Cún con trước ngực dường như cũng cảm nhận được nỗi lòng của chủ nhân nên cố mở tròn mắt chống đối.
Lại là ánh mặt này…
Tựa như người trước mắt lúc này chính là bảo vật cần trân trọng nhất thế gian.
Sắc mặt của tiểu Thế tử trầm xuống, động tác quay quạt trên tay dừng lại, ngập ngừng một lúc mới ung dung nói:
“Thế Trinh Nhi muội muội muốn chơi ném tên trước, nghe kể chuyện trước hay là học chiêu thức trước nào?”.
Dường như tiểu cô nương đang chờ đợi chính là câu này, mày mặt thoáng chốc đã trở nên hớn hở, đôi mắt hạnh cũng cong lên thành vầng trăng non đẹp mắt: “Muội muốn chơi ném tên vào bình trước!”.
Mấy năm nay, Lục phủ đã chuẩn bị mũi tên, bình đồng để chơi trò này, hoàn toàn không giống phải dùng xiên que và người tuyết như ba năm trước.
Bảo Khấu đã chuẩn bị xong đồ đạc, Tùy tiểu Thế tử và Lục tiểu cô nương cũng ngắm chọn vị trí để chơi.
“Lần này có cần ta nhường Trinh Nhi muội muội một lượt không?”. Tiểu Thế tử cầm mũi tên trong tay, nghiêng đầu cười hỏi.
Tiểu cô nương đáp lại cực kỳ khí thế: “Không cần, Ý ca ca chơi hết sức đi, chúng ta thi công bằng”.
“Được”. Tiểu Thế tử nói: “Nhưng trước khi chơi thì Trinh Nhi muội muội phải đồng ý với ta một chuyện”.
“Chuyện gì?”.
“Chơi thua không được khóc nhè”.
Mới đầu tiểu cô nương còn ngẩn người, sau đó khuôn mặt đỏ ửng ngay lập tức.
“Tùy Ý!”. Nàng tức giận mắng: “Huynh coi thường muội”.
Tùy tiểu Thế tử nhìn nàng chăm chú, trong lúc mỉm cười, lúm đồng tiền bên khóe môi cũng dần lộ rõ.
Biểu tình này của hắn cộng thêm hắn chẳng nói lời nào, Lục Nghi Trinh cảm thấy ý chí chiến đấu trong người bị đẩy lên cao trào. Nàng quay đầu ngắm chuẩn miệng chiếc bình đồng ngoài sân, cánh tay vừa chuyển động, một mũi tên lao về phía trước.
“Leng keng”.
Mũi tên rơi thẳng vào miệng bình phát ra tiếng kêu chắc nịch.
“Hữu sơ*, mười điểm!”. Tiểu cô nương mừng ra mặt, hân hoan đắc ý ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên bên cạnh.
* Hữu sơ: ném trúng ngay mũi tên đầu tiên được 10 điểm.
Hệt như con thiên nga trắng nhỏ kiêu kỳ.
Đuôi mắt của tiểu Thế tử thoáng lướt qua nàng, ra vẻ vô ý nắm mũi tên, ánh mắt hơi lay động, mũi tên cũng rời khỏi tay lao về phía trước.
“Keng!”.
Mũi tên có phần đuôi màu xanh lọt vào tai chiếc bình bằng đồng thau.
“Hữu sơ Quán nhĩ*, hai mươi điểm”.
* Ném mũi tên đầu mà đã vào tai bình – Hữu sơ Quán nhĩ, tương đương 20 điểm.
Người thiếu niên thản nhiên đáp.
Tiểu cô nương Lục gia hiển nhiên là đã bị bàng hoàng bởi bản lĩnh ném không cần nắn nót của hắn. Nàng mím môi, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng đi lấy chiếc mũi tên màu đỏ thứ hai, từ từ điều chỉnh góc độ.
Tiểu Thế tử cũng không vội, hắn rất có hứng thú nhìn từng cử chỉ dáng vẻ của nàng.
Cuối cùng, tiểu cô nương cũng chịu ném.
“Leng keng”.
Mũi tên đó phần lông đuôi màu đỏ nghiêng nghiêng ở miệng bình, là Ỷ can*.
* Ỷ can: tên dựa xiên vào bên trong miệng bình, tính 15 điểm.
“Mười lăm điểm!”.
Tiểu cô nương vô cùng vui vẻ, lại cuống quýt nhìn sang người bên cạnh.
Khi Tùy Ý lấy mũi tên, đôi mắt nàng cứ dính chặt vào hắn, thậm chí còn dính chặt hơn cả hồ dán câu đối nữa.
Tiểu Thế tử không nhịn được muốn trêu nàng.
Hắn cầm chiếc tên dài lắc hết sang trái lại sang phải, đôi mắt hạnh của tiểu cô nương quả nhiên chuyển động theo cử động trên tay của hắn, thú vị cực kỳ.
Hắn bật cười thành tiếng.
Tiểu cô nương hình như cũng theo kịp suy nghĩ của hắn, nhăn mày nhăn mặt nói:
“Đây là so tài đó, Ý ca ca nên nghiêm túc chút đi”.
“Được, ta sẽ nghiêm túc ném vậy”.
Tiểu Thế tử cũng chiều theo nàng, ngón tay dài nâng mũi tên lên, động tác không hề có khoảng lặng chút nào, mũi tên lập tức dứt khoát phi thẳng về phía trước.
“Soạt”.
Chỉ nghe thấy một tiếng cọ vào bình rất nhẹ. Mũi tên đuôi xanh rơi thẳng vào giữa tai chiếc bình nên mũi tên không hề chạm vào thân bình, cũng không rơi xuống đất.
“Đới nhẫn, mười lăm điểm”.
Tùy Tiểu thế tử nói.
Còn hai lượt nữa, làm thế nào mới lấy lại mười điểm kém hơn tiểu Thế tử bây giờ?
Lục Nghi Trinh càng nghĩ càng thấy cơ hội quá mong manh, sắc mặt không che giấu nổi vẻ chán nản.
Nhưng nàng vực dậy tinh thần cũng rất nhanh, ngẩng đầu nói với thiếu niên: “Trận này không tính, chơi lại lần nữa”.
Tiểu Thế tử nhướng mày nhìn nàng: “Trinh Nhi muội muội muốn chơi ăn gian hả?”.
“Muội, muội chỉ muốn thi lại lần nữa”.
Tiểu cô nương nhẹ nhàng nắm tay áo tiểu Thế tử, đưa qua đưa lại.
“Ý ca ca…”.
Tùy Ý rũ mắt nhìn mấy đầu ngón tay trắng nõn đang bám chặt vào cổ tay áo của mình, thoáng chút khó hiểu.
Tiểu cô nương xưa nay vẫn ngoan ngoãn nghe lời sao lại bị hắn chiều thành tinh ranh láu cá, được voi đòi tiên này cơ chứ?
Hắn thở dài: “Chỉ một trận nhé”.
Tiểu cô nương mỉm cười vui vẻ, gật đầu chắc nịch: “Ý ca ca tốt nhất”.
Trong lúc hai người thu xếp để chơi trận thứ hai thì bỗng nhiên có nữ sử vội vàng xông vào tiểu viện.
“Cô nương!”.
Nữ sử vô cùng hoảng loạn, còn chưa kịp hành lễ xong đã vội nói: “Xảy ra chuyện rồi, người hầu về thông báo chủ quân bị thích khách tập kích ở gác chuông!”.
“Cạch”.
Mũi tên màu đỏ rơi lả tả dưới đất.
Trái tim của Lục Nghi Trinh phút chốc cũng rơi xuống vực thẳm như những mũi tên này.
Đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, sống lưng đổ mồ hôi lạnh, chớp mắt vài cái mới tìm lại được giọng nói của mình.
“… Hiện giờ cha ta ra sao rồi?”.
“Không biết”.
Nữ sử lo lắng nói: “Người hầu nói, hắn ta được chủ quân sau đến Thượng thư tỉnh lấy công văn, lúc quay lại thì đã thấy gác chuông bị cấm quân vây quanh kín mít, căn bản không thể lọt vào trong. Hết cách nên hắn ta cũng chỉ có thể hỏi thăm tình hình những người xung quanh rồi vội về báo tin”.
“Mẹ ta đâu?”.
“Phu nhân rất lo lắng, vừa nghe chuyện đã lập tức sai người hầu chuẩn bị xe ngựa rồi ra lệnh cho ta đến gọi cô nương ra sảnh ngoài”.
“Được, ta ra ngay”. Lục Nghi Trinh nghiêng đầu nhìn thiếu niên đứng yên bên cạnh mình, nói: “Ý ca ca, huynh…”.
Tiểu Thế tử nhìn nàng, dừng mắt một lúc mới lên tiếng: “Ta cùng đi với Trinh Nhi muội muội”.