Lục Nghi Trinh chống má nhìn một bàn trà bánh và đồ ăn vặt, nghĩ thầm trong lòng.
“Nghe nói hôm qua vì hoảng sợ mà sau khi về phủ, tâm trạng của Trinh Nhi muội muội không được vui, đoán chừng những loại thức ăn đủ màu sắc này có thể khiến cho muội bớt phiền muộn”.
Tùy tiểu Thế tử ngồi trên ghế đá đối diện chiếc bàn, phe phẩy chiếc quạt ngọc trúc mới đổi, thấy nàng vẫn còn dáng vẻ sững sờ bèn mỉm cười hỏi: “Sao lại không động đũa?”.
“Những thứ này chắc không phải là mua cùng một tiệm đúng không”.
Tiểu cô nương thuộc như lòng bàn tay, chỉ từng món trước mặt hắn, nói: “Cái này đào tô* và bánh quế hoa của quán trà trên phố Tây Đại; đây là canh ba ba của Trường Khánh lâu; còn có thịt cừu hấp rượu, vịt hấp đều là món tủ của Minh Cảnh lâu…”.
*Đào tô: là một loại bánh làm từ trái đào.
“Ý ca ca, hôm nay huynh đã dạo hết một lượt từ quán trà cho đến tửu lâu của kinh thành nước Triệu này sao?”.
Tiểu Thế tử lắc đầu: “Chỉ dạo phía Tây và Nam thành thôi, vẫn chưa kịp đến phía Đông và Bắc”.
Lục Nghi Trinh: “Tại sao Ý ca ca đột nhiên lại nổi lên ý định này”.
“Nếu người kể chuyện không biết úp mở thì sao có thể thu hút được khách đến ngồi chật chỗ chứ?”.
“Nhưng huynh không phải là người kể chuyện, mà muội cũng không phải là khách nghe chuyện”.
“Không đúng, thế sự rắc rối, sao Trinh Nhi muội muội lại biết mình nằm trong câu chuyện của người khác?”.
Tiểu cô nương bị lời này khiến cho ngây người, đành cúi gằm mặt xuống: “Ý ca ca nói đúng, có những chuyện nếu không gặp phải thì thật sự không thể tưởng tượng được mình lại thoát khỏi hiểm ác như vậy.
Tùy Ý nghe vậy thì vẻ mặt khẽ thay đổi, còn chưa mở miệng đã thấy nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo chứa đựng hình ảnh phản chiếu của hắn.
“Cảm ơn huynh, Ý ca ca. Muội nghe nữ sử nhà muội nói rồi, hôm qua là huynh đã cứu muội, còn có nhiều người của nhà muội nữa. Nếu không phải huynh bảo hộ vệ xếp thành đoàn trước, còn đe dọa đám người xấu kia rút lui nếu không thì sẽ có rất nhiều hộ vệ nhà muội mất mạng”.
“Chỉ là tiện tay giúp thôi”.
Tiểu Thế tử khép chiếc quạt lại, thờ ơ nói.
“Dù nói thế nào chăng nữa thì Ý ca ca cũng là người tốt nhất, lợi hại nhất trong lòng muội”. Tiểu cô nương khẳng định, suy nghĩ một chút rồi khẽ hỏi: “Nhưng mà Ý ca ca, vì sao huynh không hy vọng chuyện này bị truyền ra ngoài thế? Cha mẹ muội, Bảo Khấu, còn có các hộ vệ đều bảo muội chỉ nói với những quan viên tra án nói – là vì người xấu không dám giết huynh nên mới không đối địch mà bỏ trốn”.
Tiểu Thế tử khẽ lộ ra lúm đồng tiền nơi khóe môi, con ngươi đen nhánh giống như hồ sâu không thấy đáy.
“Đương nhiên là vì không muốn đánh rắn động cỏ”.
“Rắn? Là những người xấu kia sao?”.
“Trừ bọn họ ra thì vẫn còn con rắn khác nữa”.
“Khác, là ai?”.
“Trinh Nhi muội muội đoán đi”.
“Ý ca ca lại gây khó dễ cho muội nữa rồi”.
Tùy Ý cong môi mỉm cười, đứng thẳng người lên, lấy đầu chiếc quạt gõ lên đỉnh đầu đen nhánh của tiểu cô nương: “Ngày mai ta đi phía Đông và Bắc thành, sẽ không đem đồ ăn cho Trinh Nhi muội muội nữa. Mấy ngày này, Trinh Nhi muội muội phải ngoan ngoãn ở trong phủ, biết không?”.
“Vâng, muội nhất định sẽ không làm phiền mọi người đâu”.
“Vạn sự vô thường, họa và phúc gắn liền với nhau. Là phiền phức hay cơ hội, có ai nói rõ được”.
Tiểu Thế tử nói xong thì rũ mắt nhìn nàng, đáy mắt đen kịt không thấy ánh sáng: “Nhưng đối với ta, điều quan trọng nhất là Trinh Nhi muội muội được an toàn”.
Đến khi bóng dáng cao lớn của tiểu Thế tử khuất sau cửa viện, Lục Nghi Trinh mới từ từ bình tĩnh lại.
Khóe mắt nàng lướt qua một bàn đầy ắp món ngon, giống như là bị bỏng mà vội vàng nằm sấp xuống, gò má vùi vào trong khuỷu tay.
Tim đập như đánh trống vậy.
Hình như là bị ốm rồi.
Tiểu cô nương thầm nghĩ.
…
Châu Bắc Ngõa Tử, Hội Tiên lâu.
Tùy Ý vừa bước chân vào cửa tửu lầu thì lập tức có một tiểu nhị rất tinh mắt cúi đầu khom lưng nghênh đón.
“Vị khách quan này có phải là muốn một phòng riêng?”.
Tùy tiểu Thế tử gật đầu nói: “Một phòng ở lầu hai đối diện với phố Đông”.
“Vâng, khách quan mời đi lối này”.
Tiểu nhị làm tư thế ra hiệu rồi dẫn người lên lầu, sau đó chọn một phòng riêng có cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ nhất, đẩy cửa ra, mời khách quý ngồi xuống.
“Vị trí của phòng này vừa vặn đối diện với Ngõa Tử của phố Đông, khách quan ngài nghe đi, mở cửa sổ ra thì có thể nghe rõ đối diện đang hát những khúc gì”.
Tùy Ý ngồi trên ghế, nhìn ra khung cửa sổ lớn bằng gỗ đang mở ở bên phía tay trái, vẫy chiếc quạt trong tay một cách thích thú.
Người hầu đang đứng một bên lập tức hiểu ra, liền ném cho tiểu nhị của tửu lầu một đồng bạc vụn.
Tiểu nhị cứ như bắt được vàng, cầm lấy bạc lau trên ống tay áo; miệng không ngừng tuôn ra những câu nói êm tai không trùng lặp.
Tùy tiểu Thế tử khẽ nghiêng đầu nhìn hắn ta, ngữ điệu tao nhã mà ngắt lời: “Bưng hết những món tủ của quán ngươi lên cho ta”.
Tiểu nhị mừng rỡ liên tục vâng dạ, khi nhìn chằm chằm vào tiểu Thế tử, ánh mắt của hắn ta cứ như thể đang nhìn vào một thỏi vàng lớn vậy.
Đợi khi tiểu nhị hoàn toàn lui ra khỏi phòng, Tùy Ý mới miễn cưỡng dựa vào bên cạnh, khuỷu tay gác lên ngưỡng cửa sổ chống cằm, ánh mắt nhìn về phía một cửa tiệm bán thịt bên cạnh Ngõa Tử giăng đèn kết hoa ở phố đối diện.
Đó là một cửa tiệm đã mở được vài năm rồi.
Bốn chữ “Tiệm thịt Lý thị” trên tấm biển đã có chút phai mờ qua những ngày dầm mưa dãi nắng.
Có lẽ là thịt tươi trong tiệm có giá hơi cao nên những người đi ngang qua cửa tiệm đều rất ít khi nhìn qua nó.
Chỉ thỉnh thoảng sẽ có một hai người phụ nữ ăn vận tươm tất tay cầm cái giỏ tre dừng trước cửa tiệm thịt.
Đồ tể của tiệm thịt là một nam nhân trung niên để râu quai nón, đeo một cái khăn màu đen trên trán, thân hình vạm vỡ.
Dường như hôm nay hắn ta không được khỏe, lúc chặt thịt, vai phải gần như không dùng lực và chỉ dùng tay trái nắm chặt dao mổ. Mà tư thế phát lực của hắn ta cũng có phần cứng nhắc.
Tùy tiểu Thế tử híp mắt.
Sau khi nhìn rõ toàn bộ bàn tay của tên đồ phu kia, hắn nhếch khóe môi lên một cách hời hợt:
“Bác Cổ”.
Người hầu tên là “Bác Cổ” cúi người về phía trước: “Thế tử có gì dặn dò?”.
“Xuống tiệm thịt Lý thị dưới lầu kia đặt năm mươi cân thịt heo, bảo đồ phu kia vào giờ Dần ngày mai một mình giao thịt đến nhà thứ mười tám trong hẻm Điềm Thủy, cứ nói trong phủ của nhà nọ ngày mai làm tiệc. Nhớ rõ chỉ trả cho gã một nửa tiền đặt cọc”.
Bác Cổ cảm thấy rất mờ mịt đối với lời dặn dò này: “Thế tử, sao ngài lại muốn mua thịt thay cho nhà nọ trong hẻm Điềm Thủy?”.
Tùy Ý nhấp một ngụm trà rồi cười một tiếng: “Ta không quen biết hộ gia đình kia, cái gì gọi là mua thịt cho họ?”.
“Cái này, nhưng mới nãy…”.
“Không phải họ, là do ta có một ngôi nhà riêng ở gần hẻm Điềm Thủy mà thôi. Đi đi”.
Bác Cổ vẫn không hiểu gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt không muốn nhiều lời của người ngồi bên cửa sổ, hắn ta đành phải lúng ta lúng túng đáp một tiếng nhận tiền rồi đi xuống.
Tùy tiểu Thế tử đóng cửa sổ bên tay rồi lại gọi: “Thông Kim”.
Người hầu tên Thông Kim cúi đầu bước đến bên cạnh bàn: “Thế tử”.
“Ngày mai trước giờ Thìn, ngươi dẫn hai mươi người đứng canh giữ bên cạnh hẻm Điềm Thủy. Nếu tên đồ phu kia đi đến một mình thì các ngươi hãy chọn một nơi không người nhìn thấy, trực tiếp động thủ rồi trói người vào trong nhà riêng của ta; nếu tên đồ phu kia không đến hoặc là đem theo người đến, thì không cần làm ầm lên mà đi báo quan, cứ nói tiệm thịt Lý thị của Châu Bắc Ngõa Tử chứa chấp tội phạm của hung án”.
“Vâng, tiểu nhân đã hiểu”.
Tiểu Thế tử dặn dò mọi chuyện xong, biểu tình thận trọng trên gương mặt khẽ dịu đi, cả người lại thả lỏng mà dựa vào chỗ tựa lưng, dáng vẻ trở nên lười biếng.
Nhẹ nhàng phàn nàn.
“Đồ ăn của Hội Tiên lâu này phục vụ cũng thật là chậm”.
…
Hẻm Điềm Thủy.
Đồ tể kéo một xe ba gác thịt heo tươi, mồ hôi nhễ nhại đi vào cuối con hẻm.
Vẫn chưa đến giờ Dần nên các gia đình trong hẻm đều khá yên lặng, chỉ có ngẫu nhiên một hai làn khói bay lên không trung kèm theo tiếng vài tiếng gà gáy chó sủa.
Vẻ mặt của hắn ta thoáng vài phần cảnh giác, vừa thở hổn hển vừa đánh giá xung quanh, sau khi không cảm thấy có gì khác thường mới đếm số cửa từ đông sang tây.
“Mười tám…”
Đồ tể lầm bầm rồi kéo chiếc xe ba gác tiếp tục đi sâu vào trong hẻm.
Khi đi qua ngôi nhà thứ chín thì sắc mặt của đồ tể đột nhiên thay đổi.
Ngay lập tức hắn quăng xe thịt ra rồi sải bước chạy về cuối con hẻm.
Thế nhưng đã quá muộn, đường lui đã bị những kẻ to lớn cường tráng mang đao mang gậy dàn thành hàng chặn lại.
Đồ tể há miệng, đang muốn cất giọng kêu cứu thì bỗng cảm thấy có một trận kình phong đánh úp đến phía sau gáy. Hắn ta vội vàng nghiêng người tránh đi, làm sao biết được trận kình phong kia bỗng chốc chuyển hướng, liền đánh trúng vai phải vốn đang bị thương vẫn chưa lành của hắn.
Hắn ta rên một tiếng rồi đụng vào bức tường xanh của con hẻm.
Ngẩng đầu lên một lần nữa, cổ của hắn ta đã bị chặn lại bởi những lưỡi đao lạnh lẽo.
Hơn mười nam nhân cường tráng vây xung quanh hắn, quả thực là chắp cánh cũng khó trốn.
Tên đồ tể vã mồ hôi lạnh, tròng mắt đảo qua một vòng, kiên cường giữ bình tĩnh: “Các ngươi…a! a!”.
Người vây bắt căn bản không cho hắn ta cơ hội lên tiếng, lấy ra một cái giẻ nhét vào miệng hắn.
Đao kè kè trên cổ nên tên đồ tể không dám phản kháng, chỉ có thể ấm ức mà nhìn bản thân bị trói chéo tay lại bằng dây thừng.
Cuối cùng, đám nam nhân kia bỏ hắn ta vào trong một cái bao bố.
Gã đồ tể cảm thấy bản thân bị mấy người kia nâng lên trên không.
Hô hấp không thông, thương thế phát tác, cộng thêm cảm giác khó chịu không ngừng dâng lên trong lồng ngực. Có võ công nhưng không cách nào thi triển được, hắn ta chỉ thiếu chút không nôn ra một ngụm máu.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu khúc cua, đến một nơi như thế nào, cuối cùng hắn ta cũng bị thả xuống đất.
Sau khi gỡ cái bao ra, tên đồ tể mới phát hiện mình bị đưa đến trong một gian phòng trống trải.
Trong phòng chỉ có một bộ bàn, cửa sổ đều bị đóng chặt không cách nào nhìn thấy được sự bài trí ở bên ngoài. Trong phòng cũng có bốn người biết võ, bên hông đều giắt đao, canh giữ hắn ta không hề chớp mắt.
Đôi mắt của đồ tể như bốc hỏa, trừng mắt với nam nhân ở gần hắn một cách hung tợn, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.
Nhưng những người này rõ ràng là đã được huấn luyện bài bản, mặc cho hắn ta giãy giụa thế nào thì vẻ mặt cũng không chút thay đổi.
Tên đồ tể chỉ đành từ bỏ ý nghĩ khiến người khác rút chiếc giẻ trong miệng hắn ta ra.
Hắn quyết định sống bằng sức mình.
Thế là hắn ta nghiêng người ngã xuống đất, thân hình vặn vẹo cọ trên mặt đất rồi cong người đến bên cạnh chân bàn có hoa văn chạm trổ, miệng dùng lực rồi dựa vào một góc, cuối cùng cũng phun ra được chiếc giẻ chặn miệng.
“Phì, phì”.
Tên đồ tể nhổ sạch những thứ dơ bẩn trong miệng ra rồi dựa vào chân bàn ngồi dậy nhìn những hộ vệ thờ ơ lạnh nhạt như tượng gỗ trong phòng.
“Các ngươi là ai? Vì sao lại vô duyên vô cớ trói ta lại rồi đem đến nơi này?”.
“Ta là dân lành! Luật pháp giấy trắng mực đen của nước Triệu đã viết vô cớ đả thương người, giết người sẽ bị kiện đấy!”.
“Người sai khiến các ngươi ở đâu! Gọi hắn đến đây gặp ta”.
“… Các ngươi dám bắt ta giữa thanh thiên bạch nhật, không sợ người trong tiệm không thấy ta trở lại mà đi báo quan sao?”.
Hắn ta đã nói rất nhiều lời mà hộ vệ trong phòng đều không ai đáp lại.
Nhưng khi lời cuối cùng vừa dứt thì có tiếng cười nhạt truyền vào từ ngoài cửa.
Tên đồ tể đang cảm thấy tiếng cười đó rất quen tai, đầu óc vẫn chưa được rõ ràng thì cửa phòng đột nhiên mở ra vang lên tiếng “ken két”.
Luồng ánh nắng chiếu vào, theo sau đó là một bóng người cao thẳng cũng ngược sáng bước qua cánh cửa.
“Báo quan? Chỉ bằng một vết sẹo trên đầu ngươi thì đồng bọn của ngươi có dám không?”.
Đột nhiên thấy có người đến khiến toàn thân tên đồ tể run lên.
Đôi mắt hoa đào thấp thoáng ý cười kia… không phải là của tiểu Thế tử phủ Tĩnh Quốc công đã khiến cho hắn ta lần đầu tiên nếm mùi thất bại vào hai ngày trước sao?
Tùy tiểu Thế tử dường như không nhìn thấy biểu tình như đang thấy quỷ của hắn ta, mà chậm rãi bước đến trước mặt tên đồ tể rồi ngồi xổm xuống. Vào lúc ánh mắt của hắn ta vẫn chưa hết kinh ngạc thì Tùy Ý lại làm ra vẻ khó hiểu mà hỏi:
“Sao thế, mới vài ngày không gặp mà đã không nhận ra ta rồi à?”.
Ánh mắt tên đồ tể co rúm lại: “Ngươi, ngươi, đang nói cái gì, ta nghe không hiểu”.
“Các ngươi tốt nhất, tốt nhất là thả ta ra nhanh một chút, bằng không ta sẽ náo loạn đến tận nha môn, tới lúc đó sẽ không ai giữ được mặt mũi đâu”.
Tiểu Thế tử nhìn chằm chằm tên đồ tể, đột nhiên duỗi tay sang một bên.
Hộ vệ đứng gần đó lập tức lấy một chiếc dao găm trong tay áo ra giao cho hắn.
Tên đồ tể sợ hãi rụt về phía sau.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu Thế tử rút dao găm ra khỏi vỏ rồi sau đó đặt ngang lưỡi dao lên cổ của mình.
Chiếc dao găm khẽ khều một cái, chiếc khăn lau mồ hôi màu đen trên đầu tên đồ tể liền bị khều xuống, lộ ra một vết sẹo do sắt nung để lại vừa dữ tợn vừa bắt mắt.
Tùy tiểu Thế tử mơ hồ nhận ra những chữ trên vết sẹo: “Tần… hóa ra ngươi là quân lính địa phương của Tần Châu. Không ngại đường xa mà chạy đến Kinh thành để gây rối cũng là làm khó các ngươi rồi”.
Hắn nói xong, cổ tay động đậy một chút, lưỡi dao lạnh lẽo vỗ nhẹ hai cái vào vết sẹo trên trán của tên đồ tể.
Thân hình của tên đồ tể cũng run lên theo động tác đó.
Nhưng hắn ta cố đè nén tiếng run rẩy trong cổ họng của mình, kiên cường chống đỡ nói: “Làm sương quân* quá khổ, ta… chỉ là trốn đến kinh thành để mở một tiệm buôn bán nhỏ…”.
* Sương quân: là lực lượng quân lính bán chuyên, chủ yếu đóng ngoài kinh thành và các địa phương lân cận, công việc chính là phục dịch và canh gác vòng ngoài… nói chung không có nhiệm vụ huấn luyện và chiến đấu.
Vẫn chưa nói hết lời, bàn tay của tiểu Thế tử lại động đậy.
Lưỡi dao găm sắc bén vạch một đường từ trán cho đến đuôi chân mày, xé rách da thịt, vẽ ra một vệt máu dài hơn một tấc. Giọt máu “tí tách” chảy xuống theo khóe mắt, gò má và chòm râu của tên đồ tể.
Khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn cười mỉm, ngữ điệu cũng đặc biệt dịu dàng.
“Còn mạnh miệng thì ta sẽ khoét đôi mắt của ngươi ra đó”.