Mấy ngày liên tiếp, Lục Nghi Trinh đều làm ổ trong phòng.
Chiếc áo choàng dính một chút máu của nam tử sau khi được giặt sạch phơi khô vẫn luôn đặt trong tủ gỗ ở đầu giường của nàng.
Đem trả lại cho tiểu Thế tử chăng? Nhưng dù sao đây là vật bị vấy bẩn bởi sự riêng tư của nàng, như thế không tốt lắm. Nếu vứt đi? Như thế càng không thỏa đáng.
Bởi vậy chỉ có thể tạm xếp lại trước, dù rằng mỗi lần tiểu cô nương nhìn thấy nó, ánh mắt đều mơ hồ, khuôn mặt sẽ đỏ bừng rất lâu.
Ngay đêm đó, Tùy lão thái thái đã biết chuyện xảy ra ở sương phòng, mấy ngày này đều sai nữ sử xuống núi mua rất nhiều thang thuốc bổ ấm, uống đến mức đầu lưỡi của Lục Nghi Trinh không cảm thấy được mùi vị gì nữa.
Tùy Ý chưa đến, có lẽ là biết tiểu cô nương da mặt mỏng nên xấu hổ khi nhìn thấy hắn.
Nhưng hắn không tránh khỏi cảm thấy nhàm chán khi ở trong phòng. Hắn gọi gã sai vặt Bác Cổ bên cạnh đến sương phòng tặng một quyển thoại bản.
Nhưng có một câu gọi là “Nhìn vật nhớ người”.
Lục Nghi Trinh vừa nhìn bìa ngoài của thoại bản sẽ vô thức nhớ đến sự khó xử vào đêm nọ, dứt khoát đặt nó ở gầm giường không bao giờ giở ra nữa.
Nghênh Hương thường xuyên đến hỏi thăm sức khỏe của nàng. Hoặc là nói về trâm cài tóc, vòng tay, trang sức hoặc là nói về y phục, bữa ăn. May nhờ như vậy nên Lục Nghi Trinh cũng không có thời gian để suốt ngày suy nghĩ lung tung.
Tiêu Hoàn Thận cũng có đến một lần nhưng dường như hắn ta có tâm sự, vân vê hai xu tiền đồng bên ngoài cửa sổ của nàng mà chẳng nói lời nào.
Lục Nghi Trinh nhìn đến phiền, nhíu mày chuẩn bị đóng cửa sổ lại bị hắn ta nhanh bước xông lên giữ lại cửa sổ.
“Rốt cuộc ngươi có chuyện gì thế?”.
“Lục tiểu tiên tử”. Hắn đặt hai xu tiền đồng lên bệ cửa sổ tỏ ý muốn nàng cúi đầu nhìn: “Cô là người phú quý, nhìn thấy tiền còn nhiều hơn số gạo mà ta đã ăn, cô nhìn kỹ xem hai xu tiền đồng này có gì khác nhau?”.
Lục Nghi Trinh vì lời này mà nhìn cẩn thận một lúc rồi lắc đầu: “Chúng không hề có gì khác nhau”. Ngước mắt nói: “Ngươi đang đùa ta à?”.
Tiêu Hoàn Thận thở dài một cái rồi cầm tiền đồng bỏ lại vào túi áo.
“… Trên người ngươi sao lại còn tiền?”.
Số tiền lần trước không phải đã bị lão phu tử thu hết rồi à?
“Đương nhiên là ta giấu không để lão phu tử phát hiện rồi”.
Hắn ta nói câu này xong, ôm lấy tay áo rồi bỏ đi một cách bất cần.
Lục Nghi Trinh bỗng nhiên nhớ lại, hôm qua Nghênh Hương cũng có nói với nàng gần đây Tiêu Hoàn Thận giống như trúng tà, suốt ngày nhìn chằm chằm vào hai xu tiền đồng giống nhau y đúc, bớ được người nào cũng hỏi “Nhìn chúng có gì khác nhau”, chuyện này hại Bánh bao thịt đêm nào cũng thức đếm tiền riêng của mình, dự định mời sư thầy ở chùa Ẩm Tuyền đến thư viện làm phép.
Việc học ở Thư viện Phụng Sơn thực sự căng thẳng như vậy sao?
…
Trên đường quay về từ sương phòng, Tiêu Hoàn Thận bị một viên đá ném trúng bả vai.
Sức nặng của viên đá cũng không lớn, chỉ có thể thu hút sự chú ý của người bị ném trúng.
Hắn ta dừng bước, nghiêng đầu nhìn mới thấy bên dưới bóng râm lại là người mà hắn ta không muốn gặp nhất.
Hôm nay tiểu Thế tử mặc y phục màu xanh gần như muốn hòa thành một thể với màu lá cây phía sau, cộng thêm với việc vừa rồi trong lòng Tiêu Thận Hoàn đang nghĩ chuyện khác mới không chú ý đến hắn.
“Tiêu công tử”.
Người đối diện toàn thân phong nhã của thế gia đại tộc đang khẽ gật đầu với hắn ta.
Tiêu Thận Hoàn nheo mắt tựa như đã đoán được mục đích đến của hắn lại tựa như không đoán được, ậm ừ nói:
“Nếu Thế tử gia đến vì hai xu tiền đồng trên người ta, vậy thì ta thừa nhận, ngươi cứ việc nói cho phu tử”.
Tùy Ý chậm rãi buông tay, chỉnh lại tay áo.
“Tiêu công tử cần gì làm ra vẻ không hiểu. Không phải ngươi rất rõ ràng mục đích đến của ta sao?”.
“Tiêu mỗ ta không thông minh bằng Thế tử, Thế tử không nói thì làm sao ta có thể hiểu rõ?”.
“Vậy được, ta nói luôn”. Tùy Ý chăm chú nhìn hắn ta gằn từng tiếng: “Tiêu Thận Hoàn, tích cách của muội muội ta ngây thơ, không giống với bất kỳ người nào mà ngươi từng gặp, ngươi bớt trêu chọc muội ấy”.
Tiêu Thận Hoàn ngừng lại một chút rồi đột nhiên bật cười, ngữ khí mang theo ý trêu chọc:
“Ngươi còn không phải là ca ca ruột của Lục cô nương, quản nhiều vậy à? Thế…”. Hắn ta cố ý kéo dài giọng điệu: “Nếu trong lòng Lục cô nương có người mình thích, lẽ nào ngươi còn muốn kéo người đó ra đánh một trận sao?”.
Tùy Ý im lặng một lúc rồi nói: “Đây là chuyện chưa từng xảy ra, Tiêu công tử cớ gì nói với ta về chuyện đó?”.
Tiêu Thận Hoàn vô lại quen rồi nên hoàn toàn không mắc trò này.
Hắn ta “Ồ” một tiếng: “Thế là sẽ đánh rồi”.
“Con người ta luôn thích xem náo nhiệt, lời đã nói đến tận đây ta cũng không ngại tiết lộ cho Thế tử một tin…”.
“Vị muội muội đơn thuần kia của ngươi quả thực đã có người trong lòng”.
“…”.
Tùy Ý hơi nghẹn lời, lập tức nhìn người đang đứng giữa đường, từ từ nhếch khóe môi nhưng ngữ khí lại lạnh lùng.
“Tiêu Thận Hoàn, muội muội ta không thể chịu được sự bôi nhọ như thế này”.
“Trời xanh minh giám, ta không có bôi nhọ Lục cô nương. Những lời này, là tự bản thân Lục cô nương nói cho ta đấy!”.
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, lời nói trong ánh mắt cũng là lời nói, không sai đâu nhỉ?
“Ta nói thật với ngươi vậy, nếu không có sự trở ngại quá lớn thì ta thật sự muốn kết bạn với muội muội ngươi. Như vậy, nói không chừng người, cuối cùng ngươi kéo ra đánh sẽ trở thành ta rồi”.
Tiêu Thận Hoàn nói: “Nhưng ai bảo trong lòng Lục cô nương đã sớm có người khác rồi chứ? Đáng tiếc, thật đáng tiếc”.
Hắn ta than thở, lắc đầu rồi bước đi.
Tùy Ý ẩn mình trong bóng râm dày đặc cũng không lên tiếng ngăn cản.
Lông mi của hắn khẽ nhíu lại, trong lòng không khỏi đánh giá tính chân thật của những lời mà Tiêu Thận Hoàn vừa nói.
Mấy ngày liền, vẻ mặt úp úp mở mở của tiểu cô nương lại lần nữa xuất hiện trong tâm trí hắn, mà đáp án ngày hôm nay lại khiến hắn sáng tỏ như rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Muội ấy… có người trong lòng rồi.
Chính miệng nói cho Tiêu Thận Hoàn chưa hẳn là thật; nhưng câu này lại chưa hẳn là giả.
Nếu thật sự là như thế.
Vậy thì người đó rốt cuộc là ai?
Tùy Ý bỗng nhiên nhớ lại giọng điệu nhẹ nhàng và đôi má ửng hồng của tiểu cô nương.
Vô thức nghĩ, vẻ đẹp đó không nên bị nam tử khác nhìn thấy.
Cảm giác đau nhói trong lòng bàn tay khiến hắn thoáng chốc bình tĩnh lại.
Hắn đã hiểu rõ nàng nhiều năm như vậy, hắn nắm rõ từng thói quen của nàng, dao động một lúc lại quay trở lại quỹ đạo ban đầu.
Hắn bắt đầu suy nghĩ một cách tỉ mỉ.
Sự khác thường của Lục tiểu cô nương xuất hiện đầu tiên là vào ngày đến Phụng Sơn…
Không, thậm chí là sớm hơn thế nữa.
Sớm đến, sớm đến… vào mùa hè của hai ba năm trước.
Tùy Ý nhớ lại.
Ngày ấy, hắn cố tình chuyển hướng chủ đề về vụ án bắt cóc giết người, sau khi lừa nàng, hắn cho rằng nàng sẽ tức giận nhưng nàng lại nói:
“Cũng không phải”.
Sau khi biết lão thái thái gọi nàng vào tiểu viện, hắn chờ đợi bên ngoài. Lúc nàng ra khỏi cửa, câu đầu tiên khi nhìn thấy hắn là:
“Sẽ đối tốt với huynh”.
Trước lúc xa nhau, vào đêm Trung thu đó, nàng khóc một trận rồi lại tha thứ cho hắn. Thậm chí còn đem quà đến nói lời từ biệt, lúc ấy nàng nói với hắn:
“Đợi huynh trở về, muội đã là đại cô nương rồi”.
…
Những mảnh vỡ lớn nhỏ khắc sâu trong tâm trí lại nhân cơ hội này tràn ra, gần như khiến Tùy Ý sững sờ.
Thiếu niên chưa từng sai sót phát hiện ra những điều kỳ lạ về tiểu cô nương, địa điểm đang thay đổi, thời gian đang thay đổi, ngay cả bối cảnh cũng đang thay đổi
Ngày hôm sau, Lục Trinh Nghi khôi phục lại sức sống, gã sai vặt Bác Cổ bên cạnh Tùy Ý đột nhiên gõ cửa đến thăm.
Hoa đào trên đỉnh núi Phụng Sơn đã nở hoa rồi.
Giờ Tỵ, Lục Nghi Trinh thay một bộ váy màu anh đào nhạt, trong lòng thấp thỏm đi đến bên cạnh bậc thang đá dẫn lên đỉnh núi.
Tùy Ý người mời nàng đi ngắm hoa đã đợi sẵn ở đó.
Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu trắng, cả người tao nhã như mây trôi trên trời. Nhìn thấy người đến, khóe môi liền nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Trinh Nhi muội muội quả thực không có nuốt lời”.
Nàng đồng ý với hắn bảy ngày trước.
“Muội đương nhiên nói là làm”.
Lục Nghi Trinh cố ép cảm giác thiếu tự nhiên trong lòng xuống, đỡ váy chạy lên núi.
Nàng quyết định từ nay về sau, khi đối mặt với tiểu Thế tử, nàng sẽ xem như chuyện xấu hổ đêm nọ chưa từng xảy ra!
Hiển nhiên là Tùy Ý cũng không có ý định nhắc lại chuyện cũ mà bước chậm rãi phía sau nàng. Đôi mắt hoa đào nhìn bóng lưng mảnh khảnh của tiểu cô nương, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên rồi vụt tắt.
Hoa đào trên đỉnh núi nở rất đẹp.
Một mảng màu đỏ nhạt tựa như những đám mây được nhuộm bởi ánh hoàng hôn. Thỉnh thoảng có gió núi thổi qua, những cánh hoa đào lay động tuôn rơi, dập dờn xao động như cơn mưa màu đỏ vô tận.
Lục Nghi Trinh không khỏi vươn tay ra hứng lấy một mảng những cánh hoa đang rơi xuống.
“Hoa ở nơi này thật đẹp, rừng hoa hạnh ở ngoại ô kinh thành cũng không được như rừng đào hùng vĩ này”.
“Nơi ít người lui tới, làm sao hoa nở không đẹp được chứ?”.
“Ý ca ca, rừng hoa đào này rộng bao nhiêu thế?”.
“Không rõ nữa, nhưng có một lần ta đi khoảng non nửa canh giờ cũng không đi đến cuối rừng”.
Lục Nghi Trinh: “Vậy hôm nay chúng ta cùng tìm ra nó đi”.
Tùy Ý tất nhiên là thuận theo nàng: “Ý kiến này rất hay, chỉ là, càng đi sâu vào càng không biết sẽ có tình huống gì xảy, Trinh Nhi muội muội có thể không ngắm cảnh mà luôn luôn chú ý hai bên và dưới chân không?”.
“Đương nhiên có thể”.
“Vậy đi thôi”.
Tùy Ý đi phía trước mở đường, Lục Trinh Nghi theo sát phía sau. Rừng hoa đào to như vậy bỗng chốc lại yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió thổi.
Những cây hoa đào dại thiếu đi nét đều đặn tăm tắp của rừng hoa hạnh ở ngoại ô kinh thành, rễ và cành tùy tiện vươn ra, cái cao cái thấp, không đồng đều nhưng lại vô cùng thú vị.
Lục Nghi Trinh bị cảnh tượng kỳ vĩ này thu hút tâm trí, bước chân khẽ động thì bị một cơn đau từ trên đỉnh đầu truyền đến khiến cho bừng tỉnh.
Nàng kêu một tiếng, đưa tay sờ mới phát hiện búi tóc của mình dường như đã bị mắc vào một cành đào nhỏ bé.
Tùy Ý xoay người theo tiếng động thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tiểu cô nương giống như một nàng tiên hoa mọc ra từ cây đào.
Hắn không khỏi bật cười một tiếng.
Lục Nghi Trinh khẽ trợn tròn mắt, cảm thấy thật khó tin, tiểu Thế tử sao có thể cười trên nỗi đau của nàng chứ?
Cũng may, ngay sau đó Tùy Ý đã bước tới giơ tay níu cành đào xuống cho nàng.
Giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng: “Đau không?”.
“Vẫn ổn, huynh vịn nó xuống, nó không kéo lên thì sẽ không đau”.
Lời vừa nói đến câu cuối đột nhiên lại im bặt, bởi vì bóng râm trước mặt bỗng dưng lớn lên, chóp mũi của nàng suýt chút nữa chạm vào vạt áo của người trước mắt.
Mùi hương tao nhã không giống với mùi trên người nàng đang bao trùm lấy nàng.
Hai tay của Tùy Ý đã vươn tới sau đầu gỡ cành đào cho nàng.
Tư thế gần như đang ôm nhau.
Cả người của Lục tiểu cô nương đều cứng đờ.
Nhưng người đang mơ hồ ôm lấy nàng hình như lại không nhận ra. Hắn vừa bình tĩnh gỡ những sợi tóc trên cành hoa, vừa thấp giọng nói:
“Cành đào này mọc rất nhiều những nhánh nhỏ, phải tốn nhiều công sức mới gỡ ra được”.
“A, a,… thế ạ?”.
Giọng nói ấm áp quẩn quanh trên đỉnh đầu của nàng.
“Không phải Trinh Nhi muội muội vừa đồng ý với ta là luôn luôn chú ý đến xung quanh hả? Sao nhanh như vậy lại quên rồi?”.
“Muội… không… không quên”.
Cả đầu Lục Nghi Trinh đều choáng váng, ánh mắt không biết nên nhìn vào nơi nào cho thỏa đáng. Dường như trong tim cất giấu một viên đường đang quay cuồng trong dầu sôi, vang lên tiếng xì xèo.
Nhưng trong một khoảnh khắc, nàng lại nghĩ, bây giờ nàng đã là đại cô nương, tâm tư nhỏ cất giấu trong lòng lâu như vậy, cho dù là hạt giống thì qua ba năm cũng nên rẽ đất chui lên rồi.
… Phải không?
Lục Nghi Trinh từ từ ngước mắt lên.
Nếu Tùy Ý cúi đầu, tầm mắt hắn đối diện với nàng.
Quá gần.
Tùy Ý thầm nghĩ.
Nút tóc quấn trên tay hắn đã được gỡ ra hoàn toàn nhưng hắn vẫn không buông tay ra.
Ánh mắt của tiểu cô nương vẫn trong veo như ngày xưa, nhưng lúc này lại giống như một hồ nước vắng lặng, cảm xúc tràn đầy dường như sẽ tràn ra ngoài ngay lập tức.
“Gỡ ra rồi”.
Hắn bình tĩnh buông tay ra rồi lui về sau một bước.
Cành đào không còn bị ràng buộc liền bật lên khiến những cánh hoa tung bay theo gió.
Lời mà tiểu cô nương muốn nói cứ như vậy dừng lại trên đầu môi.
Những cánh hoa đào tung bay lướt qua chóp mũi của nàng, cuối cùng rơi xuống đất.