Bếp đã tắt, mùn bếp bên trong cũng bị đào lên, để lại hai cái hố sâu hoắm.
“Cô muốn tìm khoai lang hả?”. Nghênh Hương cảm thấy hơi khó xử: “Nhưng thấy cô không trở lại, ta đã ăn hết rồi”.
Để ý đến bộ dáng ỉu xìu của tiểu cô nương, Nghênh Hương lại hỏi: “Cô gặp chuyện gì vậy?”.
“Tâm trạng của ta không tốt lắm, muốn ăn chút gì đó”.
“Những lúc thế này ấy”. Nghênh Hương không truy hỏi nguyên nhân, ngược lại ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Đồ ăn trong bếp tuy nhiều, nhưng có thể giải sầu thì không gì bằng thứ này đâu”.
“Thứ gì?”.
“Cô chờ ta, ta đi tìm cho cô”.
Nói xong, Nghênh Hương quay phắt chạy vào hậu viện.
Lục Nghi Trinh nghe đường vài tiếng “Thình thình” bên ngoài truyền đến.
Chẳng mấy chốc Nghênh Hương đã trở về, trong tay còn xách theo hai vò rượu.
Tiểu cô nương nhận ra được thứ này: “Đây chẳng phải là rượu quý lâu năm của sơn trưởng sao?”.
“Rượu quý là vật chết, người mới đang sống sờ sờ đây”. Nghênh Hương chẳng dè dặt chút nào: “Cũng không biết hôm nay lấy rượu mang đi đâu mà nhiều thế. Vừa nãy thư đồng bên chỗ sơn trưởng còn đến tìm ta lấy một vò đó”.
Lục Nghi Trinh ôm gối ngồi bên bếp lò, khuôn mặt cúi gằm xuống.
“Nhưng ta chưa từng uống rượu”.
“Chưa từng uống mới có tác dụng”.
Nghênh Hương ôm vò rượu ngồi xuống cạnh nàng, đưa một vò qua đó.
“Nhưng con sâu rượu kia ấy à, chính vì uống quá nhiều rồi nên mới không say được đấy”.
Lục Nghi Trinh sờ bề mặt lạnh buốt của chính bình, thoáng chút do dự. Nghênh Hương nghiêng người tới, giúp nàng “phăng” một cái đánh bay nắp vò rượu.
Mùi thơm ngào ngạt say mê của mùi rượu lan tỏa bốn phía, tiểu cô nương nhăn mũi một cái, cảm thấy mình bị mùi rượu hun đến mức choáng váng.
“Nếm thử đi”.
Người bên cạnh thúc giục nàng.
Lục Nghi Trinh bê vò rượu lên, đưa đến gần bên môi, khẽ liếm một ngụm.
Vẫn là tư vị cay chát trong trí nhớ, thậm chí còn nồng hơn, không biết nguyên nhân có phải là vì đã cất giữ lâu năm hay không.
Nghênh Hương bỗng phì cười.
“Thật giống mèo con uống nước. Đám mèo con trên núi của chúng ta uống nước cũng giống như cô đó, liếm từng chút một”.
“Cô nhìn kỹ nhé, uống rượu phải uống thế này này”.
Nói xong, Nghênh Hương mở nắp vò rượu của mình, đỡ đáy vò rượu, kê ngay miệng rồi ừng ực mấy ngụm, cay đến mức toàn thân run rẩy. Sau đó, nàng ta đưa tay áo quệt vết rượu bên môi, chầm chậm nghiêng đầu dạy bảo tiểu cô nương bên cạnh:
“Mặc kệ nó có vị gì, phải uống ngụm lớn vào, uống nhiều mới cảm nhận được”.
Lục Nghi Trinh nửa tin nửa ngờ nhấp thêm một ngụm.
Mặt mày lại nhăn nhó.
…
Khi Tùy Ý tìm đến phòng bếp thì tiểu cô nương đã say.
Nhưng nàng không say đến mức quỷ khóc sói gào khiến người khác phải khiêng ra ngoài như Nghênh Hương mà tiểu cô nương sau khi say lại cực kỳ ngoan ngoãn.
Nàng lặng lẽ cuộn tại một góc vắng vẻ trong phòng bếp, khuôn cằm gác trên đầu gối, khuôn mặt đỏ ửng như trái mật đào chín, đôi mắt hạnh ậng nước long lanh như chứa cả hồ nước trong đó, nhìn kỹ còn thấy chút mơ hồ.
Tùy Ý chậm bước chân, ngồi xổm trước mặt nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
“Trinh Nhi muội muội, về phòng với ta nào”.
Dường như nhớ đến hắn nên mi mắt tiểu cô nương khẽ động, đầu nhúc nhích một chút.
Nàng rất vất vả mới nhận ra hăn, cũng không biết vì sao mà nàng cảm thấy rất tủi thân, khóe môi hé mở, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ, chẳng mấy chốc đã lặng lẽ rơi nước mắt.
Tùy Ý bị sự thay đổi này đánh úp khiến trở tay không kịp, hắn trơ mắt nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, chóp mũi cũng đỏ, còn không nhịn được mà nấc một tiếng rất đáng thương.
Hắn chỉ cảm thấy cảm giác đau lòng nhen nhóm trong tim.
Tùy Ý xích lại gần lau nước mắt cho nàng.
Thâm tâm hắn bắt đầu hối hận, vì sao lại nói với nàng câu kia chứ? Rõ ràng hắn biết đó không phải đáp án mà nàng mong đợi.
Hắn thậm chí còn nghĩ nói một câu thích với nàng thôi cũng không khó như vậy. Chỉ cần nàng bằng lòng, chỉ cần nàng muốn nghe, bảo hắn làm thế nào cũng không hề gì.
“Là ta không tốt, Trinh Nhi muội muội đừng giận ta nữa được không?”.
Nhưng người say rượu nào có nghe hiểu được lời nói của hắn lúc này.
Tiểu cô nương cũng không có dấu hiệu sẽ ngừng khóc, ngược lại còn khóc ngày một lớn hơn.
Tùy Ý cảm thấy đáy lòng quặn đau lẫn cô quạnh.
Hiếm khi hắn không nghĩ nhiều mà làm theo suy nghĩ của bản thân, đưa tay ôm tiểu cô nương thương tâm trước mặt vào lòng.
Rất nhẹ, rất mềm, cũng rất ấm áp.
Trong mơ hồ, tiểu cô nương cũng không ghi nhớ phải thận trọng, giữ lễ nghĩa như lúc tỉnh táo; trái lại nàng còn quấn chặt lấy hắn theo bản năng.
Chóp mũi hắn phảng phất toàn mùi rượu và mùi hương của thiếu nữ.
Tùy Ý cúi đầu, chỉ nhìn thấy vệt nước óng ánh vương trên mi mắt của tiểu cô nương đang ấp trong ngực mình.
Hắn duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm lên đó.
Mi mắt của tiểu cô nương cũng rung rinh mấy lần theo động tác của hắn.
Nàng nhướng mắt lên nhìn hắn.
Nước mắt đúng là đã ngừng rơi, nhưng đôi mắt vẫn chưa rút đi quầng ửng đỏ, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Tùy Ý chợt nhớ đến cảnh tượng hắn nói với nàng sẽ rời kinh thành vào đêm Trung thu hai năm trước. Khi ấy, nàng cũng có nỗi thương xót lẫn khổ sở hệt như lúc này; nhưng lúc đó hắn lại không thể cảm nhận được tình ý của tiểu cô nương, dỗ thế nào cũng không được.
Phải chăng sau khi về nhà, nàng sẽ giấu hắn mà lén rơi nước mắt?
Nếu tính như vậy thì không biết hắn đã khiến nàng khóc bao nhiêu lần.
Thật là một kẻ… khốn nạn.
“Trinh Nhi muội muội, sau này sẽ không như vậy nữa”.
Hắn áp vào đỉnh đầu tiểu cô nương, nhỏ giọng hứa hẹn.
Còn tiểu cô nương trong ngực hắn chỉ trừng mắt nhìn, thần sắc mông lung mơ hồ, hiển nhiên là không nghe lọt tai câu nào.
“Hiện giờ không nghe rõ cũng không sao”. Tùy Ý ấm áp nói: “Đợi muội tỉnh táo lại, ta lại nói với muội lần nữa”.
…
Hôm sau, Lục Nghi Trinh bò dậy khỏi giường, đầu óc choáng váng đến nỗi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Nàng cộc đầu “Bốp” một tiếng vào cột giường.
Bảo Khấu nghe tiếng bèn chạy vào, vội vàng đỡ nàng đến ghế ngồi trang điểm.
“Cô nương, có khó chịu chỗ nào không?”.
“Vẫn ổn, chỉ cảm thấy hơi đau đầu thôi”.
Lục Nghi Trinh ôm đầu, ngắm nhìn chiếc gương đồng trên bàn, chỉ thấy đôi mắt của mình phản chiếu trong sương hơi sưng mọng lên một chút.
“Đây là… chuyện gì xảy ra vậy?”.
“Cô nương không nhớ gì ạ?”.
“Nhớ gì cơ?”.
Lục Nghi Trinh dụi nhẹ ngón tay lên khóe mắt, bên tai loáng thoáng có giọng nói nào đó nhưng nàng cũng không biết giọng nói đó là của ai và họ nói điều gì.
Bảo Khấu nói: “Hôm qua là Thế tử tìm được cô nương rồi đưa cô nương về đây. Khi đó hai mắt của cô nương đã như vậy rồi”. Dừng một lúc, nữ sử lại nói: “Đúng rồi, canh giải rượu sau đó cũng là Thế tử dỗ người uống. Cô nương thật sự không nhớ chút nào sao?”.
“…”.
Tiểu cô nương chấn động toàn thân, lập tức bị nỗi lòng gào thét xâm chiếm, mười đầu ngón chân cuộn tròn lại.
Nàng, nàng, nàng uống say rồi đã làm ra chuyện gì? Khóc trước mặt hắn sao? Có nói lung tung gì không? Không có làm càn gì đấy chứ?
Nàng lo lắng quay người nhìn nữ sử nhà mình.
“Bảo Khấu, hôm qua Ý ca ca có biểu lộ gì không? Không phải, huynh… huynh ấy có gì lạ so với ngày thường không?”.
“Có gì lạ?”. Bảo Khấu nhớ lại cảnh tượng hôm qua: “Hình như không có, nhưng mà cứ cảm giác Thế tử càng…”.
Dịu dàng…
Quả thật rất giống nâng niu một báu vật dễ vỡ, mất đi rồi mà lại tìm về được.
Tiểu cô nương thấy nữ sử chần chừ nên cực kỳ lo lắng: “Càng cái gì? Bảo Khấu, ngươi mau nói đi”.
“… càng đối tốt hơn với cô nương”.
Lục Nghi Trinh ngẩn người, không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Nàng thấp thỏm tự hỏi bản thân: Nhưng không phải hôm qua hắn nói với nàng “Không biết” sao? Đây rõ ràng là muốn khéo léo nói cho nàng biết hắn “Không thích” và “Từ chối” mà? Sao lại đối với nàng tốt hơn rồi?
… Chẳng lẽ vì áy náy?
Tiểu cô nương tự cho là mình đã tìm được đáp án, nhất thời tâm trạng vốn đa buồn bực nay lại càng thêm sa sút.
Nàng vẫn luôn lấn cấn không yên trong suốt quá trình bị Bảo Khấu giục rửa mặt trang điểm. Ăn sáng xong, nàng tựa vào cửa sổ, tiếp tục thả hồn lửng lơ.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vàng lên.
Lỗ tai nàng nhạy bén dựng lên, nhưng không hề quay đầu lại: “Ai vậy?”.
Người ngoài cửa hiền hòa nói: “Trinh Nhi muội muội, là ta”.
Tiểu cô nương vừa nghe thấy đã hoảng hốt, suýt chút nữa đã ngã nhào khỏi ghế, may mà vẫn kịp bám vào khung cửa sổ.
“Muội…”.
Nàng nhanh chóng động nào, tìm đại một lý do.
“Muội, muội bị ốm, hôm nay không gặp người khác”.
Ngay khi nàng cho rằng tiểu Thế tử sẽ truy hỏi “Ốm thế nào, lang trung đến xem bệnh chưa” thì ngoài cửa lại đột nhiên trở về trạng thái yên tĩnh vốn có.
Tiểu cô nương nín thở,vểnh lỗ tai nghe ngóng.
Huynh ấy… đi rồi sao?
Liệu có cảm thấy nàng đang nói dối không?
Đủ thứ suy nghi đang quẩn quanh trong đầu nàng, trong lúc nàng bất cẩn không quan sát, bất chợt một bóng người che khuất tầm nhìn của nàng.
Lục Nghi Trinh ngẩng đầu, chỉ thấy người vốn ngăn cách với nàng bởi cánh cửa phòng ngoài kia lại đứng trước cửa sổ hai ba bước lúc nào không hay. Dưới ánh sáng, hắn mặc bộ y phục màu xanh, dịu dàng từ tốn cười với nàng.
“Huynh sao lại…”.
“Vì có mấy lời muốn đối mặt nói với Trinh Nhi muội muội nên ta đành phải mạo phạm”.
Đôi mắt còn thoáng vẻ tù túng chật vật của tiểu cô nương chợt sáng lên nhìn hắn.
Tùy Ý cũng nhìn lại không hề tránh né.
“Hôm qua, ta đã suy nghĩ kỹ. Suy nghĩ của ta đối với Trinh Nhi muội muội có lẽ có phần không giống như muội đối với ta”.
“Nhưng…”.
“Bất luận là kiểu thích nào thì sự yêu thích của ta đối với Trinh Nhi muội muội chỉ nhiều không ít”.
Lục Nghi Trinh sững sờ.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ nghe được Tùy Ý chính miệng nói những lời này. Thiếu niên hoàn mỹ như thần tiên trước mắt nàng đến giây phút này vẫn luôn là một giấc mộng đẹp mà nàng chỉ có thể mong cầu.
Phảng phất trải qua thời gian dài dằng dặc như cả xuân thu, đôi mắt của tiểu cô nương mới nhẹ nhàng chớp một cái.
Giọng nói nhẹ như mây vờn, nhẹ đến mức không có trọng lượng: “Ý ca ca, huynh, huynh có phải thấy thương hại muội không?”.
Đáy mắt Tùy Ý chợt lướt qua tia khác lạ.
Hắn không ngờ tiểu cô nương sẽ nghĩ đến phương diện này, nhất thời hắn không biết nên cảm thấy đau lòng hay hối hận.
Người ngoài cửa sổ không lên tiếng, tiểu cô nương cho rằng mình đã đoán đúng, nỗi buồn bã hiện giữa hàng lông mày không thể giấu nổi trước ánh mắt của hắn.
Thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời ý thức được mình không nên ngẩn ngơ không đúng lúc nữa.
“Ta cũng không phải người thấy người khác đáng thương thì sẽ chiều theo ý của họ”.
“Ta không hề thương hại muội”.
“Lời nói ra, câu nào cũng là thật lòng”.
Sự yêu thích của hắn đối với nàng, hắn không thể nào phân biệt rốt cuộc là tình huynh muội hay là tình yêu nam nữ; cũng không thể nào phân biệt thứ tình cảm nào chiếm nhiều hơn.
Nhưng không thể phủ nhận, chắc chắn hắn thích nàng.
Thậm chí nghĩ đến quãng đời còn lại sẽ ở bên nàng, hắn không hề cảm thấy bài xích mà còn sinh ra một loại cảm giác yên bình dễ chịu.
Bởi vì ba câu nói của hắn mà đôi mắt của Lục tiểu cô nương trong phòng càng sáng lên rạo rực. Cuối cùng, con người đen nhánh của nàng như chứa đầy những vì sao lấp lánh.
Vành tai cũng từ từ chuyển đỏ.
Thấy vậy, Tùy Ý nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười yếu ớt rồi giang vòng tay về phía nàng, dịu dàng nói:
“Hiện giờ Trinh Nhi muội muội có muốn ra ngoài nói với ta vài câu không?”.
Tiểu cô nương không đáp.
Nhưng khóe miệng yêu kiều không kìm nổi mà cong lên một nụ cười. Cả thân mình đều nhào ra ngoài cửa sổ, sà vào lòng của thiếu niên.