Trúc Mã Vi Phu

Chương 41



Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Vào ngày gần chép xong cuốn 《Dị Hà Đồ Chí》, Lục Nghi Trinh nhận được một bức thư gửi đến từ Dương Châu.

Bức thư này dài đến hai trang giấy nhưng ý tứ trong thư lại rất đơn giản: Đại loại là nói tổ phụ tổ mẫu ở Dương Châu nhớ nàng thế nào, ngày ngóng đêm mong nàng mau chóng khởi hành đến Dương Châu. Biểu tẩu sắp vào cửa cũng muốn gặp nàng; ngay cả xiêm y váy vóc, trâm cài cho nàng cũng đã chuẩn bị xong…

Cuối thư còn có một câu: “Lòng người ngóng trông, không thể chối từ, biểu ca bất đắc dĩ đành phải khởi hành từ Dương Châu đến Phụng Sơn sớm hơn dự định. Khi biểu muội đọc được bức thư này thì có lẽ ta cũng chỉ cách Phụng Sơn một ngày ngồi xe ngựa, mong biểu muội thứ lỗi, sớm chuẩn bị thu dọn hành trang”.

Đề tên: Khương Cẩn Ngôn.

Đọc thư xong, trong lòng Lục Nghi Trinh cảm thấy vừa ấm áp vừa hụt hẫng.

Nàng vốn nghĩ mình còn có nhiều thời gian bên Tùy Ý, nhưng tin tức đánh úp bất ngờ thế này khiến nàng không kịp trở tay. Có lẽ là mai nàng phải tạm biệt với hắn rồi.

Lục Nghi Trinh cất kỹ thư vào hộp, dặn dò Bảo Khấu và người hầu, sau đó vẫn đến Tàng Thư Lâu của Thư viện Phụng Sơn như mấy ngày trước.

Mặt trời dần lên cao, gió nhẹ ấm áp.

Tùy Ý lẳng lặng đứng bên hiên lầu các đợi nàng.

Vừa thấy hắn, hai mắt tiểu cô nương cũng cong lên theo nụ cười trên môi. Nàng vén tà váy bước lên thềm, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt hắn.

“Sao hôm nay Trinh Nhi muội muội đến trễ như vậy?”.

“Vì muội nhận được một bức thư…”. Tiểu cô nương chần chừ nói: “Muội đọc xong mới đến”.

Nếu là bình thường thì tiểu cô nương đã líu lo kể cho hắn nội dung trong thư, vậy mà lần này lại do dự, hiển nhiên là có chuyện muốn giấu giếm.

Lòng hắn thực sự so đo chuyện đó, nhưng cặp mặt hoa đào vẫn cong lên: “Thì ra là vậy, chúng ta tiếp tục làm thôi”.

Cuốn 《Dị Hà Đồ Chí》 chỉ còn mấy trang nữa là hoàn thành. Thế nhưng Lục Nghi Trinh không chuyên tâm nên viết chữ rất chậm; thậm chí còn ngẩn ngơ nhìn người đang vẽ tranh bên cạnh.

Trăm mối tơ lòng ngổn ngang trong lòng khó giải thích được.

Tiểu Thế tử anh tuấn như vậy, tính tình lại tốt như vậy; nếu nàng không giữ chặt, lỡ bị người khác đào mất thì biết làm sao?

Hắn vừa mới tiếp nhận nàng, nàng còn phải làm hắn ngày càng thích mình nữa đấy.

Lục tiểu cô nương phát hiện, còn chưa phải tạm biệt người tình đầu ý hợp với mình mà nàng đã bắt đầu nhớ hắn rồi.

Ngay lần đầu tiên tiểu cô nương ngẩn người thì Tùy Ý đã phát hiện nàng đang nhìn hắn, nhưng hắn vẫn tiếp tục hạ bút vẽ. Chỉ đến khi bức tranh trên giấy đã hoàn thành thì mới hắn nhẹ nhàng đặt bút xuống, quay đầu nhìn sang.

Lục Nghi Trinh bị bắt tại trận, bối rối cụp mi mắt xuống.

Nàng vốn cho rằng tiểu Thế tử thấu hiểu lòng người sẽ không túm lấy nàng truy hỏi không buông, nào ngờ đối phương lại xích đến gần, tựa như muốn ngắm nàng thật rõ ràng, khóe môi gợi lên nụ cười dịu dàng.

“Trinh Nhi muội muội cứ nhìn ta làm gì?”.

“Muội… không có”.

“Thế sao ta luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm ta rất lâu, ngay cả mặt của ta cũng nóng lên rồi”.

Lời này hoàn toàn không để lại cho nàng cơ hội phản bác.

Vành tai tiểu cô nương đỏ bừng, bàn tay siết chặt tấm đệm bồ đoàn bên dưới, ngập ngừng một lúc mới thốt lên một câu:

“… Xấu xa”.

Nghe nàng nói vậy, Tùy Ý ngược lại không thấy xấu hổ mà còn cười thản nhiên.

“Ta còn tưởng Trinh Nhi muội muội biết lâu rồi đấy”.

Đơn giản là không thể cãi lại hắn.

Gương mặt Lục Nghi Trinh thoáng ửng đỏ, đáy mắt chất chứa tia hờn dỗi mong manh.

Tùy Ý biết lúc nên dừng lại, hắn đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt của tiểu cô nương, chất giọng dịu dàng tình cảm: “Được rồi, Trinh Nhi muội muội, ta biết sai rồi, muội tha thứ cho ta đi”.

Lúc Nghi Trinh mấp máy môi, nhìn hắn.

Thôi rồi, nàng còn cách nào khác khi đối diện với dáng vẻ này của hắn chứ?

Tiểu cô nương trầm ngâm một lúc, đột nhiên cũng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve một bên khuôn mặt hắn.

Lúc này nàng mới chịu cười.

Đúng lúc này, cửa lầu các truyền đến tiếng va chạm rất lớn.

Lục Nghi Trinh bị dọa lập tức rụt tay về, quay đầu nhìn ra cửa mới biết thì ra có học sinh chạy vội vào cửa, do không để ý nên mới vấp ngã, ba chân bốn cẳng chổng ngược lên trời.

Tiêu Hoàn Thận ngoài cửa bất chợt bụm mặt, nhưng cũng không đến đỡ người học sinh kia.

Học sinh đó tự lực cánh sinh vịn cửa đứng dậy, cả người ngơ ngác nhìn về phía hai người đang chép sách gần giá sách.

Tùy Ý khẽ gật đầu với họ: “Sao các ngươi lại đến đây?”.

“Ta giúp hắn chuyển sách đến đây”.

Vừa nói, Tiêu Hoàn Thận vừa chỉ sang học sinh bên cạnh.

“Đúng thế, Liễu phu tử đang làm chú giải về Yến Từ, gặp chỗ không hiểu nên đặc biệt xin sơn trưởng lệnh bài đến Tàng Thư Lâu lấy tất cả sách viết về cuộc đời của Yến tiên sinh đưa đến phòng ông ấy”.

Nam học sinh giải thích, sau đó đưa lệnh bài của sơn trưởng cho Tùy Ý. Hắn ta còn len lén lò dò đánh người hai người phía sau bàn, không thể che giấu sắc mặt viết đầy hai chữ ‘chấn động’.

Lục Nghi Trinh càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Tùy Ý ghi sổ rồi trả lại lệnh bài: “Sách ở khu trong cùng bên cạnh của lầu một, các ngươi tự đi lấy đi”.

Bước chân của học sinh kia vẫn còn cứng đờ,Tiêu Hoàn Thận phải đến giúp kéo vai hắn ta cùng đến lấy sách.

Người đi rồi mà âm thanh khuyên nhủ vẫn nghe rõ mồn một khắp một tầng lầu các: “Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng không phải là của ngươi”.

“…”.

Lục Nghi Trinh ngoài người ra bàn, úp mặt vào khuỷu tay.

Tùy Ý một tay đỡ má, cử chỉ có phần lười nhác, ánh mắt vẫn đặt trên búi tóc đáng yêu của tiểu cô nương, một lúc sau lại nhìn hai người khệ nệ ôm chồng sách rời đi.

Học sinh nam kia cũng không đám đánh mắt lại đây lần nữa.

Tiểu Thế tử thấy vậy, đuôi mắt khẽ nhướng lên, thẫm nghĩ ở bên tiểu cô nương như vậy cũng rất tốt, chí ít cũng khiến đám ruồi lâu nhâu xung quanh nàng không dám bén mảng đến nàng nữa.

Cái này gọi là danh chính ngôn thuận.

Tùy Ý vừa lòng nói: “Trinh Nhi muội muội, người đi rồi, đừng buồn bực nữa”.

Lục Nghe Trinh nghe thấy mới từ từ ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng não nề.



Nắng chiều vàng ruộm.

Tiểu cô nương hài lòng buông bút, cuối cùng cũng chép xong câu cuối cùng trong 《Dị Hà Đồ Chí》.

Tùy Ý cầm tay nàng, lật qua lật lại nhìn kỹ một lần xem có bị đỏ lên hay không.

“Ý ca ca, sao huynh giống hệt cha muội vậy?”.

Tùy Ý hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn nàng: “Còn không phải là vì ta sợ Trinh Nhi muội muội không biết chừng mực, lúc nãy đã nói ta sẽ chép phần còn lại”.

Hắn đã nhìn xong, nhưng Lục Nghi Trinh vẫn không rụt tay về mà mặc nó được bao bọc trong bàn tay của thiếu niên.

“Chiều nay muội nhận được một bức thư”.

“Trong thư viết gì thế?”. Tùy Ý thuận miệng hỏi.

“Thư nói biểu huynh của muội xuất phát sớm từ Dương Châu, có lẽ ngày mai sẽ đến Phụng Sơn đón muội”.

Tùy Ý hơi sững người, nhanh chóng nhìn thấu đầu đuôi câu chuyện. Thấy bộ dáng không nỡ xa rời của tiểu cô nương, hắn dịu dàng nói: “Trinh Nhi muội muội lần đầu xa nhà, người nhà khó tránh khỏi lo lắng nhớ thương. Đợi sau khi muội về đến Dương Châu, chúng ta có thể viết thư mỗi ngày”.

Tiểu cô nương cụp mi ủ rũ, vẫn không chịu lên tiếng.

Tùy Ý đang nghĩ nên an ủi tiểu cô nương thế nào thì bỗng nhiên bóng dáng mềm mại trước mặt đột nhiên nhào vào lòng hắn.

Tiểu cô nương vùi đầu dưới cần cổ hắn, quấn chặt cổ hắn, giọng nói buồn thỉu: “Nhưng mà như vậy thì chúng ta sẽ không gặp nhau rất lâu rất lâu”.

Từ khi nào nàng lại bỏ qua lễ nghĩa như vậy?

Bình thường nếu gấp gáp, e thẹn, hay lo lắng… nàng cũng chỉ nắm lấy tay áo hắn mà thôi.

Ngay cả tay cũng không dám chạm vào.

Nhưng Tùy Ý rất thích bộ dáng hiện tại của nàng, tựa như hắn chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị đối với nàng trên thế gian này.

Hắn vòng tay ôm lấy nàng.

“Trinh Nhi muội muội đã đi về phía ta rất nhiều lần”.

Bất kể là từ Lục phủ đến phủ Tĩnh Quốc công ở hẻm Du Lâm, từ lớp học ở Từ gia đến Quốc Tử Giám hay từ kinh thành đến Phụng Sơn… nàng luôn là ngươi vượt qua muôn trùng trở ngại, hết lần này đến lần khác đến bên cạnh hắn.

“Lần này, đổi lại ta đi về phía Trinh Nhi muội muội, được không?”.

Lục Nghi Trinh yên lặng, kinh ngạc nói: “Ý ca ca, huynh muốn đến Dương Châu sao?”.

Nhưng chẳng phải Phụng Sơn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết sao? Chẳng hạn như việc học hành, hay như việc Tri châu Thông Châu?

“Ta sẽ xử lý ổn thỏa”.

Mảnh yên tĩnh lại buông xuống Tàng Thư Các.

Chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai.

Lúc nói chuyện vẫn chưa cảm thấy, nhưng hôm nay tâm trí nhàn nhã, Tùy Ý cảm nhận được chút ngứa ngáy bên cạnh cổ áo. Hơi thở của tiểu cô nương nhẹ nhàng như lông vũ, phảng phất có thể ngấm vào làn da của hắn.

Nhiệt độ cơ thể hắn xưa nay vẫn luôn mát lạnh mà giờ lại bị cảm giác ngứa ngáy lạ lẫm này đẩy lên cao một chút.

“Trinh Nhi muội muội, trời sắp tối rồi, nên về phòng thôi”.

Tùy Ý bình tĩnh vỗ lưng tiểu cô nương. Lục Nghi Trinh rời khỏi lồng ngực hắn, miễn cưỡng tựa như mèo con dính người.



Ngày hôm sau, xe ngựa của Khương gia ở Dương Châu đã đến chân núi Phụng Sơn.

Nữ sử và người hầu Lục gia thu dọn đồ đạc xuống núi gặp mặt người của Khương gia.

Lục Nghi Trinh và Tùy Ý một trái một phải dìu Tùy lão thái thái đi cuối cùng.

“Đi đường phải chú ý an toàn, có thể đi đường chính thì đi đường chính, tuyệt đối đừng ham gần mà chọn đường nhỏ sơn tặc hoành hành, biết không?”.

“Lão thái thái, con biết rồi”.

“Vốn ta cũng không nên lải nhải mấy chuyện này với con, nhưng ta nghe nói biểu huynh kia của con còn trẻ tuổi, ta sợ người trẻ ít trải đời, lại khiến con phải chịu khổ”.

“Lão thái thái, con biết người muốn tốt cho con. Nhưng người yên tâm, biểu huynh của con từ nhỏ đã cẩn thận; trước năm lên chín, huynh ấy đã chăm sóc con rất nhiều”.



Một đường vừa đi vừa trò chuyện.

Chẳng mấy chốc đã thấy điểm cuối của thềm đá hàng trăm bước.

Trưởng tử Khương gia đứng dưới bậc đá cuối cùng, mặt mày sáng lạn, chậm rãi hành lễ với vị trưởng bối đang đến gần.

Lục Nghi Trinh đã nhìn thấy biểu huynh của mình từ xa, chỉ là đối phương khác xa với hình ảnh trong trí nhớ non nớt ngây thơ của nàng. Nhất thời nàng còn không nhận ra hắn.

“Tiểu bảo bối muội muội”. Khương Cẩn Ngôn lên tiếng, vẫn là giọng nói quen thuộc ấy: “Nhiều năm không gặp, muội đã lớn rồi”.

“A Ngôn biểu ca, huynh cũng trưởng thành rồi, sắp thành thân nữa”.

Giữa con đường mát bóng râm, nữ sử và người hầu vội vàng chất hành lý lên xe, tạp âm hỗn loạn vang bốn phía.

Hàn huyên với câu với Tùy lão thái thái, ánh mắt của Khương Cẩn Ngôn cuối cùng cũng chuyển đến thiếu niên tuấn tú, tướng mạo xuất chúng bên cạnh.

“Vị này hẳn là Thế tử Tĩnh Quốc công đại danh đỉnh đỉnh phải không?”.

“Không dám. Ta cũng nghe Trinh Nhi muội muội nhắc đến Khương huynh nhiều lần, bây giờ gặp mặt, hết sức vinh hạnh”.

Lục Nghi Trinh hết nhìn trái lại nhìn phải, chau mày nói: “Các huynh khách sáo thế làm gì?”.

“Bảo bối muội muội, lên xe trước đã”.

Khương Cẩn Ngôn vẫn bình thản, trầm ổn nói.

“Trước khi đến đây, tổ phụ tổ mẫu, phụ thân, Nhị thúc và Tam thúc ở Dương Châu đều dặn dò nhất định phải cảm ơn người đã chăm sóc muội muội trong thời gian muội ấy ở Phụng Sơn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.