Trúc Mã Vi Phu

Chương 57



Dịch: Phi Phi

Ánh nến trong hành lang leo lét mờ ảo.

Lục Nghi Trinh nửa dìu Tùy Ý, lết từng bậc cầu thang gỗ, cuối cùng cũng đến hành lang hẹp dài bên trên.

Nàng không còn nhớ ra mình đã thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ mất hồn, dỗ dành Tùy Ý rồi đưa hắn lên lầu từ lúc nào.

Nàng chỉ nhớ rõ giọng nói trầm thấp như muốn thiêu đốt trái tim mình…

“Không muốn người khác đụng vào ta, chỉ muốn Trinh Nhi muội muội”.

Dường như đầu óc nàng cũng bị câu nói ấy mê hoặc.

Nàng thật sự không gọi người khác đến dìu hắn.

Cũng may, có lẽ Tùy Ý cũng hiểu nàng không đỡ nổi hắn nên hắn chỉ dồn một nửa trọng lượng thân mình lên người nàng. Nếu không phải mùi rượu vương trên vạt áo còn chưa tan thì Lục Nghi Trinh còn nghi ngờ hắn không hề say.

Sau khi tìm được một sương phòng trống, Lục tiểu cô nương đỡ Tùy Ý đi vào trong.

Thời tiết đã chuyển lạnh, chăn đệm trong tửu lâu cũng chuyển sang loại mềm mại dày dặn. Người vừa nằm xuống, những sợi bông mềm lún xuống rất êm ái.

Mượn ánh trăng rọi ngoài cửa sổ, Lục Nghi Trinh vươn mình vào trong kéo mép chăn đắp lên người Tùy tiểu Thế tử.

“Ý ca ca, đừng ngủ vội, muội gọi người đun chút nước ấm cho huynh lau người…”.

Chưa dứt lời, bỗng có một lực truyền đến bên eo nàng, ngay sau đó là trời đất quay cuồng hoán đổi.

Nàng rơi vào ổ chăn mềm mại ấm áp.

Cơn gió cuối thu lách mình qua khe cửa, màn giường nửa đóng nửa mở xôn xao rung động.

Ánh trăng mờ ảm đạm lúc ẩn lúc hiện.

Giữa không gian u tối ám muội, đôi mắt hoa đào sáng quắc nhìn thẳng về phía nàng.

Lục Nghi Trinh ngơ ngác rơi vào hố sâu trong đôi mắt ấy.

“Muốn hôn Trinh Nhi muội muội”.

Tiếng nói thì thầm nhỏ nhẹ như có như không, chiếc bóng ấm áp phủ xuống như cơn mưa mùa hè nặng hạt chợt đến xua tan gió nóng bức bối, đem đến sức mạnh cuốn bay những nụ hoa tàn lụi.

Hương thơm ngào ngạt của rượu len lỏi giao hòa giữa làn môi.

Trong bóng rối, mọi giác qua tựa như đều được phóng đại.

Hơi thở nóng bỏng, thân thể cũng nóng, ngay cả đầu óc cũng tăng nhiệt theo những hành động ấy. Cảm giác ngứa ngáy rục rịch len lỏi khắp thân thể, tiểu cô nương bị động tiếp nhận những cảm giác ấy thoáng sợ hãi, níu chặt tấm chăn bên dưới.

Đêm nay Tùy Ý rất kỳ lạ.

Nàng mơ màng ý thức được điều này nhưng đã không thể ngăn cản.

Đợi người trên thân mình rời đi một chút, không khí mát mẻ len lỏi vào kẽ hở khóe môi, Lục tiểu cô nương không nhịn được thở dốc mấy lần.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp đầy mê hoặc kia vẫn luôn nhìn nàng không rời một khắc.

“Huynh, huynh không hề say…”.

Nàng bức xúc lên án.

Nhưng lại bị chính tiếng nói của mình khiến sững sờ.

Tia sáng trong đôi mắt hoa đào cũng vụt tắt, đáy mắt tối sầm. Mười đầu ngón tay tiểu cô nương trở nên run rẩy, nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.

“Không…”.

Hắn chậm rãi cúi đầu, chóp mũi chạm đến da thịt nàng, mùi hương trên thân thể nhẹ nhàng tao nhã, rất dễ chịu.

“Ta hơi say rồi”.

Hắn lại hôn xuống.

Sức lực nặng hơn lần trước.

Tiểu cô nương cảm thấy hơi đau, vô thức “Ưm” một tiếng. Nàng bóp nhẹ bờ vai hắn, ý đồ tìm kiếm một hơi thở gấp gáp. Tùy tiểu Thế tử vẫn luôn dịu dàng với nàng, vậy mà giờ này cũng không hề thuận theo nàng.

Đồ xấu xa.

Hốc mắt tiểu cô nương nóng dần lên, tủi thân cực kỳ.

Dường như cái sụt sịt đáng thương của tiểu cô nương đã kéo hắn bừng tỉnh.

Tùy Ý dừng lại, ngẩng đầu lên; khoảnh khắc hắn chạm đến khóe mi ướt lệ của tiểu cô nương, sắc mặt lập tức tỉnh táo, vội vàng duỗi ngón tay lau nước mắt cho nàng: “Trinh Nhi muội muội đừng khóc, là ta không tốt”.

Giọng nói của hắn vương chút khàn, lại hơi căng cứng, dường như đang kiềm chế điều gì đó.

Lục tiểu cô nương khó khăn lắm mới bớt tủi thân, phát hiện hắn hơi bất thường. Nàng quệt vệt nước trên khóe mắt, nhướng mắt nhìn, chỉ thấy hốc mắt xinh đẹp của người trên thân mình hiện lên quầng đỏ ửng, con ngươi đen láy sâu thẳm cũng sầm sì không thể phân biệt được cảm xúc trong đó.

“Huynh khó chịu chỗ nào phải không?”.

Hắn dừng lại một chút, dịu dàng thân mật xoa khóe mắt nàng: “Trinh Nhi muội muội đừng khóc là ta sẽ không khó chịu nữa”.

Trên đời nào có đạo lý như vậy chứ?

Tiểu cô nương dù biết rõ lời này khó mà tin được nhưng nàng vẫn tình nguyện thuận theo hắn, dụi mắt nín khóc.

Đợi ánh nước long lanh trong mắt vơi đi ít nhiều, nàng lại hỏi: “Thế này thì sao, huynh khỏe chưa?”.

Tùy Ý cười vài tiếng, lại hôn lên khóe mắt nàng lần nữa. Sau đó hắn mới xoay người nằm vào bên trong, đưa tay kéo tấm chăn phủ lên người.

Lục tiểu cô nương do dự đứng dậy, nhìn hắn, lo lắng vẫn chưa nguôi: “Uống rượu thành dạng này được sao?”.

Nhưng hình như hắn không say lắm, chỉ là giả say để lừa người thôi.

“… Không phải”.

Tùy Ý day ấn đường, thâm tâm tự giễu cợt mình đùa với lửa.

Hắn ấm giọng dỗ dành nàng: “Đêm đã khuya, Trinh Nhi muội muội về nhà đi, lát nữa ta sẽ ổn”.

Nhưng dĩ nhiên là Lục tiểu cô nương rất bất an, nàng đột nhiên đưa tay áp lên trán hắn, lập tức bị nhiệt độ nóng rẫy truyền đến thiêu đốt, chợt thốt lên: “Nóng quá”.

“Ý ca ca, muội gọi lang trung đến cho huynh”.

Nói xong, nàng muốn xuống giường gọi lang trung, nhưng cổ tay lại bị đối phương bắt được.

“Bệnh này vô phương cứu chữa…”.

Tiếng nói từ tốn ấm áp rót bên tai.

“Chỉ có Trinh Nhi muội muội mới chữa được”.

Hắn vừa nói, vừa nắm tay nàng áp lên ngực hắn.

Cách lớp vải y phục, nhịp tim thình thịch dồn dập truyền đến.

Một tiếng, lại một tiếng.

“Cho nên, Trinh Nhi muội muội nghe lời ta, về nhà trước đi”.



Bên ngoài Minh Cảnh lâu, bầu trời sáng trăng, lác đác điểm vào vì sao.

Đoàn Bá An chuẩn bị rời đi lại bị Từ Uyển Âm gọi lại.

“Đoàn công tử”.

Đoàn Bá An dừng chân, quay người nhìn nàng, gật đầu chào hỏi.

Từ Uyển Âm hít sâu một hơi lấy dũng khí: “Ta, ta có một thứ muốn đưa cho huynh, có thể mời huynh nán lại nói chuyện chút không?”.

Tựa như bị lời của nàng nhắc nhở, Đoàn Bá An tiếp lời: “Vừa hay, ta cũng có một thứ muốn trả lại cho cô nương”.

Từ Uyển Âm hơi bất ngờ, suy nghĩ kỹ càng nhưng vẫn không nhớ ra mình có thứ đồ gì lại có thể rơi ở Đoàn phủ. Nàng chỉ có thể theo hắn tránh khỏi đám đông trên chợ đêm, tìm đến một con hẻm nhỏ tương đối vắng vẻ.

Các hộ dân hai bên đường đốt đèn sáng trưng.

Hai bóng người trong con hẻm chồng chéo lên nhau.

Đoàn Bá An lấy một chiếc túi thơm màu xanh lục trong túi áo đưa cho nàng.

Từ Uyển Âm nhận lấy, lật qua lật lại xem xét, chỉ thấy đường may của chiếc túi thơm này rất tỉ mỉ, thủ pháp thêu thùa cũng hệt như của nàng: “Cái này…”.

Đúng là do nàng đích thân làm, nhưng nó rơi lúc nào chứ?

“Tháng trước, Hình Ngục Ti phá án có bắt được một nữ tặc, nữ tặc đó nhờ ta trả lại chiếc túi thơm này cho cô nương”.

Thấy sắc mặt nàng có vẻ rối rắm, Đoàn Bá An ngẫm nghĩ một lúc mới giải thích: “Chính là vụ án mà ta phải gấp rút về Hình Ngục Ti vào ngày chúng ta gặp nhau ở tửu lầu trên phố Phan Lâu”.

Từ Uyển Âm nhớ lại: “Nhưng nữ tặc đó sao lại có túi thơm của ta được?”.

“Cô nương không nhớ sao?”.

Lời nói hỏi cũng kỳ lạ.

Từ Uyển Âm do dự, lắc đầu.

“Nữ tặc đó từng hát rong tại Thiên Hương lâu, lợi dụng thân phận để trộm rất nhiều hộ giàu có. Tháng 5 năm nay, phủ Anh Vũ Hầu dựng tuồng kịch, nữ tặc đó cũng đến”.

“Nói đến đây, hình như ta cũng có chút ấn tượng. Khi đó, đại tẩu tẩu nhà ta vừa có mang, bình thường tẩu tẩu thích nghe kịch, vì thế ca ca ta mới mời người Thiên Hương lâu đến phủ hát…”.

Từ Uyển Âm nhớ lại, nói: “Hôm đó, có một cô nương vào phòng ta, nói muốn học hỏi thủ tháp thêu của ta. Ta đồng ý dạy, nhưng nàng ta cứ nói không học được, vì vậy ta mới tặng chiếc túi thơm này để nàng ta có thể bắt chước theo… Nàng ta thực sự là trộm sao?”.

“Nhưng vì sao hôm đó nhà ta đều không mất gì cả?”.

Đoàn Bá An nghe nàng kể xong câu chuyện dài, mới ôn hòa lên tiếng: “Nữ tặc đó nói cô nương là người đầu tiên không chê xuất thân và đối xử tốt với nàng ta. Vào ngục rồi, e là túi thơm này sẽ bị mục nát bẩn thỉu theo mình nên nàng ta muốn trả vật về nguyên chủ”.

“Thì ra còn có duyên phận như vậy…”.

Từ Uyển Âm thở dài, nói lời cảm ơn với hắn.

“Cảm ơn huynh tối nay đã đích thân đưa nó cho ta. Nếu có cơ hội, phiền huynh trả lại chiếc túi thơm này nàng ấy, nói với nàng, đồ vật bị bẩn có thể giặt sạch, người cũng vậy”.

Nói xong, nàng lơ đãng tránh ánh mắt hắn, lấy một chiếc túi thơm khác màu xanh nhạt cùng đưa về phía hắn.

Đoàn Bá An tỏ vẻ không hiểu: “Nhưng cái này… có những hai chiếc túi thơm”.

Từ Uyển Âm rũ mi thẹn thùng, vội vàng nhét đồ vào ngực hắn: “Trong đó có một cái là tặng cho huynh”.

Dứt lời, bàn tay nàng đã vã đầy mồ hôi, tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của người đối diện. Thậm chí nàng còn không dám tạm biệt đã quay người rời đi.



Sau nghi ngây ngẩn về nhà, Lục Nghi Trinh lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.

Một lúc sau, nàng lại cảm thấy nàng không nên nghe theo lời dỗ dành của Tùy Ý mà ngoan ngoãn về nhà, bỏ mặc hắn ở đó một mình. Lỡ như nàng đi rồi, hắn không khỏe lại thì phải làm sao?

Nàng còn cảm thấy phản ứng tối nay của Tùy tiểu Thế tử rất kỳ lạ, tựa như muốn giấu giếm cảm xúc muốn trực bùng nổ bên trong. Nếu nàng không chạy, chưa biết chừng sau đó còn xảy ra những chuyện có thể vượt ngoài tầm nhận thức của nàng.

Chiếc mõ gõ canh bên ngoài kêu hết tiếng này đến tiếng khác.

Trằn trọc rất lâu, lúc chuẩn bị thiếp đi, tiểu cô nương thầm quyết định ngày mai đến hỏi mẹ xem sao.



Thức dậy vào sáng hôm sau, Lục tiểu cô nương nghe nói Tùy Ý đã về phủ, không có gì bất thường, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ăn sáng xong, nàng ôm một bụng nghi vấn đi tìm Lục phu nhân.

Yên tĩnh bao trùm gian phòng một lúc lâu.

Cuối cùng Lục phu nhân cũng than nhẹ một tiếng, cảm xúc có vẻ rất phức tạp.

“Hắn làm rất đúng”.

“Mẹ?”.

“Đây đúng là thiếu sót của mẹ. Mẹ vẫn luôn nghĩ thời gian các con thành thân còn xa”. Lục phu nhân nói: “Trinh Nhi, ngồi xuống đây, mẹ nói chuyện này với con”.

Lục phu nhân nói cũng không tính là dài, còn không dài bằng bài giảng của Đặng phu tử năm đó, nhưng Lục tiểu cô nương nghe xong thì toàn thân nóng rực, da mặt đỏ ngây, hận không thể đào một hố dưới đất để chui xuống.

Nói đến cuối, Lục phu nhân lấy mấy cuốn sách dưới đáy hòm đưa cho nàng.

“Con lấy mấy cuốn sách này về xem thật kỹ nhé”.

Lục Nghi Trinh cứ như bóng ma vất vưởng lững thững trở về tiểu viện của mình.

Vừa về đến cửa, Bảo Khấu đã đon đả ra đón, hồ hởi tiếp nhận đồ trong ngực nàng như thường ngày.

“Cô nương, ta cầm giúp cô nương…”.

Tiểu cô nương run tay, lập tức quay người ôm đống sách càng chặt hơn.

“Không cần, ngươi mau ra ngoài đi”.

“Mau đi”.

Bảo Khấu kinh ngạc nhìn nàng, biết tính tình của nàng nên không hề nhiều lời, đóng cửa rời khỏi phòng.

Đợi đến khi không còn có người bên ngoài, Lục tiểu cô nương “Ôi” một tiếng, xả hết cả đống sách lên giường, cả thân mình cũng vùi xuống giường, vén chăn che kín đầu.

Xấu hổ quá đi mất.

Nàng cũng không phải không biết nam nữ thành thân xong phải ngủ chung giường, nhưng việc to gan nhất mà tiểu cô nương từng làm từ nhỏ đến lớn cũng chỉ là lén đọc mấy cuốn truyện phong hoa tuyết nguyệt trong dân gian thôi.

Mà mấy cuốn truyện đó cũng chỉ miêu tả chuyện này rất mập mờ, kiến thức của nàng lại nửa vời nên vẫn luôn cho rằng ngủ chung giường chẳng qua cũng chỉ hôn một chút, ôm một chút, cùng lắm cũng chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ, chui trong một chiếc chăn ngủ mà thôi.

Nàng nào biết sẽ như thế này…

Tiểu cô nương trên giường “Ôi” “A” vài tiếng, cuộn chăn lăn lông lốc mấy vòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.