Đoàn phủ trước đây luôn thanh tịnh giờ đã kín người tụ tập từ trong ra ngoài.
Khi Lục Nghi Trinh chạy đến chỉ có thể thấy những bóng lưng dày đặc, tiếng kêu than vang vọng trong không khí lạnh đầu đông xen lẫn với từng tiếng quát tháo của binh lính.
Hạt tuyết nho nhỏ tung bay, gió bắc xơ xác tiêu điều.
Nàng chẳng thể nhìn xuyên qua biển người để xem chuyện gì đã xảy ra.
Lục tiểu cô nương hơi sốt ruột ngó quanh bốn phía, nhìn thấy quán trà hai tầng phía đối diện bèn ngay lập tức che dù đi đến.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy quân lính thân mặc áo giác, tay cầm binh khí đứng thành từng hàng trước Đoàn phủ; từng tốp quân lính mang giáp nhẹ khiêng từng hòm kín bị niêm phong ra vào liên tục, chớp mắt đã đặt rương gỗ chứa đầy đồ của Đoàn gia đặt lên xe đẩy cạnh đó. Đoàn phu nhân và người làm trong phủ đứng cạnh của với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Đoàn Tể tướng hình như đã bị giải đi.
Đoàn Bá An vẫn không lộ diện.
Tin đồn là thật ư…
Làm sao mà biết được chứ?
Móng tay Lục Nghi Trinh bấu chặt vào cửa sổ, đang lúc kinh hoảng thì lại nhìn thấy một người đi ra từ cổng Đoàn phủ.
Người nọ cầm một chiếc dù giấy màu nâu có chuôi đỏ, tuyết trắng rơi xuống mặt dù, ngón tay tuyệt đẹp hơi tái cầm lấy cán dù càng tôn lên vẻ đẹp của cây dù, tựa như hoa mai mùa đông cô độc mà hấp dẫn.
Khuôn mặt hắn bị mặt dù che khuất, chỉ lộ ra nửa người thon dài đẹp đẽ, quan bào màu đỏ trong gió rét phấp phới, đôi giày ống cao đạp trên mặt tuyết như ngọc.
Nhưng Lục Nghi Trinh không thể nào không nhận ra hắn.
Bỗng nhiên, có một ông lão râu dài với đôi mắt hoen đỏ trong đám người tụ tập cạnh cổng xông ra. Lão nhào tới trước mặt người che dù, biểu tình kích động như đang lớn tiếng giải thích gì đó.
Người cầm dù vốn đang thản nhiên đứng yên, chỉ trong chớp mắt đã giơ tay rút bội kiếm bên hông một binh lính gần đó, đâm tới sát cổ lão già đang khóc lóc thảm thiết.
Sợi tóc xám bạc bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, run rẩy theo gió bay xa.
Cái cổ già nua nhỏ xuống từng giọt máu đỏ như dòng nước chảy, chỉ chốc lát đã thấm ướt vạt áo.
Lão già tóc bạc bày ra vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt nhất thời mất đi tiêu cự, môi run run, dần dần yếu ớt ngã xuống đống tuyết trên nền đá.
Người cầm dù nhấc kiếm lên, dừng lại một lát, như có cảm giác mà liếc qua mặt dù, ngẩng đầu nhìn sang.
Lục Nghi Trinh nhìn rõ mặt hắn.
Giữa sắc trời tuyết trắng, đôi mắt hoa đào kia tựa che lấp tất cả cảnh vật xung quanh.
Lục Nghi Trinh muốn cong môi cười với hắn một cái như thường ngày, nhưng trước tình cảnh bây giờ, nàng không thể làm được.
Im lặng trong chốc lát, nàng đóng cửa sổ lại, vang lên tiếng “ken két”.
Tiểu cô nương chán nản ngồi trên chiếc ghế lạnh như băng.
Nàng nhớ lại tháng trước mình vẫn còn cùng Tùy Ý trò chuyện về “vụ án lớn”.
Một bên là Đoàn Tể tướng luôn chẳng nghiêm túc nổi trong trí nhớ của nàng, một bên là Đoàn Dục Nhi luôn nói cười hoạt bát, một bên là con trưởng nhà họ Đoàn vẫn luôn lạnh lùng có trách nhiệm, một bên lại là Từ Uyển Âm luôn tràn ngập tình cảm… Tất cả như xa lạ trước cảnh tượng thê lương vừa nãy.
Ngàn vạn tơ vò quẩn quanh trong lòng khiến nàng mờ mịt chẳng biết phải làm sao.
“Cốc cốc”.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Nghi Trinh bình tĩnh lại, đáp lời: “Vào đi”.
Nàng còn tưởng là phục vụ quán trà đưa bánh ngọt tới, nhưng khi nhìn thấy người kia mặc quan bào đỏ rực bước vào, nàng lập tức ngây ngẩn.
“Ý ca ca”.
Tiểu cô nương dù thế nào cũng không nghĩ tới, người mà chỉ mới đây thôi còn đang sắp xếp tàn cuộc dưới lầu giờ đã mặc kệ công việc mà đến gặp nàng.
Niềm vui bất ngờ này tựa như được sắp đặt để đối phó với nỗi ưu tư phức tạp trong lòng nàng, giờ khắc này đều đã được tháo gỡ.
Nàng đứng lên đi mấy bước về phía hắn, vội vàng đặt câu hỏi: “Ý ca ca, đó đều là thật à?”.
Tùy Ý hơi lặng người, thấp giọng nói: “Ông ta không sao cả”.
Những lời này tựa như một liều thuốc an thần.
Lục tiểu cô nương thở dài nhẹ nhõm, cảm xúc vốn đang lơ lửng đã bắt đầu ổn định lại như cũ. Nàng nhớ đến chuyện một hai tháng trước khi nàng thảo luận về “vụ án lớn” với Tùy Ý, có lẽ vẫn không tìm ra chứng cứ tham ô của Đoàn Tể tướng.
Lại nghĩ đến việc Đoàn Bá An hẳn đã sớm biết chuyện này, nếu vụ án này là thật thì sao phải hoãn lại chuyện định thân với Đoàn phu nhân mà không hề báo trước?
Hết thảy những chuyện này cứ như là một nước cờ đã được tính sẵn.
Chủ nhân thế cờ rốt cuộc là ai đây?
“Trinh Nhi muội muội…”.
Lục Nghi Trinh hoàn hồn, thấy biểu cảm chần chừ của người đối diện lập tức sực hiểu ra gì đó, giọng điệu chắc chắn nói: “Ý ca ca, muội biết chuyện này là chuyện cơ mật. Huynh yên tâm, muội chắc chắn sẽ không nói ra đâu”.
Đây dường như cũng không phải câu trả lời mà Tùy Ý muốn, đôi mắt không chớp nhìn sắc mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Muội không sợ?”
“Sợ cái gì?”
“Vừa rồi ta đả thương người trước cổng Đoàn phủ”.
Lục tiểu cô nương trợn tròn mắt, bỗng nhiên hiểu được nỗi băn khoăn của y.
“Muội không sợ”.
Nàng cầm lấy tay y.
Có lẽ vì đứng trong tuyết đã lâu nên bàn tay hắn có hơi lạnh, nhưng tiểu cô nương cũng chẳng buông tay.
“Ý ca ca, muội tin tưởng huynh. Huynh làm vậy chắc chắn là vì lý do riêng”.
Lòng bàn tay ấm áp sưởi ấm đến tận đáy lòng.
Sắc đen trong mắt Tùy Ý tản đi, lộ ra nụ cười châm biếm, nắm lại tay nàng.
“Nhưng mà Ý ca ca này, Dục Nhi tỷ tỷ phải làm sao đây?”
“Đừng lo lắng, có Quan gia ở trong cung”.
…
Hoàng cung Đại Triệu, Văn Đức điện.
Tuyết bên ngoài vẫn đang rơi nhưng trong đại điện vẫn ấm áp như xuân. Than xương bạc trong chậu lặng lẽ cháy, thi thoảng phát ra tiếng “tí tách”.
Tờ giấy trên án thư khẽ lay đưa, bút mực điểm xuống, phác họa ra lời phê khí phách mà đẹp đẽ.
Đột nhiên đầu ngọn bút ngừng lại.
“Thành Đức Hải”
“Có lão nô”.
Lão công công đáp lời, từ phía sau bức màn đi ra, khom người đứng cạnh bàn: “Quan gia có gì dặn dò?”.
Hắn hỏi xong, Quan gia lại chẳng đáp lời.
Bàn tay có khớp xương thon dài lại đổi tư thế cầm bút, lại như cảm thấy không đủ thoải mái, “Cạch” một tiếng gác bút lên kệ.
Thành Đức Hải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Quan gia, hôm nay từ Nguyên điện có tin tức Đoàn Tiệp Dư làm loạn muốn xuất cung, đến cổng Tây Hoa đã bị cấm vệ cản trở về nên khóc lóc một trận”.
Quan gia cau mày không vui: “Ta hỏi chuyện nàng khi nào?”.
Thành Đức Hải lập tức cúi người, gật đầu nói: “Vâng vâng, là lão nô lắm lời”.
Cả căn phòng yên tĩnh.
Quan gia lại cúi đầu nhìn hai trang tấu chương, đột nhiên lên tiếng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”.
Khóa miệng Thành Đức Hải hơi nhếch lên, hắn cố gắng đè xuống, hắng giọng rồi nói: “Lão nô nhớ tới khi ở ngoài cung, Đoàn Tiệp dư và Lục tiểu thư nhà Thượng thư vẫn luôn có quan hệ rất tốt. Chi bằng mời Lục cô nương vào cung để thay mặt khuyên giải?”
“Lục gia?”.
Quan gia suy tư một lát, cười ra tiếng.
“Nàng ta vào cung có thể có ích lợi gì? Hai con ngỗng ôm nhau khóc à?”.
Thành Đức Hải nghĩ thầm, nhìn ánh mắt bảo vệ của Tùy Thế tử thì sao có thể để Lục cô nương khóc chứ? Nói không chừng sẽ ngắt đầu bỏ đuôi sự việc kể cho nàng, dỗ dành một cách hợp tình hợp lý.
Nhưng hắn ta không dám nói.
Hắn ta chỉ im lặng đứng một bên.
Một lát sau, chợt nghe Quan gia lên tiếng.
“Con chim kia ấy mà…”.
Trong chớp mắt Thành Đức Hải không thể hiểu lời này có ý gì: “Quan gia nói gì?”
“Trung thu mấy năm trước, khi dạo chơi trên sông, có con chim ngu xuẩn bay đến trước mặt ta”. Quan gia lời ít ý nhiều, “Nó còn sống không?”
“Còn sống, dĩ nhiên còn sống”. Thành Đức Hải nói, “Đó là con chim cưng của Đoàn Tiệp dư trước khi vào cung, đi đâu cũng mang theo. Nhưng nó không thể theo Tiệp dư vào cung, được nuôi ở nhà họ Đoàn. Chắc bây giờ đang lẫn trong đống đồ bị tịch thu.
Quan gia gật đầu: “Đem nó vào cung đi”.
Nói xong, như đã giải quyết được một mối đại họa trong đầu, hắn nhặt bút lên, lần nữa vùi đầu vào đống tấu chương.
Nhưng sự bình tĩnh này chẳng thể duy trì được bao lâu.
Chợt có nội thị trực ở Thiên Môn vội vã đi đến bẩm báo: “Quan gia, Đoàn Tiệp dư cầu kiến”.
Ngọn bút đang múa hơi khựng lại, thiếu chút nữa đã nhỏ giọt mực xuống tấu chương sạch sẽ.
Hồi lâu không nghe tiếng trả lời, tên nội thị do dự hỏi lại: “Quan gia, gặp, hay không gặp?”
“Cạch” một tiếng, cây bút lông tím lại bị gác lên kệ.
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo làm bốn bề yên tĩnh: “Ngươi cứ nói với nàng là ta không ở trong điện”
“Cái này…”.
Vừa dứt lời, Quan gia có lẽ cũng cảm thấy lời này không ổn. Nếu như không biết hắn ở điện Văn Đức thì nàng tìm tới đây làm gì chứ?
“Nàng ở cửa nào?”.
Nội thị đáp: “Đoàn Tiệp Dư ở sau cửa chính”.
Quan gia gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Y đứng lên, phất phất tay áo, dặn dò Thành Đức Hải mang theo một chồng tấu chương.
“Cùng ta ra ngoài từ cửa sau”.
…
Nơi đây gió lạnh thấu xương, thời gian như bị ngọn gió khuấy đảo trong tuyết. Chuyện Đoàn gia bị tịch thu tài sản không nghi ngờ gì đã trở thành đề tài thảo luận trong quán trà quán rượu của muôn dân Đại Triệu.
Vụ án này quá rung động, lại cũng quá giống vở kịch hài.
Xét về con người, Đoàn Nghiệp xuất thân nghèo khó, dựa vào tài năng của bản thân và tấm lòng trung quân cứu giá mà một đường bay lên như diều gặp gió, ngồi vào vị trí Tể tướng của Đại Triệu, là tấm gương trong lòng của hàng vạn kẻ sĩ trong thiên hạ.
Người như vậy lại dính vào án tham ô, không khỏi làm người đời thổn thức.
Xét đến triều cục, Đoàn Nghiệp nâng đỡ phe cũ, Quan gia lại chủ trương ủng hộ phe mới, hai bên tựa như nước lửa bất dung. Hôm nay thế cục phái mới đã có chuyển biến tốt, hiển nhiên phải ra sức chèn ép phái cũ.
Không ít người suy đoán, thật ra Đoàn Nghiệp không hề nhận hối lộ mà là do Quan gia vì chèn ép phái cũ nên mới lập án giả.
Xét đến luân lý cương thường, con của Đoàn Nghiệp là Đoàn Bá An đảm nhiệm chức vụ ở Điển Sát Ti, mà lần này đảm nhiệm tra án Đoàn Nghiệp tham ô cũng là Điển Sát Ti, đây không thể nghi ngờ gì mà tương ứng với câu: “Triều đình không luận cha con”.
Thậm chí còn cảm thán sự “máu lạnh vô tình”, “đại nghĩa diệt thân” của con trưởng Đoàn gia.
…
Lục Nghi Trinh trở về phủ, nhìn thấy Từ Uyển Âm khóc không thành tiếng mới ý thức được lời đồn đại bên ngoài đã lan truyền đến như vậy.
Nhưng nàng không thể nói với người khác về những lời Tùy Ý nói sáng nay.
Nàng chẳng còn cách nào khác, đành phải luống cuống tay chân an ủi Từ tam cô nương, lại nghe nàng tâm sự nỗi ưu tư trong lòng.
Đến khi tiễn người ra khỏi cửa, trận tuyết bên ngoài đã lớn hơn.
Tầng mây trên đỉnh đầu đã tối đen một mảng, sắc trời dường như có mưa bay lất phất, tuyết trắng tích tụ trên cành cây cong cong rủ xuống, vừa u tối lại vừa đẹp đẽ, lại tựa như chỉ cần hứng thêm một bông tuyết nữa thôi thì sẽ “Rắc” một tiếng mà gãy xuống.