Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 17



Sau khi hết kì nghỉ Quốc khánh, các thầy cô đều không hề nương tay, lợi dụng tiết tự học buổi tối để kiểm tra trắc nghiệm.

Điểm thi Toán của Đường Hạnh chỉ ở mức 3 chữ số (*), cô thở dài, xem ra phải chăm chỉ học hơn mới được.

(*) 3 chữ số: hơn 100 điểm

Lớp phó học tập Đào Nam quay đầu nói: “Đường Hạnh, bài cậu hỏi hôm qua tớ nghĩ ra cách giải mới rồi, cậu muốn nghe không?”

Đường Hạnh giật mình, lắc đầu: “Không cần đâu, hôm qua có người khác giảng cho tớ rồi.”

“Là Trình Liễm Nhất sao?” Đào Nam hỏi.

Đường Hạnh gật đầu, “Ừ, là cậu ấy”

Đào Nam trầm ngâm một lát, “Cho tớ xem qua được không?”

“Được.” Đường Hạnh không do dự, cầm một cuốn vở lên từ đống sách, “Cho cậu này.”

Đào Nam nhận lấy, nói cảm ơn.

Tạ Dao đi buôn chuyện về, thấy Đường Hạnh mặt mày ủ rũ, cô nàng không khỏi cảm thán, “Điểm của cậu cũng cao mà, sao trông chán nản vậy?”

Đường Hạnh chống cằm, “Thi không được 115 điểm trở lên, Nhất Nhất sẽ mắng tớ.”

Tạ Dao vỗ vai an ủi cô, “Đừng lo, cậu ấy cũng không ăn thịt cậu đâu, cậu cứ bảo lần sau nhất định sẽ cố gắng là được.”

“Tớ không cho cậu ấy xem bài thi nữa.” Đường Hạnh suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định giấu bài kiểm tra đi, không nói cho Trình Liễm Nhất.

Lúc này, Đào Nam trả vở cho Đường Hạnh, “Không ngờ Trình Liễm Nhất sẽ dùng cách này, đúng là làm người khác kinh ngạc mà.”

Đường Hạnh khó hiểu: “Sao vậy?”

“Phương pháp này quá đơn giản, tớ từng thấy cậu ấy giải đề rồi, cậu ấy sẽ không làm cách này đâu.” Đào Nam có chút nghi hoặc.

Đường Hạnh hiểu được, cô nói: “Bởi vì là giảng cho tớ nghe nên Trình Liễm Nhất mới cố ý dùng cách đó”

Ánh mắt Đào Nam quái dị nhìn cô, “Cậu ấy đối xử với cậu cũng thật đặc biệt.”

Đường Hạnh giấu bài thi đi, lúc về nhà với Trình Liễm Nhất cũng chỉ tự chữa đề, nhưng không hiểu cậu lại biết tin ở đâu.

“Các cậu có điểm Toán rồi đúng không?”

“Chưa có.”

“Được 101 điểm đúng không?”

“…”

Xung quanh cô nhất định có nội gián!

***

Sang tháng 11, tiết trời dần chuyển lạnh, không còn nóng bức như những ngày hè nữa.

Đại hội thể thao của Nhất Trung cũng sắp bắt đầu, diễn ra trong 3 ngày, cả khối 10, 11 và 12 đều tham gia.

Từ nhỏ Đường Hạnh đã không có tế bào vận động, cô cũng không đăng ký hạng mục nào, nhưng bạn cùng bàn Tạ Dao của cô báo danh nhảy xa và chạy 400m nữ. Đường Hạnh đã hứa với cô nàng nhất định sẽ đến cổ vũ.

Đại hội thể thao có 2 phát thanh viên, nữ sinh tên là Tưởng Tình Ca, mà nam sinh đã chọn Trình Liễm Nhất, nhưng cậu lại từ chối.

Bạn nào không đăng ký sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc một học sinh khác tham gia, đương nhiên Đường Hạnh chọn Tạ Dao.

Tiếng hô từ sân thể dục vang rền đất trời, đâu đâu cũng có người cổ vũ, ai nấy đều dồn sức hò hét động viên lớp mình.

Đường Hạnh cầm chai nước lọc đi tới khu vực nhảy xa, sắp tới lượt Tạ Dao thi đấu rồi.

Cô vừa đi xuống cầu thang đã bị Trình Liễm Nhất kéo sang một bên.

“Cậu làm gì thế?” Đường Hạnh ngẩng đầu.

Trình Liễm Nhất mím môi, “Tớ đăng ký chạy 1500m nam.”

Đường Hạnh nghi hoặc nhìn cậu, rồi lập tức cầm chai nước lọc vỗ vào lòng bàn tay, “Cố lên nha.”

“Đến lúc đó cậu phụ trách cầm áo và đưa nước cho tớ.” Ánh mắt Trình Liễm Nhất xấu xa nhìn cô.

“Tớ không cầm đâu, hai đứa mình cũng không chung lớp.” Đường Hạnh từ chối, 3 năm cấp 2 cầm áo giúp cậu còn chưa đủ hả?

Trình Liễm Nhất khẽ cười: “Chắc cậu vẫn nhớ là sắp thi giữa kì rồi nhỉ?”

Đường Hạnh cắn răng, ôi, cái người này lại bắt đầu uy hiếp cô.

“Biết rồi biết rồi, đến lúc đó tớ cầm giúp cậu là được chứ gì.” Đường Hạnh hậm hực trả lời.

Trình Liễm Nhất nhướng mi, “Ngày thứ 3 đấy, đừng quên.”

Đường Hạnh xua tay, “Không quên đâu, tớ đi tìm Tạ Dao đây, bái bai.”

Cô chạy đến khu vực nhảy xa, Tạ Dao mới đi bốc thăm về.

“Vẫn chưa bắt đầu à?” Đường Hạnh nhìn xung quanh, thầy giáo đang ngồi chỗ hố cát, cầm giấy bút nói chuyện với người khác.

Tạ Dao lắc lắc đầu, “Chưa, tí nữa mới bắt đầu.”

“Cậu thi thứ mấy?”

“Thứ tư.”

Đường Hạnh khẩn trương, “Cậu muốn cởi áo khoác ra không, tớ cầm cho.”

Tạ Dao xoay cổ tay cổ chân, cười: “Sao trông cậu còn căng thẳng hơn tớ thế, tớ tham gia nhiều rồi, đừng lo.” Cô nàng cởi áo đưa cho Đường Hạnh rồi bắt đầu khởi động.

Nhảy xa khác với chạy bộ, khu vực thi đấu rất an tĩnh. Thành tích của Tạ Dao không tồi, giành được hạng 2.

Đường Hạnh vui vẻ chạy tới ôm cô nàng, “Dao Dao, cậu giỏi quá.”

Tạ Dao cười ôm cô.

***

Ngày thi đấu thứ 3, hạng mục chạy nam 1500m chuẩn bị bắt đầu.

Rất nhiều bức thư được gửi về phòng phát thanh, tất cả đều là nữ sinh viết cho Trình Liễm Nhất. Tưởng Tình Ca và bạn học nam kia nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người.

Đường Hạnh cầm áo của Trình Liễm Nhất trong tay, đứng cách đó không xa. Cậu nổi bật trong đám người, xung quanh cũng có không ít nữ sinh.

Không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy mình giống như kẻ phản bội…

Tiếng súng vừa mới vang lên, học sinh tham gia đã giống như mũi tên mà lao đi, Trình Liễm Nhất mặc áo cộc màu trắng cũng ở trong đó.

Sân thể dục nháy mắt chìm trong tiếng cổ vũ, các nữ sinh không ủng hộ cho bạn cùng lớp mà thi nhau gào thét: “Trình Liễm Nhất cố lên.”

Âm thanh hò hét của các lớp khác đều bị tiếng hô tên Trình Liễm Nhất lấn át. Các nam sinh đều buồn bực nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo giọng bọn họ không đủ to cơ chứ.

Trong lòng Đường Hạnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra nơi này không chỉ có một mình cô là kẻ phản bội…

Mới kết thúc một vòng chạy mà rất nhiều người đã bị bỏ lại. Đường Hạnh lẳng lặng đứng một bên nhìn, Trình Liễm Nhất vẫn duy trì ở vị trí thứ 3.

100m cuối cùng, cậu vụt lên chiếm vị trí thứ nhất rồi nhanh chóng chạy tới điểm cuối.

Cả sân thể dục tràn ngập trong âm thanh reo hò chúc mừng, còn có vài bạn học nữ cầm chai nước, do dự không biết có nên đưa cho cậu hay không.

Trình Liễm Nhất tới chỗ thầy giáo xem thành tích của mình, rồi mặc kệ những người xung quanh, đi một mạch ra khỏi sân.

Khi cậu rời xa đám người, Đường Hạnh mới bước qua.

Thấy Trình Liễm Nhất ngồi dưới gốc cây đại thụ, tay trái cô cầm khăn ướt, tay phải cầm chai nước đưa cho cậu.

“Chúc mừng cậu giành được hạng nhất nhé.” Đường Hạnh thành tâm khen ngợi.

Mồ hôi trên trán Trình Liễm Nhất chảy xuống dưới, quần áo đã ướt đẫm. Cậu không ngẩng đầu, thở hổn hển nói: “Cậu lau cho tớ đi.”

Mắt Đường Hạnh trợn trắng, vươn tay lau mồ hôi cho cậu, nhân tiện vén mấy sợi tóc lộn xộn, lúc này trong lòng mới thấy thoải mái hơn nhiều.

Trình Liễm Nhất mỉm cười ngẩng đầu, “Cậu giúp tớ hay là trêu tớ thế?”

“Không thì cậu tự lau đi.” Đường Hạnh hậm hực.

Trình Liễm Nhất cười nói, “Tớ muốn uống nước, cậu đút cho tớ đi.”

Đường Hạnh không biết nói sao: “Cậu không có tay à?”

“Tay tớ không có sức” Trình Liễm Nhất thản nhiên trả lời.

Đường Hạnh kinh ngạc, “Tớ thấy cậu không phải dùng chân chạy đâu, mà là dùng tay đấy.”

“Đút hay không?”

Đường Hạnh vặn nắp chai rồi đưa đến bên môi Trình Liễm Nhất, lạnh lùng bảo: “Uống đi.”

Trình Liễm Nhất cong môi, há miệng uống nước.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Mong chờ đại học hehee.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.