Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 24



3 năm cấp ba thoáng qua, kì thi đại học quan trọng nhất cuối cùng cũng đến.

Đường Hạnh hơi khẩn trương, nhưng nhìn chung vẫn ổn, trước một ngày bố mẹ Đường kiểm tra giấy tờ rồi bút không dưới 10 lần, còn bảo Đường Hạnh kiểm tra thêm 5 lần nữa mới yên tâm.

Ba năm nay đã học tập vô số lần, cô đã nhớ kỹ kiến thức trong đầu. Đường Hạnh tắt đèn, vì mai đi thi nên hôm nay phải ngủ một giấc thật ngon.

Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất không thi cùng 1 nơi.

Sáng sớm xuất phát, hai người gặp nhau ở cầu thang.

“Nhớ kĩ lời tớ nói, đừng khẩn trương, coi như bài kiểm tra trên lớp thôi, cố lên nhé.” Trình Liễm Nhất cười khích lệ cô.

Đường Hạnh mỉm cười gật đầu: “Yên tâm, cậu cũng cố lên nha.”

Hai người cổ vũ nhau xong rồi người nào người nấy tới trường thi.

“Tiểu Hạnh, con đừng áp lực, ba và mẹ con không nói con nhất định phải đạt thành tích thật tốt.” Ba Đường vừa lái xe vừa nói.

Đường Hạnh kiểm tra lại đồ đạc lại một lần, xác nhận đã đầy đủ mọi thứ rồi mới trả lời: “Ba cứ yên tâm đi, con gái ba thấy thoải mái lắm.”

“Vậy thì được rồi.” Ba Đường đáp.

Đường Hạnh bất đắc dĩ nói: “Rõ ràng là con thi mà ba mẹ còn khẩn trương hơn cả con nữa.”

Đường Hạnh tới địa điểm thi, vì học sinh và người nhà đến rất đông nên ba Đường đỗ xe cách đấy một đoạn, Đường Hạnh đi bộ vào.

Bên ngoài cửa có học sinh và phụ huynh vây quanh, đến giờ thi thì học sinh bước vào còn phụ huynh đứng ngoài.

Nhìn dòng người tản đi, Đường Hạnh nói: “Ba, con vào thi đây.”

Ba Đường nhìn cô, đè nén cảm xúc, thấy con gái mình trưởng thành thật rồi.

“Ừ, đi đi.”

“Ba đừng đứng ngây ngốc chỗ này chờ con, ba cứ về nhà đi.” Đường Hạnh dặn ông rồi mới đi.

Ngữ Văn là sở trường của Đường Hạnh, với cô thì đề năm nay không khó, theo tiết tấu bình thường mà làm, Đường Hạnh tính toán thời gian, lúc làm xong cũng là lúc hết giờ.

Thi xong, cô thoải mái bước ra ngoài, đi tới cổng trường liếc mắt đã thấy ba cô đứng cách đó không xa, cô vội vàng chạy tới: “Ba, chúng ta về thôi.”

“Được.” Ba Đường cũng không hỏi cô thi thố thế nào, sợ cô áp lực.

Lúc tới chỗ để xe Đường Hạnh mới phát hiện đây là vị trí ba cô đỗ xe lúc sáng, cô hoài nghi hỏi: “Ba, có phải ba không nghe lời con mà vẫn đứng chờ ở ngoài không?”

Ba Đường lúng túng: “Tại ba lười về rồi lại đi thôi.”

Đường Hạnh không tính toán với ông, ngồi trên xe: “Ba con mình về nhà ăn cơm thôi.”

Trong hai ngày thi, ba Đường phụ trách đón đưa, mẹ Đường ở nhà nấu cơm.

Môn cuối cùng là tiếng Anh, Đường Hạnh thi xong mới thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ chờ điểm thôi.

***

Tiếng chuông hết giờ vang lên, giám thị bảo học sinh thu dọn đồ rồi về.

Mọi người khi xong đều thoải mái nhiều, nhưng có bạn lại buồn vì làm sai.

Đường Hạnh xuống lầu thì gặp được một cô bạn học cùng, cười chào hỏi cô nàng.

Nữ sinh kia bảo: “Đường Hạnh, tốt nghiệp rồi, tôi nghĩ phải kể với cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Đường Hạnh không hiểu.

Cô bạn trầm ngâm một lát mới nói: “Kỳ thật Trình Liễm Nhất từng đi tìm bọn tôi. Cậu cũng biết lúc trước mọi người biết cậu quen Trình Liễm Nhất nên có nhiều người ghét cậu nhỉ?”

Đường Hạnh cười nói: “Tôi có thể hiểu được mà.”

“Cho nên Trình Liễm Nhất tìm bọn tôi, bảo không được làm phiền cậu, nếu không sẽ không khách khí nữa.” 

Đường Hạnh cả kinh, không ngờ Trình Liễm Nhất sẽ đi tìm bọn họ.

“Nếu không thì cậu nghĩ vì sao không có ai quấy rầy cậu nữa?”

Trong lòng Đường Hạnh kinh ngạc hồi lâu mới bình tĩnh lại, chỉ là cô không biết phải làm sao, như có cái gì đó bị xé toạc ra.

“Cảm ơn cậu đã kể cho tôi.” Đường Hạnh nói.

Nữ sinh vẫy tay với cô: “Cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, tạm biệt.”

“Bai bai.” Đường Hạnh cũng vẫy tay với cô nàng.

Lúc ra cổng Đường Hạnh vẫn mải mê nghĩ đến chuyện này, ba Đường gọi cũng không nghe thấy.

Đến lúc ba vỗ vai Đường Hạnh thì cô mới hồi phục lại tinh thần.

“Sao lại hồn bay phách lạc thế? Thi không tốt à? Con đừng nghĩ nhiều.” Ba Đường an ủi.

“Con không sao ạ, chúng ta về thôi, nhất định mẹ con đang chờ đấy.” Đường Hạnh cười nói với ông.

“Hôm nay mẹ con và mẹ Tiểu Liễm chuẩn bị một bàn thức ăn ngon để chúc mừng hai đứa đó, chúng ta có lộc ăn rồi.”

Mắt Đường Hạnh sáng lên: “Nhanh về thôi ba.”

***

Tiệc chúc mừng được tổ chức ở nhà Đường Hạnh, chỉ có hai nhà Đường – Trình tham gia.

Lúc Đường Hạnh về đến nhà thì Trình Liễm Nhất đã có mặt, cô mới bước vào đã thấy cậu.

Hôm nay nghe cô bạn kia nói vậy, Đường Hạnh thấy ngổn ngang vô cùng, vậy nên cô tránh ánh mắt Trình Liễm Nhất.

“Tiểu Hạnh về rồi đấy à, có mệt không, cháu thấy đói không, hay ăn gì lót bụng nhé, dì với mẹ cháu vẫn đang nấu ăn, phải chờ một lát.” Mẹ Trình từ phòng bếp ra, cười nói với cô.

Hương thơm bay vào mũi Đường Hạnh, cô chạy nhanh vào trong bếp: “Dì Lâm ơi có món nào ngon ạ?”

“Thích ăn gì có cái nấy.” Mẹ Trình lập tức trả lời.

Ba Đường và ba Trình ngồi ở phòng khách xem TV, Trình Liễm Nhất tới bên cạnh Đường Hạnh, nhìn vẻ mặt vui sướng của cô, cậu khẽ cười: “Đói như vậy sao?”

“Bởi vì phải dùng não nhiều quá nên mới đói đó.” Đường Hạnh không ngẩng đầu mà nói.

Trình Liễm Nhất ngồi xuống: “Thấy thế nào? Có nắm chắc không?”

“Cũng được.” Đường Hạnh không ăn vặt nữa, cô nhìn Trình Liễm Nhất: “Có phải cậu đi tìm mấy nữ sinh bảo không được làm phiền tớ đúng không?”

Trình Liễm Nhất sững sờ, thừa nhận: “Ừ.”

“Vì sao?” Đường Hạnh hỏi.

Trình Liễm Nhất cười: “Cậu bảo không được công khai mối quan hệ của hai đứa mình mà tớ lại nói rồi, phải đền bù cho cậu.”

Dòng nước ấm áp dâng lên trong lòng Đường Hạnh: “Lúc đấy tốt nhất là cậu không nên làm bại lộ chuyện của bọn mình.”

“Chúng ta không thể coi nhau như người xa lạ được, còn tiết tự học buổi tối về muộn, tớ không để cậu tự về được.” Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng nói.

Đường Hạnh thừa nhận cậu nói đúng, mối quan hệ của hai người không sớm thì muộn người khác cũng biết, mà cứ giấu giấu diếm diếm như trong lòng có quỷ, không chịu quang minh chính đại thừa nhận.

“Vậy lẽ ra cậu phải cho tớ thời gian chuẩn bị trước chứ.” Đường Hạnh ủy khuất, lúc đấy cô thực sự sợ sẽ bị bạn khác bắt nạt mình.

Trình Liễm Nhất thành thật gật đầu: “Tớ nghĩ rồi, chuyện này là tớ không đúng. Tuy là đã đền bù cho cậu rồi, nhưng dù gì tớ cũng sai trước, cậu mắng tớ đi.”

“Mắng cậu cái gì? Mắng cậu là tên đại móng heo sao?” Đường Hạnh hừ một tiếng.

Trình Liễm Nhất cau mày: “Từ sau lúc phân ban tớ mua cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt.”

“Không phải, chỗ đấy đều vì phải học hành vất vả, có thực mới vực được đạo, cậu hiểu không?” Đường Hạnh phản bác.

“Sớm muộn gì cậu cũng học cái xấu.” Trình Liễm Nhất liếc nhìn cô.

Đường Hạnh còn đang định cãi tiếp thì đồ ăn bắt đầu được bày trên bàn.

“Các con đừng nói chuyện nữa, lại đây phụ mẹ bê đồ ra đi.” Mẹ Đường hạ lệnh, hai người lập tức đứng lên.

Hai nhà ngồi trên bàn ăn, ba Trình mang một bình rượu vang tới, nói phải chúc mừng hai sĩ tử.

“Hai đứa cũng tốt nghiệp rồi, được phép uống một chén nhỏ.” Ba Trình cười nói.

Đường Hạnh vui vẻ cầm ly, cô chưa uống rượu vang bao giờ: “Vâng ạ.”

Ba Trình rót cho Đường Hạnh một chút, cô nhấp môi uống thử, lập tức cau mày.

Cô với rượu vang không hợp nhau lắm……

Trình Liễm Nhất ngồi bên cạnh nhìn thấy, cậu đưa cho cô một cốc nước chanh, thuận tay cầm ly rượu vang kia đi.

Đường Hạnh uống một ngụm nước chanh, than thở, “Cháu vẫn thích uống nước chanh hơn.”

“Không uống cũng được.” Mẹ Trình cười nhìn cô.

Ba Trình uống rượu, cười nói: “Tiểu Hạnh sắp lên đại học cũng yêu đương được rồi.”

Mẹ Đường thở dài: “Không biết có tìm được bạn trai không nữa.”

Đường Hạnh cười hì hì buông đũa: “Mẹ, con xinh đẹp thế này, mẹ còn tìm được người chồng tốt như ba, nên chắc chắn mai sau con cũng gặp được người ưu tú thôi.”

“Không biết xấu hổ.” Mẹ Đường bật cười.

Mẹ Trình ngồi cạnh phụ họa: “Đúng đó, Tiểu Hạnh xinh xắn thế này tìm bừa một người cũng được. Không giống Tiểu Liễm nhà tôi, nhìn qua đã biết sống cô đơn cả đời.”

Trình Liễm Nhất: “……”

“Dì Lâm lợi hại quá, dì còn biết cậu ấy ế vợ nữa.” Đường Hạnh khen một câu.

“Dì hay lên mạng xem mà, biểu hiện như Tiểu Liễm là sẽ phải độc thân cả đời.” Mẹ Trình đắc ý, nói với Đường Hạnh: “Thấy Tiểu Liễm nhà dì giống thế không?”

Ba Đường lắc đầu: “Tiểu Liễm đẹp trai ngời ngời thế này mà. Nhưng mà nếu Tiểu Hạnh có người yêu nhớ phải nói với ba mẹ đó.”

“Nhớ nói với dì nữa nha, ánh mắt của dì rất chuẩn đó.” Mẹ Trình vội nói.

“Ồ, vậy sao mẹ cứ hay mua mấy đồ màu hồng trẻ trâu thế?” Trình Liễm Nhất thản nhiên hỏi.

Mẹ Trình oán hận nhìn cậu: “Con trật tự.”

Bà nói xong lại buôn chuyện với Đường Hạnh, bảo cô nên tìm bạn trai như thế nào.

Mọi người ai ai cũng vui vẻ.

Chỉ có Trình Liễm Nhất cúi đầu, ủ rũ ăn tối.

———-

Tác giả có lời muốn nói:

Nhất Nhất: Ánh mắt mẹ tốt nhưng sao không thấy bạn trai cậu ấy ở ngay trước mặt nè? Là con chưa đủ đẹp trai sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.