Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 27: Chương 27




Edit: PhLinh – Beta: Tuangg
Đường Hạnh bỗng thấy khát nước, sau khi cô cầm ly nước uống một ngụm to mới từ từ bình tĩnh lại.
Thấy sắc mặt Đường Hạnh không tốt, Đỗ Tiêu Lê nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hạnh Tử, cậu sao thế?”
“Không, không có gì.” Đường Hạnh gắp miếng thịt bò vào bát, im lặng ăn.
Vu Nhiên cầm đồ uống quay lại, bắt đầu nhúng đồ ăn, “Hai người mau ăn đi, không đủ lại nhúng tiếp.”
Đỗ Tiêu Lê hớn hở nhìn anh ta: “Biết rồi biết rồi.” Cô nàng quay mặt lại, đối diện với Đường Hạnh, “Tiểu Hạnh Tử, Vu Nhiên cũng học Đại học Giang Thành đấy, đến lúc đó các cậu thành bạn học rồi.”
“Thật à?” Đường Hạnh dừng đũa, kinh ngạc hỏi.
Vu Nhiên cười ngại ngùng, “Tôi là học sinh thể dục, không giống các cậu.”
“Có gì đâu, đến lúc đó đều là bạn cùng trường mà.” Đường Hạnh cười nói.
Đỗ Tiêu Lê có chút mất mát than thở, “Tớ cố gắng hơn một chút thì tốt rồi, tiếc là Giang Thành trừ Đại học Giang Thành thì không còn trường nào tốt nữa.”
Vu Nhiên lập tức an ủi cô: “Không sao, dù sao chúng ta cũng ở gần nhau, cuối tuần anh qua tìm em là được.”
Nghe được lời này, Đỗ Tiêu Lê lập tức mặt mày tươi tắn, ánh mắt đầy ngọt ngào
nhìn Vu Nhiên.
Đường Hạnh nuốt lời an ủi xuống, thấy hai người đối diện tình nồng ý thắm, cô cảm thấy mình không nên ngồi đây, cô nên ngồi dưới gầm bàn…
Đường Hạnh vùi đầu ăn một lúc rồi buông đũa, cô ăn gần hết rồi.
“Cậu ăn xong rồi à?” Đỗ Tiêu Lê hỏi.
Đường Hạnh gật đầu: “Ừm, no rồi.” Cho dù là lẩu hay là cơm chó.
Ba người đứng dậy rời khỏi chỗ, Vu Nhiên đi tính tiền, hai người đứng ngoài quán chờ.
“Lát nữa bọn tớ sẽ vào nội thành chơi, cậu cũng đi cùng bọn tớ nhé.” Đỗ Tiêu Lê mời.
Đường Hạnh rất biết điều từ chối, “Tớ không đi được, trả các cậu thế giới của hai người đó.”
Cô tinh nghịch nháy mắt với Đỗ Tiêu Lê, cô nàng ngầm hiểu, trên mặt còn mang theo chút ngại ngùng.
“Lần đầu thấy cậu xấu hổ đấy, thật ngạc nhiên quá.” Đường Hạnh không khỏi nở nụ cười.
Đỗ Tiêu Lê nghiêm túc lại, cô nàng nhìn vào quán, sau đó liếc nhìn Đường Hạnh, “Đi chết đi.”
“Thì ra là cậu đang giả bộ thục nữ.” Đường Hạnh cười hì hì nói.
Đỗ Tiêu Lê đặt ngón trỏ lên môi, sau đó thở dài, “Đừng vạch trần tớ, vừa yêu đương phải giữ hình tượng.”
Đường Hạnh ra dấu OK.

Vu Nhiên trả tiền đi ra, Đường Hạnh lập tức tạm biệt hai người, dù hai người giữ lại nhiều lần nhưng Đường Hạnh vẫn rời đi trước.
Cô không muốn làm bóng đèn, cũng không muốn bị thồn cẩu lương nữa, no chết mất.
***
Một mình Đường Hạnh đi tới trạm xe buýt chờ xe, nhìn từng hàng xe đạp công cộng phía sau, trong lòng có một ý nghĩ.
Bây giờ đi đâu cũng có xe đạp công cộng, rất tiện, nhưng Đường Hạnh không biết đi.
Nhìn người khác chỉ cần quét mã là có thể lấy xe, đáy lòng Đường Hạnh không khỏi hâm mộ.

Cô nghĩ, nếu nghỉ hè có thể tập đi xe đạp thì tốt rồi.
Vừa nghĩ đã muốn hành động ngay, Đường Hạnh đã quyết định rồi.

Cô nhất định phải vượt qua bóng ma này, nghỉ hè sẽ tập đi xe.
Cô vừa hát vừa vào nhà, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cả người lập tức cứng lại.
“Về sớm thế?” Trình Liễm Nhất cười, chào hỏi cô.
Đường Hạnh nở nụ cười cứng nhắc, “Đúng, đúng vậy.”
Cô thay giày bước vào nhà, thấy mẹ Đường đang rửa trái cây ở phòng bếp, vội đi tới, thấp giọng hỏi: “Mẹ ơi, sao Nhất Nhất lại chạy đến nhà mình?”
“Thằng bé thường hay đến nhà mình mà, có gì lạ đâu?” Mẹ Đường liếc Đường Hạnh, sau đó bưng hoa quả vòng qua người cô, đi ra phòng khách.
“Tiểu Liễm à, hôm nay làm phiền cháu quá, đến ăn ít trái cây nghỉ ngơi một chút đi.” Mẹ Đường đưa hoa quả đến trước mặt Trình Liễm Nhất, nhiệt tình cười nói.
“Không có gì đâu dì Tĩnh.” Trình Liễm Nhất mỉm cười.
Đường Hạnh đi tới, tò mò hỏi: “Cậu ấy giúp gì thế ạ?”
“Cái kệ sắt ngoài ban công rỉ sắt nghiêm trọng quá, vẫn chưa vứt đi được, hôm nay người thu rác đến.

Một mình mẹ không mang cái đó xuống được nên tìm Tiểu Liễm giúp.” Mẹ Đường giải thích.
Đường Hạnh bỏ một quả cà nhỏ bỏ vào miệng, gật đầu.
Mẹ Đường không ở lại nữa mà vội đi làm việc của mình, phòng khách chỉ còn hai người Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất, bầu không khí bỗng trở nên kì lạ.
Đường Hạnh cúi đầu ăn trái cây, không dám nhìn Trình Liễm Nhất.
“Hôm nay sao cậu yên lặng thế, ra ngoài chơi không vui à?” Trình Liễm Nhất thấp giọng hỏi.

Đường Hạnh ngẩng đầu nhìn, cô ấp úng nói: “Không có, vui lắm.”
Đúng lúc này, Trình Liễm Nhất vươn tay lấy miếng táo nhỏ dính bên miệng Đường Hạnh xuống.
Ánh mắt Trình Liễm Nhất quá chăm chú, Đường Hạnh giật mình, vội đứng lên.
“Tớ hơi mệt, muốn đi ngủ một lát!” Đường Hạnh cúi đầu giải thích một câu, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Đáy mắt Trình Liễm Nhất hiện lên một tia kinh ngạc, trơ mắt nhìn Đường Hạnh chạy đi, sau đó ngồi đó không biết phải làm sao.
***
Buổi tối, Đường Hạnh cầm điện thoại di động vào Tấn Giang, cô nghĩ có lẽ đọc tiểu thuyết có thể giúp xoa dịu tâm tình đang rối bời.
Cô chọn đại mấy truyện, mới đọc vài chương đã thấy tất cả đều là hai đứa nhỏ vô tư, là thanh mai trúc mã.
Đúng thật là đang đối nghịch với cô mà!!
Cô vội thoát ra, trong lòng càng phiền não hơn, sau khi để điện thoại xuống, Đường Hạnh nhắm mắt đi ngủ.
Xưa nay Đường Hạnh đi vào giấc ngủ rất nhanh, ngủ rất ngon, vậy mà tối nay lại mất ngủ, đến ba giờ sáng mới ngủ được.
Ngày hôm sau, Đường Hạnh rời giường với đôi mắt gấu trúc, lúc ăn sáng còn bị mẹ Đường mắng một trận, “Dù bây giờ không học cấp ba nữa, nhưng buổi tối cũng không được chơi điện thoại muộn như thế, ban ngày có nhiều thời gian, con nhìn lại con đi.”
Đường Hạnh có nỗi khổ khó nói, “Mẹ à, con mất ngủ, con không chơi điện thoại.”
Hiển nhiên là mẹ Đường không tin, “Mẹ con dễ bị lừa vậy à.”
Đường Hạnh bĩu môi, cúi đầu ăn cháo.
Ba Đường chạy lại khuyên, “Tiểu Hạnh còn nhỏ mà, có phải chuyện lớn gì đâu.

Nhưng nhớ phải ăn ngủ đúng giấc, đừng có thức đêm suốt là được.”
Đề tài này qua đi, Đường Hạnh cân nhắc mở miệng: “Bố mẹ ơi, con muốn tập đi xe đạp.”
Bố Đường nhìn cô: “Không phải con sợ sao? Sao lại muốn học?”
“Bây giờ đi đâu cũng có xe đạp công cộng, hơn nữa Đại học Giang Thành lớn như vậy, thời gian đến trường nhất định rất lâu, đi xe đạp tiện hơn.” Đường Hạnh nói.
Mẹ Đường ăn một miếng bánh bao, sau đó hỏi: “Con chắc chắn con dám đi không?”
“Không chắc.” Đường Hạnh thẳng thắn đáp, “Để con thử.”
“Chuyện này con tìm Tiểu Liễm giúp đi, nó có xe cũng có kinh nghiệm nữa.” Mẹ Đường nói.
Đường Hạnh khổ sở, nhưng không còn cách nào khác.

Đã nhiều ngày nay, Đường Hạnh luôn tránh mặt Trình Liễm Nhất, nhưng bây giờ phải tập xe đạp, cuối cùng cô vẫn chịu khuất phục.
Không còn cách nào nữa, ai bảo Trình Liễm Nhất có xe, lại còn có kinh nghiệm nữa chứ.
***
Chạng vạng, mặt trời xuống núi, bên lề đường vắng của tiểu khu, Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất đứng cạnh xe đạp.
Trình Liễm Nhất còn khẩn trương hơn Đường Hạnh, “Cậu thật sự muốn học đi xe sao?”
“Đương nhiên.” Đường Hạnh quan sát xe đạp, chiếc xe này coi như đã bầu bạn với cô suốt ba năm cấp hai.
Trình Liễm Nhất vòng ra sau xe, “Vậy cậu thử xem, không được thì đừng học.”
Đường Hạnh không thuần thục đẩy chân chống xe, sau đó một chân vòng qua sau xe, một chân cô để lên bàn đạp, hít một hơi thật sâu.
Trình Liễm Nhất giữ gác-ba-ga, đáy mắt càng thêm căng thẳng bất an.
Đường Hạnh đã chuẩn bị tinh thần, chuẩn bị đạp xe đi, nhưng trong nháy mắt, toàn bộ kí ức màu đỏ tươi tràn tới, toàn thân cô run lên, hai chân cũng nhũn ra.
Trình Liễm Nhất ở phía sau để mắt tới động tĩnh của cô, thấy cô bất động lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.

Cậu đi lên trước, vừa lúc thấy Đường Hạnh đang nhắm mắt lại, môi trắng bệch.
“Không cần học, cậu đừng học đi xe nữa.” Trình Liễm Nhất kéo Đường Hạnh xuống, chua chát nói.
Đường Hạnh ngồi trên đất, th ở dốc.

Mấy năm nay không phải cô chưa từng thử, nhưng lần nào cũng thất bại, vì thật sự không thể khắc phục được.
Trình Liễm Nhất ôm cô vào ngực, nhẹ giọng nói: “Hạnh Hạnh, chúng ta không học đi xe nữa, đều là lỗi của tớ.”

Năm mười tuổi Đường Hạnh thấy Trình Liễm Nhất đã tự học đi xe đạp, muốn sau này cấp hai cũng có thể đi xe, nên đã nhờ Trình Liễm Nhất dạy mình.
“Nhất Nhất à, cậu có thể dạy tớ đi xe đạp không?” Đường Hạnh đi tới cạnh Trình Liễm Nhất đang xem sách, hỏi.
Trình Liễm Nhất ngẩng đầu, hơi cau mày nói: “Tớ không có thời gian, cậu không thể tự học sao?”
“Tớ không biết mà, cậu dạy tớ đi.” Đường Hạnh kéo ống tay áo Trình Liễm Nhất làm nũng.
“Đừng kéo nữa, tớ dạy cậu là được.” Trình Liễm Nhất cầm sách đi ra ngoài, thấy Đường Hạnh vẫn bất động tại chỗ, tức giận nói: “Còn không đi? Có muốn học nữa không.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hạnh vui vẻ, “Đến đây!”
Đi đến đường cái vắng vẻ, Trình Liễm Nhất chỉ thị Đường Hạnh, “Cậu học ở đây đi, không biết thì hỏi lại tớ.”
Đường Hạnh đẩy xe, nhìn con đường, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, “Nhất Nhất, chỗ này là dốc mà.”
“Dốc thì sao, học đi xe xuống dốc là tốt nhất.” Khuôn mặt nhỏ của Trình Liễm Nhất hơi mất kiên nhẫn, “Cậu học nhanh đi, tớ còn phải đi đọc sách.”
Đường Hạnh mím môi, bắt đầu làm theo lời Trình Liễm Nhất, cô ngồi lên xe, do dự đặt một chân lên bàn đạp, “Nhất Nhất, là như thế này hả!?”
Trình Liễm Nhất không ngẩng đầu, cậu lật sách trả lời, “Ừ, cậu đi đi.”

Đường Hạnh tủi thân nhìn Trình Liễm Nhất, quyết định sống bằng sức mình, cô đặt chân còn lại lên bàn đạp.

Vì đang xuống dốc nên xe đạp lao ngay lập tức.
Lần đầu Đường Hạnh gặp phải tình huống này, tốc độ quá nhanh khiến cô không khỏi hoảng sợ.

Đầu xe lắc qua lắc lại, cô hốt hoảng muốn bóp phanh để giảm tốc độ.
Nhưng đúng lúc này, xe đạp bị lật lên, cơ thể nhỏ bé của Đường Hạnh bị văng ra, sau đó ngã trên đất.
Bụp!
Cơn đau toàn thân truyền lên não, giây tiếp theo, cô òa khóc.
Cô mở mắt, thấy trên đầu gối, trên tay tất cả đều là máu, “Oa!”
Trình Liễm Nhất nghe được động tĩnh cuối cùng cũng ngẩng đầu, giật mình sau đó chạy tới.
Đường Hạnh vừa khóc vừa cảm thấy mùi gỉ sắt rất nồng nặc, cô lau miệng, đau đớn khiến cô phản ứng kịp, nhìn lại vết máu trên tay, tiếng khóc càng lớn hơn, “Nhất Nhất, có phải tớ sắp chết rồi không huhu!”
“Tớ đưa cậu về nhà tìm chú dì.” Trình Liễm Nhất muốn kéo Đường Hạnh lên.
Đường Hạnh nằm liệt trên đất không có sức đứng dậy, toàn thân cô đau đớn vô cùng, “Nhất Nhất, cả người tớ đều đau, chắc chắn là sắp chết rồi.”
Nước mắt và máu hòa chung một chỗ, lúc này Trình Liễm Nhất mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm gì, nhưng cậu lại không biết phải thế nào.
Cuối cùng, một chú đi qua bế Đường Hạnh lên, lại báo cho bố mẹ Đường.
Bên ngoài phòng bệnh, Trình Liễm Nhất nhìn Đường Hạnh bên trong qua khe cửa, cậu hổ thẹn không dám đi vào.
“Tiểu Liễm sao không đi vào, Tiểu Hạnh vừa nhắc đến cháu đấy.” Mẹ Đường đi tới hỏi.
Trình Liễm Nhất ân hận nói, “Dì ơi, là cháu không tốt, là cháu làm Hạnh Hạnh bị thương.”
“Không sao không sao, con bé không bị thương nặng, nhưng phần môi có hơi phiền phức, nó không trách thì sao dì chú lại trách cháu chứ.” Mẹ Đường vội an ủi.
Trình Liễm Nhất ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, “Dì ơi, sau này cháu nhất định sẽ bảo vệ Đường Hạnh thật tốt, sẽ không để cậu ấy bị thương nữa.”

Hồi ức qua đi, cánh tay ôm Đường Hạnh của Trình Liễm Nhất không khỏi run rẩy, “Trước đây đều là lỗi của tớ.”
Cuối cùng Đường Hạnh cũng bình tĩnh lại, “Khi đó còn bé không hiểu chuyện, hơn nữa cũng là do tớ ngốc, không biết phanh lại.”
“Cậu đừng tập xe nữa, sau này đi đâu thì đi với tớ, tớ dẫn cậu đi.” Trình Liễm Nhất đỡ cô dậy.
Tim Đường Hạnh thắt lại, cô nhìn Trình Liễm Nhất với ánh mắt đầy tò mò, “Nhất Nhất, sao cậu lại học y?”
Cô luôn có cảm giác, Trình Liễm Nhất học y nhất định là có nguyên nhân nào đó.
“Vì cậu.” Ánh mắt Trình Liễm Nhất nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh trả lời.
Vì để lúc cậu bị thương, tớ không bất lực như vậy nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.