Trên hành lang, không ít hàng xóm đã đi ra, đều đứng trước cửa nhà Hạ Phi.
Phó Nhất Kiệt muốn qua đó cùng bố mẹ, nhưng bị Phó Khôn kéo lại: “Đừng lại thêm phiền.”
Mắt dì Hứa rất đỏ, như vừa khóc, nhưng vẻ mặt lại có thể nhìn ra được là đang tức giận.
Phó Nhất Kiệt nhìn thấy Hạ Phi được chú Hạ bế ngang từ trong nhà ra, có vẻ như không bị thương gì bên ngoài, nhưng lúc nó nhìn thấy nửa lưng Hạ Phi bị lộ ra dưới chỗ áo bị vén lên, vẫn sợ hết hồn.
Cả một mảng lưng của Hạ Phi xanh tím.
“Thế là thế nào?’ Phó Nhất Kiệt nắm lấy tay Phó Khôn, “Lưng anh Tiểu Phi làm sao thế?”
“…Không biết nữa, ngã à?” Phó Khôn cũng sợ ngây người, cậu cũng xem như người bị thương chuyên nghiệp, nhưng cũng chưa rơi vào tình huống như vậy bao giờ, kể cả ngã đập lưng từ tầng hai xuống đi nữa, cũng không thể nào có mảng máu bầm lớn như vậy được chứ.
Hạ Phi được bế xuống tầng rất nhanh, bố cũng xuống theo, cùng đến bệnh viện giúp một tay.
Phó Khôn kéo Phó Nhất Kiệt về trong nhà, hai đứa ngồi bên giường đều không nói không rằng, Phó Khôn đang nghĩ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì để cho lưng Hạ Phi bị thương nặng tới vậy.
Phó Nhất Kiệt rót cốc nước, cầm trong tay, tay nó vẫn luôn run lên nhẹ nhàng.
Hạ Phi đã xảy ra chuyện gì?
Dì Hứa mắng chửi, Trương Thanh Khải lâu lắm rồi không xuất hiện, Hạ Phi bị thương…
Xâu chuỗi những chuyện ấy lại với nhau, Phó Nhất Kiệt không biết liệu có phải là do mình nghĩ miên man rồi không, nhưng bất an và sợ sệt mơ hồ trong lòng thì dù có làm thế nào cũng không đè nén được.
Nó ôm lấy Phó Khôn: “Anh.”
“Làm sao thế?” Phó Khôn ôm nó, rồi vỗ về lưng nó mấy cái, “Anh Tiểu Phi không sao đâu, chắc là ngã bị thương thôi, đến bệnh viện khám là ổn mà, đừng lo.”
“Ừm.” Phó Nhất Kiệt trả lời bằng giọng buồn bã.
Thật ra, Phó Khôn cảm thấy lời mình nói căn bản chẳng an ủi được Phó Nhất Kiệt, ngay đến mình còn chẳng an ủi được.
Mẹ mười phút sau mới về nhà, vừa vào nhà đã thở dài khẽ.
“Mẹ,” Phó Nhất Kiệt nhảy dựng lên, chạy ra ngoài phòng khách, “Hạ Phi làm sao vậy?”
“Sao còn chưa ngủ?’ Mẹ sờ đầu nó, “Không sao, ngã một cái thôi.”
“Ngã một cái thôi sao lại như vậy được?” Phó Nhất Kiệt hỏi, nắm lấy tay mẹ nhẹ nhàng lay, “Mẹ…”
Nó có thể nhận ra được, mẹ không muốn nói tới chuyện này, nếu là bình thường, nó chắc chắn sẽ không truy hỏi, nhưng chuyện này đặt trên người Hạ Phi lại khác.
Nó ôm lấy cánh tay mẹ, dán mặt lên cánh tay mẹ: “Hạ Phi rốt cuộc là bị làm sao?”
“Ai…” Mẹ thở dài, “Chỉ là ngã một cái thôi, bệnh của Hạ Phi, ngã vậy thôi cũng là nghiêm trọng lắm, cụ thể thế nào thì chờ bố về rồi hỏi lại đi.”
“Bệnh gì?” Phó Khôn hỏi một câu, đây là lần đầu tiên cậu hỏi về bệnh của Hạ Phi.
Trong trí nhớ của cậu, Hạ Phi không mắc bệnh cụ thể gì cả, chỉ là thể chất rất kém, dường như chẳng bao giờ ra khỏi nhà, mẹ vẫn luôn không cho cậu đùa nghịch với Hạ Phi, nhưng xưa nay cậu chưa bao giờ nghĩ ra rốt cuộc là bệnh gì mới khiến cho Hạ Phi thành như vậy.
“Nói thì các con cũng không hiểu,” Mẹ ngồi vào ghế sofa, ôm Phó Nhất Kiệt đang ngồi sát bên, “Là bệnh máu khó đông, bệnh này sinh ra đã bị rồi, không chữa được, ngày thường không được để va đập gì, vết thương nhỏ thôi cũng chảy máu không ngừng, cho nên mẹ mới lúc nào cũng bảo hai đứa là đừng đùa nghịch với Hạ Phi, va đập một cái thôi là chảy máu không ngừng.”
“Vậy giờ thì sao?” Phó Khôn đứng lên hơi sốt ruột, “Lưng Hạ Phi là bị ngã đúng không, một mảng lớn như vậy cơ mà, có nguy hiểm gì không?”
“Đến bệnh viện truyền máu, hoặc là truyền yếu tố gì gì đó, đến bệnh viện rồi sẽ có cách,” Mẹ cau mày, “Hai đứa cũng đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mau ngủ đi.”
“Có chết người không?” Phó Nhất Kiệt hỏi.
“Cầm máu được rồi là không sao.” Mẹ đứng lên, đẩy Phó Nhất Kiệt vào căn phòng nhỏ.
“Nếu không cầm được thì sao?’ Phó Nhất Kiệt quay đầu lại.
“Đến bệnh viện truyền máu là cầm được.”
Phó Nhất Kiệt nằm không động đậy bên cạnh Phó Khôn, nó không ngủ được.
Nó biết Phó Khôn cũng không ngủ, Phó Khôn lúc không ngủ được vẫn hay xoay người, có lúc còn có thể xoay thành nằm ngang trên giường.
“Trương Thanh Khải nhờ anh đưa cho Hạ Phi một phong thư.” Phó Khôn đột nhiên nói một câu.
“Lúc nào?” Phó Nhất Kiệt nghiêng người sang, quay mặt về phía cậu.
“Trước lúc thi, anh ấy không vào sân nhà mình, chỉ chờ ở bên ngoài thôi, gặp được anh rồi bảo anh mang vào là được, anh hỏi anh ấy có phải là cãi nhau với Hạ Phi không, anh ấy bảo không phải.”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, nó đột nhiên cảm thấy mấy suy nghĩ vô cớ của mình trước đó, có một chút khả năng trở thành sự thực.
Chuyện của Hạ Phi và Trương Thanh Khải.
Nó biết hai người đang yêu nhau, tuy rằng Hạ Phi từng nói, không có gì không bình thường cả, nhưng nó biết, chuyện này không thể cho ai khác biết.
Chỉ là…. Nếu như để người ta biết rồi, sẽ có hậu quả ra sao, xưa nay nó lại chưa hề nghĩ tới.
Trong lòng có nỗi bất an sâu sắc, cảm giác này khiến nó đột nhiên mất đi cảm giác an toàn, không tìm được chống đỡ.
“Em sợ.” Phó Nhất Kiệt xoay người, quay mặt vào tường.
“Đừng sợ, Hạ Phi không sao đâu.” Phó Khôn đưa tay từ phía sau ôm lấy nó.
“Sợ lắm.”
“Có anh ở bên cạnh em mà, không phải sợ,” Phó Khôn kéo nó vào trong lòng mình, “Ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh dậy, Hạ Phi sẽ về.”
“Ừm.” Phó Nhất Kiệt nhắm hai mắt lại.
Trời gần sáng bố mới quay về, Hạ Phi vẫn chưa về, bố bảo anh vẫn ở trong bệnh viện.
“Truyền máu rồi, không biết có đỡ được không, khớp vẫn đang sưng,” Bố nói nhỏ với mẹ, “Bệnh viện không có yếu tố VIII, chỉ truyền máu được thôi.”
“Trước đây không phải là cũng bị ngã mấy lần rồi đó thôi, đều truyền máu cả,” Mẹ cũng nhỏ giọng nói, “Cái yếu tố gì gì kia, có cũng chẳng mua nổi.”
“Đứa bé này chịu được lâu như vậy cũng là mạng lớn,” Bố đi vào buồng trong.
“Anh đi ngủ một lúc đi.”
Phó Nhất Kiệt ngồi dậy trên giường, nhìn mẹ không nói gì.
“Ăn gì đi,” Mẹ phất tay, “Hạ Phi ở tầng bốn khu nội trú bệnh viện liên kết số một, phòng bệnh khoa huyết học, hai đứa đến thăm nhớ đừng nói chuyện với anh nhiều, để anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Mẹ cầm ít tiền từ trong túi ra, để lên bàn: “Mua ít hoa quả qua.”
“Vâng,” Phó Nhất Kiệt gật đầu, quay đầu lại nhìn Phó Khôn, “Khi nào đi?”
“Giờ đi.” Phó Khôn nhảy xuống giường.
Phó Khôn đạp xe chở Phó Nhất Kiệt thẳng tới bệnh viện, trên đường cũng không mua gì, cậu không muốn chậm trễ nữa, Hạ Phi cũng sẽ không để ý bọn họ có mang gì tới không.
Hai người họ đến hơi sớm, còn chưa tới giờ vào thăm khoa nội trú, hai đứa chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Phó Nhất Kiệt vẫn chẳng nói lời nào, thường là hai mắt nhìn sững sờ vào nơi nào đó không biết.
Chẳng dễ dàng gì đợi tới lúc khoa nội trú mở, hai đứa chạy vào tòa nhà khoa bệnh nhân nội trú, lên thẳng tầng bốn.
Tìm lần lượt từng phòng bệnh một mãi một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy chú Hạ qua lớp cửa kính.
Phó Khôn đẩy cửa đi vào, trong phòng bệnh có ba giường, hai giường trong không có ai, Hạ Phi nằm trên giường ngoài cùng, nhắm mắt lại, có vẻ là đang ngủ.
“Chú Hạ.” Phó Khôn gọi nhỏ chú Hạ một tiếng.
“Ơ,” Chú Hạ nhìn thấy hai đứa tới, hơi bất ngờ, “Sao hai đứa cũng tới đây.”
“Đến xem thử thế nào, anh Tiểu Phi cháu không sao chứ?” Phó Khôn khẽ hỏi, dì Hứa ngồi bên giường bệnh, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ nhìn thấy hai mắt đỏ hoe cùng với vệt nước mắt trên mặt, Phó Khôn đi tới bên cạnh dì, chần chừ rồi gọi một tiếng: “Dì Hứa.”
“Đến rồi à, Hạ Phi vừa mới ngủ.” Dì Hứa gật đầu, giọng hơi khàn.
Phó Nhất Kiệt đi vào phòng bệnh rồi vẫn luôn dựa vào cửa không động đậy, nhìn chằm chằm vào Hạ Phi nằm trên giường. Hạ Phi đã thay sang quần áo bệnh nhân, nó có thể nhìn thấy cánh tay cẳng chân rất gầy của Hạ Phi, cũng có thể nhìn thấy đầu gối sưng phù của anh.
“Chú Hạ, hai người trông cả đêm rồi đúng không,” Phó Khôn ở bên cạnh nói, “Không thì chú dì đi về nghỉ đi, cháu trông ở đây cho, có việc thì cháu gọi cho hai người, hoặc là cháu gọi Trương Thanh Khải…”
“Ai cần nó đến!” Dì Hứa bỗng nhiên đứng dậy, “Ai bảo cháu gọi nó đến?”
“Cháu…” Phó Khôn sợ hết hồn, không hiểu dì Hứa vẫn luôn ôn hòa mấy hôm nay là bị làm sao.
“Thôi, bà đừng làm Khôn Tử sợ nữa,” Chú Hạ đẩy nhẹ dì một cái, “Về nghỉ ngơi một lúc đi, làm phiền hai đứa Khôn Tử trông cho một lúc, giờ cũng không có việc gì.”
Dì Hứa có lẽ là nhịn đói cả đêm cũng mệt, không nói gì nữa, bị chú Hạ đẩy ra khỏi phòng bệnh.
“Khôn Tử, làm phiền hai đứa trông hộ chú một lúc, chú đưa dì Hứa về rồi quay lại.” Chú Hạ ra khỏi phòng bệnh xong lại quay lại.
“Chú Hạ, chú cũng nghỉ ngơi một lúc đi, cháu ngủ cả tối rồi, khỏe lắm, chú yên tâm,” Phó Khôn cười với chú.
Chú Hạ nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, rời đi.
Trong phòng yên ắng vô cùng, Phó Khôn đứng sững sờ một lúc, kéo Phó Nhất Kiệt qua bảo nó ngồi xuống ghế bên giường, đang định cầm lấy bệnh án đầu giường Hạ Phi qua nhìn, Hạ Phi vẫn luôn như thể đang ngủ lại đột nhiên mở mắt ra.
“Khôn Tử.” Hạ Phi nhìn cậu cười.
“Đánh thức anh rồi à?” Phó Khôn nhanh chóng đi tới trước mặt anh, “Anh không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không sao,” Giọng Hạ Phi rất khẽ, “Khôn Tử, giúp anh một việc.”
“Nói đi.”
“Gọi điện cho Trương Thanh Khải, bảo cậu ấy lại đây.” Hạ Phi nói.
Phó Khôn ngây người, cậu còn chưa tiêu hóa xong được thái độ của dì Hứa với Trương Thanh Khải lúc nãy, giờ Hạ Phi tự nhiên lại bảo cậu gọi Trương Thanh Khải tới.
“Nhanh lên,” Hạ Phi nhắm mắt lại, đọc số điện thoại, “Là số điện thoại cơ quan Trương Thanh Khải.”
“Ừ.” Phó Khôn không chần chừ nữa, quay người chạy chậm ra khỏi phòng bệnh đi tìm điện thoại.
Kể cả dì Hứa không muốn cho Trương Thanh Khải đến đi nữa, cậu vẫn sẽ nghe lời Hạ Phi.
“Bé con,” Phó Khôn chạy ra ngoài rồi, Hạ Phi mới quay đầu nhìn sang Phó Nhất Kiệt vẫn luôn lặng lẽ cúi đầu ngồi cạnh giường, “Nghĩ gì thế?”
“Ai làm thế?” Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên nhìn anh, “Vết thương của anh ấy.”
“À, vết thương à,” Hạ Phi cười, giọng nghe rất dễ dàng, “Cãi nhau với mẹ anh, đẩy anh một cái, không đứng vững, bệnh này của anh chỉ bị thương thôi cũng hình như nghiêm trọng…”
“Sao lại cãi nhau?” Phó Khôn lại hỏi ngay.
Hạ Phi đưa tay lên sờ lên chóp mũi nó: “Thẩm vấn anh đấy hả?”
“Là bởi vì Trương Thanh Khải?”
“Ai…” Hạ Phi hơi bất đắc dĩ, “Em khi không hỏi chuyện này làm gì?”
Phó Nhất Kiệt nhẹ nhàng sờ lên chân Hạ Phi, cảm giác nhô lên rõ ràng lúc tay lướt qua đầu gối khiến nó cảm thấy rất buồn bực.
“Trước đây hầu như cũng như vậy,” Hạ Phi kéo tay nó qua, “Thời gian dài sẽ hơi biến dạng.”
Phó Nhất Kiệt nhíu mày, nó không biết bệnh của Hạ Phi lại nghiêm trọng đến vậy, Hạ Phi chưa bao giờ mặc quần cộc, nó chỉ biết Hạ Phi rất gầy, nhưng không ngờ rằng khớp cũng sẽ biến dạng.
“Anh sẽ chết à?” Phó Nhất Kiệt hỏi khẽ.
Hạ Phi nở nụ cười, một lúc lâu mới dừng lại, hít vào một hơi rồi chậm rãi thở ra, “Chắc vậy, bệnh này không chữa được, chỉ có càng ngày càng kém đi, thật ra… chết đi rồi cũng tốt.”
Tay Phó Nhất Kiệt run lên.
“Phiền lụy người khác, bao nhiêu tiền cũng không xuể.” Hạ Phi cười.
Phó Nhất Kiệt biết điều kiện gia đình Hạ Phi không được tốt, trong nhà mọi người đều có thiết bị điện, nhà Hạ Phi đến một cái cũng không có, không có ti vi, cũng không lắp điện thoại.
Giờ nghĩ lại, có lẽ là vì bệnh của Hạ Phi quá ngốn tiền.
“Sao Trương Thanh Khải lâu rồi không đến?” Phó Nhất Kiệt im lặng một lúc, lại chuyển về đề tài trước đó.
“Ai dà, em phiền thật đấy,” Hạ Phi cười, thở dài, qua một lúc mới chậm rãi nói một câu, “Phải đó, sao lâu lắm rồi lại không đến chứ, bởi vì chuyện hai bọn anh bị người nhà biết được, mẹ anh không cho cậu ấy đến chứ sao, bố cậu ấy bảo muốn đánh gãy chân cậu ấy…”
Hạ Phi nói tới đây thì hơi ngừng, cười nói: “Cũng chẳng biết có đánh gẫy không.”
Hạ Phi nói nghe rất hời hợt.
Phó Nhất Kiệt im lặng.
Chuyện của hai người họ bị dì Hứa biết, hai mắt sưng tấy của dì Hứa, câu “đồ không biết xấu hổ” tối qua, đều là vì Hạ Phi.
Phó Nhất Kiệt đột nhiên nhớ tới ảnh mắt ảm đạm của Tưởng Tùng ngày tổng vệ sinh, Tưởng Tùng giống Hạ Phi, đều thích con trai, không biết Tưởng Tùng sau này liệu có thích đứa con trai khác không, nếu như gia đình cậu ấy biết được, cũng sẽ là như vậy cũng nên?
Nó biết đây là một chuyện không thể thoải mái cho người ta biết được, nhưng tới tận bây giờ, nó mới chân thực cảm nhận được “hậu quả” sẽ là thế nào.
Nửa tiếng sau khi Phó Khôn gọi điện, Trương Thanh Khải lao vào phòng bệnh, trên mặt trên người toàn là mồ hôi.
“Sao lại thế này?” Anh nhào tới bên giường, đưa tay sờ lên mặt Hạ Phi, “Cãi nhau? Đánh cậu à? Không phải đã bảo cậu cứ thuận theo đã, chúng ta từ từ giải quyết à?”
“Chuyện này không có cách nào giải quyết được cả, sớm muộn gì cũng vậy thôi, tôi không gánh được, nói sớm cũng được, sống chết mặc bay.” Hạ Phi nói nghe rất bình thản.
“Để tôi gánh, tôi cũng không quan tâm nữa.” Trương Thanh Khải cau mày, tiến tới bên người Hạ Phi, muốn ôm lấy Hạ Phi, mà thấy Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt, anh lại rút tay về.
‘Khôn Tử, đi mua một bình nước đá cho Trương Thanh Khải đi được không?” Hạ Phi nói.
“Ừm.” Phó Khôn đứng lên đi ra ngoài.
“Em đi với.” Phó Nhất Kiệt đi theo sau cậu.
Trương Thanh Khải không nán lại phòng bệnh quá lâu, gần trưa, Hạ Phi đuổi anh đi, có lẽ là sợ lúc dì Hứa và chú Hạ quay lại phát hiện ra.
Có điều, Phó Khôn nhận ra được, sau khi Trương Thanh Khải đến, tinh thần Hạ Phi đã khá lên nhiều.
Buổi trưa, chú Hạ xách cơm nước tới, bố mẹ cũng vội vàng tới theo, xem có gì cần giúp không.
Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt vẫn luôn ở trong phòng bệnh cho tới chiều mới về nhà.
Lúc hai đứa trở lại cổng khu nhà, bác gái Lý đang xách một làn thức ăn buôn dưa với một người phụ nữ của dãy nhà tập thể bên cạnh.
“Phó Khôn.” Có người gọi cậu.
Phó Khôn quay đầu lại, nhìn thấy Trình Thanh Thanh đang đứng dưới tán cây ven đường mua kem que.
“Chị Thanh Thanh.” Cậu chào một câu, từ sau lần Trình Thanh Thanh giải cứu cho cậu và Tôn Vĩ, cũng ít khi nhìn thấy chị, nghe bố bảo chị ấy không ở trong nhà, chỉ thi thoảng về thăm một lần.
“Không được, mới uống coca xong, bụng căng.” Phó Khôn đáp, đang định ra tán gẫu với chị hai câu, lại nghe thấy tiếng của bác gái Lý.
“Bà nói xem thế có phải là biến thái không?” Bác gái Lý phồng mồm nói với người phụ nữ bên cạnh, giọng cũng chẳng nhỏ, “Hai đứa đã yêu nhau mấy năm rồi, chẳng ai nhìn ra được, ôi…”
“Lại không chắc,” Người phụ nữ kia nhướng mày chép miệng khinh thường, “Nghĩ tới là thấy buồn nôn, bà nói xem ai lại nghĩ ra ngay bên cạnh mình có biến thái chứ.”
“Ai lại viết trên mặt hai chữ biến thái đâu, ngày thường nhìn cũng có đến nỗi nào.”
Phó Khôn không hiểu là đang nói ai, dù sao bác gái Lý ngày thường cũng thích xì xào chuyện nhà này nhà kia.
“Ngứa miệng thật.” Trình Thanh Thanh liếc mắt nhìn về phía kia, mặt coi thường.
“Lúc nào chẳng vậy.” Phó Khôn cười.
Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm vào bác gái Lý cùng với người đàn bà kia, không có động tĩnh gì, qua một lúc mới nói một câu: “Đang nói Hạ Phi.”
“Cái gì?” Phó Khôn ngây người, Hạ Phi thì làm sao mà biến thái?
“Đừng để ý tới mụ ấy,” Trình Thanh Thanh cao giọng, “Cả ngày nói luyên thuyên, sớm muộn gì cũng bị quật.”
“Ô,” Người đàn bà bên cạnh bác gái Lý ở cùng một tầng với nhà Trình Thanh Thanh, giờ nghe thấy lời của chị, lập tức quay đầu sang đây cười lạnh một tiếng, “Giày rách còn quản chuyện vô bổ của người khác.”
“Giày rách nhà bà à mà mất công bà nhìn chằm chằm thế?” Trình Thanh Thanh lắc tóc đuôi ngựa.
Người đàn bà kia xùy một tiếng khinh miệt về phía này: “Không biết xấu hổ, nứt mắt ra đã ngủ với giai, giày rách!”
“Có còn từ mới không thế, bà sắp ba mươi mới được ngủ với giai nên không phục à,” Trình Thanh Thanh nói không nhanh không chậm, “Giày tốt như bà, mua một tặng một còn thêm hai cái đệm giày cũng phải đại hạ giá mới có người mua.”
“Mày nói cái gì!” Người đàn bà kia sửng cồ lên, hô to.
“Thế này còn nghe không hiểu mà còn bắt chước người ta cắn bừa, cắn phải lưỡi có ai thèm chữa cho không?” Trình Thanh Thanh liếc mụ một cái, vỗ vai Phó Khôn, “Đi đi, lần sau nói chuyện.”
Phó Khôn về tới nhà, càng nghĩ lại càng thấy phiền muộn, bệnh tình Hạ Phi đã nghiêm trọng vậy rồi, không chữa được, giờ đang bị thương nằm trong viện, hàng xóm láng giềng lại có thể nói anh như vậy.
“Hạ Phi thì làm sao mà biến thái?” Phó Khôn đập mấy cuốn sách trên bàn.
Phó Nhất Kiệt nằm sấp trên ghế sofa, không nói câu nào.
“Sao mà mấy người này không bao giờ mong người khác sống tốt được nhỉ, luyên thuyên sau lưng người ta, cũng chẳng biết tích đức cho cháu bà ta,” Phó Khôn lại đập sách, “Đệt! Chẳng trách thằng gấu đầu đất nhà bà ta học hành không ra gì còn cả ngày bị người ta đánh cho!”
“Anh,” Phó Nhất Kiệt ngồi dậy, nhìn vào cậu, hai mắt trợn lên rất tròn.
“Hả?” Phó Khôn đáp.
“Hạ Phi thích Trương Thanh Khải.”
Động tác Phó Khôn cầm sách chuẩn bị ném dừng lại giữa không trung, qua một lúc lâu mới quay đầu nhìn Phó Nhất Kiệt: “Em nói cái gì?”
“Hạ Phi và Trương Thanh Khải yêu nhau.”
*7s giới thiệu hố mới Kiêu Ngạo của Vu Triết: (công??!) học thần Lâm Vô Ngung thi đại học được 732 điểm, thủ khoa tỉnh, huhu là 732 ấy!!! Bạn còn lại Đinh Tễ cũng chẳng kém, học hành lơi chơi cố gắng mỗi nửa năm lớp 12 mà thi được 719 điểm, top 3, nhìn chung là tình cảm giữa học bá và học bá.
Đến tận giờ thì Lâm Vô Ngung vẫn mười mục toàn năng, chơi drone cũng giỏi có tiếng, chưa thấy lộ ra biểu hiện của sự ấu trĩ khó tránh trong mấy công của Vu Triết, điểm trừ (cũng không biết có phải trừ không?!) là, Lâm Vô Ngung lúc gặp Đinh Tễ là vừa thích thầm bạn thân thất bại xong, bạn thân trông còn giống Đinh Tễ nữa, vài người chắc sẽ hơi lấn cấn về chi tiết này, truyện cũng mới ra đến chương 35 thôi thì JJ bảo trì, hai bạn vẫn chưa yêu nhau, đọc comment với trường bình trên jj thì tuy Lâm Vô Ngung cong Đinh Tễ thẳng nhưng chắc lại là Đinh Tễ truy học thần thôi…
Thật ra mới đọc đến chương 35 nhưng t ngửi thấy kha khá mùi máu chó tréo ngoe (´∀`=)