“A? Sâu gì?” Phó Khôn buồn ngủ mơ màng, qua nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được câu hỏi không đầu không đuôi này của Phó Nhất Kiệt.
“Nhặt sâu ăn.” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói.
Giọng thằng bé vốn đã vì cảm lạnh nên hơi giọng mũi, nhích lại gần nói ngay bên tai như vậy, khiến Phó Khôn cảm thấy ngứa ngáy cả người, tai như thể bị tóc cọ vào, không nhịn được cười.
Cười ngây ngô một lúc, buồn ngủ cũng bị cười hết sạch, cũng nhớ ra được nhặt sâu ăn là chuyện gì, cậu nghiêng người: “Là châu chấu, anh không ăn, anh chỉ tích góp châu chấu thôi, cái thằng Tôn Vĩ chết đói từ kiếp trước mới thích ăn.”
“Ăn ngon không?” Phó Nhất Kiệt nuốt nước bọt.
“Chẳng có vị gì cả, anh chỉ ăn mỗi một cái chân,” Phó Khôn suy tư, “Dùng củi đốt lên ăn, Tôn Vĩ ăn sống luôn…. Một Khúc à, anh còn chưa hỏi em nữa, sao em lại ăn sủi cảo sống chứ.”
Phó Nhất Kiệt không hé răng.
“Sao em lại không thích nói chuyện thế?” Phó Khôn hỏi.
Phó Nhất Kiệt vẫn không ho he gì, cậu đành phải ngậm miệng lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Vẫn chưa tìm lại được cơn buồn ngủ lúc nãy, Phó Nhất Kiệt đột nhiên ôm chăn ngồi dậy.
“…Vậy thì đánh đi, đánh rắm thôi mà còn phải ngồi dậy?” Phó Khôn không hiểu nổi, nằm xuống lại, “Đừng đánh trong chăn…”
Còn chưa nói xong, cậu đã nghe thấy một tiếng rắm, không thể làm gì khác hơn là đá đá chăn: “Thôi, nằm gần như vậy, trong ngoài đều như nhau.”
“Anh.” Phó Nhất Kiệt lại nhỏ giọng gọi cậu.
“Sao?”
“Em muốn đi vệ sinh.”
“Ăn nhiều quá đúng không? Ông cụ non?” Phó Khôn suy tính trong lòng xem nên dẫn em ra ngoài đi vệ sinh hay là dùng bô trong nhà.
“Đau bụng,” Giọng Phó Nhất Kiệt càng nhỏ hơn, trong bóng tối hình như còn cuộn tròn người lại lấy tay che bụng.
Vậy thì phải ra nhà vệ sinh, tuy mùa đông ngoài trời lạnh, nhưng đổ bô trong nhà vẫn luôn là nhiệm vụ của cậu, cậu không muốn phải đi đổ cức.
Thế nên, cậu nhảy xuống giường, giật đèn sáng: “Nhịn! Anh dẫn em đi toa lét, mặc áo vào.”
Phó Nhất Kiệt mặc cái quần thu đông, khoác áo khoác bông nhỏ vào, cau mày cong lưng ôm bụng, Phó Khôn giật một ít giấy, kéo tay nó chạy ra bên ngoài, nếu như không phải tay cậu không dùng được sức, giờ còn muốn cõng Phó Nhất Kiệt chạy.
Đèn nhà vệ sinh không biết đã bị ai tắt đi, Phó Khôn lần mò trên tường cả buổi cũng không tìm ra được sợi dây đèn, Phó Nhất Kiệt vẫn luôn ở bên cạnh cậu vừa dậm chân vừa hừ hừ nhỏ giọng, cuống tới mức cậu muốn chửi bới.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, có ánh đèn pin chiếu tới, Phó Khôn cuối cùng cũng nhìn thấy sợi dây đèn, giật một cái, đèn sáng.
“Mau mau, đừng bĩnh ra quần!” Phó Khôn trở tay kéo Phó Nhất Kiệt, đẩy nó lên bồn cầu.
Phó Nhất Kiệt bắt đầu ị rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Năm 1988, tôi học được lái ô tô, xuống dốc núi tôi đâm chết hơn trăm, cảnh sát đến bắt tôi, tôi trốn vào nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nữ không có đèn tôi rơi xuống hầm phân, tôi chiến đấu với phân, cuối cùng tôi hy sinh, để tưởng niệm tôi, nhà vệ sinh được lắp đèn….”
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hạ Phi cười đứng bên ngoài, quơ quơ đèn pin qua mặt cậu: “Đưa em trai đi vệ sinh à?”
“Vâng,” Phó Khôn nhảy lên, “Anh Tiểu Phi đi nhà vệ sinh à?”
“Không đi, anh đi tiễn bạn.” Hạ Phi lại quơ quơ đèn ra phía sau.
Trương Thanh Khải ở phía sau anh lấy tay chặn ánh đèn pin: “Khỏi tiễn, chốc nữa lại cảm bây giờ.”
“Không sao, ngồi một chỗ cả ngày rồi, tôi muốn hoạt động một lúc.” Hạ Phi quay người đi xuống tầng dưới, đèn trong hành lang bị hỏng vẫn chưa có ai lo, Trương Thanh Khải đuổi nhanh theo đỡ lấy eo Hạ Phi, anh đập hất tay ra, “Làm cái gì thế?”
“Sợ cậu ngã.”
“Được rồi, đâu có yếu đuối mong manh thế, đừng có coi trẻ con như không thế chứ, chuyện gì cũng hiểu hết đấy.” Hạ Phi nhỏ giọng nói, rồi quay đầu lại cười với Phó Khôn, “Phải không Khôn Tử?”
“A?” Phó Khôn ngơ ngác, vò tóc cười hề hề.
Hiểu gì cơ?
Phó Khôn không biết câu này của Hạ Phi có ý gì, cậu chỉ biết quan hệ giữa Hạ Phi và Trương Thanh Khải rất chi là tốt, tình huống bình thường sẽ là, Hạ Phi tiễn Trương Thanh Khải xuống tầng, sau đó lúc lên Trương Thanh Khải còn phải lên cùng, rồi lại xuống.
Hai đồ ngốc, cậu chỉ hiểu đúng chuyện này.
“Anh.” Phó Nhất Kiệt trong nhà vệ sinh gọi cậu, giọng hơi run.
“Em lạnh đấy à?” Phó Khôn nghe giọng nó vẫn luôn run.
“Ừ.”
“Ai bảo em vội thế, không kịp mặc nhiều quần áo,” Phó Khôn nhíu mày, không thể để mẹ biết chuyện này được, biết rồi đảm bảo sẽ mắng cậu, “Bụng còn đau nữa không?”
“Không đau nữa.” Phó Nhất Kiệt kéo xong quần, đi ra.
“Tay nào chùi đít?” Phó Khôn hỏi nó.
“Tay phải.”
Phó Khôn khom lưng dắt tay trái nó: “Đi.”
“Tay trái cũng giúp.” Phó Nhất Kiệt nhìn tay trái mình.
“A!” Phó Khôn hô một tiếng, bỏ tay nó ra, còn chưa kịp mắng, xoay mặt cái đã thấy trong mắt Phó Nhất Kiệt lấp lánh long lanh, cậu sững sờ, lại khóc?
Cậu nhanh chóng kéo tay trái Phó Nhất Kiệt về nhà: “Thôi, không chê em, mau đừng khóc nữa, sao mà nói khóc là khóc luôn được thế, em có cái van đấy à? Mau nín lại đi!”
Về nhà rồi, Phó Khôn vốn định đổ ít nước nóng để Phó Nhất Kiệt rửa tay, nhưng nhìn nó lạnh tới mức run cầm cập, đành phải thôi, bảo Phó Nhất Kiệt trèo lại lên giường.
Cậu lấy nước ấm, dùng khăn mặt lau mặt và tay Phó Nhất Kiệt qua một lần, bình thường cậu cũng chẳng vệ sinh gì cho lắm, mẹ bảo cậu rửa cái tay còn miễn cưỡng vô cùng, duy nhất có thể khiến cậu tự giác rửa tay, là sau khi đi nhà vệ sinh.
Dằn vặt xong một lúc, Phó Khôn lên giường, Phó Nhất Kiệt vẫn như trước, cuộn thành một cục bên cạnh tường.
“Ngủ đi.” Phó Khôn hơi mệt, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
“Anh.” Phó Nhất Kiệt lại gọi cậu
“Sao? Em không phải lại muốn đi toa lét đấy chứ!” Phó Khôn phấp phỏm.
“Không phải.”
“Vậy gọi anh làm gì?”
“Hai chữ Phó Khôn viết thế nào?
“Phó Khôn á, là…” Phó Khôn suy nghĩ, “Là “phó” trong đối phó, “khôn” trong “càn khôn”, biết càn khôn nghĩa là gì không?”
“Không biết.” Phó Nhất Kiệt cẩn thận nhích lại gần người cậu.
“Càn Khôn chính là, chính là, chính là ý cực kỳ trâu bò,” Phó Khôn suy nghĩ một lúc vẫn không biết nên nói thế nào, “Cho nên dùng chữ “khôn” này, anh chính là một người hết sức trâu bò.”
“Sao không dùng chữ “Càn”?” Phó Nhất Kiệt chắc là chưa buồn ngủ, lại hỏi tiếp.
“Càn? Phó Càn? Trả ai tiền, ai ngu ngốc lại đặt tên là Trả Tiền* chứ,” Phó Khôn tặc lưỡi, “Ôi anh buồn ngủ chết đi được rồi, em đừng nói chuyện với anh nữa, không ngủ được thì đếm ngón tay chơi đi.”
*hai từ này này nghe giống nhau
Rạng sáng, Phó Khôn vẫn đang chìm trong mơ, đã bị mẹ vỗ vào mặt mấy cái tỉnh lại, cậu còn chưa kịp oán giận, mẹ đã bắt đầu sắp xếp đâu vào đấy: “Khôn Tử, bàn chải với khăn mặt mẹ mới mua cho em đều để trên bàn, chốc nữa pha cho em một cốc sữa bột, đồ ăn sáng mẹ để đó, con ăn xong thì đi học, mẹ đến đơn vị báo có mặt xong thì mẹ về, dẫn em đi chuyển trường…”
“Ô——” Phó Khôn nhắm mắt, đáp một tiếng.
“Mau dậy nào,” Mẹ thấy cậu chẳng động đậy gì, cứ thế đi tới kéo cậu ra khỏi chăn.
“A——” Phó Khôn kéo dài giọng bực bội, “Mẹ bảo cả Một Khúc dậy đi, sao chỉ có mỗi con là phải dậy trước.”
“Con chuẩn bị xong rồi gọi em dậy là vừa,” Mẹ ném cậu lên cái ghế cạnh bàn, “Mẹ đi đây, lúc con đi nhớ đưa truyện tranh của con cho em, mẹ đi nhiều nhất là một tiếng thôi rồi về.”
“Biết rồi biết rồi, đi nhanh.” Phó Khôn nằm nhoài lên bàn phất tay với mẹ.
Phiền thật đấy! Vốn là trời đông giá rét dậy khỏi giường đã luôn muốn phát điên lên rồi, giờ dậy cũng đã dậy rồi, còn phải pha sữa cho Một Khúc! Còn phải đưa đồ của mình cho nó chơi!
Mẹ cầm túi ra khỏi cửa, Phó Khôn mặc quần áo tử tế, liếc mắt nhìn Phó Nhất Kiệt vẫn đang nằm sắp trên gối nhắm hai mắt ngủ, cảm thấy rất không công bằng, không nhịn được nhảy tới hét một tiếng vào mặt Phó Nhất Kiệt: “Phó Nhất Kiệt! Dậy!”
Sau đó, không đợi xem phản ứng của Phó Nhất Kiệt, đã quay người chạy như một làn khói ra khỏi nhà.
Dù sao thì, có phản ứng chắc cũng chỉ là khóc.
Phó Khôn đánh răng rửa mặt chuẩn bị xong, không về nhà luôn, cậu muốn nhìn thử xem Phó Nhất Kiệt có khóc không.
Bám cửa sổ nhìn vào trong nhà, cậu ngây người, Phó Nhất Kiệt đã xuống giường, áo quần đều mặc chỉnh tề, đang cầm bàn chải đánh răng mẹ mua cho nó bóp kem đánh răng lên.
Bóp xong kem đánh răng, liền cầm phích nước nóng định đổ nước nóng vào cốc, mà bàn cao quá, nó không với tới, vì thế đành bỏ cốc xuống sàn, rót vào trong một cốc nước nóng.
Rót xong nước, Phó Nhất Kiệt cắn bàn chải đánh răng vào miệng, cầm cốc lên, cúi đầu, rất cẩn thận đi từ từ ra.
“Đưa cho anh đi.” Phó Khôn giơ tay ra cầm lấy cái cốc trong tay thằng bé, không hiểu tại sao, cậu vẫn luôn cảm thấy bộ dạng kia của Phó Nhất Kiệt trông rất tội nghiệp.
Có điều, Phó Nhất Kiệt giỏi hơn tưởng tượng của Phó Khôn, có lẽ là bởi vì trong trại trẻ mồ côi không có ai lo, chuyện gì cũng phải tự làm, Phó Nhất Kiệt đánh răng rửa mặt đều rất thành thạo.
Người dậy sớm đi làm đi học đều đi tới đi lui cạnh bồn nước, lúc đi ngang qua Phó Nhất Kiệt đều sẽ nhìn thêm mấy lần, có người còn nói một câu, Khôn Tử, em trai cháu giỏi thật đấy.
Cơn giận vì sáng sớm phải dậy của Phó Khôn tạm thời tan đi, nghe thấy câu này, hơi hơi đắc ý.
Đúng đó, em trai của Phó Khôn đương nhiên là giỏi rồi!
Quay đầu ngẫm lại liền thấy, lúc mình học lớp một, đánh răng có phải gì giỏi giang đâu, không phải là động tác thành thạo chút thôi à, từ lúc mình nhớ được mọi chuyện thì đã tự đánh răng rồi, tuy cũng phải ăn mất kem đánh răng một thời gian dài mới học được…
Có điều, vì phải chờ nó đánh răng rửa mặt, hôm nay Phó Khôn ra khỏi nhà hơi muộn, lúc Tôn Vĩ ở dưới tầng gân cổ lên gọi cậu, cậu đang cầm một túi sữa bột chuẩn bị pha sữa bột cho Phó Nhất Kiệt uống.
“Phó Khôn! Phó Khôn —— Phó Khôn ——! Phó Khôn ——!” Tôn Vĩ ở dưới tầng hò vô cùng hăng hái, như đang hát.
“Đừng gọi nữa nghe thấy rồi!” Phó Khôn thò đầu ra ngoài gào lên.
Tôn Vĩ như thể chẳng nghe thấy, vẫn đang nhắm mắt gân cổ lên gọi.
“Ôi,” Phó Khôn bị nó kêu cho luống cuống tay chân, cầm túi sữa bột luống cuống không biết phải làm gì, cuối cùng đành hất cằm với Phó Nhất Kiệt, “Một Khúc, lại đây.”
Phó Nhất Kiệt đi tới trước mặt cậu, ngửa mặt lên nhìn cậu.
“Há mồm ra,” Phó Khôn dùng thìa xúc một thìa sữa bột, đút vào mồm Phó Nhất Kiệt, “Một cốc cho bốn thìa sữa, em ăn bốn thìa đi.”
Phó Nhất Kiệt ngơ ngác nửa cong miệng, bị nhét cho một miệng đầy sữa bột, không biết phải làm gì.
“Ăn đi, hơi khô à?” Phó Khôn hỏi.
“Khô.” Phó Nhất Kiệt trả lời, miệng thổi ra một luồng khói trắng.
“Uống nước.” Phó Khôn đưa nước cho thằng bé.
Chờ Phó Nhất Kiệt nuốt xong thìa sữa bột này, cậu lại xúc tiếp một thìa nữa đút vào miệng Phó Nhất Kiệt.
Cứ như vậy, một thìa sữa bột một ngụm nước, xem như đã hoàn thành xong nhiệm vụ “pha một cốc sữa bột cho em uống”.
Tôn Vĩ vẫn ở dưới tầng gào như lên cơn động kinh, mấy nhà hàng xóm hôm nay không đi làm ca sớm đều mở cửa sổ ra bắt đầu chửi bới, Phó Khôn vớ lấy hai cái bánh bao chạy ra ngoài: “Một Khúc, trong cái thùng dưới giường có truyện tranh, tự em xem đi.”
“Vâng.” Phó Nhất Kiệt trên môi dính một vòng sữa bột, gật đầu.
“Lau miệng đi, như ông già râu bạc rồi.” Phó Khôn đẩy cửa đóng lại, chạy ra ngoài.
Cửa đóng lại rồi, Phó Nhất Kiệt không nhúc nhích, vẫn luôn nghe tiếng bước chân Phó Khôn biến mất hẳn, mới lau miệng, quay người víu lên bệ cửa sổ kiễng chân nhìn ra ngoài.
Dưới tầng có một cậu bé có vóc người không khác Phó Khôn lắm, Phó Khôn đẩy xe đạp đi cùng cậu bé kia.
Phó Nhất Kiệt về tới bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế, nắm bánh bao trên bàn lên, ăn rất chăm chú. Lúc ăn phải tập trung, còn phải ăn nhanh nữa, không là có thể bị người khác cướp mất.
Bình thường nó không ăn được nhiều như vậy, chỉ ăn được lửng bụng, dù giờ chỉ có một mình nó, trên bàn có một túi to bánh bao, còn có một bát tô cháo, mà theo thói quen, nó vẫn vùi đầu ăn thật nhanh.
Ăn bốn cái bánh bao to rồi uống xong một bát cháo, nó cảm thấy bụng no căng không chịu nổi nữa, mới ngừng tay lại.
Trên hành lang bên ngoài cửa có người đi đi lại lại, nói chuyện, tán gẫu, nó ngồi trong phòng nghe một chốc, cảm thấy không có gì hay, nên đi vào trong căn phòng nhỏ của Phó Khôn.
Phía dưới giường có một cái thùng, nó kéo ra, nặng lắm, mất bao nhiêu sức mới kéo ra được.
Trong thùng chất lung ta lung tung đủ loại truyện thiếu nhi và truyện tranh nhiều tập, còn có mấy quyển vở cũ.
Nó lấy một quyển vở, mở ra, phát hiện ra bên trong vẽ đầy người và động vật, có người đang đánh nhau, có người đang khiêu vũ, còn có rất nhiều động vật chạy tới chạy lui, mèo, chó, sâu…
Nó nhìn say sưa, mấy tranh này còn vẽ đẹp hơn cả thầy dạy mĩ thuật.
Ngồi dưới sàn lật hết hai quyển vở, Phó Nhất Kiệt nghe thấy tiếng cửa nhà cạch mở một cái, nó quay đầu lại, nhìn thấy dì đi vào, nó lập tức hốt hoảng không hiểu được, cảm thấy mình như thể đang làm loạn trong nhà người khác rồi bị phát hiện.
“Nhất Kiệt à, đang đọc sách à con? Sao lại ngồi dưới sàn nhà, lạnh lắm!” Dì vừa vào nhà đã chạy tới kéo nó dậy từ dưới sàn, “Sao anh con không lấy sách ra cho con xem? Cái thằng này đúng là không nhờ được.”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, thả cuốn vở trong tay lại trong thùng, cúi người định đẩy thùng lại dưới giường, trong trại trẻ mồ côi, bên trong thùng đồ chơi tuy không có đồ chơi gì, nhưng nếu như chơi xong không để lại chỗ cũ là sẽ bị phạt đứng.
“Con đừng làm, để dì,” Dì đẩy vai trở lại dưới giường, ôm nó vào lòng, “Ăn sáng chưa?”
Nó gật gật đầu.
“Uống sữa bò chưa?”
Nó nhớ tới bốn thìa sữa bột mất bao nhiêu công mới nuốt xuống được, liền gật đầu một cái, tuy nó chưa bao giờ uống sữa bò, nhưng sữa bột vừa nãy đúng là ăn ngon lắm.
“Vậy cũng được, giờ mẹ… dì đưa con đến trường được không, trường học cũ xa quá, cho con đến học ở trường anh, sau này có thể đi cùng anh, được không?” Dì xoa đầu nó.
“Được.” Nó nhỏ giọng trả lời.
Nó không có ấn tượng tốt đẹp gì với trường học cả, bạn học cùng lớp đều biết nó là đứa trẻ không cha không mẹ ở trại trẻ mồ côi, không muốn chơi với nó.
Dì lấy thuốc cảm cúm, cho nó uống, rồi dẫn nó ra ngoài.
Phó Nhất Kiệt được bế lên ghế sau xe đạp, nó lớn như vậy, giờ mới là lần đầu tiên ngồi trên xe đạp, hơi sốt sắng, chẳng biết nên bám tay vào đâu.
“Bám vào áo dì, đừng thả tay ra,” Dì vỗ lên người nó, kéo khóa áo khoác bông mới trên người nó, rồi lại kéo mũ xuống, “Ngồi vững.”
Nó gật đầu, đưa tay ra nắm lấy góc áo dì.
Gió rất mạnh, có thể xuyên qua cả khẩu trang thổi tới mặt nó, nó ngồi yên sau xe vẫn luôn rụt cổ lại, nhưng mới mẻ của lần đầu tiên ngồi xe đạp khiến nó rất nhanh đã quên đi lạnh giá, bắt đầu quay đầu nhìn ngó khắp nơi.
“Nhìn đi, cánh cổng phía trước chính là cổng trường Tam Tiểu, anh con học lớp bốn ở đây,” Dì dừng xe, bế nó xuống, chỉ vào cổng trường, “Chốc nữa…”
Dì còn chưa nói xong câu, hai người bọn họ đã cùng nhìn thấy hai người đứng trước cổng trường, một người con trai trẻ tuổi trông có vẻ là thầy giáo, một người khác là Phó Khôn.
“Con nói xem, con không làm bài tập bao nhiêu ngày rồi!” Thầy Dương chỉ vào Phó Khôn, nói bằng giọng rất bực bội, “Bảo con gọi bố mẹ đến, con lại giả chết!”
“Tay con bị gãy,” Phó Khôn chẳng hề để ý, nhấc tay lên, xoay mặt qua một bên, “Không viết được.”
“Con lừa ai đấy hả!” Thầy Dương đập một cái lên tay trái cậu, “Con tưởng thầy không biết tay trái con cũng viết được à!”
“Tay con đau, tay con đau đầu cũng đau theo, không làm được.” Phó Khôn cười.
“Được rồi, không làm được, cũng không gọi bố mẹ đến được nốt đúng không,” Thầy Dương chỉ vào cậu, “Vậy thì con cứ đứng đây đông thành que kem đi!”
“Được.” Phó Khôn dùng giọng không lớn nhưng lại rất rõ ràng, nói một câu.
“Phó Khôn!” Dì vẫn đang đứng yên đột nhiên quát to một tiếng.
Phó Nhất Kiệt bị tiếng quát đột ngột xuất hiện này làm sợ hết hồn, cứ thế phịch mông ngồi xuống chồng tuyết, thầy giáo đằng kia cũng sợ hết hồn, cánh tay đang giơ lên dừng lại giữa không trung.
“Dám đánh con bà…” Dì nói rất nhỏ một câu, rồi rảo bước chạy tới, giơ chân lên đạp vào mông Phó Khôn, “Con làm cái gì đấy hả?”