Trúc Mộc Lang Mã

Chương 30: Ngu ngốc!



Lưỡi Phó Khôn không bị một chưởng của mẹ đánh văng ra, thế nhưng sau đó mẹ đã bồi ngay thêm một chưởng nữa, đánh cho viên giấy ăn cậu nhét vào lỗ mũi văng ra ngoài.

“Thục Cầm! Em làm gì thế!” Bố hô một tiếng, đặt ấm trà xuống đi tới, “Răng cũng bị em đập rụng luôn!”

“Em cũng có đánh mạnh đâu! Có phải như lai thần chưởng đâu mà!” Mẹ quay người về ngồi lại trên sofa, chỉ vào giữa phòng khách, “Hai đứa đứng ra đây, mẹ có chuyện muốn hỏi.”

Phó Nhất Kiệt đi tới đứng ngay ngắn, Phó Khôn đầu tiên là sờ mũi mình, không chảy máu, sau đó soi mặt qua gương, chùi vết máu bên cạnh, giờ mới chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Phó Nhất Kiệt.

“Trước đây mẹ nói với hai đứa rồi đúng không?” Mẹ nhìn hai bọn họ, “Nói rồi đúng không?”

“Nói cái gì rồi?” Phó Khôn hơi khó hiểu.

“Mẹ bảo có chuyện gì cũng phải nói với cả nhà!” Mẹ đứng lên quát một tiếng, “Hai anh bao lớn! Chuyện lớn như thế mà giấu lâu như vậy! Định kết thúc thế nào hả! Định kết thúc thế nào!”

Phó Khôn vừa nghe câu này đã biết mẹ là vì chuyện của Lã Diễn Thu, cậu cúi đầu không nói gì.

Phó Nhất Kiệt cắn môi một cái, nhìn chằm chằm mẹ thật lâu, rồi nói một câu: “Con sẽ không đi cùng cô ta, cũng sẽ không nhận cô ta, cứ kết thúc như vậy thôi.”

“Vậy cũng phải nói cho mẹ biết chứ! Cũng phải nói cho mẹ biết chứ! Cũng phải nói cho mẹ biết chứ!” Mẹ xông tới bên cạnh Phó Nhất Kiệt, vừa quát vừa đập vừa đánh, “Chuyện này cũng không nói với mẹ! Hai anh định làm phản đấy à, không sợ mẹ đánh chết hai anh à!”

“Mẹ! Mẹ!” Phó Khôn mau chóng tới che cho Phó Nhất Kiệt, “Nghe con giải thích!”

“Con đi ra!” Mẹ đẩy cậu một cái, rồi lại đập lên tay Phó Nhất Kiệt thêm vài cái nữa, sau đó ôm lấy Phó Nhất Kiệt, “Làm mẹ sợ chết đi được, chẳng có chuẩn bị gì, tự nhiên cô ta tới, mẹ con cũng lên cơn đau tim mười mấy lần…”

“Con sợ bố mẹ phiền lòng,” Vành mắt Phó Nhất Kiệt lập tức ửng đỏ, cũng ôm lại mẹ thật chặt, “Con sợ bố mẹ sẽ khuyên con nhận cô ta.”

“Chuyện này có nhận hay không nhận cũng phải nói cho rõ ràng, đây không phải chuyện hai đứa giấu là qua được,” Bố ở bên cạnh thở dài, kéo mẹ lại, “Nói cho rõ ràng nào.”

Lã Diễn Thu cũng không giống như Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt nghĩ trước đó, là muốn tới cương quyết cướp Phó Nhất Kiệt đi.

“Vừa mới đầu là cô ta cũng định bàn chuyện nhận lại con,” Mẹ uống nước, giọng đã bình tĩnh đi không ít, “Nhưng mẹ không đồng ý, mẹ bảo là mẹ có nuôi con heo…”

Đâu Đâu đang nằm nhoài trên ghế sofa bên cạnh hừ một tiếng, mẹ liếc mắt nhìn nó một cái: “Mẹ bảo mẹ có nuôi con chó nhưng nuôi bao năm như vậy, bỏ ra bao nhiêu thứ, tiền bạc, niềm tin…”

“Là công sức.” Bố sửa lời mẹ.

“Đúng, công sức, kể cả cô ta có tiền đi nữa, cũng chẳng bù đắp công sức lại được, mẹ cũng không mua bán lỗ vốn như thế.” Mẹ ngửa đầu uống sạch nước trong cốc.

“…Mẹ.” Phó Khôn hơi bất đắc dĩ với lời giải thích của mẹ.

“Cô ta cũng không kiên trì nữa, chỉ nói là muốn đi lại.” Mẹ nhìn Phó Nhất Kiệt, có vẻ như đang chờ ý kiến của nó.

Phó Nhất Kiệt dựa lên tường, ánh mắt vẫn luôn đặt ngoài cửa sổ, qua nửa ngày mới nói một câu: “Kế hoãn binh thôi.”

Mẹ dừng lại, đặt cốc xuống, suy nghĩ một chốc rồi bắt đầu nói: “Nhất Kiệt, dù sao mẹ cũng nói rồi, mẹ không hy vọng con trai mẹ bị quấy rầy, nhưng dù con có muốn hay không, mẹ cũng muốn nói một câu, nghe lọt hay không nghe lọt thì tùy con.”

“Vâng.” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại.

“Mẹ mong con vui vẻ thoải mái trong lòng, không mong con…” Mẹ nhẹ nhàng vỗ lên ngực mình, “Chỗ này có hận.”

Nói xong, mẹ quay qua nhìn bố: “Lão Phó, em hơi bị sến sẩm đúng không?”

“Phải.” Bố gật đầu.

“Con hiểu ý của mẹ, nhưng mà,” Phó Nhất Kiệt kéo mẹ ngồi xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm lên tay mình, “Nếu như cô ta không xuất hiện, con căn bản sẽ không nhớ tới cô ta, nếu nói là có hận hay không, có một số việc đối với con, không phải chỉ cần thái độ thôi là thay đổi được, cô ta muốn bù đắp muốn qua lại, đó là thái độ của cô ta, con không quan tâm.”

“Thêm mười năm nữa, con có thể sẽ chấp nhận, nhưng giờ thì không được, con không tha thứ được như vậy, con không phải người như vậy,” Phó Nhất Kiệt nói xong những câu này, đứng lên trở về phòng nhỏ, đóng cửa lại, qua mấy giây lại mở cửa thò đầu ra, “Dù sao thì con cũng sẽ không rời khỏi cái nhà này đâu.”

“Mẹ cũng sẽ không cho ai đưa con đi hết!” Mẹ trả lời như chặt đinh chém sắt.

Phó Nhất Kiệt rụt đầu về đóng cửa lại.

“Nó có ý gì?” Mẹ nhìn bố, rồi quay đầu nhìn qua Phó Khôn.

“Mẹ chạm mạch rồi à, giờ ý nó là nó hận Lã Diễn Thu, cô ta muốn bù đắp thế nào cũng được, dù sao thì Một Khúc cũng sẽ không tha thứ cho cô ta, ít nhất là hiện giờ sẽ không,” Phó Khôn nhìn bố, “Con phiên dịch đúng chưa?”

“Ừ, bố thấy chuyện này mình cũng đừng nên nói nhiều nữa, Lã Diễn Thu chỉ là thái độ đến thương lượng thôi, có phải là kế hoãn binh hay không thì nói sau,” Bố suy nghĩ, “Ý kiến của bố là, sinh hoạt của nhà mình không nên bị ảnh hưởng, bình thường thế nào thì giờ cứ như thế, giống trước kia là được.”

“Mẹ cũng nghĩ thế,” Mẹ thở dài, quay mặt qua thấy Phó Khôn, lại không nhịn được mà đập hai cái lên lưng cậu, hạ thấp giọng mắng, “Đều tại con cả, nếu mà nói chuyện này sớm cho bố mẹ, giờ cũng đã không phải ứng phó không kịp như thế rồi, còn phải ngay hiện trường thấy chiêu hủy chiêu nữa!”

“Nó không chịu nói mà, con là vô tình gặp phải thì nó mới nói, nếu không chính con cũng có biết chuyện này đâu, nó bao giờ chả vậy, chính nó không nói, con cũng làm sao dám tự tiện nói được, ngộ nhỡ nó lại ghét con thì sao? Mẹ bỏ ra bao nhiêu niềm tin nuôi nó mấy năm nay mẹ còn không biết à?” Phó Khôn cảm thấy mình làm anh thật là vất vả.

Phó Nhất Kiệt trốn trong phòng nhỏ không chịu ra, Phó Khôn cũng không vào, ngồi ngoài phòng khách hỏi han mẹ chuyện của Lã Diễn Thu, cuối cùng cũng hiểu được tại sao người mẹ ruột này của Phó Nhất Kiệt lại không cần nó.

Như xem phim truyền hình.

Bố mẹ Lã Diễn Thu đều là giáo sư trường đại học, xem như là con nhà gia giáo, lúc Lã Diễn Thu sinh Phó Nhất Kiệt còn chưa tới 19 tuổi, nghe đâu mới đầu cô ta có chết cũng đòi nuôi đưa bé này, còn vị bố mẹ giáo sư thì có chết cũng không chịu, giằng co một năm, áp lực xung quanh ngày càng lớn, cuối cùng chính Lã Diễn Thu cũng không gánh nổi nữa.

Vừa khéo có nhà tới cầu hôn tận cửa, nhà trai là ở nơi khác, bên mai mối không nhắc với đằng trai chuyện cô ta có con.

“Chắc là thấy thanh danh như vậy, sau này muốn gả cho ai cũng khó, cho nên mới…” Mẹ cau mày.

“Cho nên mới vứt Một Khúc vào trại trẻ mồ côi?” Phó Khôn cảm thấy như đang nghe chuyện cổ tích.

“Ừ, cô ta gả đi nơi khác, chắc chắn là không mang con theo được, bố mẹ mới để đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi.”

“Mẹ kiếp, đúng là…” Phó Khôn vừa cảm thấy có thể hiểu được, nhưng lại vừa cảm thấy khó mà hiểu nổi, “Trình Thanh Thanh còn nuôi được con kìa! Làm gì mà không chịu được!”

“Không thì sao lại có câu mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, tính cách, gia đình đều không giống nhau, vả lại sau lưng Trình Thanh Thanh khổ thế nào người ngoài cũng đâu có biết,” Mẹ đứng lên, “Nói nhiều với con cũng chẳng hiểu được, gà trống non dựng lông kêu to, mẹ đi nấu cơm đây.”

“Thịt kho đi, cảm ơn mẹ.” Phó Khôn nhanh chóng chọn món.

“Tại làm sao?”

“Tại vì hôm nay em trai con chơi bóng còn thích gây chú ý, đập cho mũi con văng đầy máu,” Phó Khôn cười khà khà, nhảy qua đẩy cửa căn phòng nhỏ ra, đổ một cái lên Phó Nhất Kiệt đang nằm trên giường, “Nhanh như hổ đói vồ mồi!”

“Ay!” Phó Nhất Kiệt bị cậu đổ lên người làm giật mình, phản ứng lại rồi, mới quát to, “Phó Khôn, anh lên lớp 10 rồi đấy anh có biết không!”

“Biết chứ, anh còn biết em lớp 7 nữa,” Phó Khôn nằm xuống bên cạnh nó, sờ lên mặt nó, sau đó duỗi tay kéo quần nó ra muốn sờ vào trong, “Làm gãy chim chóc của em rồi à? Lại đây, anh nối liền lại cho em…”

“Nước tiểu văng đầy lên tay anh đi,” Phó Nhất Kiệt giữ lấy cạp quần mình.

“Em ghê quá đi mất,” Phó Khôn cười, rút tay ra, “Tâm trạng đỡ hơn không?”

“Vốn cũng chẳng tệ lắm,” Phó Nhất Kiệt cười, “Có câu nói kia của mẹ là được rồi.”

“Một Khúc,” Phó Khôn lấy ngón tay khêu cằm nó, “Nói thật, lúc em nói mấy câu kia, anh tự dưng phát hiện, em lớn thật rồi.”

“Cũng vừa vừa thôi,” Phó Nhất Kiệt nhíu mày, thở dài, “Thật ra em chỉ hơi thù dai thôi.”

“Chuyện này không có gì là thù dai hay không dai cả, phải ai cũng vậy thôi,” Phó Khôn ôm nó, đột nhiên cảm thấy tuy chuyện này vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, nhưng trong lòng đã được thả lỏng rất nhiều.

Phó Nhất Kiệt sẽ không bị đưa đi, chuyện này khiến cậu đã chân thực lại.

Lã Diễn Thu lại như lần trước đó, không hề xuất hiện lại, còn bố mẹ sau lưng có liên hệ với cô ta lần nào hay không, Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt đều không biết, nhưng cuộc sống trong nhà sau hỗn loạn ngắn ngủi đã khôi phục về trạng thái bình thường.

Đối với Phó Nhất Kiệt, đây là chuyện quan trọng nhất, nó chẳng qua chỉ muốn cuộc sống như cũ, không cần có bất cứ thay đổi nào.

“Anh,” Phó Nhất Kiệt đứng trong nhà xe, chờ Phó Khôn khóa xe, “Chiều nay là trận lớp các anh à?”

“Ừ, anh bảo Trần Lị mang theo cái loa, em bảo muốn hét mà, anh còn đang chờ đây.” Phó Khôn khóa xe, chìa khoá ngoắc lên ngón tay xoay vòng vòng.

“Các anh đừng thua là được, nếu không em mất mặt,” Dạo gần đây Phó Nhất Kiệt rất nổi bật trong mấy trận bóng rổ, tuy rằng lớp nó cuối cùng chỉ giành được giải ba, nhưng ai cũng biết trong lớp số hai có một bạn trai chơi bóng cực kỳ ngầu.

“Yên tâm, anh đảm bảo không dùng bóng đập mũi em.”

“Có đập thì em cũng chẳng yếu ớt rồi chảy máu mũi như anh.”

Phó Khôn là anh Phó Nhất Kiệt, chuyện này không ít người trong trường đều biết, cho nên lúc lớp Phó Khôn thi đấu, người đến xem cũng chẳng ít, Phó Khôn ngồi ở sân thi đấu vừa nhìn quần chúng vây xem lại đột nhiên cảm nhận được áp lực khổng lồ.

“Phó Khôn, lấy điểm nhờ cả vào mày.” Lương Tiến vỗ vai cậu.

Lương Tiến là lớp phó thể chất lớp bọn họ, cũng là chi đội trưởng, hồi cấp hai là đội trưởng đội bóng rổ trường.

Phó Khôn liếc mắt nhìn nó: “Mày chỉ đến làm cổ động viên thôi à?”

Lương Tiến cười, nở nụ cười một chốc rồi vỗ vai cậu: “Hai chúng ta phải phối hợp cho tốt, mày ba điểm tao dưới rổ, tao lấy được bảng rổ rồi mày nhớ tới tiếp ứng.”

“Ừ.” Phó Khôn cúi đầu thắt chặt dây giày.

Thật ra, nguyên nhân cậu cảm thấy áp lực khổng lồ không chỉ riêng vì điều này, còn bởi vì đối thủ là lớp 110, đội lớp họ có học sinh chiêu sinh thể dục, đội hình dự bị cũng rất mạnh, đã sớm đánh tiếng, muốn đánh bay khối cấp ba.

Phó Khôn đang cúi đầu dằn vặt dây giày, đột nhiên nghe thấy bên kia sân có tiếng ầm ĩ, chưa kịp ngẩng đầu lên, đã thấy giọng của mấy đứa con gái đồng thanh hô: “110! Ngầu nhất! 110! Tất thắng!”

Ngầu nhất cái rắm! Phó Khôn xùy trong lòng một tiếng, ngẩng đầu nhìn theo phía âm thanh phát ra, là đội cổ động của 110.

Có điều, liếc mắt nhìn cậu đã sững sờ, nới với Lương Tiến bên cạnh: “NBA hả mày?”

Đội trưởng đội cổ động lớp 110 có lẽ là Hứa Giai Mỹ, con bé trái lại, làm cổ động hết sức chuyên nghiệp, chừng mười đứa con gái mặc áo sát nách và váy ngắn đồng bộ, đi tất ngắn màu trắng, trong tay mỗi người đều cầm hai cục xù xù to, hô khẩu hiệu xong là cùng nhau làm động tác vung vẩy cục bông, trông cực kỳ có khí thế.

“Con gái lớp mình đâu?” Có người nói to một tiếng.

“Đây.” Giọng Trần Lị vang lên từ phía dưới.

Phó Khôn tìm nửa ngày mới nhìn thấy Trần Lị đang ngồi xếp bằng dưới đất cầm quạt quạt, con gái lớp bọn họ hầu hết đều như vậy, hoặc ngồi hoặc ngồi xổm, so sánh với đội cổ động đùi thon tăm tắp đối diện, lập tức thành tập thể dân quê lên phố.

“Chênh lệch thế này.” Phó Khôn không nhịn được mà chép miệng.

“Đợi đấy,” Trần Lị lục lọi từ trong cặp sách to tướng của nó nửa ngày, rút ra được một cái loa, con bé đứng lên, hắng giọng một cái, đưa loa tới bên miệng, “0707, nghe rõ không? Nho hai đồng một cân hai đồng một cân, nghe rõ không?”

Người ngồi cạnh sân bóng lập tức cười phá lên, Trần Lị lại hắng giọng một cái, dùng giọng rất vang hô to: “Ai ngầu nhất?”

Đám con gái vốn đang lười biếng đột nhiên nhảy hết cả lên, đồng thanh hô to: “113!”

“Ai thắng!”

“113!”

Trần Lị vung tay lên, tiếp tục hô: “113!”

“Không tầm thường!”

“113!”

“Mãi không thua!”

Hô xong rồi, mỗi đứa con gái lại lấy từ trong cặp ra một cái quạt tròn bằng nhựa cùng nhau quạt phành phạch, trên quạt là một quả bóng rổ, đều in chữ to “113 đỉnh nhất”.

Hiệp này giữa cổ động viên hai phe xem như không phân thắng bại, có điều bầu không khí đã lập tức trở nên căng thẳng hơn nhiều.

Lúc trận đấu sắp bắt đầu, Phó Nhất Kiệt mới đeo cặp chạy tới, vừa nhìn thấy nó, Phó Khôn lập tức căng thẳng lên.

“Em cứ ngồi đây đi,” Phó Khôn chỉ ghế tựa khu nghỉ, ghế tựa đều là khuân từ phòng học tới, lúc thi đấu khối cấp hai, cầu thủ đều hoặc là đứng hoặc là ngồi đất, khối cấp ba thì có để ý hơn.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt nhìn lướt qua xung quanh, “Kia là Hứa Giai Mỹ à?”

“Ừ, đánh với lớp nó mà.”

“Cố lên!” Phó Nhất Kiệt cười, vỗ lên mông Phó Khôn một cái, mông Phó Khôn rất căng, đàn hồi thích cực kỳ, nó lại vỗ thêm cái nữa, “Cố nhên!”

“Không để yên à?” Phó Khôn nhìn nó.

Phó Nhất Kiệt híp mắt lại cười không ra tiếng.

Sau khi trận đấu bắt đầu, tiếng hô “cố lên” vang lên không ngớt bên sân, cổ động viên hai lớp hò hét như đua nhau, quạt và cục bông bay múa.

Phó Nhất Kiệt cũng chẳng để tâm đến mấy thứ đó, nó chỉ nhìn chăm chú Phó Khôn.

Vừa mới đầu, nó cảm thấy Phó Khôn hơi lười biếng, không dẫn bóng mấy, cũng không tham gia phòng thủ, nhìn một chốc, nó lại cảm thấy đây có lẽ là cố ý, Phó Khôn rất cao, thế nhưng lại gầy gò hơn người đội kia nhiều, dẫn bóng có lẽ sẽ bị cướp.

Cách đánh của lớp bọn họ là, áp đảo dẫn bóng tới dưới rổ của đối phương, sau đó chuyền cho Phó Khôn, lấy điểm phần lớn dựa vào cậu ném bóng.

Phó Nhất Kiệt xem rất say sưa, thật ra nó cảm thấy kỹ thuật của Phó Khôn cũng tầm tầm như nó, còn không biết chơi chiêu, nhưng mấy cầu thủ thì phối hợp tốt hơn lớp bọn họ.

Tư thế Phó Khôn ném bóng vào rổ rất đẹp.

Động tác giả của Phó Khôn rất đẹp.

Bộ dạng Phó Khôn bị hất văng ra ngoài…

Phó Nhất Kiệt nhảy dậy khỏi ghế, lúc Phó Khôn dẫn bóng đã bị một đứa to lớn đội kia từ đường biên đụng văng ra ngoài, đụng cho bàn ghế trọng tài bên cạnh cũng lệch đi.

Lúc Phó Khôn được người kéo dậy từ dưới sàn, đầu gối và cánh tay đã bị trầy da một mảng lớn, chẳng bao lâu máu đã rỉ ra.

Trọng tài không thổi còi phạm quy, Phó Nhất Kiệt nhíu mày, động tác của đối phương rất hiểm, dùng đầu gối và vai thọc Phó Khôn, nhưng từ góc độ của trọng tài thì không nhìn thấy được.

“Thay người không?” Lương Tiến chạy tới bên cạnh Phó Khôn.

“Không cần,” Phó Khôn cử động cánh tay, “Mẹ nó chứ, khỏe thật, mạnh hơn tí nữa chắc mẹ tao phải lấy ngó sen ghép tao lại lần nữa.”

Tiếp tục thi đấu, điểm số ghìm nhau rất sát, người cả hai lớp đều định đánh quên mình.

Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, con gái trong lớp xịt thuốc cho Phó Khôn, trong đội dự bị lớp bọn họ không có cầu thủ ném bóng vào rổ được như Phó Khôn, cho nên nửa trận sau, Phó Khôn vẫn tiếp tục vào sân.

Nhưng Phó Nhất Kiệt nhìn ra được, động tác của Phó Khôn rõ ràng không lạc quan được như trước, có lẽ là sợ bị thương tiếp.

Phó Nhất Kiệt cảm thấy rất đau lòng, nhưng lại rất sốt ruột, lớp Phó Khôn vốn đã bị dẫn trước hai điểm, hai cú ba điểm sau đó Phó Khôn đều không ném vào, dường như bắt đầu không có đủ niềm tin nữa, lúc nhận được bóng đã chắc ăn lấy hai điểm.

Nhưng người lớp 110 cũng rất cố gắng, bọn họ lấy tiếp được hai điểm, đối phương lập tức trả lại hai điểm, sắp hết giờ, tỷ số vẫn là lớp Phó Khôn bị dẫn trước hai điểm.

Trần Lị cầm loa hò hét cho giọng cũng khàn đi, mấy đứa không vào sân cũng mặt đầy mồ hôi.

Lòng bàn tay Phó Nhất Kiệt cũng đẫm mồ hôi, nó vẫy tay cũng có thể văng mồ hôi ra mặt của cầu thủ dự bị bên cạnh,

Người kia lau mặt rồi cười: “Anh em còn chẳng căng thẳng thế.”

“Em căng thẳng sắp chết rồi.” Phó Nhất Kiệt đứng dậy, đẩy Trần Lị bên cạnh ra.

Trận đấu chuẩn bị kết thúc, lớp Phó Khôn vẫn bị dẫn trước hai điểm, Lương Tiến cướp được bóng.

Cả trường hò hét như điên, người hai lớp đều cuống lên, lần này tiến công, được hai điểm thì là hòa nhau, được ba điểm thì chính là lớp Phó Khôn thắng, không vào thì chính là 110 thắng.

Lương Tiến có lẽ cũng đã bùng nổ, dẫn bóng đấu đá lung tung nhằm về phía nửa sân bên kia.

Nhưng tới được giữa sân đã bị chắn kín, ba người đã chặn đứng con đường nó tiến về phía trước, nó cắn răng một cái, ném mạnh bóng qua đỉnh đầu, gào lên: “Phó Khôn!”

Phó Khôn nhận lấy quả bóng đang bay tới như đạn pháo, dẫn bóng tới phía trước vài bước đã một lần nữa bị người chặn lại.

Chính là thằng cao to trước đó đã chặn cậu.

Phó Khôn dừng lại, cầm bóng, khóe mắt liếc qua bên cạnh, người bọn họ đã bị vây kín, chuyền bóng nhất định sẽ bị đứt, chỗ này cách đường ba điểm cũng chỉ còn có khoảng cách hai ba bước gì đó, cậu cũng không thể nào dẫn bóng tới dưới rổ được.

“Ném luôn đi! Ngu ngốc!” Bên trong loa đột nhiên vang lên tiếng hét của Phó Nhất Kiệt.

“Đệt!” Phó Khôn giật cả mình, nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện hơi nghiêng người về trước, làm động tác giả muốn dẫn bóng.

Đối phương cũng rất nhanh đã ngả về sau theo cậu.

Trong nháy mắt này, Phó Khôn cấp tốc nhảy lấy đà, ném bóng đi.

Cú này cậu ném đi rất nhanh, lực cũng lớn, bóng đập trúng bảng rổ rồi bắn vào vành rổ, tiếp đó bắt đầu vòng quanh.

Một vòng…

Hai vòng…

“Vào đi mày!” Phó Khôn hô to.

Cùng với một tiếng hô này, quả bóng xoay xong vòng thứ ba, rơi thẳng vào rổ.

Trận đấu kết thúc, 113 dùng một điểm thắng sít sao.

Cú ném ba điểm cuối cùng của Phó Khôn có tính chất quyết định, cậu bị một đám người vây lấy, vừa vỗ đầu vừa vỗ lưng, chật vật nửa buổi mới tìm được cơ hội chui ra khỏi đám người.

“Nhanh đi đến phòng y tế xem thế nào đi.” Trần Lị ném một chai nước qua.

“Không xem, về nhà bảo mẹ tao xoa ít dầu vừng là được.” Phó Khôn vặn nắp chai nước ra, ngửa đầu uống.

“Sau đấy rắc thêm tí rau thơm là ăn được luôn.” Cẩu Thịnh phụ trách lật bảng tỉ số, giờ mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Phó Khôn và mấy đứa trong lớp ầm ĩ một chốc, rồi kéo Phó Nhất Kiệt đi ra cổng trường.

“Hai ta nói chuyện,” Phó Khôn đẩy xe đi trước một bước, liếc mắt nhìn Phó Nhất Kiệt.

“Nói chuyện gì?” Phó Nhất Kiệt treo cặp lên tay lái, ngồi vào yên sau.

“Nói chuyện em vậy mà trước toàn trường, cả đống người như thế dùng loa gọi anh trai em là ngu ngốc!” Phó Khôn chỉ vào nó, “Em trâu bò lắm đúng không!”

“Ai bảo anh ném quả bóng thôi còn như quay chậm làm gì,” Phó Nhất Kiệt nhìn qua đầu gối cậu, “Anh còn đạp xe được không?”

“Không biết nữa,” Phó Khôn cong cong chân, rồi xuýt xoa một tiếng, “Đau quá, hai ta về đi.”

“Để em đi.” Phó Nhất Kiệt nhảy xuống khỏi xe.

“Vậy thì em đẩy xe đi,” Phó Khôn cũng xuống, “Nên anh mới bảo em phải học đạp…”

Phó Nhất Kiệt trèo lên xe, chân đạp lên bàn đạp.

“Hôm sau dạy em, hôm nay anh bị thương rồi.” Phó Khôn phất tay một cái.

“Lên đi, em chở anh.” Phó Nhất Kiệt dậm chân một cái, xe lăn đi.

Phó Khôn sững sờ ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phó Nhất Kiệt nửa ngày mới nói một câu: “Em biết đạp xe đạp từ bao giờ đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.