Trúc Mộc Lang Mã

Chương 4: Rắc rối nhỏ của Phó Khôn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Phó Khôn nghe thấy tiếng quát của mẹ, mới xem như kịp phản ứng, sáng nay mẹ bảo chuyển trường cho Một Khúc, chính là chuyển tới Tam Tiểu!

Sao lại đen thế không biết!

Cậu lập tức cảm thấy mình thật là bi tráng.

Mẹ giơ chân đạp tới người cậu, thật ra chỉ cần hạ người xuống là tránh được, nhưng cậu chỉ hơi hơi cử động người, để mẹ không đạp đau cậu, cũng không đạp vào khoảng không, như vậy là cả thầy Dương lẫn mẹ đều dừa lòng.

“Chị đừng đánh, đừng đánh,” Thầy Dương thấy mẹ định đạp thêm một phát nữa, vội vàng kéo Phó Khôn về phía sau mình, “Có chuyện gì thì nói rõ ràng.”

“Tôi không đánh thì thầy cũng đánh đó thôi.” Tay mẹ chống một cái lên lưng.

“Tôi không muốn đánh cháu…” Thầy Dương hơi lúng túng, có không ít giáo viên vẫn dùng cách xử phạt lên người học sinh, có lúc còn có phụ huynh sẽ nói, thầy nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, nhưng thầy thật sự không muốn đánh Phó Khôn, hơn nữa, rõ ràng mẹ Phó Khôn cũng không phải phụ huynh như vậy.

“Thầy Dương, thầy vất vả rồi, không thì thầy cứ để thằng ranh con này đứng đông cứng ở đây đi đã,” Mẹ nhìn qua cậu, xoay người qua chỗ khác cất xe đạp của mình, rồi kéo Phó Nhất Kiệt đi về phía trường học. “Chốc nữa tôi lên văn phòng thầy gặp thầy, tôi còn một đứa con trai hôm nay tới làm thủ tục ở đây nữa.”

“Con về phòng học đi,” Thầy Dương cũng không biết nên bực bội hay nên làm gì nữa, phất tay với Phó Khôn, “Chốc nữa con giải thích với mẹ xem cả một tuần không làm bài là thế nào.”

Phó Khôn không nói gì, cậu nhìn thấy Phó Nhất Kiệt bị mẹ nắm tay, vừa đi về phía trước vừa quay đầu lại trợn tròn hai mắt nhìn cậu, cậu nhăn răng cười với Phó Nhất Kiệt, chắc chuyện này dọa thằng bé con sợ rồi.

“Về lớp học!” Thầy Dương đẩy cậu một cái, “Còn cười cái rắm gì nữa, thầy chưa thấy đứa trẻ con nào như con cả!”

“Thầy thấy con bốn năm rồi gì mà chưa thấy.” Phó Khôn rũ đầu xuống, một phát đạp kia của mẹ vừa nãy có vẻ hơi làm ra vẻ, nhưng về nhà rồi chắc chắn cậu không ngon ăn gì, nhất là chuyện này mà để cho bố biết thì quá là đau đớn.

“À, con còn có em trai nữa à?” Thầy Dương quay đầu lại nhìn.

“Vâng, mới vừa nhặt về.”

“Nhặt? Nhận nuôi chứ.”

“Đúng.”

“Bố mẹ con có lòng hảo tâm thật.”

“Không sai,” Phó Khôn khịt khịt mũi, “Thầy Dương, hay là thầy cũng hảo tâm đi, cánh tay này của con gãy rồi, thầy mà tố cáo thêm nữa, cánh tay cẳng chân con đều gẫy hết…”

“Con bớt lái sang chuyện này đi!” Thầy Dương đột nhiên nhớ ra thầy gọi Phó Khôn ra ngoài không phải để nói nhảm, “Con không bị đánh cho một trận thì không được! Mỗi ngày chỉ có mấy bài tập mà con cũng không chịu làm, con nói xem rút cuộc là con muốn thế nào!”

“Muốn chơi chứ muốn….”

“Im nào! Nói gì con cũng đáp được!”

“Anh con chắc chắn là lại không làm bài tập rồi,” Dì dắt tay nó vào trong hành lang một tòa nhà lớp học, “Con đừng học theo anh.”

“Vâng,” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng đáp, nếu như nó cũng không làm bài tập, dì có thể nào cũng đá nó không?

Có điều, nó ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt dì cũng không có vẻ gì là giận lắm cả, vừa nãy đá Phó Khôn một phát kia, hình như cũng không mạnh.

Không giống với khuôn mặt lạnh lùng và hờ hững cảm nhận được trong trại trẻ mồ côi, đây là cách người mẹ đối xử với con… Nó tự nhiên hơi ước ao.

Nếu như mình có mẹ, dẫu có bị mắng bị đánh cũng được, vẫn đều rất tốt.

Bởi vì trước đó đã liên lạc qua với trường học, cho nên thủ tục được làm xong rất nhanh.

“Đứa bé này đáng yêu quá,” Giáo viên chủ nhiệm xoa đầu Phó Nhất Kiệt, “Mặt thật là xinh đẹp.”

“Đây là cô Vu, chào cô Vu đi con.” Dì ngồi xổm xuống nói khẽ với nó.

Nó im lặng một lúc mới ngẩng đầu lên nói chào cô Vu.

“Thằng bé ngoan lắm, chỉ hơi sợ người lạ thôi, cô quan tâm cháu nó nhiều một chút.” Dì giải thích với cô Vu.

“Không sao, các bạn nhỏ đều như vậy mà, quen là tốt rồi.” Cô giáo Vu nói rất dịu dàng, dịu dàng hơn nhiều giáo viên chủ nhiệm cũ của Phó Nhất Kiệt.

Có lẽ là bởi vì dì nói với cô rằng, mình là con trai dì? Có mẹ rồi, sẽ không còn không được yêu thích như trẻ con từ trại trẻ mồ côi nữa.

Dì lại hàn huyên với cô Vu mấy câu, nói rằng ngày mai bắt đầu đến lớp, sau đó dẫn nó đi lên tầng.

“Dì phải đi gặp thầy Dương vừa nãy, chốc nữa con chờ trên hành lang một lúc, được không?”

Phó Nhất Kiệt gật gật đầu, chuông tan học vang lên, trong phòng học lập tức ùa ra một đám học sinh, nó lập tức lo lắng, nhích lại bên cạnh dì.

Phòng học khối bốn ở tầng ba, phòng làm việc của thầy Dương ở cuối tầng ba, dì dẫn nó tới cửa phòng làm việc, bảo nó chờ, sau đó đi vào một mình.

Phó Nhất Kiệt đứng trên hành lang, trên hành lang toàn là trẻ con khối bốn hết giờ học, nó hồi hộp co người lại một bên.

“Trẻ con nhà ai đây?” Có một đứa con trai đi tới.

“Chắc là lớp một, sao lại chạy đến đây.” Bên cạnh có ai đó nói tiếp một câu.

Phó Nhất Kiệt lùi về phía sau, xoay mặt về phía sân huấn luyện.

“Ghê chưa, không để ý luôn!” Lại một đứa nữa tới, đưa tay ra chọc nó một cái, “Đâu đến thế nhóc con!”

Phó Nhất Kiệt cảm thấy xung quanh mình toàn là người, đây là chuyện nó chưa gặp phải bao giờ, lúc ở trường học trước đây cũng chưa bao giờ bị nhiều người lớp lớn vây quanh như vậy cả, tay nó nắm chặt lan can hành lang, cúi đầu không nói gì.

“Làm gì đây, rảnh quá không có việc gì làm đúng không,” Thầy Dương đi từ phòng làm việc ra, chỉ đám con trai đang vây quanh Phó Nhất Kiệt, “Ai rảnh quá hóa buồn thì đi gọi Phó Khôn đến hộ thầy.”

Mấy đứa con trai lập tức im bặt, tao đùn mày, mày đẩy tao, ai cũng không chịu đi, Phó Khôn sáng sớm tính tình đang gắt gỏng, ai cũng không muốn đi chọc nó.

“Phó Khôn ăn thịt người được chắc!” Thầy Dương nhíu mày, “Trương Bân, con đi! Nhanh lên!”

Đứa tên Trương Bân bị chỉ tên, nhăn mặt quay người lùi về hướng hành lang phòng học, đứng sau cửa gọi một tiếng, “Phó Khôn, thầy Dương gọi cậu!” sau đó quay người chạy đi.

Qua một lúc, Phó Khôn mới mặt mày nhăn nhó lắc lư từ trong phòng học ra, nhìn thấy Trương Bân đứng một góc xa xa, trừng mắt: “Gọi gì mà gọi, làm tao sợ giật mình!”

Trương Bân không phục, nhỏ giọng nói: “Mày tưởng tao muốn gọi mày à, thầy Dương bảo tao gọi.”

Phó Khôn không để ý tới nó nữa, chậm rãi đi về phía văn phòng, lúc nhìn thấy Phó Nhất Kiệt, cậu ngây người, đi qua cúi người vỗ vai Phó Nhất Kiệt: “Một Khúc.”

Phó Nhất Kiệt liên tục nhìn chằm chằm vào sân tập, bị vỗ hai cái mới như thể sợ hết hồn quay đầu lại, nhìn thấy Phó Khôn rồi, nó lập tức nhào qua tóm lấy áo Phó Khôn, trong hoàn cảnh xa lạ này, đối mặt với không thân thiện vô tình hoặc cố ý kia, Phó Khôn như thể ô dù của nó, khiến nó an tâm.

“Anh.” Nó gọi rất khẽ một tiếng.

“Sao lại ở đây? Mẹ anh dẫn em đến à?” Phó Khôn hỏi.

Phó Nhất Kiệt gật gật đầu.

“Không sao,” Phó Khôn quay đầu nhìn đám con trai bên cạnh, cau mày tặc lưỡi một cái, mấy đứa con trai giả vờ đùa giỡn, nhanh chóng rời đi, cậu nhéo một cái trên mặt Phó Nhất Kiệt, “Đừng để ý chúng nó, toàn bọn nhát gan ấy mà.”

Phó Khôn bị xách tới phòng làm việc cũng không lâu, chỉ thời gian một giờ ra chơi giữa giờ, nhưng chỉ trong mười phút này, thầy Dương đại khái nói hai câu, một câu là “Phó Khôn một tuần không làm bài tập về nhà”, một câu là “Bảo phụ huynh đến một chuyến, vòng vo như không nghe thấy,” thời gian còn lại đều là thầy cô khác tố cáo Phó Khôn.

Đánh nhau!

Đánh nhau với học sinh lớp năm lớp sáu!

Ỷ mình cao! Bắt nạt bạn học bé hơn! Bạn học cao hơn thì lại chẳng có mấy, còn lại đều bị bắt nạt cả!

Mới trừng mắt một cái bạn học đã sợ khiếp vía rồi!

Lên lớp cũng không tập trung!

Ăn quà vặt!

Trêu đùa bạn học bàn trước bàn sau!

Cãi nhau tay đôi với thầy cô!

Giữa buổi học mà dám đứng dậy ra khỏi phòng học!

Giả chữ ký phụ huynh!

Có một lần bảo gọi bố mẹ đến, lại gọi đến một ông cụ không biết kiếm từ đâu ra! Nói là ông nội! Còn nói tiếng địa phương! Nói gì thầy cô nghe không hiểu nổi một chữ!

Chính Phó Khôn nghe mà cũng thấy rất kinh ngạc, đứa trẻ con nhà ai mà lại đáng ghét thế không biết!

Mẹ ở bên cạnh liếc mắt nhìn cậu, đợi tới lúc chuông vào học vang lên rồi, các thầy cô đều phải lên lớp, buổi tố cáo cuối cùng cũng coi như có kết thúc.

“Chị, chị xem, đây không phải một mình tôi nói, tôi chỉ nói hai câu,” Thầy Dương thở dài, “Nói thật, Phó Khôn rất thông minh, anh chị thực sự nên quản cháu nó cho tốt, nếu không lớn lên thêm nữa sẽ không dễ uốn nắn, đáng tiếc một đứa trẻ như thế…”

“Thầy nói đúng lắm, về nhà tôi sẽ giáo dục cháu.” Mẹ gật đầu, hai tay nắm lại bóp, khớp tay kêu răng rắc.

Phó Khôn nhíu mày, biết hôm nay chắc không thể nào thoát được rồi, có điều, thầy Dương có vẻ cũng bị dọa sợ hết hồn, nhìn tay của mẹ, nửa ngày mới nói ra được một câu: “Chị, đánh không phải biện pháp tốt nhất….”

“Không sao, đánh là bước đầu tiên thôi, đánh xong nó mới nghe được rõ tôi nói gì,” Mẹ cười lạnh, “Thầy nhìn nó như vậy, giáo dục hiền lành nó có thể phục chắc.”

Thầy Dương há miệng không nói được gì.

“Dạo gần đây đối xử với nó ấm áp như mùa xuân đây mà!” Mẹ gật đầu với thầy Dương, “Tôi biết rõ tình hình rồi, làm phiền thầy cô, bên ngoài tôi còn một đứa bé đang cảm lạnh nữa, tôi đưa cháu nó về nhà trước, Phó Khôn thì tôi chắc chắn sẽ cho một trận đàng hoàng!”

“Là giáo dục đàng hoàng.” Thầy Dương sửa lại lời của mẹ.

“Nó là thích ăn đòn đây mà!” Mẹ trừng Phó Khôn một cái, quay người ra khỏi văn phòng, kéo tay Phó Nhất Kiệt đi.

Sau khi mẹ rời khỏi trường, mãi cho tới lúc tan học, Phó Khôn đều ủ rũ không có tinh thần.

Thật ra mẹ chưa chắc đã đánh cậu, từ nhỏ tới lớn, số lần cậu ăn đòn cũng không phải là nhiều, bình thường chỉ là cho hai lòng bàn tay coi như xong chuyện, cậu sợ nhất là mẹ không biết sẽ nghĩ ra chiêu gì để giày vò cậu.

Ví dụ như lấy một cái đĩa, trộn vừng đen với vừng trắng lại với nhau bắt cậu nhặt riêng ra, nhặt không xong không cho đi ngủ, tuy là sau đó thấy độ khó quá lớn nên đổi thành đậu xanh và đậu đỏ, nhưng cũng đủ cho cậu nhặt nguyên một tiếng.

Nếu không thì là bắt cậu xách xô đi cọ nhà xí trong tầng, đến cả hầm cũng phải dội thật sạch, còn phải cọ sạch cả nhà xí của hàng xóm cả tòa nhà, mới cho đi ngủ.

Không thì lại cho cậu cái bát, ngồi xổm trước cổng tòa nhà, thấy người tới thì gõ lên bát, nói một câu “thương cháu với thương cháu với”, đến tận lúc có người vứt tiền vào bát cậu rồi mới cho về nhà.



So với bị đánh, mấy chiêu mất mặt xấu hổ không hiểu sao kia, còn có tác dụng với Phó Khôn hơn, có thể làm cho cậu ngoan ngoãn một thời gian rất dài.

Chỉ là, lần nào nhớ lại cũng đều cảm thấy mình là cô bé lọ lem, không, cậu bé lọ lem…

“Đứa bé hôm nay mẹ mày dẫn đến trường là em trai mày bảo à?” Tôn Vĩ cùng cậu đi ra cổng trường lấy xe đạp.

“Ừ.” Phó Khôn đáp một tiếng, là em trai tao, tối nay tao còn phải bị hành hạ trước mặt em tao, mặt mũi cũng phải theo xe bố lái hai con đường ném xuống bến cuối luôn mất.

“Ngoan không? Không phải bảo nhận em gái về cho mày à, sao lại thành em trai rồi?” Tôn Vĩ không cảm nhận được sầu khổ trong lòng Phó Khôn, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.

“Tao đi đâu hỏi được! Em trai thì em trai, mày có em gái thì ai cũng có em gái à!” Phó Khôn quát một câu.

“Ơ!” Tôn Vĩ sợ hết hồn, “Làm tao giật cả mình, mày quát gì mà quát…”

“Phiền, còn nói rắm nhiều như thế, cẩn thận tao cho mày một trận.” Phó Khôn đi tới trước xe mình, cầm chìa khóa định mở khoá, đột nhiên phát hiện chỗ phía sau có một người đang ngồi, cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua, Hứa Giai Mỹ.

“Xuống dưới.” Phó Khôn quơ quơ chìa khóa.

“Chở mình một đoạn đi.” Hứa Giai Mỹ cười.

“Được.” Tôn Vĩ nhìn thấy nụ cười của Hứa Giai Mỹ, lập tức gật đầu lia lịa.

“Mày chạy theo sau à?” Phó Khôn nhìn nó, cậu biết Tôn Vĩ vẫn luôn thích Hứa Giai Mỹ, nhưng đáng tiếc Hứa Giai Mỹ quá tự coi mình cao, không nhìn lọt loại người suốt ngày dùng tay áo quẹt nước mũi như Tôn Vĩ.

“Tớ đèo.” Tôn Vĩ quẹt mũi.

“Cậu đèo? Thôi.” Hứa Giai Mỹ nhảy từ yên sau xuống, “Phó Khôn chở mình đi.”

Phó Khôn không nói gì, cậu không ghét Hứa Giai Mỹ, nhưng Tôn Vĩ là anh em chí cốt cùng cậu lớn lên, bị người ta bẻ mặt mũi đi như vậy, cậu thấy không thoải mái lắm.

“Tự cậu về đi,” Phó Khôn sải bước dắt xe, bám tay lái hất cằm với Tôn Vĩ, “Lên xe.”

“Không thì…” Tôn Vĩ hơi do dự nhìn Hứa Giai Mỹ.

“Vậy hai bọn mày đi bộ.” Phó Khôn thấy phiền, đạp bàn đạp một cái chuẩn bị đi.

“Đợi đã đợi đã đợi đã.” Ở thời khắc sống còn, Tôn Vĩ vẫn từ bỏ Hứa Giai Mỹ, dù sao thì Hứa Giai Mỹ cũng sẽ không cùng nó đi bộ về.

“Phó Khôn!” Hứa Giai Mỹ cũng hơi mất mặt, con bé không chỉ có danh tiếng ở riêng Tam Tiểu, mà trong hai trường cấp hai bên cạnh cũng coi như nhân vật tiếng tăm, vậy mà lần nào cũng bị bỏ lại trước mặt Phó Khôn như vậy.

“Khôn Tử,” Tôn Vĩ kéo áo Phó Khôn, nhỏ giọng nói, “Cần gì phải thế, mai nó mà mất hứng lại gọi người đến chặn mày.”

Phó Khôn bóp phanh xe, dừng xe lại, chống chân xuống đất quay đầu lại nhìn Hứa Giai Mỹ: “Làm sao.”

“Không chở mình thì cũng không sao, mời mình ăn gì đó là được.” Hứa Giai Mỹ nhìn một loạt hàng tạp hóa nhỏ đối diện trường học.

Phó Khôn im lặng trong chốc lát, xuống xe, đẩy xe tới cửa hàng tạp hóa.

“Ăn gì,” Cậu lấy tiền ra, mỗi tháng mẹ cho cậu năm đồng tiền tiêu vặt, giờ mới đầu tháng, cậu vẫn chưa tiêu hết, nếu là cuối tháng, cậu thật sự sẽ không mời được Hứa Giai Mỹ ăn gì cả.

“Mì giòn,” Hứa Giai Mỹ dựa vào quầy hàng, “đội Tiểu Hổ ấy, mình còn thiếu một tấm thẻ hổ bảo bối.”

“Mày ăn gì?” Phó Khôn gọi mỳ giòn, rồi quay đầu sang hỏi Tôn Vĩ.

“Socola bóng đá,” Tôn Vĩ liếm môi, “Thêm gói kẹo nổ đi.”

“Chọn một cái thôi, mày nghĩ tao là đại gia à,” Phó Khôn liếc mắt nhìn nó.

“Socola.”

Phó Khôn mua thêm hai gói lonely god, cậu thấy Phó Nhất Kiệt hôm qua ăn bim bim tôm hăng say tới vậy, chắc cũng sẽ thích ăn cái này.

“Phó Khôn, cậu tốt thật đấy,” Hứa Giai Mỹ vừa mở gói mì giòn đắc ý tìm thẻ quay bên trong, vừa nhích lại gần người cậu.

Phó Khôn nhanh chóng tránh ra, cậu không muốn để ai đó thấy cảnh này, cậu còn ghét nhất chuyện chúng nó gọi Hứa Giai Mỹ là “vợ Phó Khôn”.

“Đáng ghét,” Hứa Giai Mỹ lườm cậu một cái, cũng không bám dính cậu nữa, cúi đầu nhìn thẻ xoay, không phải hổ bảo bối, con bé hơi bực bội.

Phó Khôn ra khỏi quầy tạp hóa, vừa định đẩy xe đi, đã nhìn thấy Uông Chí Cường khối sáu đi về phía này.

“Khéo quá.” Tôn Vĩ đi theo sau cậu nhỏ giọng nói một câu.

“Đi.” Phó Khôn lên xe, cậu và Uông Chí Cường không hợp nhau đã chẳng phải ngày một ngày hai, cũng choảng nhau mấy bận rồi, nhưng hôm nay cậu không muốn gây sự, tay cậu đang bị thương, đã vậy mẹ còn đang ở nhà chờ trừng trị cậu.

Nhưng Uông Chí Cường rõ ràng không nghĩ giống cậu, thấy cậu lên xe liền chạy tới, đạp một phát lên bánh xe trước xe cậu.

“Mời khách à? Không mang cho tao một phần?” Uông Chí Cường nhăn răng cười với cậu.

“Một mình nó,” Tôn Vĩ kề sát sau lưng Phó Khôn, giọng hạ xuống rất thấp, “Đánh không?”

Phó Khôn biết giờ muốn đi được yên ổn là không có cửa, mấy đứa tùy tùng của Uông Chí Cường vẫn đang ở cổng trường, đang đẩy xe về phía này, chờ mấy thằng kia lại đây, cậu và Tôn Vĩ không đánh một trận chắc chắn là không xong.

“Lên.” Phó Khôn nghiêng đầu, nói là nói với Tôn Vĩ, cùng lúc nói, cậu giơ tay lên quăng một phát tát tới mặt Uông Chí Cường.

Một cái tát này, cậu dùng hết sức, ngắm thẳng vào mũi Uông Chí Cường, vững vàng chính xác mà tát mạnh lên lỗ mũi Uông Chí Cường.

Uông Chí Cường hét to một tiếng, bịt mũi lùi lại hai bước, sưng đau ê ẩm trên mũi khiến nước mắt thằng nhóc lập tức chảy ra.

Phó Khôn nhân cơ hội đạp một cái, Tôn Vĩ ở phía sau vừa chạy vừa đẩy một cái lên xe, sau đó nhảy lên chỗ phía sau.

Đợi tới lúc Uông Chí Cường lấy lại tinh thần, Phó Khôn và Tôn Vĩ đã đạp xe chạy thoát được chừng mười mét rồi.

“Phó Khôn, đệch tổ nhà mày ——” Uông Chí Cường, gào lên một tiếng, phất tay với mấy thằng con trai đang chạy tới, “Đuổi theo!”

___________________________________________________________________________________________

*mì giòn đội Tiểu Hổ: có mấy cái thẻ như thế này, thẻ hổ bảo bối là thẻ xanh lá.

hoorjpg

*socola bóng đá

siculajpg

*kẹo nổ

keo nojpg

*thiên thần cu đưn:

timg

*dạo này đắm chìm đọc đam cẩu huyết ngược tâm nên không edit được thêm chương nào hết (;´༎ຶД༎ຶ`), cần tẩy não khỏi 10800 bộ đam mỹ ngược tâm (;´༎ຶД༎ຶ`)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.