Trúc Mộc Lang Mã

Chương 40: Đài phát thanh Tiểu Khôn Tử



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Khôn từ nhỏ tới lớn tuy rất bướng, nhưng một mặt là bởi vì cả nhà cũng chẳng có bao nhiêu yêu cầu với cậu, một mặt khác là vì cậu cũng chưa bao giờ làm ra chuyện gì quá long trời lở đất, cho nên bố mẹ chưa bao giờ phải tốn công suy nghĩ vì cậu tới vậy.

Bàn bạc trong phòng khách không lâu lắm, Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt đi ngủ bình thường, bố mẹ chuyển địa điểm bàn bạc sang phòng ngủ.

Phó Khôn nằm xuống chưa được vài phút đã ngủ mất, quyết định này vẫn luôn đè năng trong lòng cậu, hôm nay nói ra, cả người cậu được thả lỏng, cảm thấy cho dù kết quả có ra sao, cậu cũng chẳng buồn để ý nữa.

Phó Nhất Kiệt ngồi bên cạnh cậu, cầm sách mà không có tâm trạng đọc, học kỳ này nó đều vùi đầu vào học tập, giờ thi cử xong xuôi, áp lực đều đã biến mất, nó trái lại chẳng ngủ được, cứ cảm thấy hưng phấn như cắn thuốc.

Nó cũng đã rất lâu không được nhìn thấy Phó Khôn ngủ say như vậy rồi.

Phó Khôn luôn nói, chẳng để ý gì nó đã lớn rồi, thật ra ai lại không phải vậy.

Ký ức của Phó Nhất Kiệt về Phó Khôn cũng thường dừng lại ở người con trai tùy tiện cẩu thả thần kinh thô tới mức có thể chạy một đoàn tàu hỏa ở trên, nhưng thi thoảng, nó cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc, Phó Khôn bắt đầu chậm rãi trở nên đàn ông.

Ví như ngày hôm nay, lúc Phó Khôn lấy sổ tiết kiệm ra, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng lúc nói ra quyết định của mình, kiên định trong ánh mắt lại khiến không một ai có thể xem nhẹ.

Phó Nhất Kiệt biết bố mẹ vẫn chưa ngủ, chắc là đang bàn bạc chuyện của Phó Khôn, nhưng nó có thể đoán được, ý kiến cuối cùng của hai người họ sẽ là đồng ý với quyết định của Phó Khôn.

“Phó Khôn.” Phó Nhất Kiệt nằm nhoài xuống bên người Phó Khôn, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi anh, “Anh trâu bò thế.”

Phó Khôn không hề động đậy, Phó Nhất Kiệt nhìn đăm đăm vào môi anh một lúc lâu, dạo gần đây vội vàng ôn tập, tối nằm xuống cũng chẳng suy nghĩ gì, xoa xoa quần trong nghe tiếng thở của Phó Khôn là ngủ.

Nhưng hiện giờ, một loại kích động nào đó lâu lắm rồi chưa xuất hiện lại chậm rãi dâng lên.

Nó muốn đè nén ý nghĩ này xuống, nhưng ánh mắt lại vẫn dừng lại trên mặt Phó Khôn không dời đi dược, cố nửa ngày, nó vẫn thở dài khe khẽ, rồi cẩn thận rướn qua.

Trên môi Phó Khôn là hương vị kem đánh răng trẻ em nó đã quen thuộc, nó không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, dán lên môi Phó Khôn rất lâu, rồi mới vì sợ đánh thức Phó Khôn mà hơi miễn cưỡng rời đi.

Nhưng lúc chuẩn bị vươn mình nằm xuống, tay nó lại chạm phải nửa người trên cởi trần của Phó Khôn.

Lúc đầu ngón tay chạm tới da dẻ bóng loáng trên người Phó Khôn, như thể có thứ gì đó bé nhỏ nổ lách tách trên đầu ngón tay, cảm giác mềm mại ngứa ngáy nhỏ vụn nhanh chóng lan từ đầu ngón tay vào lòng nó.

…Cảm giác rất dễ chịu, Phó Nhất Kiệt không lấy tay ra, đầu ngón tay, lòng bàn tay, ngón tay, từng thứ một chạm lên người Phó Khôn.

Động tác sau đó đã không còn bị mình khống chế nữa, nói đúng ra thì, nó hoàn toàn không nghĩ ra mình muốn làm gì, đang làm gì nữa.

Tay nhẹ nhàng mơn trớn trên ngực Phó Khôn, hướng xuống dưới, Phó Nhất Kiệt trước đây dường như chưa bao giờ phát hiện được, da dẻ ma sát xẹt nhẹ qua lòng bàn tay cũng là một loại hưởng thụ.

Thân thể Phó Khôn phập phồng lên xuống theo nhịp thở, tay Phó Nhất Kiệt tinh tế cảm nhận loại cảm giác không nói rõ được nhưng lại khiến người ta có gì đó muốn ngừng mà không thể, nó hơi chìm đắm vào trong động tác khiến hơi thở dần dần lạnh đi từ lúc nào không hay này, đầu ngón tay đã luồn vào bên trong quần Phó Khôn từ lúc nào, nó cũng chẳng hay biết.

Từ sau khi chuyển nhà, nó đã không còn tắm gội cùng Phó Khôn nữa, xúc cảm trên đầu ngón tay khiến nó nhận ra, Phó Khôn thật sự đã không còn là cậu trai ngốc nghếch vô cùng trước kia nữa.

Nó cẩn thận úp bàn tay xuống.

Ngay lúc nó định làm ra động tác tiến thêm một bước, Phó Khôn đột nhiên giật giật, tay đặt bên người gãi gãi lên quần.

Phó Nhất Kiệt không kịp phản ứng, Phó Khôn gãi trên tay nó hai lần, nó mới vội vàng rụt tay ra, Phó Khôn lại gãi thêm mấy lần nữa, trở mình quay vào tường, tiếng ngáy khe khẽ trước đó đã không còn, nhưng nhịp thở thì vẫn không khác trước lắm.

Phó Nhất Kiệt cảm thấy cả người như đang ngồi trong phòng xông hơi, từ trong ra ngoài đều nóng bỏng vô cùng, người lấm tấm mồ hôi, nó cứng đờ không dám di chuyển, tim đập tới mức cổ cũng có cảm giác bị co rút lại.

Phó Khôn có tỉnh hay không?

Có tỉnh hay không?

Bầu không khí kích thích mà hưng phấn trong mấy giây ngắn ngủi đã bị phá tan gần như chẳng còn gì, Phó Nhất Kiệt cuối cùng đã chẳng còn cảm nhận được gì ngoài sợ sệt và căng thẳng.

Nó dùng động tác khẽ khàng ngồi dậy, sững sờ nửa buổi rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, rón rén đi vào nhà tắm, dựa lên tường ngơ ngẩn rất lâu.

Nhưng cũng vào chính lúc này, nó mới kinh ngạc nhận ra, cơ thể mình có thay đổi, lúc nhìn thấy quần trong mình nhô lên, trong lòng Phó Nhất Kiệt càng nhiều hơn là hoảng loạn đột nhiên xuất hiện.

Đúng, mình có phản ứng với Phó Khôn.

Nó đã từng mơ thấy Phó Khôn, nhưng ngoài nằm mơ ra, ngày thường nó thậm chí còn chẳng dám có bất kỳ tưởng tượng quá đà nào về Phó Khôn, chỉ là hy vọng có thể lại gần anh, dán vào người anh… Cho dù là mấy lần len lén hôn anh, cũng chỉ có một xíu hưng phấn bên trong căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên, nó thật sự, có phản ứng.

Phó Nhất Kiệt chậm rãi dựa vào tường, trượt ngồi xuống sàn.

Xong rồi.

Sáng sớm, Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt còn chưa dậy, mẹ đã tới gõ cửa phòng ngủ.

Phó Nhất Kiệt bò dậy mở cửa: “Mẹ?”

“Đạp anh con dậy.” Mẹ thò đầu vào chỉ Phó Khôn vẫn đang nhắm mắt ôm chăn.

Phó Nhất Kiệt đá đá lên chân Phó Khôn.

“Dậy rồi đây,” Phó Khôn lầm bầm trở mình, mở mắt ra: “Ai…. Làm cái gì…”

“Con trai, mẹ bàn bạc với bố con rồi,” Mẹ nói, “Con không muốn vào đại học thì không vào, nhưng con nói rồi, sẽ không bày sạp cả đời, đã muốn thì làm ra dáng cho bố mẹ xem.”

“Đồng ý?” Phó Khôn lập tức ngồi bật dậy, “Bố mẹ không phản đối?”

“Không, mà con đã muốn làm thì phải làm cho tốt, nhưng trước tiên nhà không hỗ trợ được con về kinh tế gì…” Mẹ nói.

“Không cần nhà mình hỗ trợ,” Phó Khôn đứng dậy, khoát chăn lên người, đứng trung bình tấn, “Con có thể hỗ trợ nhà mình, yên tâm.”

“Thần kinh,” Mẹ liếc mắt qua cậu, rồi quay người đi ra ngoài, “Vốn là đang có lòng tin với anh, giờ nhìn anh như thần kinh thế này lại thấy hối hận luôn.”

Phó Nhất Kiệt đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn chăn trên người Phó Khôn: “Chúc mừng anh.”

“Cảm ơn,” Tâm trạng Phó Khôn rất tốt, ném chăn đi, chỉ vào đũng quần Phó Nhất Kiệt, “Lại đây, cầm micro của em, hát một bài chúc mừng anh xem nào.”

Phó Nhất Kiệt ngây người, cúi đầu liếc mắt nhìn xuống chỗ phía dưới, lập tức hơi câm nín: “Em không với tới….”

“Không sao, em dùng của anh cũng được,” Tâm trạng Phó Khôn có lẽ là đang tốt lắm, nắm lấy quần trong mình, lắc lắc hai cái, “Alo, chào mọi người, đây là đài phát thanh Tiểu Khôn Tử!”

Cái chỗ kia của Phó Khôn đang nằm ở trạng thái dựng đứng sáng sớm, nhúc nhích trước mặt, trong lòng Phó Nhất Kiệt lập tức dâng lên một cảm giác khó hình dung được, đột nhiên căng cứng khó chịu, nó nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài: “Em đi tiểu.”

“Chạy gì mà chạy!” Phó Khôn vẫn đang cười trong phòng, “Giờ em đi tiểu thôi cũng tốn sức thế à!”

“Phó Khôn, trong đầu anh quên bỏ não vào à!” Phó Nhất Kiệt trong nhà vệ sinh hét một câu.

“Ô, biết xấu hổ từ lúc nào rồi,” Phó Khôn chạy tới bên ngoài nhà vệ sinh, đưa tay gõ lên cửa theo nhịp điệu, “Mở cửa ra cho anh xem Tiểu Tiểu Kiệt có cao lên không nào.”

Phó Nhất Kiệt chống tay lên tường, bị Phó Khôn làm ầm, cả buổi cũng chẳng tiểu ra được.

Nó dứt khoát kéo quần lên, đưa tay mở cửa nhà vệ sinh ra, Phó Khôn đang dựa vào cửa cười lảo đảo ngã vào nhà vệ sinh.

“Tiểu Khôn Tử có cao lên không!” Phó Nhất Kiệt nắm quần Phó Khôn kéo anh tới trước mặt mình, chưa chờ cho Phó Khôn đứng vững, đã đưa tay tới nắm một cái.

“Ây!” Phó Khôn hô to một tiếng, tay chống tường không dám cử động, “Tay em có biết kiềm chế không đấy, đừng có mà giật mất của anh xuống!”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, trước lúc nó làm ra động tác này cũng không có ý nghĩa dư thừa gì cả, chỉ muốn làm cho Phó Khôn đang vui vẻ quá đà yên tĩnh lại, mà tới lúc tay chặt chẽ vững vàng nắm lấy, trong nháy mắt đã bị cảm giác hưng phấn đêm qua vây lấy.

Phó Khôn nhích lại rất gần nó, hai người đứng mặt đối mặt, tuy là vì bị nó nắm lấy như vậy, trên mặt Phó Khôn đang là vẻ lo lắng, nhưng chuyện này cũng chẳng thể ảnh hưởng tới chuyện Phó Nhất Kiệt bởi vì khoảng cách ám muội như vậy mà đã mất kiếm chế, sinh ra một vài ý nghĩ.

Nó đột nhiên lại gần, hôn mạnh lên miệng Phó Khôn một cái.

Cùng lúc nó lại gần, hô hấp của Phó Khôn có thoáng chốc ngừng lại, là kiểu ngừng lại như bị dọa sợ hết hồn, khiến Phó Nhất Kiệt lập tức tỉnh táo lại.

Nó nhanh chóng buông tay ra, đẩy Phó Khôn ra khỏi nhà vệ sinh, loảng xoảng đóng sầm cửa lại.

Phó Khôn đứng bên ngoài nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh, qua nửa buổi cũng chẳng nói nên lời.

Chuyện cậu và Phó Nhất Kiệt hôn tới hôn lui như vậy, từ nhỏ tới lớn đã làm chẳng ít, nhưng từ sau khi cậu lên cấp ba, giữa hai người họ gần như sẽ không còn chuyện đó nữa.

Giờ, tự dưng Phó Nhất Kiệt làm như vậy, khiến cậu hoàn toàn mê man, thằng nhóc này bị làm sao đấy?

Thế này là thế nào?

“Khôn Tử,” Bố ở ngoài phòng khách gọi cậu, “Hôm nay con đi bày sạp không?”

“Hôm nay không vội, con phải thanh lý hàng đã, rồi đi một chuyến đến chợ đầu mối,” Phó Khôn nhắc tới chuyện bày sạp là lại có khí thế, chạy vào phòng khách, “Đợt trước không đi, Tôn Vĩ giúp con bày, hàng còn lại bán cũng được kha khá rồi, con đang suy nghĩ mấy thứ mới để bán.”

“Có cần dùng xe không?” Bố lắc chìa khóa xe máy trong tay.

Phó Khôn vừa thấy đã cười khà khà: “Không cần, bố cứ chờ đấy, trong một năm con sẽ đổi cái xe mới cho bố, bốn bánh.”

“Đầu tiên anh cứ làm thế nào mà phải cần dùng xe nhập hàng đi đã rồi hẵng nói.” Bố cười, đổi giày ra ngoài.

Phó Khôn rút tiền trong sổ ra, đưa một vạn cho mẹ, gửi một vạn trong một sổ con khác, đây là tiền tích góp cho Phó Nhất Kiệt, cậu không nói với Phó Nhất Kiệt, cậu đoán Phó Nhất Kiệt sẽ không cần, cho nên cứ tích lại đó đã, sau này tới lúc dùng thì thêm cho nó.

Còn một vạn, cậu định dùng để nhập hàng.

Trước đó bởi vì thời gian tiền bạc bị hạn chế, cậu bán toàn là những thứ đồ nhỏ nhỏ, những thứ này tuy rằng giá thành thấp, nhưng lợi nhuận cũng ít theo, trong mấy ngày cậu bày sạp, vẫn luôn quan sát mấy quầy hàng khác, rõ ràng là bán quần áo kiếm được nhiều hơn.

Mở bán quần áo phải tinh mắt, lúc nhập hàng cũng phải biết lựa, phải hiểu được khách hàng phần nhiều sẽ thích kiểu nào, cơ sở là vậy, ngoài ra còn phải bán mấy thứ khác mọi người.

Tới đây đi dạo, phần nhiều đều là học sinh và người trẻ tuổi, tiền trong tay có hạn, nên muốn đồ rẻ, còn phải hợp mốt, còn phải không giống người khác, phải có cá tính.

Phó Khôn định là đầu tiên vẫn bán mấy thứ đồ nhỏ nhỏ đã, sau này cùng lúc sẽ nhập thêm ít quần áo thử xem thế nào.

Cậu chạy mấy chuyến tới chợ bán buôn quần áo, quyết định đầu tiên bán quần bò rách.

Quần bò lúc nào cũng bán rất chạy, quần bò rách cũng đã thịnh hành một thời gian rồi, giờ người mua vẫn rất nhiều, sinh viên trường đại học bên cạnh, muốn ra vẻ mình khác với tất cả mọi người, đặc biệt có cá tính, dù là nam hay nữ, đều sẽ có một hai cái.

Cậu mua một cái giá sắt hàng si trong chợ bán sỉ, treo quần nhập về lên, bạt nilon vốn trải dưới đất cũng đổi thành giường lò xo.

“Khôn Tử,” Trình Thanh Thanh cầm hai chùm nho đã rửa sạch tới ngồi xuống chỗ cậu, lúc ít người chị đều sẽ tới buôn dưa, “Lên đời rồi đấy à?”

Phó Khôn vỗ lên quần trên giá: “Chị thấy được không?”

“Cũng được đấy chứ, vẫn thấy em có mắt chọn,” Trình Thanh Thanh chỉ, “Nhưng mà em nên mặc một cái lên người ấy, dáng người của em mặc vào cái là như quảng cáo sống luôn, lão Tào đằng kia người như cái thùng phuy còn mặc hàng của mình làm người mẫu kia kìa.”

“Vậy à, em thấy em mặc vào cái thứ kia là giống lưu manh lắm, mẹ em lúc nào cũng bảo em không cẩn thận mặc vào là thành lưu manh luôn.” Phó Khôn cười.

“Ơ kìa, là muốn trông lưu manh mà, lưu manh đẹp trai thế chính là kiểu bọn sinh viên này theo đuổi,” Trình Thanh Thanh không phản đối, chép miệng một cái.

“Vậy để mai em thử xem.”

Cái quần bò rách Phó Khôn tỉ mỉ chọn mặc lên người không giống với kiểu mấy người khác bán nhiều nhất, bình thường đều là phom rộng, treo trên quần, phía dưới là mấy chỗ rách to nhỏ, dồn cả đống trên mặt giầy, có vài cái quá đà, gấu quần đằng sau còn có thể bị đạp dưới đế giầy.

Phó Khôn tuy bán mấy kiểu này, nhưng thấy ngứa mắt nhất cũng là kiểu đó, cho nên cậu chọn một cái có ống quần hơi hẹp, trên mặt giầy cũng không bị dồn đống quá nhiều, mặc vào.

Từ sau khi Phó Khôn biết chân mình có thể coi là rất dài, cậu vẫn luôn thích mặc quần có ống hơi hẹp chút.

Có điều, Trình Thanh Thanh nói không sai, chẳng bao lâu sau khi cậu mặc đồ mình bán lên, đã có một chàng trai đi tới, cầm lấy mấy cái quần rồi hỏi cậu: “Loại anh mặc là loại nào?”

Giá nhập kiểu quần này rẻ hơn mấy quần phom rộng kia, thế nhưng Phó Khôn vẫn luôn bán giá cao hơn so với quần phom khác, chỉ riêng kiểu quần này, tiền cậu kiếm được một tháng đã bằng được tiền trước đây bán mấy thứ đồ chơi nhỏ kia.

Phó Khôn lập tức cảm thấy quyết định ban đầu mình làm ra cũng không sai, chuyện đặt thông báo trúng tuyển của một trường cao đẳng nông nghiệp nào đó trong ngăn kéo làm kỷ niệm cũng không sai.

Phó Nhất Kiệt mỗi buổi trưa đều sẽ đưa cơm lại cho cậu, thật ra mua một suất cơm hộp trong quán cơm nhỏ bên cạnh cũng được, nhưng mẹ thấy không đủ dinh dưỡng, cho nên mỗi ngày hai chuyến, Phó Nhất Kiệt đều sẽ đưa cơm mẹ làm tới.

“Ngày mai đừng chạy tới nữa, mặt đầy mồ hôi rồi này,” Phó Khôn nhìn Phó Nhất Kiệt, giờ mới vào thu, nắng gắt mùa thu đang hoàn hành khắp nơi, chỗ này cũng không gần nhà, Phó Nhất Kiệt mỗi lần đạp xe tới đều đổ mồ hôi cả người.

“Vậy thì xe đạp anh mua cho em mới không bị bỏ xó chứ.” Phó Nhất Kiệt kéo một cái ghế nhỏ từ bên dưới giường lò xo ra, ngồi xuống sát cạnh Phó Khôn.

“Mua cho em dùng để đi học, cũng có phải mua cho em dùng để đi đưa cơm đâu,” Phó Khôn mở nắp hộp cơm ra nhìn, “Ui móng giò kho này! Nhiều thế này sao ăn hết được.”

“Ăn không hết thì cho em.” Phó Nhất Kiệt nói.

“Em đúng là cái động không đáy.” Phó Khôn cười, đưa cơm hộp tới trước mặt nó, “Lấy một cái trước đi, anh chắc chắn không ăn hết được.”

Phó Nhất Kiệt cầm móng giò lên gặm: “Hôm nay bán được không?”

“Cũng được,” Phó Khôn cúi đầu nhanh chóng gắp cơm, “Có điều cái quần này bán thêm thời gian nữa là phải nghĩ thay đổi.”

“Tại sao?” Phó Nhất Kiệt thấy hơi lạ, “Giờ không phải đang bán chạy lắm à.”

“Đều học theo cả rồi,” Phó Khôn nói khẽ, “Trước đây chẳng có ai bán kiểu này cả, giờ thấy bán được cái, đều học theo bán, bán hàng gì cũng phải nhìn trúng rồi đi trước, đều giống rồi thì phải thay đổi.”

“Thế anh định đổi sang cái gì?”

“Dễ thôi,” Phó Khôn cười, “Treo thêm ít xích chó lên là được.”

Xích chó Phó Khôn nói, cũng không phải là xích chó thật, cậu chạy một chuyến tới chợ chuyên bán linh kiện, mua một đống dây xích kim loại về, thiết kế độ dài, rồi mắc lên quần.

Thế coi như là kiểu mới.

Ngoài dây xích, còn có cả thắt lưng loại mảnh nữa, cũng treo lên được.

Phó Khôn cũng treo một sợi dây xích lên người mình, cậu thấy ngu ngốc cực kỳ, nhìn nhiều cứ nghĩ là mình mới vừa vượt ngục ra, thi thoảng còn có thể có ảo giác chủ nhân bất cứ lúc nào cũng có thể lại đây kéo dây xích nói một câu “Đâu Đâu ngoan, đưa cậu đi dạo.”

Có điều, quần thay đổi thành như vậy bán cũng khá lắm, cậu không tính thêm tiền dây xích vào, vẫn bán theo giá cũ, một hai sợi dây xích cũng chẳng tốn mấy đồng tiền, nhưng cảm giác mang tới cho người khác lại không giống vậy, chỉ thêm có một sợi dây xích, cũng có thể khiến người ta cảm thấy đang có lời.

Dựa vào mấy sợi dây xích này, Phó Khôn bán được kiểu quần này thêm hai tháng.

Lúc trời hơi lạnh đi, tiền trong tay Phó Khôn đã tăng lên không ít, cậu thanh lý hết quần áo trước đó nhập vào, chuẩn bị nhập ít quần áo mùa đông.

“Khôn Tử, quần bò kiểu nữ có thắt lưng lần trước để lại cho chị hai cái, chỗ chị có hai người chị em cũng muốn mua,” Trình Thanh Thanh chạy tới nói với cậu, “Định lúc nào thì nhập đồ đông?”

“Tháng này luôn đi, nhập sớm thì bán nhiều thêm được một lúc,” Phó Khôn suy nghĩ.

“Này,” Trình Thanh Thanh đá lên ghế cậu, “Còn có chuyện này nữa, em giúp chị một tay.”

“Chuyện gì?”

“Chị có người bạn, chỗ nó có một ít tất len, của trẻ con, nhưng lúc làm lại làm nhầm, cổ tất bị ngắn, bị tồn lại,” Trình Thanh Thanh nhỏ giọng nói, “Chất lượng thì tốt lắm, bán sỉ chưa tới một đồng một đôi, em nói xem, cái này phải bán thế nào?”

Phó Khôn ngây người, suy nghĩ nửa ngày: “Cổ tất bị ngắn à?”

“Ừ, chị nhìn rồi, ngắn thật, cứ bán vậy chắc cũng chẳng ai mua.”

“Không thì…” Phó Khôn cau mày suy nghĩ mất một lúc, cuối cùng nói hơi ngần ngừ, “Không thì chị thêm vào tất sợi dây.”

“Thêm dây? Để làm gì? Thêm kiểu gì?” Trình Thanh Thanh nhìn cậu đầy khó hiểu.

“Thêm sợi dây vào làm cái miệng rút nhỏ lại được rồi làm thành túi đựng điện thoại di động bán, giờ người có điện thoại di động ngày càng nhiều, dây treo điện thoại di động thì thấy bán được lắm, nhưng túi thì không thấy gì mấy,” Phó Khôn lấy ngón tay gảy lên túi nhỏ của Trình Thanh Thanh, “Không phải chị với mua con 998* à, chị làm một cái thử xem, sau đó móc dây ngắn hay dài gì đó lên, bỏ trong túi hay đeo lên cổ đều được.”

“Phó Khôn!” Trình Thanh Thanh vỗ mạnh lên vai cậu, “Cái đầu thông minh thế! Mai chị làm cái thử xem, bán chạy thì chị với em chia đôi!”

“Không cần, chị với em còn cần nói cái này à.” Phó Khôn cười.

Nửa năm nay, Phó Khôn buôn bán rất được, rất thuận buồm xuôi gió, bố mẹ tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng Phó Nhất Kiệt nhìn ra được, cái chốt căng trong lòng bọn họ đã được nới lỏng.

Phó Nhất Kiệt thì trái lại chưa từng lo lắng chuyện của Phó Khôn, Phó Khôn lúc nào cũng giỏi chịu khổ, cũng không quá tính toán, e rằng sang năm có thể thực hiện kỳ vọng của Phó Khôn, thuê được một nơi mặt đường rồi mở cửa hàng.

Nó lo lắng là bản thân mình, chuyện lần trước mình chẳng hiểu sao lại nắm rồi hôn Phó Khôn trong nhà vệ sinh, Phó Khôn không nhắc lại, có lẽ là cảm thấy nó lên cơn, thế nhưng nó lại vô cùng để ý.

Khát khao được lại gần Phó Khôn cũng ngày càng mãnh liệt, ngày ngày đưa cơm tới cho Phó Khôn cùng với Phó Khôn dọn quầy về nhà là những lúc nó dễ chịu nhất, nó chỉ muốn nhìn thấy Phó Khôn, muốn ở bên cạnh anh.

Từ lần trước sờ Phó Khôn khiến cho mình cũng cứng luôn, nó như thể trúng tà, có lúc xoa quần Phó Khôn thôi cũng có thể xoa cho mình có phản ứng được, gần đây không thể không đổi thành xoa vỏ gối.

Sao lại như vậy!

Trước đây Phó Khôn cũng từng bị nó xoa rồi có phản ứng, nhưng sau khi lớn lên một chút, Phó Khôn đã không còn vì chuyện này mà có phản ứng gì nữa.

Phó Nhất Kiệt quả thực không tài nào hiểu nổi, tại sao mình lại biến thành như vậy.

Phát tình?

Phó Khôn nói với bố mẹ chuyện giờ định đi sang nơi khác nhập hàng, chỗ hàng trước đó nhập đã bán được kha khá, mấy hôm nay anh đều về rất sớm, tối cũng không ra ngoài, ở nhà suy nghĩ chuyện nhập hàng.

Phó Nhất Kiệt ngày ngày tan học xong sẽ chạy về, vừa vào nhà đã có thể nhìn thấy Phó Khôn là một chuyện rất đáng vui vẻ.

Hôm nay nó về hơi muộn, thầy phát biểu răn dạy nửa tiếng, về tới nhà, mẹ đã sắp làm xong cơm.

Ngay lúc nó đang cởi giầy vào nhà, Phó Khôn đi từ trong phòng ngủ ra, đứng trước mặt nó.

“Anh à.” Phó Nhất Kiệt gọi anh một tiếng.

“Hôm nay về muộn nhỉ.” Phó Khôn nói.

“Ừm, trong giờ tiếng anh có một đám chẳng hiểu sao lại cười khúc khích, lây cho cả lớp, cùng nhau cười ngây ngô mười mấy phút, thầy tiếng anh điên lên,” Phó Nhất Kiệt chạy vào phòng khách, rót cốc nước uống.

“Một Khúc.” Phó Khôn đi lại cùng.

“Có chuyện gì à?” Phó Nhất Kiệt phát hiện Phó Khôn hôm nay không giống mọi khi lắm.

“À…” Phó Khôn cắn môi, quay người đi vào phòng ngủ, “Em lại đây, anh có chuyện này muốn hỏi em.”

Phó Nhất Kiệt không biết Phó Khôn thế này là thế nào, phấp phỏm đi vào phòng cùng anh.

Phó Khôn đi tới trước giá sách, kéo ghế ra đứng lên, lấy một quyển sách xuống từ ngăn cao nhất của giá sách, đưa tới trước mặt nó: “Đây là sách em đang đọc?”
*Phó Nhất Kiệt: Tiểu Khôn Tử ngoan, đưa Tiểu Khôn Tử đi máy bay với Tiểu Tiểu Kiệt.

*998

998jpeg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.