Trúc Mộc Lang Mã

Chương 69: Đây là cô đơn?



Bất kể là nghỉ Tết hay nghỉ hè, Phó Nhất Kiệt đều cảm thấy quá ngắn, nhất là sau khi trải qua một học kỳ tận mấy tháng, nghỉ Tết quả thực chỉ là chớp mắt mấy cái, hai mắt còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì thì đã qua, thời gian lên cân còn chẳng đủ, giờ nghỉ hè cảm giác cũng gần vậy.

Có lẽ là bởi vì ngày nào Phó Khôn cũng rất bận, cả ngày đều ở ngoài Đại Thông, thi thoảng còn phải đi nhập hàng, Phó Nhất Kiệt cũng chạy đến Đại Thông cùng, mỗi ngày ngoài xem cổ phiếu dắt chó đi dạo, thì những lúc khác đều ở Đại Thông.

Chính Lâm Nguyên Nguyên còn cảm nhận được nguy cơ, bảo rằng anh Nhất Kiệt à, anh có phải là định bảo anh Phó đuổi em đi không đấy.

Phó Khôn thi thoảng cũng sẽ được nghỉ ngơi một hai ngày, cùng Phó Nhất Kiệt ra ngoài chơi hai mình, quay về bờ sông hồi tiểu học hay đi, hoài niệm.

“Hồi bé đúng là vẫn tốt,” Phó Khôn nằm trên sườn dốc bên bờ sông, gối đầu lên cánh tay, híp mắt nhìn lên trời.

Con sông này vẫn chẳng hề thay đổi, cầu được sửa lại, bờ sông vẫn là sườn dốc đá tảng lô nhô, Phó Nhất Kiệt vừa nhìn là có thể nhớ tới bộ dạng Uông Chí Cường và Phó Khôn đánh nhau dưới sông giữa trời đông giá rét.

“Không tốt.” Phó Nhất Kiệt cười.

“Sao lại không tốt?” Phó Khôn ngẫm lại, nói, “Cũng phải, hồi đó em không cao lên.”

“Giờ là anh không cao lên nữa.” Phó Nhất Kiệt quay đầu sang nhìn Phó Khôn.

Màu da tiểu mạch nhạt của Phó Khôn ánh lên dưới ánh mặt trời, nhìn vào khiến lòng người rung động.

“Ai bảo,” Phó Khôn nhăn răng, “Cao lên chậm thôi, nhưng mà mọi người đều nói con thứ bình thường toàn cao hơn con cả.”

Phó Nhất Kiệt định nói, giống nhau à, hai ta cũng có phải cùng một mẹ sinh ra đâu, nhưng vẫn không nói ra, nhiều lúc nó căn bản không nghĩ tới vấn đề này, trong lòng nó, đây chính là nhà nó, bố mẹ ruột, anh trai ruột của nó.

Nó đưa tay ra nặn nặn cằm Phó Khôn: “Bé nấm lùn.”

“Ai,” Phó Khôn cười, hất tay nó ra, “Giờ em đúng là được lên mày lên mặt nhờ.”

“Thế có là gì,” Phó Nhất Kiệt đứng dậy nhặt hòn đá ném xuống sông, bắn lên một đóa bọt nước, “Đợi đến lúc em lên mày thật dọa anh sợ chết.”

“Nhìn xem em lên được tận chỗ nào rồi kìa, anh nói cho em biết, Một Khúc à, lông mày cứ để trên mặt thì mới đẹp.” Phó Khôn cười nói.

“Anh cứ chờ đấy.” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu.

Sắp hết kỳ nghỉ hè, Phó Khôn chọn một cuối tuần, ném hết việc ở Đại Thông cho Lâm Nguyên Nguyên, dẫn Phó Nhất Kiệt lái xe đi chơi.

“Đi đâu?” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“Vùng mới giải tỏa.” Phó Khôn cười.

“Đi làm gì?” Phó Nhất Kiệt ngơ ngác, khu mới giải tỏa là một huyện ngay sát nội thành, rất gần nội thành, nghe nói năm nay định sáp nhập vào nội thành, Phó Nhất Kiệt không biết Phó Khôn dẫn nó sang đó làm gì, nếu là mở cửa tiệm, đằng đó vẫn chưa phát triển, ít nhất cũng phải chờ ba năm dăm năm.

“Đi lòng vòng thôi.”

Con đường dẫn từ nội thành tới khu mới giải tỏa vừa sửa xong chưa bao lâu, bởi vì gần nội thành, cho nên cũng rất nhộn nhịp, nhưng nhìn chung vẫn nhận ra được khoảng cách với nội thành, nhà cửa không cao, nhiều khu nhà trông đều rất cũ nát, có điều, có thể nhìn thấy vài công trường đang chuẩn bị khởi công, hoặc đã khởi công.

Phó Khôn lái xe chở nó tới cạnh một công trường vẫn đang làm móng, rồi xuống xe.

“Nếu không tắc đường thì lái xe mất nửa tiếng,” Phó Khôn nhìn đồng hồ, “Em thấy thế nào, cũng không phải là xa nhỉ?”

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt dường như đã hiểu được ý định của Phó Khôn, trong lòng hơi thảng thốt, “Đây là khu đô thị mới à? Anh định… mua nhà?”

Phó Khôn cười haha mấy tiếng, gật đầu: “Trước anh có đến đây mấy lần, thấy hoàn cảnh ở đây cũng không tệ, phía sau là núi, đi theo hướng bắc chừng hai mươi phút là tới bờ sông.”

“Giá nhà bên này sẽ tăng đúng không?” Phó Nhất Kiệt nhìn sang công trường, “Cái này phải bao giờ mới xây xong? Anh mua nhà có nói với bố mẹ không?”

“Hỏi nhiều thật đấy,” Phó Khôn cười, ôm lấy vai nó từ sau lưng, “Nhà xây sẵn bên khu mới giải tỏa nửa năm nay đã tăng lên thêm mấy trăm rồi, khu này chưa bắt đầu bán, chắc là phải đầu năm sau, giao nhà thì còn phải đợi thêm nữa, chị Thanh Thanh có người bạn quen biết với người trong công ty này, có thể lấy được giá ổn…”

“Bao nhiêu tiền?” Phó Nhất Kiệt biết giờ Phó Khôn cũng có ít tiền, nhưng cũng không chắc là bao nhiêu, mua nhà xong, anh còn phải thuê cửa hàng, đều là khoản lớn cả.

“Khu này hầu như toàn là nhà rộng, anh chọn được một căn duplex 150 mét vuông,” Phó Khôn đưa ngón tay nặn nặn tai Phó Nhất Kiệt, “Mua nhà thế chấp giờ là mấy chục vạn, đợi tới lúc giao nhà thì không phải giá này nữa.”

“Anh không phải còn định mở cửa hàng à? Còn mua nhà nữa?” Phó Nhất Kiệt hơi lo lắng, “Tiền nhảy ra được à?”

“Còn phải thêm một thời gian nữa, cái quảng trường đi dạo trong nội thành không phải định xây dựng thêm à, đến lúc đó anh định mở cửa hàng bên đấy, ý của Thanh Thanh là anh mua chung với chị ấy, không cần rộng lắm, sau đó làm cùng nhau, tiền thì góp chung vào với chị ấy, dễ thôi,” Phó Khôn cười, “Em còn lo cho anh nữa, em chơi cổ phiếu thế nào?”

“Cho anh liếc mắt nhìn tài khoản em thôi anh cũng sợ mất mật.” Phó Nhất Kiệt nói mang theo một chút xíu đắc ý.

“Ô, mau dọa chết em đi, Phó Nhị gia, em muốn đếm tiền hộ ngài.”

“Ngoan ngoãn chờ.”

Phó Nhất Kiệt học đến học kỳ hai năm hai, Phó Khôn mới mua căn hộ ở khu mới giải tỏa, nghe đâu phải một năm nữa mới được giao nhà, Phó Nhất Kiệt nhìn ảnh Phó Khôn gửi qua QQ, tòa nhà số một của khu đã xây được một nửa, tòa số hai mới xây xong móng, vẫn chưa thấy tầng một đâu, Phó Khôn mua là tòa số ba, vẫn chỉ là một cái hố.

Mãi cho tới tận lúc phải nộp tiền, Phó Khôn mới đưa bố mẹ tới xem, nói là niềm vui bất ngờ, làm cho mẹ kinh ngạc tới mức hai ngày vẫn chưa hoàn hồn, lúc gọi điện cho Phó Nhất Kiệt vẫn luôn kêu: “Hai thằng nhóc lừa đảo! Chung tay giấu bố mẹ! Con cũng biết từ lâu rồi đúng không!”

“Còn chưa chắc nữa à,” Phó Nhất Kiệt cười nói, “Đi xem rồi không phải là tốt lắm à.”

“Xem là xem tòa khác mà, cũng không phải tòa anh con mua!” Mẹ vẫn đang reo, nghe giọng mẹ có vẻ rất vui.

“Kết cấu phòng như nhau, căn anh con mua là ở tầng cao nhất, có cả sân thượng nữa, mẹ có thể uống trà với bố trên sân thượng.”

“Xùy, người bán nhà bảo, trên sân thượng có cái ống khói, ở ngay chính giữa, đến lúc đó mẹ với bố con một người đầu này ống khói một người đầu kia ống khói, nói chuyện còn phải với đầu ra,” Mẹ cười nói, “Đã vậy, đến giờ làm cơm là có khói bay ra!”

“Là đường dẫn khói, đâu chả có, không sợ,” Phó Nhất Kiệt chép miệng, “Mình lấp kín nó vào, dù sao khói nhà mình cũng không đi theo đường đấy.”

“Sao lại nói giống anh con thế không biết,” Mẹ cười không ngớt, “Anh con bảo, cầm theo cái nút, đi từ tầng một lên trên nhắc nhở từng nhà, yên ổn vào! Không yên là lấp kín ống khói nhà mấy người lại!”

Phó Khôn mỗi tháng lại đi xem nhà một lần, gần như là nhìn tòa số ba từ lúc xây từng tầng một lên trên, đến tận lúc giao nhà cuối cùng, đương nhiên, cậu cũng không lấy nút chặn ống khói lại, mà lấy cái ống, nối thêm một đoạn lên mái nhà.

Một năm sau khi giao nhà rồi cầm chìa khóa, không ít người bắt đầu trang trí, Phó Khôn không hề có động tĩnh gì, trang trí tốn thêm không ít tiền, cậu lại còn muốn trang trí đâu ra đấy luôn trong một lần, kiểu gì cũng phải tốn hơn mười vạn, dù sao giờ cả nhà ở trong nhà cũ vẫn đủ, Phó Nhất Kiệt giờ mới năm ba, còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, cậu tính toán, có thể trang trí xong trước lúc nó tốt nghiệp là được.

Ngoài tiền nhà, tiền trong tay cậu cũng còn không nhiều lắm, tiền mấy năm tích góp lại, chỉ để mua căn nhà rồi làm cái cửa hàng.

Trước lúc bắt đầu xây dựng thêm quảng trường đi bộ trong thành phố, cậu và Trình Thanh Thanh ngày nào cũng vì chuyện cửa hàng mà vội vàng chạy từ đông sang tây,  muốn tranh mua phải đến trực tiếp, kể cả không mua được, cũng phải tranh thủ mua lại được.

Lấy được cửa hàng xong, cậu dự định nhượng lại cả hai quầy hàng ở Đại Thông, Đại Thông là chợ quần áo lâu năm trong thành phố, nhưng giờ, chợ quần áo ngày càng nhiều, Đại Thông dần mất đi ưu thế, lượng khách cũng không nhiều bằng trước đây, thêm vào Đại Thông là chợ quần áo đẳng cấp thấp, giờ cũng không dễ kiếm tiền nữa.

Phó Khôn và Trình Thanh Thanh tính toán cửa tiệm mới làm hàng chất lượng cao hơn một chút, chủ yếu là đồ nữ.

Cậu ngày nào cũng vội vàng chạy tới chạy lui, lúc rảnh trong đầu cũng tính toán liên tục, vẽ tranh là chuyện có thể làm cậu tĩnh tâm nhất, nhưng giờ lúc muốn vẽ gì đó, cầm bút lên lại chỉ muốn ngủ.

Cho nên, thi thoảng lúc cậu cảm thấy mệt mỏi, sẽ rút một cuốn tạp chí trên giá sách xuống xem.

Cậu không mua tạp chí, tạp chí đều là Trần Lị gửi tới cho cậu, nếu có tác phẩm của con bé, nó đều sẽ gửi tới cho Phó Khôn, chủ yếu là ghi chép và tranh ảnh lúc đi du lịch, vừa mới đầu đều là trong nước, dần dà, gần đây bắt đầu còn có mấy thứ nó viết lúc ra nước ngoài.

Phó Khôn thông qua mấy cuốn tạp chí, nhìn thấy con đường của một cô gái kiêu ngạo từ thời cấp ba đã chỉ muốn ăn cát, rảo bước trên con đường lý tưởng của nó, có lúc cảm thấy rất xúc động.

Số gần đây nó gửi tới, có một bức ảnh Trần Lị chụp, con bé ăn cơm với hai người con trai trong một căn nhà nhỏ bên bờ biển, hai người kia là con bé quen trên đường đi du lịch.

Miêu tả của Trần Lị về hai người này rất đơn giản, bọn họ là một cặp đồng tính, sống rất cởi mở, mà tự tại.

Phó Khôn ngây người nhìn bức ảnh, điện thoại di động reo, cậu nhận, nghe thấy giọng của Tôn Vĩ: “Khôn Tử.”

“Chào buổi tối Tôn tổng.” Phó Khôn cười.

“Ở nhà à?” Tôn Vĩ hỏi cậu.

Phó Khôn thấy giọng nó rất suy sụp, ngây người: “Tôn tổng, nghe giọng ngài sao có vẻ tâm trạng không tươi căng gì cả thế?”

“Đương nhiên, còn có thể căng mãi chắc, nổ mất.” Tôn Vĩ nói.

“Thằng dở hơi,” Phó Khôn cười, “Nói đi, có chuyện gì phiền lòng, nói ra anh khai thông cho mày.”

“Thật ra nếu bảo có chuyện gì, thì thật sự không có,” Tôn Vĩ thở dài, “Chỉ cảm thấy mệt quá thôi.”

“Làm gì mà chả mệt, việc không mệt mà còn kiếm được tiền làm sao bọn mình đụng phải,” Phó Khôn cười, “Giờ mày đã quản vài cái cửa hàng rồi còn gì, thấy đủ đi.”

“Nhìn thì oai, còn in cả danh thiếp, quản lý này chủ quản kia, thật ra mình cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, cũng chỉ mua được căn nhà bên này.” Tôn Vĩ chép miệng.

“Nhìn mày so sánh kìa, nếu như mày vẫn cứ làm trong xưởng bên này xem, giờ mua cái nhà vệ sinh còn không phải là toa let ngồi, mà phải là xí xổm.”

“Khôn Tử, mồm mày quá độc,” Tôn Vĩ nở nụ cười một lúc lâu, cười xong lại hỏi một câu, “Giờ mày vẫn đang một mình à?”

“Ừ,” Phó Khôn uống một ngụm nước, “Làm sao, muốn giới thiệu cho tao à?”

“Không giới thiệu, cảm thấy tiêu chuẩn của mày cao quá, chỗ tao chắc không có đứa con gái nào mày để ý,” Tôn Vĩ thở dài, “Mày cứ một mình thế không thấy cô đơn à?”

Phó Khôn suy nghĩ, cô đơn?

Cô đơn?

Một tháng đầu sau mỗi lần Phó Nhất Kiệt về trường học, cậu đều sẽ thấy hơi trống vắng, làm chuyện gì cũng không có tâm trạng, đây là cô đơn?

“Mày không cô đơn là được rồi, còn lo cho tao nữa,” Phó Khôn đổi đề tài, “Khi nào mày mới đón Xuân Vũ sang?”

Vừa nghe thấy câu này, Tôn Vĩ lại thở dài thườn thượt: “Đừng nói nữa.”

Phó Khôn biết tại sao Tôn Vĩ lại phiền muộn, mẹ của Lư Xuân Vũ là một người cực kỳ khó chiều, Lư Xuân Vũ xinh đẹp, tính cách cũng tốt, có không ít người theo đuổi, bà mẹ vẫn luôn cảm thấy con bé yêu Tôn Vĩ là thiệt thòi, điều kiện của nó như thế, sao không gả được vào cấp bậc ngàn vạn.

Lư Xuân Vũ cũng không phản đối cách nghĩ của mẹ, áp lực của Tôn Vĩ giờ thực sự không nhỏ, với thái độ của bà mẹ, nhà sao không phải là biệt thự? Xe sao không phải từ 50 vạn trở lên?

“Tao thật sự sợ nếu tao không kiếm được tiền, mẹ cô ấy chắc phải dằn vặt bọn tao chia tay mất,” Giọng Tôn Vĩ nghe rất bất đắc dĩ, “Tháng trước mẹ cô ấy kéo cô ấy đi xem mặt, với công tử nhà bất động sản nào đấy…”

“Ý của Xuân Vũ thế nào?” Phó Khôn cảm thấy Tôn Vĩ mấy năm qua cũng gắng sức lắm rồi, hơn nữa, tiền đồ trông thế nào cũng thấy xán lạn.

“Bây giờ cô ấy cũng không để lời mẹ nói trong lòng, cãi nhau với mẹ đến mấy lần rồi,” Tôn Vĩ lại thở dài, “Lâu rồi thì cũng không biết thế nào, dù sao thì tao cũng không ở ngay bên cạnh cô ấy.”

“Nếu không ai lại nói yêu vào là khổ mà,” Phó Khôn cười, “Mày có gì cần giúp thì cứ nói.”

“Có mấy câu này của mày là được rồi, không thèm nghe mày nói nữa, tối tao còn ván bài, có khi còn có cơ hội kiếm được ít, cúp đây.”

Trước nghỉ hè, Phó Nhất Kiệt gọi điện về, bảo là về nhà muộn mấy ngày, có vài việc ở trường.

Mẹ còn rất buồn, bảo là đã mua xong đồ ăn lâu rồi mà chỉ có thể nhét trong tủ.

“Không thì mấy hôm nay để cho con ăn.” Phó Khôn đang ở trong nhà bếp làm thức ăn cho chó cho Một Nắm, cái con chó nhỏ này kén ăn hơn Đâu Đâu, thức ăn không trộn thêm ít nước thịt là kiên quyết không chịu ăn, ngày nào sáng sớm dậy cậu cũng phải làm xong rồi mới ra ngoài được.

“Con ăn được bao nhiêu, nhà ta phải có em trai con ở nhà thì mới có sức chiến đấu được, cắm mặt xuống là ăn bay một đĩa,” Mẹ đứng bên cạnh tủ lạnh nhìn về phía trước, “Khôn Tử, mẹ nói với con chuyện này.”

“Vâng, mẹ nói đi.” Phó Khôn đổ thức ăn đã trộn xong vào bát ăn của Một Nắm, Một Nắm đi tới đầu tiên là ngửi một cái, liếm mấy cái, giờ mới bắt đầu cúi đầu ăn.

“Con còn nhớ dì Trương làm tài vụ trong công ty giao thông công cộng trước kia không? Là dì mà con suốt ngày gọi dì ấy là thím làm cho dì ấy cáu đấy.”

“Nhớ,” Phó Khôn vò tóc, “Vốn là dì đấy trông giống bà thím mà… Làm sao?”

Mẹ kéo tay cậu lại: “Con gái dì ấy năm nay vừa tốt nghiệp đại học, hôm đó mẹ thấy rồi, xinh lắm…”

“Ờ,” Phó Khôn ngơ ngác, quay người ra khỏi nhà bếp, chạy vào phòng ngủ cầm túi mình rồi chạy ra cửa, “Con đi trước đây, hôm nay bận lắm.”

“Cái thằng Phó Khôn này sao lại ghét thế không biết!” Mẹ đuổi theo tóm được phía sau cổ áo cậu, “Anh đừng có mà vừa nghe tôi nói chuyện này là bỏ chạy.”

“Mẹ, con xin mẹ,” Phó Khôn kéo cổ tay mình, “Mẹ có thể đừng lo chuyện này được không, để con tự làm được không?”

“Không được! Giờ anh cả ngày chỉ giao du với mấy cô gái bán quần áo ở Đại Thông, ai cũng chẳng biết gốc gác thế nào, mẹ cũng có bảo anh làm gì đâu, chỉ đi gặp con gái nhà dì Trương một lần thôi, gặp một lần thì chết được hay là gãy chân được chắc?”

“Mẹ, giờ con thật sự không muốn dính vào mấy chuyện này đâu, con ngày nào cũng bận không đủ thời gian làm sao có thời gian yêu đương với ai,” Phó Khôn kéo áo kéo cả mẹ ra ngoài, “Con nói cho mẹ biết, mẹ nhìn Tôn Vĩ đi, giờ yêu đương mà sầu tới mức sắp có nếp nhăn rồi kìa, con trai mẹ đẹp trai thế này, mẹ nỡ để mặt con toàn nếp nhăn à? Mẹ tốt xấu gì cũng phải chờ cho con hết bận đã chứ, nhà còn chưa có tiền trang trí, cửa hiệu mặt tiền bên kia còn chưa có tin tức gì, giờ con được ngủ là tốt lắm rồi, đừng dằn vặt con mấy chuyện này nữa được không?”

“Ai…” Mẹ thả tay ra, “Phiền chết tôi rồi.”

Phó Khôn ra cửa là gọi điện thoại cho Phó Nhất Kiệt, đầu kia Phó Nhất Kiệt còn chưa dậy, giọng mơ màng: “Phó Khôn à?”

“Ngày mấy em về?” Phó Khôn xuống tầng, lên xe, vừa hỏi vừa lái xe ra.

“Không phải bảo tuần sau à, lại hỏi,” Phó Nhất Kiệt ngáp một cái, “Nhớ em rồi à?”

“Nhớ em về hầu hạ tổ tông chó nhà em,” Phó Khôn cười, “Em rốt cuộc đang làm cái gì đấy? Về sớm đi cho mẹ đỡ suốt ngày phải nhìn chằm chằm rồi dằn vặt anh.”

“Là có mấy việc…” Phó Nhất Kiệt còn chưa nói hết, Phó Khôn đã nghe thấy bên kia vang lên giọng Tưởng Tùng: “Mau dậy đi, thêm chốc nữa là muộn bây giờ.”

Phó Khôn lập tức hơi không thoải mái lắm: “Em làm chuyện này là làm cùng Tưởng Tùng à?”

“Ừ, em dập máy trước đây.” Phó Nhất Kiệt đáp một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Phó Khôn cầm điện thoại sững sờ cả buổi, ném điện thoại di động về ghế phụ, Phó Nhất Kiệt mấy năm đại học có chuyện gì cũng dính dáng với Tưởng Tùng, tuy nói ra thì cũng chẳng có gì, mà Phó Khôn từ đầu tới cuối vẫn thấy không được tự nhiên.

“Cậu về nhà rồi mua không được à?” Tưởng Tùng cùng Phó Nhất Kiệt ngồi trên xe taxi, “Giờ chở về lại mất thêm tiền vận chuyển.”

“Về nhà rồi mới chạy ra mua thì rình rang quá, với lại cũng sắp đến sinh nhật anh tớ ngay rồi, đến lúc đó sợ không kịp nữa, tớ về nhà một lần gần như là không ra ngoài bao giờ,” Phó Nhất Kiệt cười, “Chuẩn bị xong bên này rồi chở thẳng về luôn, không cần lo gì nữa.”

“Anh cậu liệu có khi nào lại đánh cậu không.” Tưởng Tùng nhìn ra bên ngoài cửa xe.

“Không thể nào, đây toàn là tiền của tớ, cũng chẳng tốn bao nhiêu,” Phó Nhất Kiệt tựa lưng ra ghế, sờ thẻ trong túi, cảm thấy rất mãn nguyện. Hai năm qua nó dùng tiền Phó Khôn cho nó, chơi cổ phiếu kiếm được không ít, hai cuộc đại hạ giá năm nay, nhiều người đều cảm thấy là rét nàng bân, thời cơ tốt để bắt đáy*, nó lại không tiếp tục, “Thật ra anh ấy thích Halley cơ, nhưng nếu tớ mua con Halley về, có khi anh ấy đánh tớ thật mất.”

“Nhất Kiệt,” Tưởng Tùng nghiêng đầu đi nhìn nó, khóe miệng hơi mỉm cười, “Tớ hỏi cậu câu này được không.”

Xe taxi dừng lại, Phó Nhất Kiệt đưa tiền cho tài xế rồi nhìn qua Tưởng Tùng, nụ cười trên khóe miệng Tưởng Tùng khiến nó cảm thấy có ý gì đó sâu xa: “Hỏi đi.”

Mãi cho tới lúc xe taxi lái đi, Tưởng Tùng mới khoát tay lên vai nó, nhỏ giọng nói: “Thật ra tớ đã muốn hỏi lâu rồi, nhưng chuyện này cảm giác rất là… Cho nên nếu cậu không nói, tớ cũng sẽ không hỏi nữa.”

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi,” Phó Nhất Kiệt và cậu ta cùng nhau đi chậm rãi về phía trước, “Cậu với tớ có chuyện gì là không hỏi được đâu.”

“Vậy tớ hỏi đấy,” Tưởng Tùng hắng giọng một cái, cười, tiến tới bên tai nó, dùng giọng gần như không nghe rõ được hỏi một câu, “Cậu… thích… anh cậu đúng không?”

Phó Nhất Kiệt dừng chân, câu Tưởng Tùng hỏi làm nó lập tức chóng mặt, cả người cũng nóng bừng trong nháy mắt, lửa còn rất mạnh, bốc từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu, tim đập như thể chia thành từng khúc, chạy ra khắp cả người, cả người đều rung theo nhịp điệu thình thịch.
*Mua bắt đáy: Khi tham gia thị trường cổ phiếu thì mọi người đều muốn “mua đáy, bán đỉnh”. Khi thị trường xuống giá, nhiều người bắt đầu nói đến việc “dò đáy” để mua vào cổ phiếu với hy vọng sau khi mua thì thị trường sẽ lên giá trở lại. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.