Phó Nhất Kiệt đột nhiên ngồi bật dậy, tim đập rất nhanh, hơi không kịp thở.
Đã lâu lắm rồi, nó vẫn luôn ngủ không say, một tuần có tới mấy ngày phải dựa vào uống thuốc ngủ mới vào giấc được, ngủ rồi là mơ từ giấc này sang giấc khác.
Trong mơ toàn là Phó Khôn.
Ngày hôm nay nhưng lại hơi khác, giấc mơ này làm cho lòng nó hoảng loạn, ngồi trên sàn tatami tới nửa ngày vẫn không bình tĩnh lại được.
Nó đưa tay ra sờ vị trí không người bên cạnh, đè trán lên đầu gối, nhắm mắt lại.
Phó Khôn, anh vẫn khỏe chứ?
Tỉnh dậy giữa đêm, muốn vào giấc lần nữa, đối với Phó Nhất Kiệt của hiện tại, không khả thi lắm.
Sau khi nhịp tim nó chậm rãi hồi phục lại, chính là tỉnh táo mênh mang vô bờ.
Ngồi rất lâu, nó đứng dậy, ngồi xuống ghế trong phòng, nhẹ nhàng xoay vài vòng trong bóng tối.
Trong phòng có hai cái ghế, cái nó đang ngồi là của Phó Khôn, Phó Khôn có yêu cầu rất cao với những thứ này, lúc ngồi vẽ, ghế nhất định phải phù hợp với yêu cầu về độ cao và góc độ của anh ấy.
Phó Nhất Kiệt dựa vào lưng ghế, tay đặt lên tay vịn, đầu ngón tay gõ nhẹ.
Tư thế này, là của Phó Khôn.
Lần nào Phó Khôn đang vẽ một nửa thì nghỉ ngơi, cũng đều sẽ ngả người ra như vậy.
Trên ghế tựa không có nhiệt độ, mà Phó Nhất Kiệt lại có ảo giác như thể ấm áp lan đến từ lòng bàn tay.
Hốc mắt rất cộm, mũi cũng hơi xót.
Mà không có nước mắt.
Từ sau khi Phó Khôn biến mất, Phó Nhất Kiệt không còn khóc nữa, một lần cũng không.
Một người có thể thích khóc là khóc muốn nín là nín tự nhiên như nó vậy mà lại không khóc nổi, đây thực sự là một chuyện thần kỳ.
Nó cảm thấy cả người mình đều rơi vào trạng thái tê dại, buồn bã không có cách nào hình dung được, có vùng vẫy, gắng sức thế nào cũng không giải trừ được.
Đồng hồ báo thức phát sáng giữa đêm đen hiển thị lúc này là ba giờ mười bốn phút đêm.
Phó Nhất Kiệt dậy mở tủ ra, cầm một cái áo phông cũ của Phó Khôn ra mặc lên người.
Cái áo phông này là cái Phó Khôn thích nhất, mặc đến sờn đi rồi mà vẫn không chịu vứt.
Phó Khôn chính là như vậy, thích cái quần cái áo nào là sẽ mặc suốt, cũ rồi vẫn giữ lại, quần áo không thích thì không chịu mặc dù chỉ một lần, cho nên mẹ chưa bao giờ mua quần áo cho Phó Khôn cả, đỡ lãng phí.
Cái áo phông này mặc lên người rất dễ chịu, Phó Nhất Kiệt nằm về lại trên gối, kéo gối Phó Khôn qua ôm chặt lấy, ôm một lúc rồi cắn lên góc gối một cái.
Cho tới tận rạng sáng, Phó Nhất Kiệt vẫn không thể nào ngủ lại lần nữa, nó nghe thấy tiếng mẹ dậy nấu đồ ăn sáng, cũng rời giường cùng.
Hôm nay nó nghỉ, đã hẹn với Lã Diễn Thu đi xem căn nhà cô ta liên hệ hộ cho, dù trong lòng nó vẫn buồn bực khó chịu, nhưng những việc này, vẫn phải làm tuần tự từng bước thôi.
Mẹ đang bận rộn trong bếp, Phó Nhất Kiệt đứng trước cửa một lúc, mẹ quay đầu lại: “Hôm nay không phải được nghỉ à?”
“Không ngủ nữa, chốc nữa ra ngoài đi xem căn nhà, nếu thấy thích hợp thì phải mau chóng lấy.” Phó Nhất Kiệt đi vào bếp, “Không mà chậm là mất mất.”
“Giải quyết được không? Vẫn còn có nửa năm thực tập, bên này đã bắt đầu làm…” Mẹ rót cho nó một bát sữa đậu, để lên bàn.
Còn có nửa năm thực tập nữa, Phó Nhất Kiệt quay đầu lại nhìn tờ lịch trên hành lang theo bản năng, sắp hết năm rồi.
Phó Khôn liệu có về ăn Tết không?
“Mẹ.” Phó Nhất Kiệt đi theo sau mẹ.
“Sao?” Mẹ liếc nhìn nó.
Phút chốc cất lời hỏi, Phó Nhất Kiệt lại mất đi dũng khí, nó cúi đầu đi về phía nhà tắm: “Con muốn ăn bánh bao.”
“Bắc lên hấp rồi, hôm nay ăn bánh bao mà.” Mẹ nói.
“À.” Phó Nhất Kiệt đóng cửa phòng tắm lại, vặn công tắc nước lạnh trên bồn rửa tay ra, vùi mặt vào nước lạnh băng, hít vào hơi thật dài.
Phó Nhất Kiệt bắt xe tới địa điểm Lã Diễn Thu báo, xe Lã Diễn Thu đã đậu bên ngoài.
“Cả tầng một và tầng hai,” Lã Diễn Thu không nói chuyện gì khác với nó, dẫn nó vào nhà luôn, “Vốn là hàng bánh mì DIY, dưới tầng bán, trên tầng làm bánh mì, diện tích lẫn kết cấu đều phù hợp.”
“Vâng.” Phó Nhất Kiệt gật đầu, nhìn xung quanh.
“Giá thuê không giảm được nhiều lắm, quen vòng vèo mấy lần, là bạn của bạn của bạn dì. Nói chung dì thấy giá này cũng được, chỉ xem ý con thế nào thôi.”
“Vậy thì giá đó đi,” Phó Nhất Kiệt không nhiều lời nữa, Lã Diễn Thu có kinh nghiệm, cô ta cảm thấy ổn thì hẳn là ổn.
“Con cứ xem mấy thứ này trước đi, đều là tài liệu và bảng kê những thứ cần chuẩn bị,” Lã Diễn Thu lấy một cặp tài liệu ra đưa cho nó, “Có mẫu, đến lúc đó con xem rồi chuẩn bị là được, cụ thể thế nào thì dì tìm người tìm hiểu hộ con.”
“Cảm ơn.” Phó Nhất Kiệt nhận lấy cặp tài liệu, Lã Diễn Thu đã dốc hết sức vào chuyện này, câu “cảm ơn” này của nó là chân thành.
“Đừng nói cảm ơn, vừa nói như thế dì lại cảm thấy con xa cách đi,” Lã Diễn Thu cười, “Dạo gần đây gầy đi nhiều, bất kể có chuyện gì, vẫn phải chú ý sức khỏe, người mình suy sụp trước thì chẳng làm được gì cả.”
“Vâng.”
Buổi trưa nhà không có ai, Phó Nhất Kiệt không muốn về nhà, ở một mình nó sẽ cảm thấy cô đơn, nó thà ngồi trên ghế dài bên rìa đường, nhìn người đi đường qua lại.
Nó không biết Phó Khôn đã đi đâu, xa chừng nào, sẽ đi bao lâu.
Kể cả cảm nhận được tuyệt vọng, nhưng thi thoảng nó vẫn ảo tưởng rằng có một ngày nó sẽ nhìn thấy bóng người thân thuộc trong đám người đi qua đi lại trên đường, dù chỉ là một thoáng qua, cũng đã đủ cho nó thỏa mãn.
Điện thoại di động reo, trong lòng nó nhẹ nhàng co lại.
Mỗi lần điện thoại kêu nó đều sẽ như vậy, biết rõ rành rành rằng không thể nào, nhưng mong đợi không thể nào đè nén xuống được, lần nào cũng sẽ dâng lên.
Lần nào cũng trông chờ, lần nào cũng thất vọng.
“Tình hình thế nào?” Tưởng Tùng bên đầu kia hỏi.
“Tình hình gì?” Phó Nhất Kiệt nhìn từng chiếc xe lái qua trước mặt mình, mỗi lúc nhìn thấy xe van, lòng lại đột nhiên hoảng hốt.
“Hỏi thừa, phòng khám chứ còn gì nữa, tớ còn phải cố tình gọi để hỏi chuyện của cậu với Phó Khôn à?” Tưởng Tùng chép miệng.
“Quyết định xong địa điểm rồi,” Phó Nhất Kiệt cười, “Bên kia cậu liên hệ thế nào rồi?’
Lý lịch Phó Nhất Kiệt không đủ, phải tìm bác sĩ có năm năm kinh nghiệm mới có thể khai trương được, Tưởng Tùng dạo gần đây vẫn luôn liên hệ với đàn anh đàn chị tốt nghiệp mấy năm trước.
“Cũng hòm hòm, ngày nào cũng cùng Quách Vũ đi uống rượu đây, yên tâm đi, tớ đảm bảo sẽ bàn xong giúp cậu,” Tưởng Tùng nói, “À, Quách Vũ cũng được lắm.”
Phó Nhất Kiệt không nhịn được cười: “Cậu lại đổi mục tiêu à?”
“Ơ kìa, vẫn đang không có mục tiêu mà.”
“Không phải bác sĩ Lưu?”
“Bác sĩ Lưu là ngắm cho đã thế thôi, con người ta đã ba tuổi rồi tớ còn có thể làm thế nào,” Tưởng Tùng cười ha ha, “Quách Vũ vẫn chưa có bạn gái đâu, tớ thấy đáng nghi lắm.”
“Vậy cậu hỏi mau đi.” Phó Nhất Kiệt kéo cổ áo.
“Không dám, người này gan bé lắm, tớ sợ ngộ nhỡ không phải lại làm sợ người ta xong hỏng việc của cậu, tớ đây là vì cậu đấy.”
“Cảm ơn hi sinh của cậu.” Phó Khôn đứng lên, gió thổi khiến nó hơi muốn ho khan.
“Nhất Kiệt,” Tưởng Tùng hơi chần chừ, “Tớ nói một câu, chỉ là tiện thì hỏi vậy thôi.”
“Hỏi đi.”
“Cậu thật sự không định thử tìm Phó Khôn à? Cứ để như vậy?”
Cả người Phó Nhất Kiệt đều căng lên, một cơn gió lạnh ùa vào phổi, nó cúi xuống đất ho khù khụ một tràng, rồi thở hổn hển một lúc mới nói: “Tìm anh ấy để làm gì? Tớ thật sự… ngoài nhớ anh ấy ra, đã không còn ý định gì nữa, cũng không dám có.”
“Hiểu rồi, chắc cũng chỉ có thể vậy,” Tưởng Tùng thở dài, “Vậy cậu cứ chờ tớ qua an ủi cậu đi.”
Thời gian giáp Tết rất bận, công ty khách sạn đều có rất nhiều đơn đặt hàng trước Tết, gần đây tìm quan hệ nhận được hai đơn đặt hàng làm cây xanh của đường phố, Phó Khôn chưa tới sáu giờ sáng đã phải dậy, xử lý đơn hàng với Tiểu Hồ.
Lần trước bị ngã xe, hôm sau làm cho Tiểu Hồ sợ hết hồn, vẻ mặt Phó Khôn nhăn răng nhếch miệng lúc sáng dậy dùng nước giếng bơm trong vườn rửa vết thương chắc là hơi dữ tợn, Tiểu Hồ cầm điện thoại di động xông tới hô có phải gặp cướp trên đường không, còn kích động đòi báo cảnh sát.
Vết thương kia, Phó Khôn không bôi thuốc, ở đây ngoài thuốc cảm cúm để cho người uống ra, những thuốc khác đều là dùng cho hoa cỏ.
Cũng may trời giá rét, vết thương khó nhiễm trùng, nhưng mà lành rất chậm, Phó Khôn mỗi sáng sớm dậy đều thấy đau nhức, có vài vết thương chính là như vậy, nhìn thì cũng chẳng sâu là bao, mà chỉ cần nghĩ kỹ, phải chậm rãi chờ, kể cả đã kết vảy rồi, động tác không cẩn thận một chút thôi vẫn sẽ đau nhói.
Sắp xếp xong chuyến xe hàng đầu tiên của buổi sáng, Tiểu Hồ lái xe đi giao hàng.
“Nên thay cái xe to hơn rồi,” Tiểu Hồ vỗ lên Ngôi sao Trường An, “Cái xe này cố thêm mấy tháng nữa chắc cũng sắp phải về hưu.”
“Mấy câu không đâu của mày có đào hố cũng không chôn đủ, không có tiền,” Phó Khôn đóng cửa xe lại, “Mau lên.”
Tiểu Hồ lên xe, khởi động xe xong lại thò đầu ra nói, “À đúng rồi, cái lọ phun sơn hôm trước anh bảo em mua, em mua rồi đấy, em để trong cái chậu màu xanh ở hàng chậu chưa trồng cây đầu tiên ấy, quên nói với anh.”
“Mày còn nhớ họ anh là gì nữa không?” Phó Khôn quay đầu đi về phía một đống chậu hoa không trong vườn.
“Phó.”
“Cảm ơn mày, lượn nhanh đi.”
Phó Khôn giờ ngoài giao hàng, bình thường không đi vào trong thành phố, cần gì thì bảo Tiểu Hồ mang về cho cậu, lọ phun sơn này gần hai tháng Tiểu Hồ mới cuối cùng cũng cầm về hộ cậu.
Sau lần trước bị ngã xe, cậu vẫn chưa chạy lại lần nào, trên thân xe đầy những vết xước nham nhở, cậu nhìn mà xót, không nỡ lái nữa, định đầu tiên phun sơn lại đã.
Lại ngại giục Tiểu Hồ liên tục, cảm giác mỗi lần giục, dường như cũng không hẳn chỉ là vì ngã xước xe.
Cậu tìm thấy bình phun sơn kia từ trong chậu hoa, phun lên tường mấy lần để thử, giờ mới đẩy xe ra, ngồi xổm xuống bên cạnh cẩn thận phun lại sơn xe.
Sơn có thể che đi màu sắc mấy vết xước, mà mấy vết xước sâu thì chẳng thể nào trám phẳng được.
Phun xong rồi, Phó Khôn ngồi dưới đất bên cạnh xe, nước sơn khô rất nhanh, có điều tay nghề phun sơn của cậu vẫn phải nâng cao, cậu sờ lên mấy đường bên trên, rồi cười.
Phó Khôn đẩy xe cất vào nhà, rồi lấy di động ra gọi vào số mẹ.
Hôm nay là ngày mùng một, mùng một hàng tháng cậu sẽ gọi điện cho mẹ, báo bình an.
Có điều, lần nào gọi điện cho mẹ cậu cũng cài đặt giấu số, cậu không biết tại sao, bản thân đang sợ điều gì, hoặc tự cho là đúng mà trốn tránh gì đó, cũng có thể chỉ là vì muốn tỏ rõ thái độ.
“Khôn Tử?” Điện thoại được nối, giọng mẹ vang lên.
“Vậy thì tốt.” Ngón tay Phó Khôn đâm mạnh vào tường, không thể hỏi, không được hỏi!
Mẹ im lặng một chốc rồi hỏi cậu: “Tết có về nhà không?”
Phó Khôn đè trán lên tường, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, qua rất lâu mới trả lời hơi khó khăn: “Tết buôn bán đắt hàng lắm, không về được, giờ mới vừa bắt đầu, con không muốn bỏ bê chuyện buôn bán, vẫn cứ ở đây làm thôi.”
Mẹ không nói gì, chỉ thở dài rất khẽ.
“Sang năm trôi chảy rồi thì có nhiều thời gian hơn,” Phó Khôn nói, không biết nói như vậy là đang an ủi mẹ hay an ủi chính mình, “Đến lúc đó đưa hai người đi du lịch.”
“Được,” Mẹ cười, “Bố con cứ muốn đi biển.”
“Đi biển thì dễ, bạn học của Một Khúc…” Phó Khôn nói ra xong lại đột nhiên dừng lại.
Bạn học của Phó Nhất Kiệt có nhà gần biển.
Cái tên lâu lắm rồi không được thốt ra từ miệng mình, cứ không hề có một chút dấu vết nào mà buột ra tự nhiên như vậy.
Phút chốc nói ra, lòng Phó Khôn bị quất mạnh một cái, lập tức hơi khó thở.
Tại sao?
Tại sao vẫn là như vậy?
Trong nhận thức của Phó Khôn, đã lâu lắm rồi, đã quá lâu rồi, cậu và Phó Nhất Kiệt như thể cả đời đều không gặp.
Nháy mắt nói ra cái tên này lại vẫn khiến cả người cậu không thể nào kiềm chế được.
Nhớ nhung.
Lo lắng.
Những tình cảm rối ren không thể nào che giấu được ấy, cứ như vậy trào ra, trước mắt Phó Khôn hoàn toàn nhòe đi, trán đè lên tường đau ê ẩm.
“Con dập máy trước, có điện thoại.” Phó Khôn cắn răng nói một câu, chưa chờ cho mẹ nói, đã dập điện thoại thật nhanh, ngồi sụp xuống đất.
Đơn hàng trước Tết rất nhiều, Phó Khôn ngày nào cũng bận tới mức nhảy cao ba thước, khác với kiểu bận rộn lúc bán quần áo trước kia, ngày nào ngồi trong Đại Thông cũng nhạt nhẽo vô cùng, mệt rã rời, rất mất sức, giờ cậu cảm thấy làm hoa làm cây cảnh tốn thể lực cực kỳ, từ lúc bắt đầu làm vườn ươm, ngày nào thể lực cũng không lấy ra được.
Bận rộn như vậy có một chỗ tốt duy nhất là, phần lớn thời gian, ngoài mấy đơn đặt hàng cùng với hoa hoa cỏ cỏ đó, trong đầu cậu gần như không còn nội dung gì khác.
Giáp Tết, tiền hàng của mấy đơn đặt hàng trước đó đều đã vào tài khoản.
Sau khi nghe kể lần trước là chạy xe ngã thành như vậy, Tiểu Hồ đã không yên tâm cho cậu lái xe nữa, Phó Khôn cũng không tranh với thằng nhóc, thằng nhóc Tiểu Hồ này tuy đầu óc hơi chậm, nhưng mà bụng dạ rất tốt, làm việc cũng nghiêm túc.
Lái xe hơn hai tiếng, Tiểu Hồ quay đầu lại hỏi cậu: “Đến ngân hàng kiến thiết à?”
“Ừ.” Phó Khôn đáp một tiếng, mở mắt ra.
Xe đã lái vào nội thành, tiếng nhạc và đồ trang trí đỏ rực đường làm hiện lên bầu không khí ăn Tết rộn ràng.
Trước đây, Phó Nhất Kiệt ghét nhất là đường phố vào khoảng thời gian này, bảo là đi đâu cũng nghe thấy đúng hai bài, một là Lưu Đức Hoa hát cung hỉ phát tài, cung hỉ phát tài không ngớt, nếu không thì sẽ là China Dolls hát, chúc mọi người năm mới cung hỉ cung hỉ phát tài…
“Cái gì gọi là chúc mọi người năm mới cung hỉ phát tài? Là em không học giỏi ngữ văn hay là tai em bị làm sao? Lần nào nghe thấy cái câu này em cũng không thể nào nghe nổi nữa, cứ nghĩ ngợi xem có lỗi gì trong câu này không, năm nào cũng thế, em còn không nhịn được mà ưm ưm theo.”
Phó Khôn nghĩ tới bộ dạng phiền muộn của Phó Nhất Kiệt, đột nhiên lại thấy buồn cười, quay mặt ra ngoài cửa kính người ngây ngô nửa buổi. Giờ đang đúng lúc tắc đường, một người đi xe máy sát cạnh xe bọn họ bị cậu cười cho một tràng mà sững sờ, không hiểu nổi nhìn chằm chằm lại cậu mãi một lúc lâu.
“Cười gì thế?” Tiểu Hồ cũng thấy khó hiểu, hỏi.
“Em trai anh bị ám ảnh cưỡng chế.” Phó Khôn cười không ngừng được.
“Em trai anh?” Tiểu Hồ ngơ ngác.
Phó Khôn xưa nay chưa bao giờ nhắc tới người nhà với thằng nhóc, bố mẹ, em trai, đều không nhắc gì đến, Tiểu Hồ có lẽ là không phản ứng kịp.
“Ừ, em trai anh,” Phó Khôn vỗ vai thằng nhóc, “Lái nhanh lên, những lúc thế này đừng có ngẩn người ra, phải chen, mày mà không chen, hai anh em mình đến tối vẫn còn chết dí ở đây.”
“Ai bảo thế, cảnh sát giao thông đến kéo anh em mình vào đội cảnh sát.”
Phó Khôn lại cười thêm một tràng, cười tới mức chảy nước mắt, cậu không biết hôm nay mình bị làm sao, cứ như bị điểm phải huyệt cười.
Người đến chuyển khoản trong ngân hàng rất nhiều, trước ATM là một hàng dài người đang xếp hàng.
Phó Khôn xếp hàng cả buổi cuối cùng cũng vào được, cậu chuyển năm vạn trong thẻ mình sang cho mẹ.
Chuyển tiền xong, ngồi trên ghế trong ngân hàng gọi điện cho mẹ.
Điện thoại của mẹ không thấy ai nghe, cậu đành phải gọi vào điện thoại bố, nợ phí, dừng số máy.
“Aiiii!” Phó Khôn hơi bất lực, bố lần nào cũng không bị dừng số là không nhớ đi đóng tiền, một năm bị khóa số điện thoại mất mười hai lần.
Phó Khôn nhìn đồng hồ điện tử trên quầy, giờ đang là buổi trưa, chắc mẹ sẽ ở nhà, cậu bấm số nhà.
Cậu có thể gửi tin nhắn cho mẹ, cũng có thể đợi chốc nữa gọi lại.
Mà không hiểu tại sao, cậu vẫn gọi vào số nhà.
Lúc chuông điện thoại vang lên, cậu lại đột nhiên hơi sợ.
Tim đập hơi hỗn loạn, mỗi lần thở ra đều như thể muốn thở hết dưỡng khí trong cơ thể ra ngoài, lúc thở vào nhưng lại chẳng có sức.
Tiếng tút tút chỉ vang lên có ba tiếng, ba tiếng qua đi, Phó Khôn đã bắt đầu cảm thấy nghẹt thở…
Tay cậu run lên, lấy điện thoại từ bên tai tới trước mắt, ngay lúc đang định ấn tắt đi, màn hình hiển thị đã kết nối.
Trong ống nghe có tiếng, cậu không nghe rõ được là gì, cũng không hiểu là ai, tay run lẩy bẩy, lúc một lần nữa đưa điện thoại lên bên tai cậu gần như phải dùng hết mọi sức lực trên người.
Lúc nghe thấy giọng nói trong điện thoại, cậu đột nhiên đưa tay đè lên hai mắt mình.
“Alo?” Bên trong giọng nói nghi hoặc của Phó Nhất Kiệt lộ ra vẻ lo lắng, “Nói đi.”
Phó Khôn cắn mạnh môi, nước mắt rỉ ra giữa kẽ ngón tay.
“Phó Khôn? Là anh à?” Giọng Phó Nhất Kiệt bắt đầu run rẩy, “Em biết là anh, anh nói đi được không?”
Phó Khôn không mở miệng, nước mắt lăn xuống theo đầu ngón tay, chảy vào tai, ầm ĩ xung quanh lập tức như bị đẩy đi rất xa, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lo lắng của Phó Nhất Kiệt.
“Anh, em van anh, nói đi, trong nhà không có ai cả,” Phó Nhất Kiệt rất gấp, giọng cũng khàn đi, “Em không đi tìm anh đâu, em chỉ muốn nghe giọng của anh một chút thôi mà, đáp một tiếng thôi là được, em xin anh…”
Phó Khôn cúi người xuống, cùi chỏ chống lên đầu gối, ôm lấy đầu.
Giọng nói thân thuộc đã lâu không nghe được, trong mấy giây ngắn ngủi này, đã phá hỏng gần như không còn hết thảy nỗ lực bao lâu nay của cậu.
Đây là Phó Nhất Kiệt, là người cậu từ bé cùng lớn lên, là người cậu yêu thương cậu che chở, là người cậu… không thể kìm được lòng mà thích.
“Phó Khôn!” Phó Nhất Kiệt khàn giọng gào lên.
Phó Khôn ấn ngắt máy, nắm điện thoại ngồi trên ghế trong sảnh lớn của ngân hàng ôm đầu, nhìn như thể một kẻ xui xẻo sắp hết năm mà vẫn chưa trả nổi lãi sắp bị xã hội đen chụp bao tải lên đầu vứt xuống sông.*Lưu Đức Hoa hát Cung Hỉ Phát Tài: